Lưu Ly Toái

Chương 2: Chương 2: :họa Trung Tiên – Chương 1:.




.:Họa Trung Tiên – Chương 1:.

Ngày hai mươi cuối năm Lạc Dương Lạc Dương Hầu phủ

“Phu nhân! Đêm đã khuya, người nên sớm nghỉ ngơi đi ạ!” Nha hoàn thêm vào trong lò sưởi mấy khối than, nói với chủ tử đang nằm trên giường.

“Bây giờ là giờ nào rồi?” Nữ tử nửa nằm trên giường yếu ớt hỏi.

“Đã đến giờ Tý rồi.”

“Giờ Tý sao?” Nữ tử ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao vẫn sáng như vậy?”

“Phu nhân người quên rồi, tuyết rơi mấy ngày trước còn chưa tan, bị ánh trăng chiếu vào, sắc trời đương nhiên có vẻ sáng!”

“Vậy sao? Hoa mai thì sao? Hoa mai trong viện có bị tuyết làm hư không?” Nàng vội hỏi.

“Phu nhân, không có đâu! Tôi đã nói nhiều lần rồi, tuyệt đối không lừa người!” Nha hoàn cười đáp lời nàng: “Phu nhân yêu quý hoa mai như thế, lão thiên gia sao lại nhẫn tâm làm hỏng nó chứ!”

“A! Vậy thì tốt!” Nàng lộ ra thần thái mệt mỏi.

“Đúng rồi phu nhân!” Nha hoàn đến bên giường nàng, nói với nàng: “Hôm nay người dặn tôi lấy những đồ vật trong rương ra phơi nắng, tôi đã tìm thấy trong rương một bức tranh cũ. Sắp hết năm rồi, tôi thấy trong phòng này quạnh quẽ quá, hay là treo bức tranh đó lên trang trí.”

“Tranh cũ?” Nàng mơ mơ màng màng hỏi: “Tranh cũ đó có gì?”

“Là bức họa vẽ hoa mai!” Nha hoàn nói với nàng: “Phu nhân, người mệt rồi! Nên sớm nghỉ ngơi thôi!”

Nàng quả thực mệt rồi, cũng không nghe được gì nữa, gật gật đầu rồi từ từ thiếp đi.

Nha hoàn thấy nàng ngủ rồi, liền dập tắt nến, đóng cửa ra ngoài.

Ánh trăng thanh lãnh, chiếu vào tuyết trắng trên tường.

Trên tường, treo một bức họa.

Tuyết trắng, hàn mai.

Tuyết trắng phân dương, hàn mai nộ phóng.

Còn có…

Nàng cảm thấy có chút lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo này khiến nàng tỉnh giấc.

Nàng mở mắt, nhìn thấy trong phòng một mảnh sáng rực.

Sao lại sáng thế này?

Nàng lấy lại bình tĩnh, nỗ lực tập trung ánh mắt.

Cửa sổ mở?

Cửa sổ sao lại mở chứ?

Nàng nhớ rõ là đã đóng mà!

Nhìn kỹ lại, ánh mắt nàng lập tức ổn định!

Một bên cửa sổ hé mở, có một thân ảnh nhàn nhạt.

Bóng ảnh kia rất nhạt rất nhạt, nhưng đúng là có tồn tại.

Bóng lưng thon dài cao gầy, mái tóc như kéo dài đến mặt đất.

Sau đó, nàng nghe thấy một thanh âm rất nhẹ rất nhẹ.

“Hoa mai… nở thật đẹp…”

“Ai… Ngươi là ai?” Nàng hoảng loạn một trận, rồi lại thở hổn hển hỏi.

Bóng ảnh kia căn bản như là không ý thức sự tồn tại của nàng, chỉ đứng bên song cửa, nhìn ra ngoài.

“Người đâu!” Nàng kinh hoảng hô lên, lại phát giác cổ họng mình khô khốc, không hề phát ra được âm thanh nào.

“Hoa mai… thật đẹp…” Thân ảnh hư vô kia lại phát ra thanh âm như có như không: “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển… ám… ám…”

Nàng hẳn là sợ hãi, nàng thực sự cảm thấy rất sợ, nhưng nàng nhìn bóng ảnh nửa trong suốt kia, lại không tự chủ mà đọc tiếp: “Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.”

Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.

Những từ này, là những từ nàng thích nhất.

“Đúng!” Bóng ảnh kia dường như gật gật đầu nói: “Là ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.”

“Ngươi… là người nào?” Thấy bóng ảnh kia chỉ đứng bên cửa, không có hành động gì muốn làm tổn hại bản thân, lá gan nàng bỗng to lên: “Ngươi là ai hả?”

“Ai… Ta là ai?” Cái bóng kia thì thào lặp lại: “Ta là ai hả…”

“Đúng vậy! Ngươi rốt cuộc là người nào? Vì sao lại ở trong phòng ta?” Nàng chống người lên, tựa vào đầu giường hỏi.

“Ta là người nào… Ừm… Không nhớ rõ nữa…” Cái bóng kia đứt quãng trả lời nàng.

“Dù sao ngươi cũng phải có tên chứ!”

“Tên… Đúng! Ta có tên… Ta là… Ta gọi là… Thương…” Cái bóng kia không chắc chắc đáp: “Phải… Là Thương…”

“Thương?” Nàng cau mày: “Thương, ngươi từ đâu tới…”

“Từ đâu?” Bóng ảnh kia rốt cuộc cũng di chuyển.

Nàng nhìn theo nơi cái bóng kia nhìn tới.

Tường bám tuyết trắng… Bức họa trên tường…

Bức họa kia…

Bạch tuyết hàn mai…

“Thương?” Nàng lại hít một hơi khí lạnh: “Ngươi là Thương!”

Cái bóng kia như bị thanh âm sắc nhọn của nàng làm thức tỉnh, cuối cùng cũng quay người lại.

Xôn xao những lời đồn đãi về ma quỷ trong Lạc Dương Hầu phủ.

Kể rằng, mỗi đêm khi trăng lên cao, vườn mai ở hậu viện Hầu phủ, luôn có bóng hình một nam nhân quanh quẩn trong rừng mai.

Trong Hầu phủ không chỉ có một hạ nhân nhìn thấy, nhưng Lạc Dương Hầu cai quản cực nghiêm, đám hạ nhân không dám nhiều lời trong phủ, ở bên ngoài lại đem chuyện này truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.

Ma quỷ đấy! Chính là ở trong phủ đệ của Lạc Dương Hầu…

Lạc Dương Hầu Du Thao là người tự cho mình cao thâm, bình thường tối kị những người khác nói không đúng về hắn, tự nhiên không ai dám nói những chuyện này trước mặt hắn, thế nhưng nhiều người nói, cũng ít nhiều truyền đến tai hắn, các phiên bản truyền vào trong tai hắn càng lúc càng hoàng đường.

Kể rằng, quỷ này là một người quấn quýt dây dưa nên mới ở trong nhà lưu luyến không đi, những người bị quấn lấy thường là những người bị bệnh yếu lại dương khí bất thịnh.

Quỷ này nếu đã là nam, đương nhiên sẽ quấn lấy nữ quyến, mà rừng mai bên cạnh đó rất khéo có một vị nữ quyến bị bệnh ở đó…

Du Thao giận tím mặt, không vì gì khác, mà chính là vì nữ quyến ở trong tiểu lâu tại rừng mai ấy là chính thất của hắn Triệu thị.

Hắn không tin quỷ quái gì cả, theo hắn thấy đây ít nhiều là bóng gió ám chỉ thê tử hắn bất trinh.

Dù tình cảm giữa hắn và Triệu thị có đạm bạc, nhưng chuyện này truyền ra như vậy, bảo thể diện hắn đường đường là Lạc Dương Hầu vứt đi đâu chứ?

Du Thao dù có tự phụ, cũng hiểu lời đồn như vậy không thể tin hết, nói Triệu thị bị quỷ quấn lấy cũng được, không tuân thủ nữ tắc cũng được, chung quy cũng phải mắt thấy mới được.

Thế là chọn một đêm trăng sáng lên cao, dẫn theo hai ba tôi tớ gan lớn, trốn ở một bên tiểu lâu Triệu thị, quyết định bất luận là quỷ hay là gian phu, cũng phải nhìn cho rõ ràng.

Mãi đến canh ba, trước mắt vẫn là nhành mai tuyết trắng, ngay cả bóng dáng một bông hoa cũng không có.

Ngay khi Du Thao đang hào hứng chuẩn bị đi, lại nghe thấy tôi tớ phát ra mấy âm thanh kì quái.

“Hầu… Hầu gia… Người… Người xem…” Phó nhân kia bình thường to gan lớn mật thanh âm lại run rẩy: “Quỷ… Quỷ a…”

Du Thao nhìn về phía gã chỉ, chỉ nhìn thấy bên cạnh gốc mai, có một thân ảnh đang đứng.

Mờ nhạt… lại rõ ràng…

Đích thật là bóng dáng một nam nhân.

Không, không phải người…

Ánh trăng vô hình xuyên thấu thân thể kia, bày ra một hình tượng quỷ dị.

Du Thao trong lòng cũng cả kinh, nhưng hắn dù sao cũng là nhân vật đã trải qua sóng gió, biết rõ lúc này sợ hãi là một việc làm vô dụng nhất.

“Du Thao ta ở đây!” Du Thao hít sâu một hơi, đi ra chỗ sáng: “Ngươi là thứ gì, lại dám làm càn trong Lạc Dương Hầu phủ ta!”

Sau đó, Du Thao nghe thấy một tiếng thở dài xa xăm trống trải.

Tiếng thở dài vấn vít trong gió không tan, dù có là Du Thao, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

“Hoa mai lại phải tàn rồi…” Thân ảnh đưa lưng về phía bọn họ kia nhẹ giọng nói: “Một năm rồi lại một năm… nở rồi lại tàn…”

Lúc Du Thao còn không rõ loài quỷ không đếm xỉa gì đến hắn kia đang nói những gì, mắt lại nhìn thấy rõ ràng vật gì đó nhẹ nhàng bay lên không trung, sau đó nhắm đến song cửa đóng chặt một bên tiểu lâu mà bay tới, lại cứ thế bay xuyên vào trong, chớp mắt đã không thấy nữa.

Du Thao ngẩn người một lúc, rồi lập tức đuổi theo.

Tòa lâu kia, chính là nơi ở của Triệu thị!

Du Thao nhẹ bước lên lầu hai, cửa phòng ngủ đang đóng, mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, hắn nghĩ nghĩ một chút, vẫn dán tai vào cửa.

“Ngươi lại đi xem những đóa hoa mai kia?” Đó là một giọng nữ có chút yếu nhược, Du Thao mơ hồ nhớ lại đây là thanh âm của Triệu thị.

“Cũng sắp sang tháng giêng rồi! Ngươi xem, hoa mai trong bức tranh cũng sắp tàn rồi!” Triệu thị thở dài: “Vẫn luôn như vậy, thời gian không ngừng trôi đi, chúng ta có muốn giữ lại thế nào, cuối cùng cũng chỉ tốn công vô ích.”

“Nếu hoa mai tàn rồi, ngươi sẽ không trở lại nữa sao! Vậy sang năm lúc hoa mai nở, ngươi có đến nữa không? Thương, rốt cuộc là ngươi đang nhìn hoa, hay là đang tưởng niệm ai?”

Du Thao nghe không nổi nữa!

Phụ nữ đã có chồng nói ra những lời này, quả thực là chứng cớ cho loại tình cảm ám muội!

“Phanh” một tiếng, Du Thao một cước đạp cổng.

Cả căn phòng lạnh lẽo vắng ngắt.

Ngoài dự liệu của Du Thao, quỷ hồn hay nam nhân gì cũng không có, chào đón hắn chỉ có một mảnh an tĩnh.

“Ai? … Hầu gia?” Một thanh âm có chút ngoài ý muốn truyền tới: “Nửa đêm nửa hôm, sao ngài lại…”

Du Thao nhìn sang, trông thấy nữ tử nửa tựa vào đầu giượng sắc mặt tái nhợt.

“Triệu Ngọc Thanh, nam nhân kia… không loài quỷ kia đâu?” Du Thao lạnh lùng hỏi.

“Quỷ?” Triệu Ngọc Thanh trên giường, cũng chính là Lạc Dương Hầu phu nhân cũng lạnh lùng trả lời hắn: “Chẳng lẽ Hầu gia uống say rồi, muộn như vậy còn đến phòng ta gọi cái gì nam nhân quỷ quái, thật đúng là quá hăng hái!”

“Triệu Ngọc Thanh! Dù sao ta cũng tận mắt thấy yêu quái kia vào phòng ngươi, ngươi tốt nhất là thành thật nói cho ta biết, hắn trốn đi đâu rồi?” Du Thao hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không tuân thủ nữ tắc, hôm nay ta chính tai nghe được, ngươi đừng nghĩ đến việc chối cãi!”

“Hầu gia cũng thấy rồi, phòng ta to như vậy, ngươi muốn tìm nam nhân quỷ quái gì đó, cứ tìm đi.” Triệu Ngọc Thanh không ấm không nóng nói với hắn: “Ngươi nói ngươi nghe được cái gì? Vì ta bị phu quân lạnh nhạt nhiều năm, trong lòng phiền muộn, rồi sinh ra thích nói chuyện một mình, cũng là không tuân thủ nữ tắc sao?”

“Ngươi!” Du Thao bị nàng hỏi vặn, tức giận nói: “Triệu gia ngươi quả nhiên là bị yêu nghiệt quấn thân, mới rơi vào kết cục tan cửa nát nhà như vậy. Ta niệm tình từ nhỏ ta và ngươi đã có hôn ước, muốn tận lực bảo toàn tính mạng ngươi, còn cưới ngươi vào cửa, cho ngươi cuộc sống cẩm y ngọc thực. Không ngờ ngươi không những không cảm kích, mà còn mang những thứ đồ không sạch sẽ đến đây! Không nhớ tới ân huệ của ta, còn nói ta lạnh nhạt ngươi, đây là cách báo đáp của ngươi sao?”

“Hầu gia, không cần tự cho mình vĩ đại như thế.” Triệu Ngọc Thanh nhìn thẳng vào hắn: “Trong lòng ta hiểu rõ, ngươi cũng không phải thật sự muốn cưới ta, đến bây giờ cũng vẫn còn oán hận việc bị ta gài bẫy. Cái gì ân huệ của ngươi? Nếu không phải năm đó lão Hầu gia nể giao tình với phụ thân ta ép ngươi cưới ta, ta nào có được cuộc sống “cẩm y ngọc thực” như thế này?”

“Triệu Ngọc Thanh, ngươi vẫn khéo ăn khéo nói như vậy!” Du Thao không nhịn nổi nữa cắn răng nói: “Cũng vì ta xui xẻo, mới cưới phải một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, chẳng biết liêm sỉ như ngươi về sỉ nhục mình!”

“Đa tạ Hầu gia khen ngợi!” Triệu Ngọc Thanh cong cong khóe miệng.

“Ta mặc kệ ngươi có cùng nam nhân yêu nghiệt gì đó quấn lấy nhau hay không, tóm lại, tốt nhất là ngươi nên bớt phóng túng một chút, ngươi không biết thể diện cũng phải cho ta chút mặt mũi!” Du Thao căm giận bỏ lại một lời hung hăng: “Tốt nhất là đừng để ta tìm thấy được chứng cớ gì, nếu không, đừng trách ta đuổi ngươi ra khỏi Hầu phủ thật!”

Du Thao thở hổn hển xoay người rời đi, thực sự đến một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn nữ nhân đáng ghét này nữa!

Trong phòng lại một mảnh yên lặng.

Trên mặt Triệu Ngọc Thanh lộ ra thần tình mệt mỏi, nàng bây giờ không nhìn ra một chút bóng dáng năng ngôn thiện biện như mới rồi.

“Chúng ta… sao lại thành ra như vậy chứ…” Nàng khe khẽ thở dài.

Trước mắt như hiện ra cảnh tượng của rất nhiều rất nhiều năm trước, nam hài tử nho nhỏ kia lúc nào cũng quây quanh mình.

“Tiểu Thanh! Cha ta nói, chờ ta trưởng thành, chúng ta có thể ở cùng nhau mãi mãi! Cho tới lúc đó, ta sẽ cưỡi đại mã đến đón ngươi về! Ta nhất định sẽ đến, ngươi phải đợi ta đó!”

Ta nhớ kỹ… Ta vẫn luôn đợi, thế nhưng ngươi thì sao? Ngươi bảo tới đón ta, nhưng ngươi lại không nhớ…

Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt của nàng.

Dưới ánh trăng, nước mắt rơi xuống, xuyên qua bàn tay nửa trong suốt, có chút dao động, cuối cùng vẫn là rơi xuống người nàng.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt trong suốt, lãnh đạm, không có tình tự gì gần kề mặt mình.

“Ngươi khóc rồi…” Thanh âm nhẹ nhàng bay bổng cất lên: “Khóc gì chứ? Không có gì đáng để ngươi khóc, ngươi rất nhanh sẽ quên đi thôi! Cái gì rồi cũng sẽ kết thúc, lúc hoa mai tàn, là kết thúc rồi…”

Nàng lại kiềm nén không được nữa, che mặt, buồn bã mà khóc nấc lên.

Khóc hồi lâu, Triệu Ngọc Thanh mới dần dần ngừng rơi nước mắt.

Trong đôi mắt đẫm lệ mông lung, nàng nhìn thấy ánh mắt giống như không có tiêu điểm kia lại đang yên lặng nhìn nàng.

“Ta hận ngươi…” Nàng cũng không biết mình tại sao lại nói như thế, nhưng nàng không khống chế được miệng mình: “Ta hận ngươi! Ta thực sự rất hận ngươi!”

“Ta biết…” Thương của hư vô kia lần đầu tiên không đáp lời bất nhất với câu hỏi: “Ngươi hận ta… Tất cả mọi người đều hận ta…”

“Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không thành ra cái dạng này.” Lại có nước mắt từ khóe mắt nàng rơi xuống: “Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không trở thành một Triệu Ngọc Thanh không nơi nương tựa. Cũng sẽ không biến thành tước điểu bị gãy cánh, thành Hầu gia phu nhân bị nhốt trong cái ***g tre không thể cựa quậy này.”

“Là lỗi của ta… Ta chưa bao giờ làm đúng cái gì… Chưa bao giờ…”

Thương nói đứt quãng, Triệu Ngọc Thanh nghe vậy, ngực lại đau xót.

“Không, kỳ thực không phải lỗi của ngươi! Ta biết ngươi không làm sai bất cứ cái gì.” Triệu Ngọc Thanh bất đắc dĩ cười khổ: “Ta trước đây không hiểu được, vì sao cha ta lại hủy hoại gia đình vốn tốt đẹp chỉ trong một ngày. Nhưng lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết… Tại sao ông ấy nói về tiên nhân trong bức họa, tại sao ông ấy vì một bóng hình, mà không tiếc thứ gì…”

Vì sao trong những giây phút cuối cùng, cha nàng lại không nghĩ phải bảo trụ tính mệnh tất cả người trong nhà, mà lại để cho mình mang theo bức họa này gả đến Lạc Dương, nói là cứu nàng, cùng là vì bảo vệ bóng hình này… Nàng bây giờ rốt cuộc cũng hiểu.

Thập trượng hồng trần vô nhan sắc, chích duyên tư nhân lạc cửu thiên.

“Thảo nào năm đó người đã giao ngươi cho cha ta phải dặn, nếu như nhìn thấy ngươi, chuyện tốt gì cũng sẽ biến thành chuyện xấu.” Thế nhưng, cha vẫn quên mất lời dặn dò của người kia, vào một buổi tối tháng chạp ở tiệc rượu lại mở quyển trục ra: “Nếu như cha ta không nhìn thấy ngươi, nếu như ông ấy khi đó không thay đổi chủ ý mà đem bức họa hiến tặng cho Hoàng thượng, biết đâu… cái gì cũng sẽ khác rồi…”

Như vậy, cũng sẽ không có người trăm phương ngàn kế muốn lấy được quỷ hồn hư vô này, toàn gia trên dưới hơn trăm mạng người cũng sẽ không bị người khác vu hãm, hỏi tội cả nhà…

“Bởi vì … bức họa này sẽ thay đổi theo bốn mùa, Triệu gia ta nổi danh khắp thiên hạ, bởi vì ngươi trong bức họa này, Triệu gia ta trong một đêm bị diệt môn…”

“Vì sao…” Thương hỏi nàng.

“Ngươi chưa từng soi gương sao?” Nàng đổi sắc mặt: “Bởi vì dù cho trên đời này thật sự có tiên tử, chỉ sợ cũng không bì được nửa phần xinh đẹp của ngươi.”

“Xinh đẹp?” Thương nghiêng đầu, nhìn sang gương đồng không có gì, cái gì cũng soi không thấu: “Cái gì mà xinh đẹp chứ? Ta chưa từng biết, xinh đẹp là cái gì… Ta chỉ nhớ, có người nói ta rất xấu… rất xấu…”

Ngươi chưa từng soi gương sao? Ngươi cho là với diện mạo này của ngươi, cũng có thể khiến ta khuynh tâm?

“Ta rất xấu…”

“Nếu ngươi xấu, vậy thì trên đời này, tìm ở đâu được một người xinh đẹp nữa…” Tựa như đại đa số người trên đời này đều như nhau, mình không có được, thì tất cả mọi người đều không thể có, tựa như… phụ thân nàng…”Người nọ, nhất định là rất yêu thích ngươi, lại không cách nào có được tâm ngươi, cho nên mới nói như thế.”

Giống như hàn mai nhiễm sương tuyết, dung mạo thanh quý ngạo nghễ như vậy… Chỉ cần là người có mắt, sao có thể nói y xấu xí?

Thế nhưng mỹ mạo cao quý như vậy, khiến lòng người sinh ngưỡng mộ đồng thời… cũng khiến người sợ rằng không cách nào với tới…

“Xinh đẹp, rất quan trọng sao?” Trong ánh mắt Thương tồn tại nét nghi hoặc: “Tại sao phải nói với ta nhiều như thế, ta không hiểu…”

Hỏi một vấn đề như vậy, là bởi vì trong lòng không có chút vẩn đục, hay là bởi vì sớm đã không có tâm…

“Bởi vì, người sống ở trên đời này, nếu như không thỉnh thoảng lừa gạt chính mình, thì sẽ sống không nổi.” Nàng nhàn nhạt nói cho hắn biết: “Nếu như bọn họ nghĩ cuối cùng cũng sẽ có lúc mất đi một thứ, họ sẽ tự nhủ rằng đồ vật kia không xứng đáng. Có đôi khi, đạt được… so với vĩnh viễn không chiếm được càng làm cho người ta thấy sợ hãi…”

“Vậy sao? Người… thực sự là kỳ quái… Lúc ta làm người, cũng là như vậy sao…”

“Người… Ngươi trước kia là người sao?”

“Bọn họ nói… ta là quỷ…”

Giấy trên song cửa sổ, dần dần hiện lên sắc trắng.

“Trời sáng rồi…” Thương hững hờ cười một tiếng, thân ảnh theo tia sáng đang sáng dần thêm mà biến mất.

Tại sao giữa hàng lông mày ngạo nghễ như vậy lại đạm nhiên tịch mịch không chút nào tương xứng?

Tiên nhân trong tranh… Có lẽ chỉ là cô hồn dã quỷ bị vây giữa thế tục…

Triệu Ngọc Thanh mê mẩn.

Điều hướng các bài viết

← 108. Mạc hậu hắc thủ (Cửu)

109. An cư lạc nghiệp (Nhất) →

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.