Đêm xuống.
Vẫn như thường lệ, không khí bên trong Vạn Hoa Lầu vô cùng náo nhiệt.
Thời gian còn rất sớm nhưng các lầu đã hầu như chật cứng quan khách. Tiếng ồn ào, huyên náo vang lên khắp nơi.
Tuy Vạn Hoa Lầu mới mở cửa chưa tới nửa năm nhưng danh tiếng ngày càng vang xa. Theo một số người đánh giá, Vạn Hoa Lầu tuyệt đối xếp vào tốp ba thanh lâu nổi tiếng bậc nhất Mê Linh thành.
Ở một góc, có mấy gã đàn ông ngồi chung bàn, đang trò chuyện rôm rả.
Một người hỏi: “Các ngươi đoán thử xem hôm nay Vạn Hoa Lầu sẽ chiêu đãi chúng ta bằng những tiết mục đặc sắc gì a?”
Một người khác cười ha hả: “Ha ha ha… Ta cũng đang rất tò mò đây!”
Lại nghe một người nói: “Vạn Hoa Lầu quả nhiên danh xứng với thực! Nếu được cùng một trong số các nàng bầu bạn hết đêm nay thì ta dù phải trả bất cứ giá nào cũng cam tâm tình nguyện!”
Mọi người nghe vậy thì biến sắc: “Mẹ kiếp! Ngươi nói nhỏ chút, để người khác nghe được sẽ phiền phức đó!”
Người kia cự cãi: “Các ngươi sợ gì chứ?”
Một người khác nghiêm giọng cảnh báo: “Hừ! Ngươi mới đến lần đầu nên không biết! Vạn Hoa Lầu quy củ nghiêm ngặt, các cô nương chỉ bán nghệ không bán thân! Bà chủ Vạn Hoa Lầu là một cường giả Thánh Cấp sơ kỳ. Tuần trước có một tên thiếu gia họ Trương cạy lắm tiền nhiều của muốn sinh sự làm chuyện xằng bậy, trong nháy mắt liền bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Ngươi muốn đi vào vết xe đổ đó sao? Hắc hắc…”
Gã đàn ông kia nghe xong sống lưng lạnh toát. Hắn chỉ có tu vi Tướng Cấp trung kỳ, đứng trước Thánh Cấp cường giả e rằng một cái tát còn không đỡ nổi. Nghĩ đến mấy lời chính miệng thốt ra, hắn len lén đưa mắt nhìn quanh một lượt, khi thấy không có ai để ý đến mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên ngoài cửa chính, vào lúc này bỗng xuất hiện một nhóm bốn người. Dẫn đầu là một vị công tử diện mạo trong sáng như ngọc, ngũ quan hoàn mỹ. Nếu tinh mắt để ý sẽ phát hiện đây là màn gái giả nam trang.
Nàng chính là Vũ Hà Kiều My, dẫn theo Dương Quá và hai người thuộc hạ của Mê Linh thành chủ tìm đến.
Rất nhanh, có một cô nương xinh đẹp đi đến, mỉm cười duyên dáng: “Chào mừng các vị quan khách đến với Vạn Hoa Lầu! Không biết tiểu nữ có thể giúp gì cho chư vị?”
Một trong hai người thuộc hạ liền bước tới, lấy ra một tấm danh thiếp rồi nói: “Chúng ta đến từ Chế phủ!”
Vị cô nương biểu tình thoáng chút ngạc nhiên, sau khi xem qua tấm danh thiếp liền tươi cười nói: “Thật vinh hạnh! Hoá ra là người nhà của thành chủ đại nhân! Bà chủ của chúng tôi đã sắp đặt trước vị trí đẹp nhất trên lầu số năm. Xin mời bốn vị đi theo tiểu nữ!”
Theo thời gian, lối ứng xử của những cung nữ Vạn Hoa Cung ngày càng thành thục, làm cho người đối diện cảm thấy rất vừa lòng mãn ý.
Bọn Kiều My, Dương Quá theo chân cô nương ấy thẳng một mạch lên lầu số năm.
Trên đường đi, Kiều My đảo mắt quan sát khung cảnh Vạn Hoa Lầu. Nàng phát hiện cách thức bày trí của Vạn Hoa Lầu có phần quen thuộc, không ngờ khá giống với Kỳ Duyên Viện, chỉ khác là so về quy mô thì bế thế hơn gấp nhiều lần. Điều này khiến cho trong lòng nàng dâng lên một chút nghi hoặc.
Cũng vào lúc đó, ở một bàn thuộc lầu số năm, Võ Thiện Nhân đang cùng chị em Như Ý, Cát Tường chuyện trò rất vui vẻ, hoàn toàn không hay biết hôm nay Vạn Hoa Lầu có sự xuất hiện của những vị khách vô cùng đặc biệt.
Qua đêm một đoạn thời gian, tiếng nhạc xập xình bắt đầu nổi lên.
Chính ngay thời khắc ấy, bỗng ngoài cửa Vạn Hoa Lầu lại đi vào một vị khách không mời.
Lần này là một nữ nhân trên dưới ba mươi tuổi, thân hình nở nang quyến rũ, cảnh xuân lồ lộ. Nhưng đáng sợ nhất là khí tức Thần Cấp cường giả từ trên người lăng lệ toả ra.
Bà ta mặc trên mình một bộ y phục màu đỏ càng làm tôn lên dáng vẻ cao quý, vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý chung quanh. Cảm nhận được khí tức khủng bố của bà ta, sắc mặt ai nấy đều kinh hãi khôn tả. Nhưng cũng có người bạo gan suy đoán đây là một trong số những tiết mục mở màn Vạn Hoa Lầu cất công chuẩn bị.
Nữ nhân áo đỏ không hề để ý đến biểu hiện của mọi người, thần thức nhanh chóng phóng thích bao phủ toàn bộ Vạn Hoa Lầu, giống như đang tìm kiếm một thứ nào đó.
Khi thần thức quét đến lầu số năm, sự tập trung bỗng đổ dồn về một điểm, lập tức trên khoé miệng bà ta loé lên một nụ cười lạnh: “Quả nhiên đúng là hai con nha đầu này! Không thể sai được!”
Như Ý đang che miệng cười khúc khích thì bỗng sắc mặt đại biến, sau một thoáng hoảng hốt mới gấp gáp nói: “Tôn chủ à! Hồng Diễm, sư muội của lão cung chủ đang ở bên dưới.”
Võ Thiện Nhân cả kinh: “Cái gì? Tại sao bà ta lại xuất hiện ở Vạn Hoa Lầu?”
Hắn không có thời gian dò xét, vội vàng đứng bật dậy: “Không xong! Nhất định hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, cần phải lập tức rời khỏi đây!”
Như Ý la hoảng: “Không kịp nữa rồi tôn chủ!”
Nàng vừa nói xong, Võ Thiện Nhân phát hiện không gian trước mặt loé lên một cơn sóng gợn, chỉ trong nháy mắt hoá thành một nữ nhân áo đỏ.
Võ Thiện Nhân sợ đến rụng rời, liên tục lùi lại mấy bước.
Sau khi nhìn rõ diện mạo đối phương, hắn lại vô cùng kinh ngạc.
Năm xưa ở Bạch Mộc Sơn chứng kiến trận chiến trên không giữa Hồng Diễm và sư phụ Hồ Tâm, bởi vì khoảng cách quá xa nên hắn chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đỏ. Hắn còn tưởng Hồng Diễm là một lão bà già khọm, ai ngờ mụ ta lại trẻ trung như vầy. Có lẽ là đã sử dụng phương pháp nào đó để bảo dưỡng dung nhan.
Ánh mắt Hồng Diễm không hề chú ý đến Võ Thiện Nhân mà chằm chằm hướng vào chị em Như Ý, Cát Tường.
Bà ta hừ lạnh một tiếng: “Hai con nha đầu kia! Nhìn thấy ta sao không khấu đầu hành lễ?”
Hai chị em Như Ý, Cát Tường trong lòng chỉ muốn lao lên giết chết Hồng Diễm báo thù cho lão cung chủ, làm gì có chuyện chào hỏi chi đây?
Võ Thiện Nhân cố kìm nén sự sợ hãi. Hắn biết rõ tu vi của Hồng Diễm là Thần Cấp trung kỳ, bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để báo thù bèn ra hiệu cho chị em Như Ý không được manh động.
Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu hắn cứ chạy loạn hết cả, sau cùng cố gắng rặn ra một nụ cười thân thiện, chắp tay nói: “Tiền bối! Hai người này là thuộc hạ đi theo đệ tử! Tiền bối có nhận nhầm người chăng?”
Mặc dù hai nàng đã cải trang thành nam nhân nhưng Hồng Diễm nhiều năm tranh đấu cùng Hồ Tâm, số lần gặp hai nàng không ít, tuyệt đối không sai.
Bà ta liếc mắt một cái cũng đủ nhìn thấu tu vi Vương Cấp sơ kỳ của Võ Thiện Nhân, khinh thường nói: “Đây không phải chỗ cho một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi xen vào. Cút!”
Võ Thiện Nhân giả đò vui mừng nói: “Vâng! Cám ơn lão tiền bối!”
Đồng thời hắn quay sang Như Ý, Cát Tường quát: “Các ngươi còn đứng ngớ người ra đó làm gì? Không nghe thấy tiền bối nói gì à? Mau cút theo ta nào!”
Nói đoạn, hắn liền vung tay định mang hai nàng rời đi thật.