Đến tối muộn, thân ảnh của Châu đại trưởng lão từ Hưng Yên Phong phá không bay đi.
Trước khi rời đi, Lê Châu còn quan tâm hỏi về chuyện tu luyện của Võ Thiện Nhân, cũng nhân dịp chỉ điểm một vài kinh nghiệm hữu ích. Hắn còn đưa cho đệ tử của mình ít linh đan trị thương, cùng với một số nguyên liệu luyện chế linh bảo.
Còn lại một mình trong động phủ, Võ Thiện Nhân bày ra bộ dáng đăm chiêu. Hắn vốn tưởng sau khi làm bại lộ mối quan hệ giữa hai người trên Thông Thương Phong thì sẽ bị sư phụ trách phạt. Vậy nhưng hoàn toàn không có, từ đầu đến cuối, Châu đại trưởng lão chả hề đả động gì đến chuyện này.
Thực ra thì Châu đại trưởng lão đã sớm nhìn ra ý đồ của Võ Thiện Nhân. Nhưng dù sao hắn cũng đã quyết nhận đứa đệ tử này, vậy thì cho nó mượn uy danh của mình một chút cũng tốt, sẽ khiến cho kẻ khác phải dè chừng trước khi có hành động gây bất lợi cho nó.
Độ một tháng nữa sẽ đến kỳ Tân Vương, cũng là thời điểm thu nhận đệ tử thân truyền của năm ngọn chủ phong, đến lúc đó, Lê Châu sẽ chính thức công bố Võ Thiện Nhân là đệ tử thân truyền hàng thứ chín, đưa về Linh Bảo Phong tu luyện.
Bỏ qua chuyện này, Võ Thiện Nhân liền khởi động tinh thần, tiến hành kiểm tra thương thế sau trận chiến.
Khoảng một bữa cơm, tâm thần của hắn mới chậm rãi rời khỏi nội thể.
Về cơ bản, nhờ có công năng đặc biệt của Ngũ Hành Giới Chỉ, cộng thêm Châu đại trưởng lão hỗ trợ nên thương thế trên người gần như đã hoàn toàn hồi phục, không còn đáng ngại nữa.
Võ Thiện Nhân lắc đầu thở dài một hơi: “Ài! Trần Mông không hổ danh là Vương Cấp cường giả, chiến lực rất mạnh. Nếu lúc đó sư phụ không xuất hiện kịp thời e rằng ta đã lành ít dữ nhiều rồi.”
So với Trần Mông, tu vi Vương Cấp hậu kỳ thì Võ Thiện Nhân vẫn còn thua kém quá xa. Nếu hôm nay tu vi của hắn là Vương Cấp trung kỳ, hoạ may mới có cơ hội chiến thắng.
Tuy nhiên, thông qua trận đánh trên Thông Thương Phong, Võ Thiện Nhân đã phần nào nắm bắt được thực lực của mình. Châu Đăng Khoa và Trần Công Minh là hai Tướng Cấp trung kỳ nhưng đều trở thành bại tướng dưới tay hắn. Võ Thiện Nhân tin tưởng rằng nếu đối thủ là Tướng Cấp hậu kỳ thì hắn cũng có thể xử lý êm đẹp. Nếu là Tướng Cấp đỉnh phong thì thắng thua thế nào rất khó nói, bởi vì cấp bậc này đã bước một chân vào Vương cảnh, thần thông tuyệt đối lợi hại.
Đúng lúc Võ Thiện Nhân đang mải mê suy tính thì chợt phát hiện màn bảo hộ bên ngoài động phủ phát sinh động tĩnh. Hắn chau mày, liền thả thần thức kiểm tra, lát sau sắc mặt giãn ra, thân hình mau lẹ tiến về hướng cửa động.
Đứng bên ngoài động phủ một trăm năm mươi chín có hai người, là một nam, một nữ.
Màn bảo hộ biến mất, Võ Thiện Nhân từ trong bước ra, tươi cười nói: “Người anh em! Ồ, có cả Thu Thảo muội nữa sao?”
Một nam một nữ này không ai khác chính là Thích Thật Thà và tiểu cô nương đáng yêu Thu Thảo.
Vừa nhìn thấy Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà vui mừng ra mặt, nhảy đến cười toe toét: “Người anh em! Không quấy rầy ngươi đó chứ? Ha ha…”
Đặng Thu Thảo lướt nhẹ đôi chân bước đến, cất giọng nói: “Thiện Nhân ca ca! Ca có đói bụng không? Muội có chuẩn bị một ít rượu thịt mang đến đây.”
Nghĩ đến kèo nhậu còn thiếu trên Thông Thương Phong, Võ Thiện Nhân liền cười ha hả bảo: “Hay lắm! Ta cũng đang lên cơn thèm rượu đây. Tối nay chúng ta không say không về, được chứ?”
Thích Thật Thà hưởng ứng ngay: “Ha ha… Nói rất hợp ý ta! Hôm nay chúng ta phải uống một trận thống khoái. Không say không về.”
Liền đó, cả ba người đều đi vào động phủ một trăm năm mươi chín. Bên trong mỗi động phủ hàng trung cấp có thiết kế một gian phòng dùng cho việc sinh hoạt ăn uống, khá là rộng rãi, thoải mái.
Thấy khóe môi Thích Thật Thà chớp giật liên hồi, Võ Thiện Nhân biết trong lòng hắn đang rất ngứa ngáy, liền vỗ nhè nhẹ vào vai hắn, bảo: “Ta biết ngươi đang có nhiều chuyện muốn hỏi. Không vội! Ăn một chút đã rồi nói sau.”
Thu Thảo nhanh nhẹn lấy từ trong người ra rất nhiều món ăn đã được chuẩn bị sẵn, bày trí cả lên mặt bàn.
Thích Thật Thà đón một tô cháo hạt sen, nghi ngút khói từ tay Thu Thảo, nhanh nhảu đưa qua cho Võ Thiện Nhân nói: “Cháo này do đích thân Thảo muội và ta song kiếm hợp bích đặc biệt nấu riêng cho ngươi tẩm bổ đó. Khôn hồn ăn bằng hết, nếu không đừng trách ta thủ đoạn vô tình. Hà hà…”
Mùi thơm muốn điếc mũi, Võ Thiện Nhân nhận ra bản thân quả thật hơi đói, cả ngày nay vẫn chưa ăn uống chút nào. Hắn không khách sáo nữa, đưa lên miệng húp sùm sụp.
Võ Thiện Nhân vừa ăn, vừa suýt xoa khen: “Thu Thảo, tay nghề của muội khá lắm. Cháo rất ngon!”
Thu Thảo mặt mày ửng đỏ, đáp: “Không phải đâu Thiện Nhân ca ca! Là do muội và… cái tên chết dẫm này cùng nấu…”
Thích Thật Thà nghe vậy cười ha hả, thần sắc tỏ vẻ đắc ý, cố tình tỏ vẻ oai phong.
Nhìn một màn này, Võ Thiện Nhân ngứa hết cả mắt, không ngờ hai người bọn họ dám ngang nhiên phát cơm chó ngay trong động phủ của mình. Theo hắn thấy thì một tiểu cô nương trong sáng, ngây thơ như Thu Thảo nếu ở gần Thích Thật Thà, sớm hay muộn cũng bị hắn vấy bùn.
Ngồi thêm một lúc, Thích Thật Thà nhấp nhổm không yên, liền hỏi: “Người anh em, mau nói cho ta biết chuyện trên Thông Thương Phong rốt cục là thế nào? Ngươi có quan hệ gì với Châu đại trưởng lão sao?”
Trước vẻ mong chờ của hắn, Võ Thiện Nhân đủng đỉnh vươn tay, cầm chén rượu một hơi uống cạn, thở dài nói: “Ài! Chuyện này ta vốn muốn giấu kỹ nhưng nay đã lộ thì đành nói cho mọi người biết. Dạo trước, sau kỳ tuyển sinh, Châu đại trưởng lão có đến gặp ta. Lão nhân gia người nói rằng ta có thiên phú trời ban, là nhân tài kiệt xuất, nhất định tiền đồ mai sau phong quang vô hạn. Huống hồ bản thân ta lại anh tuấn bất phàm, thanh nhã thoát tục, tài đức vẹn toàn… Thế nên, Châu đại trưởng lão nhất quyết muốn thu nhận ta làm đệ tử. Ta cũng là bị bắt ép, không thể không chấp nhận…”
Võ Thiện Nhân xổ một tràng dài, cảm thấy mình thực là oai phong, những lời này hắn đã chuẩn bị lâu lắm rồi, đến bây giờ mới có dịp được biểu hiện.
Thích Thật Thà vốn hiểu rõ bản tính của Võ Thiện Nhân, biết rằng sự thật chưa chắc đúng như lời nói của hắn, nhưng bản thân lại không có cách nào bắt bẻ. Có điều, trong lòng hắn thực tình cảm thấy rất vui mừng cho người huynh đệ này.
Ngược lại, Thu Thảo lần đầu được nghe Võ Thiện Nhân kể chuyện, trên gương mặt hiện lên vẻ hâm mộ cuồng nhiệt: “Thiện Nhân ca ca thật là lợi hại!”
Được đà, Võ Thiện Nhân liền thi triển công phu Trảm Phong Đại Pháp, cho đến khi ai nấy đều lạnh run người mới cười hắc hắc, chuyển qua đề tài khác: “Phải rồi, Thông Thương Phong mọi chuyện sau đó như thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, Thích Thật Thà thần tình hưng phấn bảo: “Sau khi Châu đại trưởng lão mang ngươi rời đi, đám người Phục Minh Hội cũng nhanh chóng biến mất. Lần này, Trần Công Minh xem như đã đánh mất hết mặt mũi rồi. Ngay cả đại ca hắn là Trần Mông cũng bị Châu đại trưởng lão cảnh cáo. Thật khiến cho ta hả lòng hả dạ đó mà! Ha ha…”