Ryan ngồi bên cạnh bàn ôm một quyển sách, vừa đọc vừa ghi chép trọng điểm vào sổ tay.
Borg sợ cậu ở nhà buồn chán, sai người sao chép toàn bộ thư tịch trong kho sách của long tộc đưa đến cho Ryan. Rõ ràng cho phép thủ vệ chuyển sách tiến vào nhà của mình, nhưng không cho phép bọn họ nhìn nhiều.
Như sợ bọn họ nhìn mất mấy khối thịt của cậu.
Ryan hiện tại, trên người mặc quần áo của Borg, dùng gia Borg làm bằng nước, đọc sách Borg mang đến. Khắp người cậu từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều dính lấy hơi thở của Borg, thân và tâm của cậu đều là của hắn.
Borg trở lại dưới đáy biển Sisi, đập vào mắt trước tiên là tinh linh của hắn. Borg đi tới, cách chiếc bàn đón nhận một nụ hôn lâu dài cùng Ryan.
Hôn xong, Ryan ngây ngây ngất ngất liếm môi một cái: “Borg, Don nói mấy ngày nữa tinh linh tộc có yến hội với những tộc khác, bảo em trở về một chuyến.”
Borg hừ một tiếng: “Y làm sao cứ hai ba ngày lại gọi em trở về? Tinh linh vương bây giờ đều rảnh rỗi như vậy?”
“Y đương nhiên rảnh rỗi. Công văn của y có hơn nữa đều là em phê, không thôi y nơi nào có thời gian để làm ngoại giao.” Ryan nói.
“Tâm tư y cũng thật lớn.” Borg líu lưỡi, “Có vị vua nào sẽ tìm huynh trưởng của mình phụ chính?”
“Anh biết, tụi em đều không để ý đến những thứ này.” Ryan thấy không sao nói, “Em phê công văn nhanh hơn y, hai người cùng đọc thì Don cũng sẽ thoải mái hơn một ít. Vả lại sau khi em xem qua còn phải cần y xem lại.”
“Tuỳ em.” Borg nói, “Nếu như em muốn làm tinh linh vương, ta cũng có thể đẩy em tới vương vị.”
“Em không muốn một chút nào.” Ryan dở khóc dở cười nói.
Mấy chục năm qua, thái tử Don của tinh linh tộc leo lên vương vị, tân vương mời huynh trưởng Ryan tại sâu dưới đáy biển Sisi phụ chính, từ đó tinh linh tộc nhanh chóng tiến vào thời kỳ phát triển. Không chỉ có con dân của tinh linh tộc, các chủng tộc giao hảo với tinh linh tộc cũng vô cùng tán thưởng vị vua trẻ tuổi này.
Ryan thỉnh thoảng nhớ lại lúc Don vừa thành niên.
Ngày đó cậu đang gối lên đuôi Borg ngủ, Borg đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Có người đến.”
“… Hả?” Ryan ôm đuôi Borg dụi dụi con mắt.
“Là người của tinh linh tộc.”
Ryan nghi hoặc đi ra ngoài. Một tinh linh tóc vàng đang đứng trên một đống vàng, mờ mịt giống hệt như lần đầu tiên Ryan đến đây, kinh ngạc nhìn kho báu vô tận bốn phía.
Y nhìn thấy Ryan, có chút mê man hỏi: “Hoàng kim của long tộc mất giá rồi sao?”
“…” Không có, người đàn ông của ta chính là có tiền như vậy đấy.
Ryan ho nhẹ một tiếng: “Ngươi là… Don?”
“Đúng thế.” Don nghiêm mặt nói. Y hơi cúi người với Ryan, “Xin chào, anh trai của ta.”
“Ngươi tới đây bằng cách nào?” Ryan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nước biển trước mắt, “Một mình ngươi xuyên qua hải dương?”
“Trí giả cho ta quyển trục thuấn di, khoảng cách vừa đủ từ trên mặt biển xuyên xuống dưới đáy.”
“Như vậy, có chuyện gì không?” Ryan nói, “Tinh linh đã sớm có thái tử mới, sự vụ của vương tộc không có chỗ để ta nhúng tay vào.”
“Xin đừng tiếp tục chế nhạo ta, anh trai.” Don rủ mi mắt nói, “Lần này ta tới đây, chính là mời ngươi trở về.”
Ryan chần chờ hỏi: “Mời ta trở lại… Làm gì?”
“Đương nhiên là làm tinh linh vương.”
“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Ryan càng thêm mờ mịt.
“Linh trí của ta không bằng ngươi. Cho dù thành niên, thành tựu ta đạt được còn không nhiều bằng ngươi thời niên thiếu. Vương vị nên để người có tư cách kế thừa mới là có trách nhiệm với tộc nhân.”
Ryan trầm ngâm một lát: “Là phụ thân bảo ngươi tới?”
“Không, là chính ta tự quyết định.” Don nói, “Ta đã nói với trí giả suy nghĩ của mình, ông ấy bảo ta quyết định sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, nên ta liền tới đây.”
“Don, ngươi có thể không biết ta đã làm gì, ta không có tư cách đảm đương vương vị.” Ryan nói, “Nếu như ngươi hỏi phụ thân trước khi đến đây, ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý để ngươi làm như vậy.”
“Ý ngươi là gì?” Don không hiểu nói.
“Ta và Borg là người yêu.” Ryan nói, “Từ lúc Borg còn bị giam giữ trong thuỷ lao.”
“Borg?” Don kinh ngạc nói, “Hắc long kia?”
“Đúng thế.” Ryan nói, “Đó chính là lý do ta bị phế chức thái tử. Ta không thể để phụ thân hành quyết anh ấy, sau đó cùng một vị nữ tinh linh nào khác sinh ra một đứa nhỏ không phải là của Borg.”
“…” Vừa biết được tin tức động trời, Don vẫn đang trong trạng thái đứng hình, không biết nói cái gì với vị huynh trưởng mình luôn tôn kính.
—— Một người ưu tú như anh trai cũng sẽ yêu đương với người khác sao? Với một con rồng?
“Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, ngươi làm rất tốt, rất nỗ lực, đủ để đảm đương vương vị.” Ryan nói. “Vương tử mà phụ thân tự mình dạy bảo, làm sao không có khả năng làm vua.”
“…” Don khẽ cau mày, “Như vậy, sau khi ta kế vị, nếu như anh trai thay đổi ý định, vương vị của tinh linh luôn bảo lưu vì ngươi.”
“Ngươi đang nói cái gì thế,” Ryan dở khóc dở cười, “Ngươi nên cố gắng làm vua cho tốt, đừng nghĩ đến chuyện lười biếng.”
“Ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lười biếng. Anh trai, ngươi mới phải.”
Hai anh em không ai nói lời nào, sóng vai đi trên kho báu phủ đầy khắp nơi.
Don đột nhiên mở miệng nói: “Như vậy, đến lúc đó ngươi có thể trở về phụ chính sao?”
Ryan cười khổ: “Ta đã nói rồi, sự vụ của vương tộc không nên đến phiên ta…”
“Anh trai.” Don cắt ngang Ryan. Y dừng bước, trong ánh mắt nhìn Ryan đều là ẩn nhẫn ước ao, “Ngươi đã thoát khỏi lao tù kia, còn ta thì sao đây?”
Ryan sửng sốt cả người: “Don…?”
“Anh trai, ngươi để ta một mình sống trong phần mộ đó, không phải rất tàn nhẫn sao.” Don rũ hàng mi, che đậy cảm xúc nơi đáy mắt.
Ryan kinh ngạc nhìn Don.
Hoá ra em trai của cậu, cũng giống như cậu sao?
“Ta biết rồi. Nếu như ngươi cần ta, ta sẽ trở về.” Ryan nói, “Thế nhưng ta không muốn vương vị, ngươi cũng đừng luôn muốn chắp tay tặng nó cho người khác, dù là đối với vương vị hay đối với kỳ vọng của phụ thân cùng tộc nhân dành cho ngươi, đấy đều là một sự khinh nhờn.”
“Ừm.” Don nghiêm mặt nghiêm túc nói, “Ta sẽ làm tốt.”
“Phía trước chính là lối ra kết giới, ngươi đứng ở đó sử dụng quyển trục là có thể trở về trên mặt đất.” Ryan nói, “Vậy, ta đưa ngươi đến đây thôi.”
Don không hiểu nói: “Tại sao không thể đưa đến lối ra?”
“Bởi vì ta chỉ có thể tới được đến chỗ này.” Ryan nhấc tay trái của cậu lên, trên cổ tay có một vòng ký tựa cổ xưa đang phát ra ánh sáng nhắc nhở. Huyết tuyến đỏ sậm trên cổ tay Ryan bị kéo thẳng về một hướng ở đằng xa, không cần nghĩ cũng biết đầu kia của sợi dây là ở trên người ai.
Don mạnh mẽ nhíu mày: “Con rồng kia buộc ngươi lại?”
“Là ta tự nguyện.” Ryan ngại ngùng cười.
“…” Don khó có thể lý giải được tư duy của huynh trưởng.
Có thể là do anh trai quá mức ưu tú đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Borg: “Đặt sách xuống rồi mau cút đi, không cho phép nhìn kho báu của ông.”
Thủ vệ long tộc: “… Tụi tui không có thèm cái đó!”
Ryan: “Không thèm… Cái gì? OWO”
Thủ vệ long tộc: “0/////___/////0”
Borg: “… Ai cho em đi ra! Quay trở vô!”
Ryan: Sao anh lại giận??? QWQQQQQQ