Lưu Manh Đại Đế

Chương 246: Chương 246: Long Trảo Thủ vô địch thiên hạ




Trước hành động bất thường của Võ Thiện Nhân, Hồng Diễm trong lòng nghi hoặc: “Hắn muốn bày trò gì?”

Vừa nghĩ đến đó, bỗng thấy ma trảo của Võ Thiện Nhân hoa phá trường không đổ nhào xuống, vừa vặn chụp trúng bộ ngực nở nang của mình bóp mạnh.

Hồng Diễm cả kinh, không ngờ tới việc hắn lại sử dụng đến chiêu thức lưu manh, vô lại này.

Bà ta đành thả chị em Như Ý, Cát Tường ra, rồi hai tay chụp về sau túm lấy y phục của Võ Thiện Nhân, ném thực mạnh vào vách tường.

“Rầm!”

Thân thể Võ Thiện Nhân rơi bịch xuống đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại.

Như Ý, Cát Tường ôm cổ ho sặc sụa, sau khi thở gấp mấy cái thì ráng bò lại gần đỡ lấy hắn.

Lúc này, sắc mặt Võ Thiện Nhân xanh như tàu lá, liên tục ói ra hai ngụm máu tươi.

Thấy tôn chủ vì mình mà thành ra nông nỗi ấy, hai chị em khóc rống lên, miệng không ngừng gọi: “Tôn chủ! Tôn chủ!…”

Võ Thiện Nhân toàn thân đau đớn vô cùng, cảm giác trong người chẳng còn chút sức lực nào.

Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng nở một nụ cười: “Như Ý, Cát Tường! Các nàng không sao chứ?”

Như Ý, Cát Tường gạt nước mắt đáp: “Như Ý (Cát Tường) không sao hết! Hu hu hu…”

Võ Thiện Nhân thở phào: “Các nàng đừng khóc! Năm xưa ta từng đã nói sẽ bảo vệ các nàng! Ta nhất định sẽ làm được!”

Nghe được những lời đó, hai chị em cảm động càng khóc to hơn, nước mắt rơi xuống như mưa.

“Tôn chủ! Hu hu hu…”

Cũng may là vừa nãy Võ Thiện Nhân nhanh trí sử dụng đến đòn Long Trảo Thủ nên mới hoá giải được nguy cơ. Theo hắn thấy tuyệt chiêu này áp dụng với nữ nhân quả nhiên vô địch thiên hạ, trăm trận trăm thắng.

Nhưng hành động có rõ ràng là đã chạm vào nọc của Hồng Diễm rồi.

Bà ta vừa thẹn vừa giận: “Ranh con lão xược! Ta phải chặt đứt đôi tay dơ bẩn của ngươi xuống cho chó ăn!”

Vừa thấy bà ta định xông đến, Như Ý, Cát Tường liền che chắn trước mặt Võ Thiện Nhân: “Không được làm hại tôn chủ!”

Hồng Diễm sa sầm quát: “Hai con nha đầu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phỏng?”

Cát Tường thốt bảo: “Chúng tôi không sợ! Có chết thì cùng chết!”

Như Ý nhìn qua em gái nở một nụ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy! Có chết thì cùng chết!”

Bỗng Võ Thiện Nhân ho khụ khụ vài tiếng, than thở: “Sư cô! Chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ?”

Gã thanh niên này năm lần bảy lượt gọi mình là sư cô, Hồng Diễm trừng mắt hỏi: “Ai là sư cô của ngươi?”

Võ Thiện Nhân liền đổi giọng mềm mỏng đáp: “Hồ Tâm chính là sư phụ của ta!”

Hồng Diễm phá lên cười: “Hoang đường! Bà ta mà lại đi thu nhận một tên nam nhân làm đồ đệ à? Ha ha ha…”

Võ Thiện Nhân thái độ bình tĩnh, nói: “Như Ý, Cát Tường có thể làm chứng! Nếu không tin sư cô hãy hỏi các nàng thử xem!”

Hồng Diễm thu lại giọng cười, hướng đến hai chị em hỏi: “Chuyện này có thật hay không? Hai con nha đầu kia cấm được ăn nói lung tung! Chỉ cần nói dối nửa lời ta sẽ lập tức cắt lưỡi từng đứa một.”

Như Ý bèn xác nhận: “Đúng vậy! Tôn chủ chính là đệ tử thân truyền được lão cung chủ thu nhận. Hiện nay chính là chủ nhân của Vạn Hoa Cung!”

Nghe đến đây, Hồng Diễm kinh ngạc vô cùng. Vạn Hoa Cung đời đời không thu nhận nam nhân, làm gì có chuyện một người cổ hủ như Hồ Tâm chịu làm ra hành động điên rồ ấy?

Ánh mắt Hồng Diễm liên tục đảo tới đảo lui dò xét, muốn xem thử thực hư trong lời nói của ba người, nhưng rốt cuộc không nhìn ra manh mối.

Một lát, bà ta liền hỏi Như Ý: “Con nha đầu nhà ngươi khẳng định Hồ Tâm đã truyền Vạn Hoa Cung cho hắn? Vậy bây giờ bà ta ở đâu?”

Hai mắt Như Ý bỗng nhoè đi, vừa nói được ba chữ “Lão cung chủ…” bỗng bị Võ Thiện Nhân cắt ngang: “Sư phụ hiện đang ở trong mật thất Trường Sinh Điện! Có lẽ không bao lâu nữa sẽ xuất quan.”

Như Ý, Cát Tường ngạc nhiên. Sự thực là lão cung chủ đã chết tại Bạch Mộc Sơn. Tuy không rõ căn nguyên nhưng hai nàng biết tôn chủ rất thông minh, nếu đã nói vậy tất có lý do của mình.

Hồng Diễm nửa tin nửa ngờ: “Vì sao Hồ Tâm lại thu nhận một thằng nhóc như ngươi?”

Võ Thiện Nhân liền hồi tưởng đáp: “Cách đây mấy năm ta có đi lên núi Bạch Mộc Sơn, vừa đúng lúc gặp được sư phụ. Khi ấy người bị thương khá nặng nhưng cặp mắt vẫn vô cùng tinh tường. Sư phụ nhìn ra ta là người thông minh tuyệt đỉnh, trung hậu thật thà nên nhất quyết muốn thu nhận ta làm đệ tử thân truyền.”

Hồng Diễm nghe xong càng trở nên nghi hoặc, trong lòng suy đoán: “Chẳng phải Bạch Mộc Sơn chính là nơi diễn ra trận chiến giữa ta và Hồ Tâm đó sao? Có lẽ nào đầu óc bà ta bị lú lẫn rồi? Không đúng, chắc là mụ già đó không sống được bao lâu nữa nên mới vội vã tìm cho mình một đứa đệ tử. Nhưng mụ ta dám phá vỡ môn quy để thu nhận một tên nam nhân thì thật khiến cho ta có chút bất ngờ!”

Bà ta bỗng hỏi: “Tình hình mụ già đó bây giờ thế nào?”

Võ Thiện Nhân ánh mắt loé tia sáng, miệng đáp: “Cám ơn sư cô quan tâm! Sư phụ rất khoẻ mạnh, tinh thần tràn đầy minh mẫn.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn lại không ngừng nguyền rủa: “Sư phụ ta vì ngươi mà bỏ mạng! Ta cầu cho ngươi không được chết tốt!”

Hồng Diễm trừng mắt: “Ngươi muốn gạt ta?”

Võ Thiện Nhân ra vẻ kinh hãi thất sắc: “Sư cô thật có con mắt nhìn thấu sự đời! Ta quả thực không dám giấu, sư phụ bị thương rất nặng nhất thời không thể hồi phục. Vì vậy sau khi quay trở về Vạn Hoa Cung, cho đến nay vẫn một mực bế quan!”

Năm xưa ở Bạch Mộc Sơn, Hồ Tâm dùng phương pháp thiêu đốt linh hồn để chống lại mình, tất nhiên là cái giá phải trả sẽ cực đắt.

Hồng Diễm cười ha hả: “Hay thật! Thọ nguyên của bà ta sắp hết, vậy mà còn có tâm trạng bế quan sao? Ha ha ha…”

Cảm nhận sát khí trên người Hồng Diễm đã từ từ tiêu tán, Võ Thiện Nhân thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chỉ sợ đối phương không chịu nghe mình nói. Nếu cho hắn cơ hội mở miệng thì nhất định sẽ tìm được một đường sinh cơ.

Câu chuyện của hắn bảy phần thực, ba phần hư. Lại còn thêm mắm dặm muối càng khiến cho Hồng Diễm không biết đâu mà lần.

Bỗng bên tai nghe Hồng Diễm hỏi: “Ngươi đã là cung chủ Vạn Hoa Cung chắc trong tay có nắm giữ Sinh Tử Kỳ?”

Võ Thiện Nhân giật thót mình, giả vờ đáp: “Sư phụ vì gấp rút tiến hành bế quan nên tạm thời vẫn chưa giao Sinh Tử Kỳ cho ta!”

Hồng Diễm không tin, bèn lục soát trên người Võ Thiện Nhân liền tìm được một túi không gian. Có điều, khi thần thức thăm dò bên trong thì chỉ thấy chứa đựng vài ba thứ lặt vặt, nào là linh đan nhất phẩm, nhị phẩm, linh thảo cùng mấy ngàn linh thạch… toàn bộ đều là nguyên liệu hạng tầm thường.

Thấy không có gì đặc biệt, Hồng Diễm ném trả lại túi không gian cho hắn, phá lên cười khinh miệt: “Vạn Hoa Cung trong tay Hồ Tâm sa sút tới nhường này à? Ngay cả tân cung chủ cũng không có nổi vạn linh thạch trên người! Ha ha ha…”

Bà ta không biết rằng những thứ quan trọng Võ Thiện Nhân đều cất trong Ngũ Hành Giới Chỉ đeo ở tay. Đồng thời, để tránh cho người khác phát hiện ra bí mật của Ngũ Hành Giới Chỉ nên hắn thường mang trên mình một túi không gian khác. Không ngờ sự cẩn thận đấy lúc này lại giúp hắn qua được một ải quan trọng.

Im lặng một thoáng, Hồng Diễm lại hỏi: “Vì sao các ngươi xuất hiện trong Mê Linh thành?”

Võ Thiện Nhân lập tức đáp lời: “Không giấu gì sư cô, Vạn Hoa Lầu chính là sản nghiệp của một người bằng hữu ta quen. Vì vậy ta mới đưa Như Ý, Cát Tường đến đó dạo chơi một chuyến cho biết.”

Hồng Diễm bỗng hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Chứ không phải các ngươi được Hồ Tâm sai đến dẫn dụ ta vào bẫy à?”

Võ Thiện Nhân vờ hoảng sợ: “Sư cô thần thông quảng đại như vầy, dẫu ta có mười lá gan cũng đâu dám cả gan lừa gạt người chứ?”​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.