Châu Đăng Khoa trông thấy Võ Thiện Nhân rục rịch hành động thì giật thót tim, vội quay sang đám thành viên Phục Minh Hội, gắt gỏng ra lệnh: “Các ngươi đứng trơ mắt ra đó làm gì? Còn không mau ra tay?”
Mới nhắc đã đến, một nhóm thành viên Phục Minh Hội hợp sức, cùng nhau tiến hành thi triển Liệt Hoả Trận, một linh thuật tấn công hệ hoả tương đối lợi hại.
Lại thấy một nhóm thành viên khác cưỡi linh bảo bay lên, miệng lẩm nhẩm đọc linh chú, tức thì trên không trung, xuất hiện một màn mưa đao kiếm phủ xuống vị trí của Võ Thiện Nhân. Đây là một bộ linh thuật kiếm trận hệ kim, sức sát thương là khá lớn.
Tiếp đến, linh thuật hệ mộc, linh thuật hệ thổ, linh thuật hệ thuỷ lần lượt được những thành viên còn lại thi triển.
Những linh thuật này đều là hàng đại trận, tập hợp linh lực của rất nhiều người, vì vậy uy lực có thể sánh ngang với một gã Tướng Cấp sơ kỳ.
Xét trong tình huống như vậy, một mình Võ Thiện Nhân giống như đang đơn độc đối chiến cùng lúc với năm Tướng Cấp sơ kỳ, một Tướng Cấp trung kỳ.
Quả nhiên, công kích vũ bão như thế này khiến Võ Thiện Nhân có chút luống cuống tay chân. Hắn không cậy mạnh, thân hình vội lui về sau một khoảng. Tuy có Ngũ Hành Giới Chỉ phòng thân nhưng hắn vẫn quyết định triệu hồi Thổ Thuẫn, linh thuật phòng ngự hệ thổ. Chân linh khí từ trong đan điền nhanh chóng chuyển hoá thành linh lực, bao bọc toàn bộ thân thể, hình thành một tầng quang mang màu vàng vững chắc. Chưa hết, hắn còn lấy trong người ra một đống linh phù mới mua trong Kỳ Trân Các dán cả lên người.
Xong xuôi, Võ Thiện Nhân phủi tay, nhe răng cười nhăn nhở, trông thực rất gợi đòn: “Hắc hắc… Cho các ngươi đánh tới khuya luôn.”
“Xoẹt.”
“Xoẹt.”
Dựa vào nhục thân cường hãn cộng với Thổ Thuẫn, lại thêm một mớ linh phù phòng ngự, nhất thời những chiêu số tấn công của Phục Minh Hội chưa thể gây nên thương tổn, hắn chỉ cảm thấy trong người hơi ê ẩm một chút mà thôi.
Bỗng nghe một tràng âm thanh rợn người vang lên.
“Chíu.”
“Chíu.”
“Chíu.”
Mấy trăm đạo linh lực bàng bạc, nhanh như thiểm điện xé toạc không khí, xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã bắn tới.
Cùng lúc đó, nhóm thành viên linh giả hệ thổ đột ngột thay đổi linh chú, triệu hồi một đống lôi cầu to bằng đầu người loang loáng trút xuống.
“Đì… Đùng…”
Chưa hết, không gian chợt như đông cứng, nhiệt độ bị kéo tụt xuống thấp.
“Soạt.”
“Soạt.”
Bất thình lình, mặt đất rung chuyển dữ dội, giống như bị nứt ra, theo đó, hàng loạt những khối băng lạnh lẽo đột ngột mọc lên. Những khối băng này do nhóm thành viên linh giả hệ thuỷ thi triển, vô cùng cứng rắn và sắc bén, chỉ cần sơ sẩy sẽ bị đâm cho nát bấy.
Mưa đao kiếm, băng tên, hoả cầu, lôi điện… màn tập kích dày đặc khiến Võ Thiện Nhân kinh hãi quá, vội vàng thu lại bộ dáng cợt nhả, lập tức thi triển Phong Quyển Tàn Vân né tránh.
Tạm thời thì hắn vẫn bình yên vô sự, nhưng mà trước, sau, trái, phải, trên, dưới, sáu phương hướng đều bị bao vây, thi thoảng cũng bị một số đạo công kích nện vào thân thể.
Võ Thiện Nhân vốn nhát gan, đứng trong tình huống này tinh thần khó mà trụ vững, còn đang suy tính liệu có nên sử dụng đến Hàng Long Biến Thân Quyết hay không, chợt loé lên một ý: “Đúng rồi a! Ta chỉ cần bắt lấy tên cầm đầu rồi quay trở lại uy hiếp bọn chúng, thế trận này sẽ không cần phá mà tự vỡ thôi.”
Nghĩ vậy, Võ Thiện Nhân liền ngoảnh đầu nhìn về hướng phó hội chủ Châu Đăng Khoa. Hai hàng chân mày dựng thẳng như kiếm, chân đạp mạnh xuống đất, thân hình xông qua trận mưa công kích, bắn vọt đến vị trí của đối phương.
Châu Đăng Khoa đang chờ đợi thời cơ thì phát hiện ánh mắt như hổ đói rình mồi của Võ Thiện Nhân nhìn mình. Lại nhìn thấy hành động tiếp theo của hắn, Châu Đăng Khoa rùng mình hoảng hốt, không chút do dự dốc toàn lực vươn tay đánh ra Dã Cẩu Quyền.
“Nhất Cẩu.”
“Nhị Cẩu.”
“Tam Cẩu.”
Dã Cẩu Quyền chính là bộ linh thuật mạnh nhất trong tay Châu Đăng Khoa. Tuy biết rằng không thể làm khó Võ Thiện Nhân nhưng chí ít sẽ khiến tốc độ của đối phương chậm lại, nhiêu đó cũng đủ thời gian cho thành viên Phục Minh Hội kịp thời thay đổi phương hướng công kích, quay sang ứng cứu.
Nhưng đáng tiếc là diễn biến lại không giống như trong tưởng tượng.
Võ Thiện Nhân không hề có ý định lấy cứng đối cứng. Chỉ đợi đến lúc này, thân hình hắn giống như một con báo, chồm thẳng vào Dã Cẩu Quyền.
Tuy không biết Võ Thiện Nhân muốn làm gì nhưng hành động này chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết, Châu Đăng Khoa vui mừng cười phá lên: “Thằng ngu! Lần này xem có đánh chết ngươi không? Ha ha…”
Ngay cả những môn sinh đứng bên ngoài theo dõi cũng bị biến hoá trận chiến làm cho giật mình.
“Các ngươi mau xem, hắn định làm cái quái gì vậy?”
“Không phải là bị đánh đến ngu người rồi đó chứ? Khi không lại đâm đầu vào công kích của Châu Đăng Khoa.”
“Ta thấy hắn rất tự tin, chưa chắc đã ngu ngốc như ngươi nói đâu. Hắc hắc…”
“…”
Trong lúc mọi người đang xôn xao bàn tán thì Dã Cẩu Quyền đã chuẩn xác nện thẳng vào người của Võ Thiện Nhân.
“Bùng.”
“Bùng.”
“Bùng.”
Võ Thiện Nhân sớm đã có tính toán, thầm hét vang một tiếng: “Đẩu Chuyển Tinh Di.”
Chính thời khắc ngắn ngủi này, đột ngột có ba luồng lực lượng kỳ lạ tốc độ cực nhanh từ bên trong thân thể hắn bắn ngược trở ra, nhắm thẳng vào Châu Đăng Khoa phản kích.
“Phanh.”
“Phanh.”
“Phanh.”
Một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ đã diễn ra.
Châu Đăng Khoa vốn đang phấn khích hò hét chợt khựng lại, thân hình bỗng bắn bổng về sau, miệng phun máu ào ào.
Cảm nhận cỗ đau đớn kịch liệt trong nội thể khiến cho đầu óc Châu Đăng Khoa trở nên quay cuồng, thiếu chút thì ngất lịm đi.
Bên ngoài, mọi người chỉ thấy sắc mặt hắn tái mét, hơi thở đứt đoạn, ánh mắt hoảng loạn, miệng không ngừng la lên: “Không thể nào! Chính là Dã Cẩu Quyền. Tại sao ngươi cũng biết Dã Cẩu Quyền của Châu Gia ta?”