Lưu Manh Đại Đế

Chương 211: Chương 211: Hoa sen mọc trên tuyết




Kỳ trước kể đến đoạn Hồ Tâm vô tình gặp được ông lão kỳ bí, bèn khẩn cầu lão chỉ một con đường sáng có thể hoá giải nguy cơ cho Vạn Hoa Cung.

Ông lão đồng ý sẽ bói một quẻ Âm Dương Ngũ Quỷ, nhưng mà cái giá mà Hồ Tâm phải trả rất đắt, chính là một trăm năm tuổi thọ của mình. Có điều, ngay cả cái chết bà ta còn không sợ, một trăm năm tuổi thọ thì có sá chi đâu! Không cần suy nghĩ nhiều, Hồ Tâm ngay lập tức gật đầu đồng ý, liền từ trong linh hồn của mình rút ra một trăm năm tuổi thọ. Bà ta vốn còn hai trăm năm nhưng sau hành động này liền suy giảm một nửa, chỉ còn sống được chừng một trăm năm.

Theo lời hứa, ông lão vung tay thi triển quẻ bói Âm Dương Ngũ Quỷ, tiến hành thuật kỳ môn dự đoán. Kết thúc quá trình đó, lão đã nói một câu vô cùng kỳ lạ: “Ta từ trong một trăm năm tuổi thọ của ngươi tiến hành suy diễn, thấy rằng muốn hoá giải kiếp nạn cho Vạn Hoa Cung chỉ có một con đường duy nhất. Vào đúng ngày này mười năm sau, ngươi hãy đi đến chân núi Bạch Mộc tìm cho được một bông hoa sen màu hồng, hoa này có tám cánh nhưng hiện chỉ nở một cánh. Nếu tìm được nó thì Vạn Hoa Cung không những hoá giải được nguy cơ mà còn phát triển cực thịnh, trong vòng ngàn năm sẽ có cơ hội trở thành tông môn đứng đầu đất Thần Châu. Có điều, cần phải xem ngươi có dám lựa chọn hay không.”

Nghe xong, Hồ Tâm vừa mừng vừa sợ. Trong vòng ngàn năm Vạn Hoa Cung có thể trở thành tông môn đứng đầu đất Thần Châu sao? Dù nằm mơ bà ta cũng không dám nghĩ đến việc đó! Chỉ là, bà ta không rõ vì sao câu cuối cùng của ông lão lại kêu mình có dám lựa chọn hay không?

Hồ Tâm liền đánh tiếng gặng hỏi: “Ông lão, câu cuối của người là có ngụ ý gì, lão nương thực sự không hiểu!”

“Thiên cơ không thể tiết lộ! Dùng quẻ bói Âm Dương Ngũ Quỷ giúp ngươi đã là vi phạm vào Thiên Đạo phép tắc, ta chỉ có thể cho ngươi biết đến đó mà thôi. Hãy tự lo liệu cho tốt đi!” Ông lão lắc đầu, cầm tay cháu gái bỏ lại một câu rồi đủng đỉnh rời đi ngay.

Mặc dù lời của ông lão mông lung mơ hồ nhưng không hiểu vì lý do gì mà Hồ Tâm lại có một niềm tin mãnh liệt.

Năm đó, sau khi quay trở về Vạn Hoa Cung thu xếp ổn thoả công việc, Hồ Tâm mang theo hi vọng bay đến núi Bạch Mộc tìm kiếm nhưng rốt cuộc không có kết quả. Bà ta phát hiện trăm dặm Bạch Mộc Sơn đều là rừng núi hoang dã, cây cối rậm rạp, mặc dù rất nhiều chủng loại khác nhau song tuyệt nhiên không có một bông sen nào.

Không nản lòng, Hồ Tâm liền quyết định ở lỳ trên núi Bạch Mộc mười năm trời. Tiên Hiệp Hay

Theo thời gian trôi đi, thu qua đông đến, hôm nay đúng vừa tròn mười năm tính từ ngày đó.

Chỉ là, tạo hoá khéo trêu ngươi con người! Không ngờ biến cố xảy ra, đúng thời điểm này Hồng Diễm lại lần mò tìm đến tận đây. Nhân lúc Hồ Tâm không chú ý đã đánh một chưởng khiến bà ta trọng thương. Cuối cùng thì đúng như những gì diễn ra, Hồ Tâm bị ép đến mức phải thiêu đốt linh hồn doạ cho Hồng Diễm bỏ chạy. Vì hành động đó mà bà ta tổn hao thêm mấy chục năm tuổi thọ. Trên gương mặt lúc này bao phủ tầng lớp tử khí cực dày, xem chừng sự sống chỉ duy trì trong ngày một ngày hai.

Quay trở về tình huống thực tại, Võ Thiện Nhân sau khi trả lời xong câu hỏi thì thấy sắc mặt của bà lão biến hoá thất thường, trong lòng giật thót bảo: “Chẳng lẽ ta đã nói gì sai sao?”

Hắn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bà lão. Mặc dù rất muốn bỏ đi nhưng lại không có đủ can đảm. Trước mặt mình là một Thần Cấp cường giả, vì vậy mọi hành động cần phải cực kỳ e dè, cẩn thận.

Mãi một lúc lâu sau, Hồ Tâm bỗng thở dài một tiếng, những nếp nhăn trên mặt khẽ xô lại. Có cảm tưởng sau hơi thở ấy bà ta già thêm mấy tuổi, thần sắc càng lúc càng giống người sắp chết.

Bà ta chợt cất giọng ôn hoà nói: “Chàng trai trẻ đừng sợ! Ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi đâu! Hãy mau rời khỏi đây đi!”

Nghe được câu này, Võ Thiện Nhân như được tha bổng, cung kính cáo biệt một câu rồi gấp gáp nhảy lên Hoàng Kim Chuyên bay vụt đi.

Thời gian khi đó đã là buổi xế chiều.

Nghỉ ngơi một lát, Hồ Tâm liền gắng gượng đứng dậy, định di chuyển qua nơi khác tiếp tục công cuộc tìm kiếm.

Mất mười năm hi vọng!

Mất mười năm chờ đợi!

Hồ Tâm thực sự không cam lòng! Cho dù chỉ còn một hơi thở thì bà ta cũng không muốn bỏ cuộc.

Đúng lúc Hồ Tâm chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên đôi mắt già nua mệt mỏi thoáng đảo qua vị trí lùm cây mà Võ Thiện Nhân ẩn nấp trước đó. Vừa rồi không chú ý, bây giờ nhìn lại mới phát hiện có điểm bất thường.

“Ồ, đây là cấm chế gì? Tại sao ta chưa từng thấy qua?” Tinh thần Hồ Tâm chấn động, phát hiện không gian nơi đó hoá ra được che giấu bằng một tầng lớp cấm chế kỳ quái, mang theo khí tức cổ xưa.

Hồ Tâm tiện tay bắn tới một đạo linh lực, chỉ trong chớp mắt, không gian ngay chỗ lùm cây biến đổi, giống như một tấm gương mỏng bị vỡ ra.

Một màn kế tiếp khiến cho Hồ Tâm sững sờ, trong đôi mắt già nua hiện lên vẻ kinh hãi tột độ.

“Đây là…”

Ở vị trí trung tâm cấm chế, lúc này hiện lên một bông hoa sen màu hồng có tám cánh nhưng chỉ duy nhất một cánh mỏng như cánh ve nở bung ra. Giữa đám lá cây trắng xoá, mang đến cho con người ta cảm giác một bông sen màu hồng mọc lên trên nền tuyết, đẹp đẽ phi thường.

“Chính là bông hoa sen này rồi! Tại sao lại như vậy chứ?” Hồ Tâm không thể tin vào mắt mình.

Mười năm nay, Hồ Tâm vẫn luôn cho rằng bông hoa sen mình cần tìm là một loại thiên tài địa bảo có công dụng nghịch thiên, giúp cho tu vi của bà ta đại tăng đến Đế Cấp. Hoặc rất có thể là một bảo vật uy lực cường đại vô song. Nhưng mà, bông hoa sen trước mắt rõ ràng chỉ là một đạo cấm chế không hơn không kém. Vậy thì làm sao có thể giúp chấn hưng danh tiếng Vạn Hoa Cung, đưa Vạn Hoa Cung trở thành tông môn đứng đầu mảnh đất Thần Châu?

Đang trong lúc rối bời, Hồ Tâm bỗng nhớ tới câu nói sau cùng của ông lão Vạn Sự Thông: “Cần phải xem ngươi có dám lựa chọn hay không!”

“Xem ta có dám lựa chọn hay không? Lựa chọn? Lựa chọn cái gì đây??” Hồ Tâm lẩm bẩm.

Đột nhiên, trong đại não bà ta nổ ầm vang một tiếng. Khuôn mặt già nua trở nên ngây dại. Cuối cùng bà ta cũng sáng tỏ.

“Ha ha ha… Phải lựa chọn! Hoá ra là như vậy!!!”

Hồ Tâm cười thảm. Trong đôi mắt loé lên một sự giãy giụa vô hình. Nhưng chỉ giây lát sau, sự giãy giụa đó bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một vẻ kiên quyết xen lẫn điên cuồng: “Thần Cấp thì sao? Đế Cấp thì sao? Có khác gì người phàm chứ? Đến cuối cùng cũng trở về với cát bụi. Vậy thì ta cố chấp để làm gì? Ta không còn nhiều thời gian nữa rồi! Mười năm… Ha ha… Đúng là ý trời! Lựa chọn này sẽ biến ta trở thành tội nhân của Vạn Hoa Cung, nhưng nếu đúng như lời tiên tri của ông lão đó thì ta sẵn sàng đánh đổi!”

Suy nghĩ thông suốt, Hồ Tâm liền lập tức hoá thành một làn khói biến mất.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.