Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 66: Chương 66: Vận chuyển thời gian




“Sev Sev.” Harry ngăn cản Snape.

“Sao vậy?” Snape có chút nghi hoặc nhìn cậu.

“Anh còn chưa nói cho em biết chuyện liên quan tới Gaunts đâu.” Đã hai ngày sau hôn lễ Dyers, nhưng Snape vẫn chưa nói cho Harry biết chuyện khác thường trên hôn lễ đó là gì.

Harry không kìm nổi tò mò đành phải tự mình đi tìm Snape.

“A, chuyện này…” Snape có chút đau đầu, cùng lúc lại không muốn Harry biết việc này, về phương diện khác lại cảm thấy Harry cần hiểu chuyện này.

“Ừ?” Harry không rõ nên nhìn Snape.

Nghĩ nghĩ, Snape cuối cùng quyết định vẫn nói cho Harry.

“Cô nàng biết n thứ chưa nói với em sao?” Snape hỏi. “Chuyện liên quan tới Chúa tể Hắc ám là thành viên cuối cùng của gia tộc Gaunts ấy.”

Harry kinh ngạc mở to mắt.

“Được rồi, vẻ mặt của em đã nói cho ta câu trả lời.”

“Em… Merlin ơi, em chỉ biết ông ta là đời sau của Slytherin…”

Đây là vì năm thứ hai lộ ra chuyện cậu là Xà Khẩu Ron nói cho cậu, cậu mới biết được.

“Gia tộc Gaunts luôn nói họ là đời sau của Salazar Slytherin, dù ngàn năm sau gia tộc họ đã xuống dốc, nhưng trước khi thành viên cuối cùng nhà họ biến mất vẫn có rất nhiều phù thủy biết họ. Tuy nhiên, khi người cuối cùng nhà Gaunts chết, nhà Gaunts đã trở thành lịch sử, rất nhiều gia tộc cũng không nhắc tới nhà Gaunts, nên sau đó khi Chúa tể Hắc ám nhập học cũng không ai liên tưởng đến thân phận của ông ta chỉ vì tên đệm. Rồi sau khi ông ta xây dựng Tử thần Thực tử, lấy danh nghĩa máu trong mới cho người ta biết “hậu duệ cuối cùng của Salazar Slytherin”.”

“Nhưng…” Nhưng thực hiển nhiên, Voldemort không phải hậu duệ của Salazar.

Salazar đã quyết định đến với Godric, không thể nào kết hôn với người nào đó trong gia tộc Gaunts được. Dyers cũng có vợ, trừ khi đời sau của họ kết hôn với gia tộc Gaunts nhưng đời sau của họ đã không được cho phép mang họ Slytherin nữa.

“Nhưng thực hiển nhiên, kể cả Chúa tể Hắc ám cũng không biết ông ta nghĩ sai.” Snape ôm Harry vào lòng, “Thực hiển nhiên họ là hậu duệ của vị phu nhân Gaunts Regatta Slytherin kia. Ta nghe ngóng, đứa con mà Regatta Slytherin sinh ra đúng là kế thừa một ít năng lực của gia tộc Slytherin, chẳng hạn như, xà ngữ.”

“Nên, Voldemort đúng là hậu duệ Slytherin, nhưng không phải là hậu duệ của ba ba?” Harry mở to mắt.

“Vậy cũng giải thích vì sao Trường Sinh Linh Giá trên người em lại làm ngài Slytherin cảm thấy dao động pháp thuật quen thuộc, vì Regatta Gaunts và ngài Slytherin vốn là anh em ruột, nên ngài Slytherin mới có thể cảm nhận được từ Trường Sinh Linh Giá trên trán em.”

“Nên nói, Voldemort căn bản không phải là hậu duệ của ba ba?” Harry cuối cùng tổng kết.

“Đúng vậy.”

“Thật tốt quá.” Harry vui vẻ nói, “Chờ chúng ta trở về, không cần nương tay ông ta.” Harry nắm tay nói.

Mấy năm nay một loạt kế hoạch Salazar chế định cho Harry làm năng lực của Harry không ngừng đề cao. Sau khi anh biết tình thế ác liệt ngàn năm sau đã từng lấy ký ức Snape khi được Snape đồng ý, xem qua một ít hành động của Voldemort, đánh giá năng lực của ông ta, từ đó chế định kế hoạch cho Harry.

Harry hiện tại, chống lại Voldemort căn bản không cần lo lắng.

“Nhưng…” Vốn đang vui vẻ, một lúc sau Harry lập tức không cười, “Đến tột cùng khi nào em mới có thể trở về?”

“Không phải lần trước ngài ấy đã nói rồi sao, chờ miệng vết thương kia của em bắt đầu khép lại.”

Trên vai Harry có một vết sẹo, vết sẹo kia ai cũng không làm gì được, dù là Godric hay Rowena liên thủ giúp Harry điều chế độc dược nhưng những độc dược đó không hề có hiệu quả.

Theo lý mà nói vết sẹo không lớn không nhỏ kia hẳn sẽ liền rất nhanh, dù sao khi đó trên tay Harry còn có vết sẹo mà Umbridge dùng bút pháp thuật hắc ám tạo thành, vết sẹo đó còn nặng hơn cả vết sẹo sau vai Harry nhiều, nhưng cũng chỉ cần một bình độc dược của Godric đã giải quyết xong.

Nhưng vết sẹo kia lại không thế.

Sau lại mọi người đoán vết sẹo này chắc là do pháp thuật thời gian tạo ra khi Harry xuyên thời gian, khi miệng vết thương này bắt đầu khép lại, hẳn là lúc thời gian của Harry và Snape bắt đầu vận chuyển.

“Sev?” Snape nói một nửa thì xốc áo Harry lên, lại chợt dừng, Harry có chút nghi hoặc gọi anh một tiếng.

“Miệng vết thương…” Giọng Snape có một chút không thể tin được, “Bắt đầu lên vảy?”

“Cái gì?” Harry lập tức cất cao giọng, “Không phải chứ? Trước em chỉ nói thôi mà…”

“Đúng là vảy, trước vẫn duy trì rửa sạch vết thương, không tin em sờ xem.” Snape nắm tay Harry, mang tay cậu dò ra mặt sau. Harry phát hiện quả nhiên mình chạm tới một lớp cứng trên vết thương.

“Hai người…” Vốn có việc muốn tìm Snape mà đến bên này Godric và Salazar đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Snape và Harry ôm nhau mà Snape đưa môi ra sau lưng Harry, “Nên trở về phòng mới đúng…” Godric trêu tức mà nói.

Nếu là quá khứ, Harry sẽ nói lại vài câu gì đó, nhưng hiện tại cậu hoàn toàn không có tâm trạng này.

“Ba ba ba ba.” Harry chạy đến bên Salazar, “Ba xem, vảy…” cậu chỉ vào cổ mình.

“A, không tồi, lúc ấy chú và Nana nghĩ tất cả các cách cũng không thể làm nó đóng vảy đó.” Godric nhìn cổ Harry tán thưởng một câu.

“Ba ba…” Harry hai mắt đẫm lệ nhìn Salazar, “Harry sẽ nhớ người…”

Lúc này Godric mới nhớ một khi miệng vết thương này trên người Harry bắt đầu khép lại có nghĩa là gì.

“A, Harry bé nhỏ nhà chúng ta rốt cuộc có thể trưởng thành rồi, con không nên hoan hô thiệt nhiều sao?” Có lẽ là vì giảm bớt bi thương vì nhận ra điều này, Godric cười hì hì muốn nói sang chuyện khác.

Salazar không nói gì, anh không thích hợp nói ít lời cảm tính, anh chỉ ôm chầm Harry một cái, nhưng Harry lại cảm thấy mình có thể hiểu được ý Salazar muốn biểu đạt.

Chuyện thời gian Harry và Snape bắt đầu vận chuyển, phần lớn người biết thân phận bọn họ đều biết trong thời gian ngắn, vì ai cũng không biết khi nào Harry và Snape sẽ trở về, nên họ đều dặn dò và từ biệt trước tiên.

Nhưng sau đó, tròn một tháng, một chút dấu hiệu gió thổi cỏ lay cũng không có.

Harry bị sức mạnh thần bí nào đó trong Rừng Cấm mang tới thế giới này, sau khi Harry khôi phục ký ức cậu cũng từng nghĩ đi tìm nơi kia, nhưng vẫn không có kết quả, bản thân cậu cũng không biết khi đó mình làm thế nào tới được nơi kia.

Nên dù hiện tại thời gian Harry vận chuyển đi nữa nhưng cậu cũng không biết khi nào cậu trở về, mà trở về kiểu gì.

Thế mà, một tháng sau, Harry vẫn không có cảm giác nào cả.

“Có lẽ đây chỉ là một điềm báo,” Rowena đoán, “Thời gian Harry bắt đầu di chuyển nhưng cũng không có nghĩa thằng bé sẽ lập tức trở về, có lẽ là sắp tới? Có lẽ là một năm sau?”

“Hiện tại con lo nếu thời gian của con bắt đầu vận chuyển cũng có nghĩa là thời gian hiện tại con trải qua và thời gian ở không gian con là giống nhau, con lo…”

Cậu lo lắng, mấy ngày qua, Voldemort sẽ làm gì, những người bên Bộ Pháp thuật sẽ tiếp tục lừa gạt nhóm phù thủy bao lâu, cậu luôn luôn lo lắng.

Nhưng đồng thời cũng không muốn rời đi nơi này.

Thế giới này đúng là nguy hiểm hơn nhiều thế giới của cậu. Thời đại này, mâu thuẫn giữa phù thủy và Muggle, cộng với nguy hiểm ngập tràn trong rừng rậm, một mình phù thủy không nên tới gần những khu rừng nguyên thủy đó.

Nhưng, đúng là niên đại nguy hiểm này lại cho một gia đình ấm áp, cảm giác được che chở.

Không hề vì thân phận “Cậu Bé Vẫn Sống”, những người tới gần cậu, cưng chiều cậu đều là vì bản thân cậu Harry Potter.

Giống như là lòng trung thành vậy.

Nhưng nơi này vẫn không là nơi cậu nên sinh sống, cậu cần trở về nhà mình, dù nơi đó rất nhiều người vừa nghe tên cậu phản ứng đầu tiên chính là tìm vết sẹo trên trán kia.

“Đừng lo.” Rowena nhận ra Harry lo lắng, “Đừng thu hết những chuyện đó vào mình, con biết không, ở thời đại kia của con, chắc chắn sẽ có người chống cục diện không cho nó chuyển biến xấu, thời gian trên người con đã vận chuyển nhưng con còn chưa trở về, cứ yên tâm ở lại đây, được chứ?”

Harry gật gật đầu.

Nhưng cậu biết điều này là không thể.

Nếu cậu biết thời gian trên người mình đã bắt đầu vận chuyển, vậy cậu sẽ không tự chủ được mà lo lắng cho tình huống ở thời không mình.

“Phiền não của Kẻ Được Chọn.” Mỗi lần thế này Snape đều nhẹ nhàng hừ một câu, nếu là quá khứ giọng điệu này tuyệt đối là trào phúng, nhưng hiện tại đã trở thành bất đắc dĩ, “Đừng lo, còn có Albus ở Hogwarts nữa, tuy Fudge làm ra những chuyện ngu xuẩn đó, nhưng Albus sẽ không mãi nhường nhịn.” Vì Harry vô cùng tôn kính hiệu trưởng Dumbledore nên Snape thu hồi trào phúng của mình với Albus.

“Ừm…” Nhắc tới có hiệu trưởng, trong lòng Harry thoải mái không ít.

Nhưng, ai cũng không ngờ rằng, sau một tháng sóng êm gió lặng, chờ tới không phải là thế giới Harry và Snape trở về, mà là tin con gái Rowena chết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.