Lưu Ly Toái

Chương 7: Chương 7




Chương 6:

“Ta lâu ngày lạnh nhạt với các ngươi, trong lòng các ngươi có phải có chút bất mãn đối với ta không?” Thanh Lân lười biếng hỏi Anh và Hà Y đứng trước mặt hắn.

“Không có!”

“Sao có thể vậy chứ!”

Hai người trăm miệng một lời đáp.

“Vậy sao?” Thanh Lân gật đầu: “Các ngươi thực tâm yêu ta?”

“Đó là dĩ nhiên!” Hai người cùng nhau nói xong, lại liếc nhìn lẫn nhau.

“Vậy nếu ta không phải sơn chủ, chỉ là một yêu quái tầm thường, các ngươi vẫn yêu ta?” Thanh Lân lại hỏi.

Vấn đề ngày nghe ra lại rất kỳ quái, hai người bị hỏi mà ngây ngẩn cả người.

“Sơn chủ thật thích nói đùa…” Hà Y gượng nở nụ cười: “Sơn chủ làm sao có thể là yêu quái tầm thường chứ?”

“Có không?”

“Đương nhiên là có.” Anh một bên trả lời.

“Ta cũng vậy!” Hà Y thầm hận lại bị giành trước.

Thanh Lân dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bọn họ, thấy bọn họ đều cúi đầu, Thanh Lân mới mở miệng: “Nếu là vì ta, các ngươi làm gì cũng đều nguyện ý chứ!”

“Vâng…”

“Nếu các ngươi chết vì ta thì sao?”

Hai người vừa nghe lời này, chân liền mềm nhũn.

“Sơn chủ thứ tội!”

“Không biết thiếp đã làm sai điều gì, sơn chủ lại…” Hà Y òa khóc.

“Trả lời câu hỏi là được rồi, làm gì phải sợ như thế?” Thanh Lân cười lạnh một tiếng: “Ta cũng không phải thật sự bảo các ngươi đi chết, đừng động một chút là chảy nước mắt với ta.”

“Sơn chủ, thiếp biết thiếp không tốt, thiếp… nguyện chết để đền ơn sơn chủ…” Anh cúi đầu, cắn răng nói.

Thanh Lân nhìn đôi môi hồng nhuận xinh đẹp của nàng, tay lơ đãng xoa nhẹ cánh môi mình.

“Rầm!”

Một khắc sau, Anh đã bị đánh bay ra ngoài.

Nàng ngã trên đất, dấu tay như khắc trên mặt, khóe miệng chảy máu, đã ngất đi.

Hà Y nhìn lại phía sau, lòng cười thầm, nhưng cũng cảm thấy có chút sợ.

“Bây giờ, trả lời ta là được.” Thanh Lân nâng mắt: “Ta muốn nghe nói thật, Hà Y, ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời.”

Đáp án vốn đã đến bên miệng, chẳng biết vì sao lại nói không ra.

“Ta đã nói…” Thanh Lân nở nụ cười, phất phất tay: “Đi xuống đi!”

“Sơn chủ, thiếp đối với sơn chủ…”

“Ta cho ngươi lui!”

“Vâng!” Hà Y sao dám cãi lời hắn, vội vàng lui xuống.

Thanh Lân… dù cho ngươi là yêu, ta cũng sẽ cùng ngươi…

Thanh Lân đứng lên.

Quay mặt về hướng Lãm Nguyệt Cung…

Cùng lúc đó, Thương cũng đang nhìn về hướng Trục Vân Cung, nhíu mày trầm tư.

“Long lân…”

Sau khi nghe được cuộc đối thoại đêm qua, lại có thứ gì đó nhiễu loạn đầu y.

Chính là từ này… long lân!

Sao y lại không nhớ ra được… rất quan trọng…

Bóng trắng chớp động, Thương lại lần nữa bay qua tường Trục Vân Cung.

Lần này, y không dừng lại ở hoa viên, trực tiếp đi đến một góc khuất của tòa nhà.

Đẩy cửa ra, ánh trắng lạnh lẽo hắt lên mặt đất, trong không trung tràn ngập một mùi hương quỷ dị.

Trong phòng trống không, chỉ có một cái ghế đặt ở giữa, trên ghế mơ hồ tản ra ánh sáng mông lung.

Thương nhìn nhìn xung quanh trên tường có phù chú vẽ bằng kim sa, khẽ mỉm cười.

Tìm được rồi!

.

Thanh Lân chợt mở mắt.

Hắn từ trên giường xoay người ngồi dậy, tựa hồ chân không chạm đất mà bay ra ngoài.

Trong góc phòng ở hoa viên, cửa đang mở rộng, phù chú bày trận rơi đầy đất, trên ghế không còn thứ gì nữa…

“Phó Vân Thương!” Thanh Lân nhướng mày, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Hóa ra ngươi có chủ ý này!”

Hắn quay đầu bầu trời đêm sáng ngời, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta xem ngươi có thể trốn đi đâu!”

Thương đang bay trong không trung, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay mình, không khỏi thở dài.

Sau đó, y như nghe được gì đó quay đầu nhìn lại.

Trong mây mù, mơ hồ có thể thấy bóng dáng cung điện.

Còn có… hắn đuổi tới rồi!

Tay áo Thương phất một cái, tăng nhanh tốc độ.

***

Lạc Dương! Lạc Dương Hầu phủ

“Các ngươi tìm ai?” Cửa hé ra một khe hở, gia phó ra mở cửa sắc mặt không chút thiện cảm nhìn hai người nửa đêm đến tìm người.

“Chúng ta đến tìm Lạc Dương Hầu.” Một trong hai người nói.

“Nửa đêm nửa hôm, Hầu gia chúng tôi đã đi nghỉ rồi, ngày mai quay lại đi!”

“Đợi một chút!” Người kia đưa tay ngăn lại động tác muốn đóng cửa của gia phó: “Có gặp hắn không không quan trọng, ngươi để bọn ta vào là được!”

“Các ngươi là ai?” Gia phó thấy hai người quái dị, không khỏi có chút sợ: “Đêm đã khuya, chúng tôi không tiện tiếp đãi, hai người sáng ngày mai hẵng quay lại!”

“Ta sợ sáng mai đã không kịp nữa rồi!” Người chặn cửa mặc một thân hắc y, thoạt trông có chút ngỗ ngược ngang tàn: “Ngươi có để chúng ta vào không, nếu không…”

“Tích Dạ, đừng vô lễ như thế!” Người vừa nói mặc một thân bạch y, tuy che khuất mặt, nhưng nghe thanh âm ôn hòa hơn nhiều: “Vị đại ca này, chúng ta thật sự có chuyện nguy cấp phải xử lý, hay là làm phiền ngươi thông báo Lạc Dương Hầu một tiếng, nói… ta là trưởng bối của phu nhân hắn, từ xa đặc biệt chạy tới.”

“Phu nhân…” Gia phó hoài nghi đánh giá bọn họ, do dự một hồi mới nói: “Vậy các người chờ ở đây, ta giúp các người thông báo.”

“Đa tạ đại ca.” Người nọ hữu lễ nói.

“Sao phải phiền như vậy, nếu là ta…” Tích Dạ nhìn đại môn đã đóng lại, không nhịn được nói.

“Tích Dạ!”

“Được! Ta không nói nữa!” Tích Dạ giơ hai tay lên: “Nói chung, đây là phiền phức con quỷ kia rước lấy, chờ giải quyết xong rồi, ta đi tìm hắn tính sổ!”

“Ngươi dường như thực sự không thích hắn.” Vô Danh bạch y khẽ thở dài: “Trước đây mang hắn về là ngươi, ngươi cũng nói thấy hắn thú vị. Đúng ra sau khi mọi người đến cũng đã chung sống với nhau một quảng thời gian không ngắn, sao bây giờ lại ghét?”

“Ngươi không thấy hắn rất đáng ghét sao?” Tích Dạ nhảy lên một con sư tử đá trấn cửa, gác chéo chân ngồi trên lưng sư tử: “Ban đầu ta thấy hắn thú vị! Nhưng sau này càng ngày càng thấy cảm giác không đúng, con quỷ này càng thấy càng ghét! Tuy nghĩ lại hắn cũng không làm chuyện gì quá phận, nhưng thật sự làm người ta thấy ghét… Đặc biệt là gương mặt đó… khiến ta muốn ra sức đánh hắn một trận, mới không thấy ức chế!”

“Thương, là một người yêu hận phân minh, tuy hắn dường như cả ngày ngây ngây ngô ngô, nhưng mà, có lẽ cái nhìn của hắn đối với hết thảy càng sáng suốt hơn so với ta và ngươi.” Vô Danh nghiêng đầu suy nghĩ: “Bản tính hắn nhất định vô cùng cao ngạo, bởi vì chịu phải đả kích lớn, trong lòng khó thể thừa nhận thất bại, cứ thế ép bản thân biến thành cái dạng này.”

“Không gạt ngươi, ngươi nói những lời này với ta, ta vẫn thật sự không nhìn ra một chút nào.” Tích Dạ khẽ hừ một tiếng: “Ngươi xem cái kiểu hắn trước vừa nói sau đã quên, ngươi còn nói hắn sáng suốt…”

“Hắn không phải không nhớ, mà là không muốn nhớ. Người không có tâm…” Vô Danh mỉm cười nói: “Phải quên quá khứ, mới có thể bảo vệ chính mình, người kiêu ngạo, đều sống rất khổ cực!”

Tích Dạ lắc lắc đầu, trên mặt có một tia cười khổ nhàn nhạt.

Lúc này, cửa đã mở ra.

Đứng phía trong cửa, chính là Lạc Dương Hầu Du Thao.

“Ra mắt Lạc Dương Hầu.” Vô Danh hướng hắn chắp tay: “Đêm khuya đến thăm quấy rầy Hầu gia, xin hãy thứ tội.”

“Ngươi nói ngươi là trưởng bối của phu nhân, thế nhưng phu nhân ta Triệu thị đã không còn thân nhân nào trên đời này nữa rồi, các người rốt cuộc là ai?” Du Thao hoài nghi nhìn bạch y nhân đứng trước mặt và hắc y nhân đang ngồi trên sư tử đá.

“Ta và Hầu gia phu nhân tuy chưa bao giờ gặp mặt, nhưng ta và phụ thân cô ta đã từng có duyên gặp mặt một lần.” Vô Danh điềm đạm nói: “Ta đến đây, là được người ủy thác, trước đến hỏi thăm sức khỏe cô ấy.”

“Hơn nửa đêm đến thăm phu nhân của ta?” Du Thao không vui nói: “Còn giấu giấu diếm diếm, không lộ ra chân diện mục, ngươi nói ta làm sao tin ngươi?”

“Lúc này quấy rầy là bởi vì có chuyện đột xuất, còn ta vì sao mang cái này…” Vô Danh đưa tay ngăn Tích Dạ lại muốn phát cáu, gỡ mũ sa trên đầu mình xuống: “quả thật là vì diện mạo ta kỳ quái, sợ hành tẩu trên đường không tiện mà thôi.”

Bạch y, bạch phát, ngay cả màu da cũng trắng một cách kỳ lạ, lại mặt một kiện y phục màu trắng. Tuy thần tình y trang nhã an dật, nhưng một mảnh trắng như tuyết đập vào mắt, vẫn khiến người khác thấy quỷ dị…

Người này trông rõ ràng còn rất trẻ, sao đầu tóc lại trắng bạc một mảnh…

“Tại hạ Vô Danh, đây là Tích Dạ, xin Hầu gia chấp thuận chúng ta vào thăm phu nhân lúc này.” Vô Danh cười nói: “Nghe nói phu nhân gần đây có chút khác thường, chúng ta đến chính là vì điều này.”

Không biết vì sao, người gọi là Vô Danh này như có khả năng trấn an lòng người, dù cho ngươi thế nào cũng không muốn nghi ngờ y.

“Mời vào!” Du Thao thầm nghĩ một hồi, liền làm tư thế mời.

Xuyên qua rừng mai, tiểu lâu nơi Triệu Ngọc Thanh ở hiển hiện ngay trước mắt.

“Đến rồi!” Đi đến dưới lâu, Du Thao dừng bước: “Đây chính là nơi phu nhân ta một mình tĩnh dưỡng.”

Vô Danh nhìn cánh cửa dán đầy bùa màu vàng trước mắt, kinh ngạc hỏi: “Đây là vì sao?”

“Ta nghi ngờ phu nhân ta không phải bị bệnh, mà là vì yêu quái tác loạn. Đáng tiếc những vị cao tăng tiên sĩ ta mời tới, đều là những tên lừa gạt lừa đời lấy tiếng, trừ dán những tờ giấy không có tác dụng này ra, thì không làm được gì!” Du Thao phẫn nộ nói: “Còn nói cái gì yêu nghiệt lợi hại, thật không biết xấu hổ!”

“Cũng không nhất định…” Vô Danh nhìn phù chú, nhẹ giọng nói: “sức người dù sao cũng có hạn…”

“Cái gì?”

“Không, không có gì, chúng ta lên đi!” Vô Danh đẩy cửa ra, đi lên lâu, cũng không cần Du Thao dẫn đường, chuẩn xác mà dừng lại bên ngoài phòng Triệu Ngọc Thanh.

Du Thao đi theo sau y kinh ngạc nhìn y.

Trong phòng, Triệu Ngọc Thanh nằm trên giường, sắc mặt hồng hào, thoạt nhìn không khác gì đang ngủ.

“Đã gần một tháng, cô ta chỉ như vậy, các đại phu nói cô ấy tất cả đều bình thường, chỉ là rơi vào trạng thái ngủ say.” Du Thao nhìn thê tử vô tri vô giác, vẻ mặt có chút ngưng trọng: “Ta cũng đã nói, con quỷ kia có vấn đề, nàng lại khăng khăng muốn ở cùng con quỷ này…”

“Không phải Thương.”

Du Thao chợt quay đầu nhìn Vô Danh đang nói.

“Cô ấy như vậy, không phải Thương làm gì cô ta.” Vô Danh mỉm cười với hắn: “Tuy Thương là quỷ hồn, nhưng hắn sẽ không đả thương người.”

“Ngươi nói… ngươi biết con quỷ đó!” Du Thao không khỏi lui về sau hai bước, có chút hốt hoảng hỏi.

“Không sai, ta biết Thương.” Vô Danh quay đầu nhìn về phía bức họa hàn mai trên tường: “Bức họa kia, vốn tự tay ta vẽ.”

“Cái gì!” Du Thao càng nghe càng thấy kinh hãi: “Vậy ngươi tới đây làm gì? Ngại con quỷ kia hại chúng ta còn chưa đủ sao?”

“Hầu gia không cần hoảng hốt, chúng ta không có ý định làm hại ai, lần này ta đến, là để giúp phu nhân ngươi.” Vô Danh bổ sung: “Là Thương bảo ta đến.”

“Ngươi có ý gì?” Du Thao nhìn y đến bên giường xem xét Triệu Ngọc Thanh, do dự một chút, vẫn không cản y.

“Bên trong có phức tạp, nhất thời khó thể chứng tỏ cho Hầu gia, mong Hầu gia lượng thứ.” Vô Danh vừa nói, vừa lấy từ trong ngực áo ra một là bùa màu vàng, dán trước ngực Triệu Ngọc Thanh.

“Quả nhiên…” Vô Danh quan sát một lát, đột nhiên quay đầu nhìn Du Thao có chút khẩn trương: “Ngươi cũng như vậy…”

Du Thao bị y nhìn đến phát sợ, không khỏi ho khan hai tiếng, dời tầm mắt.

“Ha?” Nháy mắt, Vô Danh đã dán một lá bùa lên ngực hắn, Du Thao cả kinh.

“Tạm thời đừng lấy xuống!”

“Cái này để làm gì?” Du Thao cúi đầu nhìn lá bùa trước ngực mình, kinh ngạc hỏi.

“Tích Dạ!” Vô Danh không trả lời hắn, lại gọi hắc y nhân đang tựa bên cửa, vẻ mặt nhàm chán: “Đến lúc rồi, ngươi đi xem xem, vì sao hắn vẫn chưa trở lại?”

Chỉ nghe thấy hắc y nhân lầu bầu hai câu, xoay người một cái liền biến mất.

“Hầu gia!”

Du Thao vẫn đang dụi dụi hai mắt mình, chợt nghe dưới lâu có tiếng bước chân và tiếng gọi truyền đến.

“Sơ Ảnh!” Hắn vội vàng ba bước thành hai vọt đến bên cửa, vừa lúc cản lại nữ tử đang vội vàng chạy tới: “Ngươi tới đây làm gì? Mau về phòng!”

“Nhưng, ta nghe nói…” Nhưng lúc nhìn thấy người trong phòng thì giật mình.

“Chưởng Đăng tiên tử?”

Du Thao quay đầu, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Vô Danh.

“Liên Vô Hà…” Chưởng Đăng nhích nhích môi, vô lực gọi lên cái tên này.

.

Lúc này, nơi Thương đứng, đã có thể trông thấy đường nét Lạc Dương Thành ở phía xa.

“Ngươi hà tất bức bách lẫn nhau tận lực như vậy!” Y nhíu mày, nhìn Thanh Lân chặn trước mặt y.

“Ta thực sự không ngờ, ngươi cư nhiên cũng biết dùng tâm cơ, giở thủ đoạn!” Thanh Lân vẻ mặt âm trầm: “Ngươi cư nhiên dám gạt ta!”

“Ta gạt ngươi? Tại sao ta lại gạt ngươi?” Thương lạnh lùng nhìn lại hắn: “Ta chưa từng hứa với ngươi điều gì, là chính ngươi tự quyết định tất cả.”

“Hay! Thực sự rất hay! Không ngờ tới, trở thành quỷ, ngươi lại thông minh ra.” Thanh Lân từng chữ từng chữ nói: “Ngươi rõ là đang diễn trò! Phó Vân Thương!”

Thương hơi giật mình.

“Sao vậy, đừng nói với ta ngươi thật sự quên tất cả mọi chuyện rồi!” Thanh Lân nở nụ cười: “Lẽ nào ngươi đã quên, lúc người còn sống đã cùng ta thề non hẹn biển?”

“Ta và ngươi?” Thương lẩm bẩm: “Thề non hẹn biển…”

Vân Thương, cùng ta đi đi! Bất luận chân trời góc biển, bất luận thời gian qua đi, chúng ta đều sẽ ở cùng nhau.

“Chân trời góc biển, thời gian qua đi…” Thương cúi đầu, nhẹ giọng nói.

Đổi lại Thanh Lân sửng sốt.

“Có thể nói không cần là không cần thì tốt biết bao…” Thương ngẩng đầu, hoang mang nhìn hắn: “Ta đã quên tất cả mọi chuyện, ta cho rằng thực sự có thể tránh thoát… Tại sao ngươi còn muốn dây dưa với ta… Tại sao ngươi không buông tha cho ta chứ…”

“Phó Vân Thương, ngươi đừng hi vọng, dù cho ngươi biến thành quỷ, dù cho vẻ ngoài ngươi thay đổi, ngươi vẫn là Phó Vân Thương!” Thanh Lân nhìn chằm chằm y: “Ta không quan tâm người là thần tiên nào chuyển thế, cũng không quan tâm ngươi có phải đã thật sự quên tất cả hay không! Ngươi cho là, ngươi chết một lần rồi ta sẽ nhìn ngươi với con mắt khác sao?”

“Khoảng cách chân trời góc biển vẫn quá gần, căn bản không dung oán hận của chúng ta! Thời gian sớm đã trôi qua nhiều năm, đối với chúng ta mà nói, lại như chưa qua hết một ngày.” Thương nắm chặt đồ vật trong tay: “Ngươi quả nhiên nói được làm được, chân trời góc biển, thời gian qua đi…”

“Phó Vân Thương.” Thanh Lân đưa tay về phía y: “Theo ta về Thiên Thành Sơn.”

“Vì sao… là vì ngươi muốn biết ai đã bày Tỏa hồn trận?” Thương trào phúng cười: “Có phải ngươi muốn giết người đó, có phải ngươi biết giết người đó rồi, Tỏa hồn trận sẽ mất hiệu lực, ta cũng sẽ chết.”

“Cái này không cần ngươi quan tâm, ngươi ngoan ngoãn theo ta về là được!” Thanh Lân có chút không kiên nhẫn nói.

“Ta chết rồi, cũng không quan trọng sao?” Vẻ mặt Thương trở nên cổ quái.

“Theo ta quay về!” Thanh Lân đưa tay muốn bắt lấy y.

“Rầm!” Đột nhiên một bóng đen phá không mà đến, nhắm thẳng hai người xông tới.

Thanh Lân lập tức dùng lực đẩy Thương như đang phát ngốc ra, trở tay bắt lấy cái roi dài màu đen kia.

“Tiểu yêu từ đâu tới, cư nhiên…” Lời còn chưa nói hết, trong gió thoang thoảng truyền đến mùi hương khiến hắn khó chịu. Ngưng thần một lúc, liền nhìn thấy một đôi mắt hẹp dài giương lên.

Ánh mắt này… Mùi hương này…

Cảm giác như bị hỏa thiêu, Thanh Lân vội vàng hất dây roi trong tay ra, vừa lui ra thật xa.

“Ngươi là Xích…” Hắn nhìn hắc y nam nhân đang cầm cây roi trên tay uốn lượn, biểu tình trên mặt có chút kinh hãi: “Ngươi vẫn chưa chết?”

“Nói cái gì đấy! Ngươi mới chết rồi ấy!” Tích Dạ liếc mắt nhìn người đang mạc danh kỳ diệu, xoay thân nói với Thương đang ở bên: “Này! Cô hàn quỷ, sao ngươi còn ở đây nhàn thoại với cái người không can hệ này? Lại còn muốn phiền ta ra đây tìm ngươi, ngươi cũng thật quá đáng!”

Thương không để ý tới hắn, chỉ luôn nhìn Thanh Lân đứng sau lưng hắn.

“Thanh Lân, ngươi còn chưa trả lời ta, ta chết rồi, cũng không quan trọng sao?” Y cố chấp muốn lấy được đáp án: “Ngươi nói đi!”

“Phó Vân Thương, ngươi muốn chứng minh điều gì?” Ánh mắt Thanh Lân chỉ kinh nghi bất định nhìn Tích Dạ đưa lưng về phía hắn, lơ đãng nói: “Ngươi chết hay không chết, liên quan gì đến ta!”

Vẻ mặt Thương thay đổi hoàn toàn.

“Cô hàn quỷ! Ngươi đừng bày cái mặt người chết đó ra!” Tích Dạ bắt lấy vai y, nghiêm túc nói với y: “Chết xấu xí như vậy! Ta ghét nhất nhìn thấy cái bộ dạng này của ngươi!”

“Ta… Ta không biết…” Bị Tích Dạ mắng, thần tình tàn nhẫn trên mặt Thương bị vẻ mờ mịt thay thế: “Tiểu Hắc…”

“Ngươi không được gọi ta là Tiểu Hắc!” Tích Dạ lắc lắc y: “Gọi nữa ta làm thịt ngươi!”

“Tây… Tây…” (phát âm là xī)

“Này này cái gì? Cô hàn quỷ, ngươi cố ý phải không!” Tích Dạ dậm chân, càng ra sức lắc y. (Này cũng phát âm là xī cho nên Tích Dạ hiểu nhầm)

“Không phải… Ta…” Ánh mắt trượt qua bả vai Tích Dạ, nhưng chỉ nhìn thấy một mảnh trống rỗng. “Thanh Lân…”

“Hắn đi rồi.” Tích Dạ ngừng lại, yên lặng nhìn y: “Cô hàn quỷ… Muốn khóc thì nói, hiện tại có thể khóc rồi.”

“Khóc? Vì sao ta muốn khóc?” Thương cúi đầu: “Có gì đáng để ta khóc?”

“Vậy ngươi đừng bày ra bộ dạng bị người khác ức hiếp đó, nhớ rõ ở trước mặt Vô Danh phải hết mức chống đỡ tới cùng!” Tích Dạ gõ đầu y, ngược lại bị cảm giác thực chất làm giật mình.

Đột nhiên đánh được, thực sự không quen…

===================================

Đọc tới chương này thật muốn nhanh tới đoạn ngược công đi mà T.T

Tích Dạ cũng bảo vệ Thương thế mà làm ra vẻ chán ghét

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.