Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 60: Chương 60: Trừng phạt




Cậu nói, mạng của anh là của cậu, là anh thiếu nợ cậu.

Snape đứng ngay trước mặt Harry, lẳng lặng nghe những lời này, bỗng nhiên cảm thấy, thật ra, Harry nói rất đúng.

Đúng vậy, đây là mình nợ cậu, chính mình phạm nhiều lỗi như vậy, làm sao có thể không nợ cậu chứ?

Nếu nói mạng này là của cậu ấy, thật ra cũng đúng.

“Trước khi được em cho phép, anh làm sao có thể chết…” Harry cắn răng nhìn anh, “Anh có biết em thật vất vả mới nghĩ được cách trừng phạt anh nhưng nhìn thấy anh gần bờ vực thì tâm trạng của em thế nào không?”

Cậu nghĩ, cậu yêu Snape, dù anh là người mật báo cho Voldemort, dù cuộc sống mình bây giờ có một phần là vì anh, nhưng cậu vẫn yêu Snape.

Cộng thêm một chuyện kỳ quái, rõ ràng một năm trước, hai người họ vẫn ghét nhau, chỉ cần vừa thấy đối phương đã nhịn không được trừng mắt tiến vào trạng thái chiến đấu.

Thế mà chỉ một năm sau, chính mình cũng đã yêu anh hơn cả bản thân, đây là chuyện kỳ quái biết bao?

Harry không biết vì sao mình lại chìm sâu như vậy, có lẽ là vì hai người ở cạnh nhau một năm này rồi chăng?

Cưng chiều không hề giữ lại, dung túng không giả vờ, cuối cùng kết thành một tấm lưới, làm cậu không thể thoát khỏi.

Thừa nhận mình yêu Snape, thật ra không hề mất mặt.

Nhưng cậu biết kỳ thật Snape lại để ý quá khứ, cậu biết Snape vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mẹ mình. Năm đó cậu đã từng nói với hiệu trưởng vì mẹ, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, mà sau khi mẹ mất, anh chỉ hy vọng bảo vệ mình cho đến khi chiến tranh chấm dứt để bù lại lỗi lầm của bản thân.

Nếu tâm nguyện này không đạt được, vậy Snape lại không thể buông được quá khứ…

Harry suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn nghĩ tới một phương pháp.

Nếu Snape cảm thấy chính mình phạm sai lầm, không bỏ được quá khứ, muốn bảo vệ mình để đề bù tội lỗi, vậy, sao không phải mình quyết định nội dung chứ?

Vậy, Snape có thể chuộc tội, chính mình cũng có thể hết giận không phải sao?

Cậu nghĩ, cậu không thể nào nói kết thúc với Snape được, cậu yêu anh, dù tình yêu này tới rất đột nhiên.

“Harry…” Snape nhẹ nhàng ôm Harry vào lòng, anh biết, mấy ngày nay mình đã làm Harry sợ hãi.

“Em cứ tự nói với mình anh không sao cả, anh còn chưa chuộc tội mà, làm sao anh có thể cứ thế mà đi gặp mẹ chứ. Anh còn chưa hoàn thành lời thề của mình, làm sao anh có thể ngủ như vậy. Em biết anh không sao, cũng đoán chắc anh không dám có việc, nhưng… nhưng anh ngủ liền mười ngày…”

Dù bình tĩnh cỡ nào thì trong mười ngày này bản thân cậu cũng dần dần kích động.

Đúng vậy, Snape không dám có việc, ý chí bản thân anh vô cùng kiên cường, chỉ cần anh không muốn có việc, thì có bị thương nặng cỡ nào anh cũng tỉnh lại.

Nhưng Harry đợi mãi, tròn mười ngày liền.

Dù bên ngoài giả vờ bình tĩnh thế nào, dù cậu bôi thuốc lên miệng vết thương Snape, tay không hề run khi cho Snape uống dược, nhưng, trái tim cậu vẫn cứ treo ở cổ họng hoàn toàn không thả lỏng được.

Cho đến lúc rốt cuộc Snape mở mắt, trái tim luôn lơ lửng mới có thể buông xuống.

Cậu liền nói, trước khi hoàn thành tâm nguyện, làm sao anh có thể chết dễ dàng như vậy, không nghe được đáp án của mình, làm sao anh có thể cứ thế ngủ say.

Cho đến giờ phút này, Harry mới trút giận và ủy khuất của mình ra.

“Anh biết không… nếu anh chết, em phải trừng phạt ai bây giờ? Em đã nghĩ cả một bụng cách trừng phạt, nhưng khi gặp anh thì anh lại…” Harry nghẹn ngào nói rong lòng Snape, “Severus Snape, không có người ghê tởm hơn anh.” ==!

Snape ôm chặt Harry, không nói gì.

Đợi khi Harry rốt cuộc bình tĩnh lại, cậu kéo chặt vạt áo trước của Snape, hung tợn nhìn anh, “Severus, anh hại em mất nhà anh có biết k?”

Snape chỉ nhìn cậu, không nói gì.

“Anh phải nhận trừng phạt, khi chúng ta trở về, anh phải đổi cho em một gia đình!”

“Harry?” Snape có chút không rõ nên nhìn cậu.

“Sau khi trở về, anh cho em một gia đình, cùng em tạo dựng, từ nhỏ đến lớn cưng chiều mà em chưa có đều phải do anh cho. Nếu ngày nào đó, em thực sự vô pháp vô thiên, anh mới hoàn toàn chuộc hết tội của mình, anh có biết không?” Harry nắm vạt áo trước của anh, nếu nói hung tợn thì không bằng là khẩn trương.

Có lẽ, bản thân Harry cũng không chắc Snape đến tột cùng sẽ trả lời cậu thế nào, có lẽ Snape sẽ từ chối cậu, có lẽ sẽ không đồng ý.

Có lẽ…

Harry suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng ngay lúc cậu đang suy nghĩ miên man, Snape ôm chặt lấy cậu.

“Harry…” Snape thở dài nói, “Em rất nhân từ với ta…”

“Vậy là nhân từ?” Harry chảy nước mắt, lại cười nói, “Anh luôn nói em thích gặp rắc rối, bỏ qua nội quy trường học, cực kỳ tự đại, về sau dù em gặp rắc rối, làm chuyện gì thì anh cũng phải bao che cho em, đều phải cưng em, trừng phạt đó chẳng lẽ không đủ sao? Phải biết, lão dơi già Hogwarts cho tới nay đều rất nghiêm khắc với học trò các Nhà khác, có thể trừ điểm tuyệt đối sẽ trừ gấp bội, không hề keo kiệt, nhất là với Nhà Gryffindor.”

Snape vươn tay vuốt ve mặt Harry, không nói gì.

“Chờ chúng ta trở về, dù em phạm lỗi gì, dù em có rút đũa phép ra đánh nhau với Malfoy anh cũng không thể trừ điểm em, anh còn phải khen em, đúng, khen một Gryffindor, tuyệt đối khiến anh không nói nên lời. Nhưng anh phải tán dương em, dù em có thành công làm độc dược trên lớp hay không, dù bình thường em có lễ phép với anh hay không, anh đều phải khen em không được keo kiệt…” really? Harry, cậu chắc chứ? @@

“Em chắc là em đang trừng phạt ta mà không phải lấy động vật nhỏ Hogwarts đùa giỡn?” Snape nhướng mày nhìn Harry, anh tưởng tượng nếu anh thật sự làm vậy, các học trò Hogwarts sẽ có vẻ mặt gì.

“Đúng là em đang trừng phạt anh, Godric nói, đối với bậc thầy độc dược, phải cực kỳ cẩn thận với độc dược, tựa như với người yêu. Về sau khi em học độc dược trên lớp, dù không làm được, dù làm hỏng một vạc độc dược anh cũng không thể quát em, anh phải luôn cưng em, tán dương mọi chuyện em làm, đây chính là trừng phạt của em dành cho anh…”

“Harry…” Snape thở dài ôm chặt Harry, trong lòng như muốn nói gì nhưng lại không nói ra khỏi miệng.

“Còn một ít nữa.” Harry hít mũi, “Anh vẫn thích trừ điểm em, từ khi em nhập học đến năm thứ năm, anh trừ em thiệt nhiều điểm. Một trận đấu Quidditch em bắt được Snitch 150 điểm cũng không đủ cho anh trừ hai tuần, tuy anh là dựa vào em trừ điểm ba em nhưng làm em rất khó chịu, em muốn trừng phạt anh.”

“Ừ?” Snape đầy hứng thú nhìn cậu, “Vậy, em muốn trừng phạt thế nào?”

“Chờ chúng ta trở về, em muốn anh dùng đủ loại nguyên nhân trừ điểm “Malfoy”… em nghe hiệu trưởng nói hai người là bạn rất thân, vậy phải duy trì… cả một học kỳ.”

“Haha… nếu em thật sự muốn vậy…”

Đương nhiên Harry không nghĩ vậy, cậu chỉ là nói thôi, muốn cố gắng làm trừng phạt của mình có vẻ phức tạp một chút, thật ra trung tâm cái gọi là “trừng phạt” đó là không cho Snape rời khỏi cậu, về sau, lúc nào cũng phải cưng cậu.

Nếu hại em mất gia đình, vậy anh phải bồi thường cho em một gia dình, nếu vì không có nhà làm em từ nhỏ không được người lớn quan tâm và cưng chiều, vậy phần thiếu hụt này phải do anh bù lại…

“Sev…” Harry ôm cổ Snape, “Quan trọng hơn là, vĩnh viễn không được rời khỏi em…”

“Ta biết…”

“Mạng anh là của em, trừng phạt cho anh phải do em quyết định, thời gian trừng phạt cũng do em quyết đinh, anh biết chứ?”

Mà thời gian em quyết định trừng phạt, là cuộc đời anh là của em…

“Dù Thần Chết tới…”

Dù Thần Chết tới, ta vẫn sẽ thực hiện lời hứa của mình…

“Sev…”

Nhẹ nhàng hôn khóe môi Snape, Harry nỉ non tên Snape, làm người ta không tự chủ được sa vào trong đó.

Nhẹ nhàng chạm môi vì Snape ngăn cản lần hai tiếp xúc, Harry chậm rãi nhắm mắt lại, nghênh đón nụ hôn say lòng người kia.

Trong một năm đó, cậu không chỉ không tiếp nhận hôn Snape, trong ký ức cậu, trong lần du lịch kia, họ không chỉ hôn nhau một lần, thậm chí thiệt nhiều thứ đều cướp cò sát thương cả.

Nhưng Snape vẫn giữ lại bước cuối cùng.

Harry biết, đó là vì Snape không muốn khi Harry mất trí nhớ phát sinh quan hệ như vậy.

Đây là nụ hôn đầu tiên với Snape mà Harry ở trạng thái tỉnh táo.

Nhẹ nhàng làm người ta say mê.

Tay Harry không biết khi nào chuyển từ cổ Snape đến vai anh, cầm chặt áo anh…

Nụ hôn nhẹ nhàng kia không biết khi nào đã thay đổi chất, biến thành mưa rền gió dữ, làm người ta khó thở, nhưng cũng làm người ta trầm mê…

“S… Sev…” Harry đứt quãng gọi tên Snape, giống như bị nghiện.

Mà đáp ứng Harry là nụ hôn càng nhiệt tình.

“Ta yêu em…”

Trong một giây, Harry nghe được giọng nói mềm mại vang lên bên tai mình. Ba từ đơn khàn khàn gần như tiêu tán trong không khí không thể nắm được, trong lúc mơ màng làm Harry cảm thấy cõi lòng mình ngập tràn ấm áp, xúc động…

Cậu ôm chặt Snape.

“Em cũng yêu anh… Sev…”

Ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên một vầng sáng nhu hòa lên mọi vật trong phòng, giống như đang dâng lên lời chúc thần thánh cho họ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.