Lỗ hổng không gian là một hiện tượng tự nhiên, xưa nay vẫn ngẫu nhiên xuất hiện tại một số điểm, việc này cũng không có gì bất ngờ.
“Ồ, vậy ra Vương đạo hữu là người từ nơi khác đến!” Lý Đạo Nhân thoáng kinh ngạc nhưng chỉ là một chút rồi thôi.
Hùng Vương tiếp tục kể: “Địa Cầu là một tiểu hành tinh non trẻ, vị trí nằm tại góc phía đông của Thổ Đại Thiên Hà. Vì một vài nguyên nhân ngoài ý muốn nên đã khiến cho tiến trình phát triển ở Địa Cầu thay đổi, thúc đẩy sự sống xuất hiện từ khá sớm. Nhưng mà cũng chính vì chưa đủ thời gian phát triển nên cho đến hôm nay mật độ linh khí có trong thiên địa vẫn vô cùng mỏng manh, gần như bằng con số không. Đó cũng là nguyên do khiến dân cư ở Địa Cầu không thể tìm đến con đường tu luyện.”
Những điều mà Hùng Vương nói rất chính xác. Chỉ có điều, bản thân ông cũng không biết rằng toàn bộ câu chuyện này đều bắt nguồn từ Ngũ Hành Giới Chỉ, một kiện linh bảo hoàn mỹ hiện đang nằm trên tay Võ Thiện Nhân.
Ngừng một lát, Hùng Vương lại nói tiếp: “Trải qua thời gian cực dài, không một ai trên Địa Cầu phát hiện trong thiên địa tồn tại linh khí. Có thể coi chúng ta giống như những chủng tộc man di, chưa được khai sáng. Cho đến một ngày, bỗng có một người nọ xuất hiện. Ông rốt cuộc cũng nhận ra sự bất thường của không gian. Sau đó, ông tự mày mò nghiên cứu, bằng vào thiên phú tuyệt đỉnh của mình đã lĩnh ngộ ra đường lối tu luyện, từ phàm nhân tiến vào thế giới của Linh Giả. Chưa đầy trăm năm, ông thành công đột phá đến Vương Cấp sơ kỳ. Người này chính là cha của ta!”
Nói đến đây, trong âm thanh của Hùng Vương toát lên một niềm tự hào và kính nể.
Ngay cả Lý Đạo Nhân cũng phải thốt lên: “Ở một tiểu hành tinh chó ăn đá gà ăn sỏi như vậy mà có thể tu luyện đến Vương Cấp sơ kỳ, ông ấy đúng là một thiên tài!”
Hùng Vương tiếp tục hồi tưởng: “Cha ta vốn là một tù trưởng có tấm lòng bao dung hiệp nghĩa nên ông sẵn sàng đem những gì mình lĩnh ngộ được truyền dạy lại cho mọi người. Đáng tiếc là trong bộ lạc ngoài mẹ ta và ta thì không có ai sở hữu linh mạch. Vậy nên bọn họ không cảm nhận được thiên địa linh khí, chỉ có thể sống kiếp phàm nhân mà thôi.”
“Thời gian cứ thế trôi đi, một ngày kia, cha ta quyết định truyền lại chức vị tù trưởng bộ lạc cho ta rồi đưa mẹ ta đến một ngọn núi nọ khai mở động phủ tu luyện. Không được bao lâu thì bọn họ đột nhiên mất tích, kể từ đó về sau bặt vô âm tín.”
“Thời điểm đó chiến tranh đang bùng nổ nên ta không thể phân tâm đến chuyện này được. Một đoạn thời gian sau, đợi khi thống nhất thành công mười lăm bộ lạc, ta mới lần theo dấu vết cha mẹ để lại đi đến ngọn núi kia. Đúng là ta có tìm được động phủ nhưng không lại thấy hai người đâu hết. Ba năm ròng chờ đợi không có chút tin tức, lúc đó ta vô cùng lo lắng! Ta lại nghĩ rằng có thể do tu vi của mình quá yếu nên mới không tìm được họ. Vì vậy, ta bèn quyết định ở lại trên núi tu luyện.”
“Trong vòng hơn chục năm, ta một hơi tu luyện từ Nhân Vực đột phá lên Tướng Cấp sơ kỳ. Chính vào thời khắc Linh Phách Trống Đồng Đông Sơn của ta ngưng hình xuất thế thì đột nhiên trên bầu trời xuất hiện dị tượng, có một vòng xoáy nổi lên, sau đó hút thân thể ta vào bên trong. Khi tỉnh lại ta phát hiện mình đã bị đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ, chính là nơi này.”
“Không giống như ở Địa Cầu, mật độ linh khí trên Đông Hoà Tinh cực dày, là một nơi lý tưởng để cho ta tu luyện. Theo thời gian, tu vi của ta ngày một tăng tiến. Ta liền suy đoán rằng, việc cha mẹ ta mất tích nhiều khả năng có liên quan đến vòng xoáy đó. Vậy nên ta vừa tu luyện vừa dành thời gian đi tìm kiếm tung tích hai người họ. Chỉ có điều, cho đến tận hôm nay vẫn không hề nghe được bất kỳ tin tức gì.”
Nói đến đây, Hùng Vương thở dài một tiếng rồi xoay người quay trở về vị trí cũ, ngồi đối diện với Lý Đạo Nhân.
Sau khi nhấp một ngụm trà, ông mới cười bảo: “Câu chuyện của ta chỉ có bấy nhiêu! Đã khiến cho Nhân đạo hữu chê cười rồi! Ha ha ha…”
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Lý Đạo Nhân thực sự cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ trong cuộc đời của Hùng Vương lại có nhiều điều đoạn ly kỳ khúc chiết như vậy.
Những năm gần đây, trên An Ký Tây đại lục, thậm chí là Đông Hoà Tinh, tên tuổi Hùng Vương được coi là một truyền kỳ. Đến hôm nay, thông tin ông ta đột phá Đế Cấp đã lan truyền khắp mọi nơi, nếu cộng thêm câu chuyện trên nhất định sẽ tạo thành một cơn chấn động.
Lý Đạo Nhân trầm tư nói: “Vương đạo hữu gây dựng Thánh Viện tại đúng ngay vị trí được truyền tống năm xưa hẳn là muốn danh tiếng của mình toả đi khắp Đông Hoà Tinh. Hi vọng nếu cha mẹ đạo hữu nghe được sẽ nhận ra mà tìm đến phải không?”
Hùng Vương trầm tư đôi chút, như hoài niệm về tháng năm xưa cũ: “Lúc còn ở Thánh Cấp đúng là ta có suy nghĩ này! Tuy nhiên, sau khi bước chân vào Đế Cấp cảnh giới, ta dùng thần thức bao phủ khắp mọi ngóc ngách trên Đông Hoà Tinh song không thu được kết quả! Cách đây không lâu, ta có quay trở về Địa Cầu tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn là con số không.”
Một khi đột phá Đế Cấp cảnh giới thì thần thức của Linh Giả sẽ đạt tới một mức độ vô cùng khủng bố, có thể bao phủ nguyên một hành tinh. Vì vậy, dựa vào huyết mạch trong cơ thể, nếu cha mẹ mình xuất hiện trong phạm vi của thần thức thì Hùng Vương sẽ lập tức cảm ứng được ngay.
Lý Đạo Nhân chợt chép miệng bảo: “Ta nói câu này đạo hữu chớ để bụng! Thời gian đã lâu như vậy, có khi nào cha mẹ đạo hữu đã chết rồi hay không?
Hùng Vương lắc đầu, nói: “So về thiên phú tu luyện thì cha mẹ ta còn mạnh hơn ta gấp trăm lần. Nếu họ thực sự đến được nơi đây có khác nào cá về với nước, nhất định trong thời gian ngắn sẽ đột phá đến một cảnh giới cực cao. Ta tin rằng hai người họ vẫn còn sống.”
Nghe những lời nói đó, Lý Đạo Nhân cho là phải, bèn hỏi: “Vương đạo hữu có thể cho ta biết danh tánh hai vị song thân phụ mẫu được không?”
Việc này chẳng có gì cần phải giấu diếm, Hùng Vương liền lập tức nói ra hai cái tên: “Cha ta tên Lạc Long Quân, còn mẹ ta tên Âu Cơ!”
“Lạc Long Quân! Âu Cơ?” Lý Đạo Nhân lẩm nhẩm trong miệng. Hai cái tên này rất lạ, trong đầu lão không hề có một chút ấn tượng nào!
Theo câu chuyện của Hùng Vương, cha mẹ ông ta là người có thiên phú tuyệt đỉnh, nếu thực sự truyền tống đến Đông Hoà Tinh thì chắc chắn sẽ trở nên nổi bật, không thể nào ngay cả chút động tĩnh cũng không phát ra.
Suy nghĩ đôi chút, Lý Đạo Nhân liền cười nói: “Vương đạo hữu chớ lo! Theo ta thấy trong chuyện này có lẽ còn có nguyên do khác, không bao lâu nữa sẽ sáng tỏ cả thôi. Nếu cha mẹ đạo hữu còn sống nhất định sau này sẽ có cơ hội gặp lại.”
Hùng Vương gật đầu nói: “Hi vọng là như vậy!”
Đến đây, Lý Đạo Nhân khẽ “a” lên một cái, bỗng nói: “Có một nơi trên Đông Hoà Tinh có lẽ đạo hữu chưa tìm đến!”
Hùng Vương ngạc nhiên: “Đó là nơi nào?”
Lý Đạo Nhân vuốt chòm râu bạc, chậm rãi phun ra hai từ: “Thần Châu.”