Lưu Manh Đại Đế

Chương 230: Chương 230: Mê Linh




Không lâu sau, trên bầu trời Vạn Hoa Cung hiện lên một Phi Hành Chu. Hai bên hông thuyền có hai mái chèo. Đây chính là kiện hạ đẳng linh bảo phi hành mà Võ Thiện Nhân tìm được trong túi không gian của gã Nguỵ Triệu Vinh, lúc này bèn mang ra sử dụng.

Đứng trên mũi thuyền, Võ Thiện Nhân đã thay đổi trường bào bắt mắt dành cho cung chủ Vạn Hoa Cung bằng bộ y phục màu hồng quen thuộc. Cùng đi với hắn tất nhiên không thể thiếu chị em Như Ý, Cát Tường. Chỉ có điều, trông diện mạo hai nàng có chút kỳ lạ. Cả hai đã hoá trang thành hai nam nhân “tuấn tú điển trai”. Đây thực chất là chủ ý của Võ Thiện Nhân. Bởi vì nhan sắc của các nàng rất nổi bật nên nếu cùng lúc xuất hiện chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý từ rất nhiều người.

Ngay cả cung phó Thanh Mai cũng không thoát. Trước khi khởi hành nàng bị hắn gọi đến, kêu Cát Tường vẽ cho mấy đường trên mặt, chỉ trong nháy mắt vị cung phó xinh đẹp quyến rũ đã biến thành một lão bà năm, sáu mươi tuổi.

Võ Thiện Nhân căn dặn đứng trước mặt người lạ tuyệt đối không được gọi hắn là tôn chủ để tránh bại lộ thân phận. Hắn sẽ đóng vai thiếu gia, Thanh Mai là lão bà quản gia, còn Như Ý và Cát Tường là hai người hầu cận.

Trong lòng hắn hôm nay đang nơm nớp lo sợ Hồng Diễm tìm đến. Vậy nên hắn muốn chuyến đi này càng bí mật càng tốt, tránh gây ra những phiền phức không đáng có.

Sau khi cảm thấy yên tâm, Võ Thiện Nhân mới quyết định khởi động Phi Hành Chu lên đường.

Lúc giờ ngọ, mặt trời leo lên đến đỉnh, không khí vô cùng oi bức, đoàn người Võ Thiện Nhân rốt cuộc cũng thấy bóng dáng của Mê Linh thành.

Từ xa quan sát, hắn phát hiện diện mạo Mê Linh thành rất giống với Thăng Long thành, đều có quy mô hoành tráng, thành quách kiên cố.

Thanh Mai cho biết bên trong Mê Linh thành có thiết lập cấm chế cấm không. Võ Thiện Nhân đã từng đến Thăng Long nên không lấy làm lạ, bèn cho Phi Hành Chu đáp xuống dưới mặt đất rồi bốn người họ nhanh chân tiến vào thành.

Bước vào trong, cả bọn liền bắt gặp không khí vô cùng náo nhiệt, ồn ào. Trên đường người qua kẻ lại như khung cửi, hai bên các loại hàng hoá được bày bán la liệt.

Đây là lần đầu tiên được đi đến chỗ đông vui như thế này nên chị em Như Ý, Cát Tường rất hiếu kỳ. Hai nàng theo sát phía sau Võ Thiện Nhân, ánh mắt không ngừng quét tới quan sát chung quanh.

Đi được một lúc, Võ Thiện Nhân bỗng bắt gặp một căn tiệm có treo tấm bảng hiệu “Linh Đan Quán”.

Hắn bèn quay sang nói với Thanh Mai: “Ta và Như Ý, Cát Tường sẽ dạo quanh nơi này một chút, Mai tỷ hãy đi nghe ngóng những thông tin mà ta cần, sau đó quay lại đây.”

Thanh Mai nhận lệnh đang định rời đi thì chợt nghe hắn dặn dò thêm: “À phải rồi, nàng để ý dùm ta xem trong Mê Linh thành có cửa hiệu nào tên là Bảo Tài Thương Hội hay không nhé!”

Bảo Tài Thương Hội chính là sản nghiệp của Thích Gia, nếu bên trong Mê Linh cũng có chi nhánh thì tốt quá! Bằng vào quan hệ của hắn và Thích Thật Thà, đây sẽ là một sự trợ giúp to lớn.

“Vâng! Tôn chủ cứ yên tâm!” Thanh Mai nhanh nhẹn ứng tiếng, thân hình nhoáng cái đã mất hút.

Sau khi nàng rời đi, Võ Thiện Nhân liền dẫn theo chị em Như Ý, Cát Tường tiến vào Linh Đan Quán.

Đứng coi quầy là một gã đàn ông cao to vạm vỡ, tu vi Tướng Cấp sơ kỳ. Gã đang mải tính toán thì phát hiện ngoài cửa xuất hiện ba bóng người, vừa ngước lên trông liền thấy dẫn đầu là một thanh niên thân hình dong dỏng cao, diện mạo tuấn tú. Theo sau hắn hình như là hai người hầu cận, mặt mày thanh tú, diện mạo thực sự phi phàm xuất chúng, khiến cho gã ngây người mất một lúc. Nhưng kinh hãi nhất là gã không thể nhìn thấu tu vi của ba người khách này. Điều đó chứng tỏ cả ba thực lực đều cao hơn mình rất nhiều. Nhất là hai nam nhân theo hầu phía sau, từ trên cơ thể toả ra một luồng áp bức cực kỳ cường đại, khi thần thức của gã vừa tiến đến dò xét liền bị đánh bật trở ra.

Gã liền vội vã chạy đến chào mừng: “Khách quan, xin mời vào Linh Đan Quán!”, rồi nhiệt tình đưa ba vị khách vào trong.

Chừng hai canh giờ sau, bóng dáng của Võ Thiện Nhân và Như Ý, Cát Tường lại từ trong Linh Đan Quán bước ra.

Mặc dù bên trong căn tiệm nho nhỏ này không có gì lọt vào mắt, nhưng thông qua đó Võ Thiện Nhân cũng tìm hiểu được kha khá thông tin hữu ích. Quan trọng nhất là hắn đã nắm được giá trị cơ bản của từng loại phẩm bậc linh đan trên thị trường.

Theo đó, linh đan nhất phẩm mùi thuốc cực kỳ mỏng manh, có hiệu quả trị liệu hoặc tăng phúc nhất định, giá trị khoảng ba ngàn linh thạch đổ xuống. Hồi ở Thánh Viện, lúc vào Kỳ Trân Các mua sắm, Võ Thiện Nhân cũng từng mua một ít linh đan nhất phẩm, so với mức giá ở đây không mấy sai biệt.

Linh đan nhị phẩm, mùi thuốc vẫn rất mỏng manh, bất quá so với nhất phẩm thì dược hiệu cao hơn nhiều, vì vậy mức giá đã tăng đến năm ngàn linh thạch.

Đến linh đan tam phẩm dược hiệu tốt hơn so với nhị phẩm, hiệu quả đan dược tăng nhiều, giá cả tương đối cao rơi vào độ mười ngàn (một vạn) linh thạch.

Linh đan tứ phẩm có công hiệu vượt trội, giá cả tăng đến hai mươi ngàn (hai vạn) cho tới tám mươi ngàn (tám vạn) linh thạch.

Nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa là gì so với linh đan ngũ phẩm, sau khi được Lôi Kiếp tẩy luyện, không ngờ mức giá đạt con số kinh người, dao động từ hai trăm ngàn cho đến một triệu linh thạch. Ví như bốn viên linh đan ngũ phẩm có bốn đoạn lôi văn mà hắn tặng cho bọn cung phó nếu đem bán mỗi viên sẽ có giá khoảng bốn trăm ngàn cho tới năm trăm ngàn linh thạch.

Võ Thiện Nhân ngây cả người. Con mẹ nó! Thảo nào nhìn bộ mặt bọn họ lúc đó như nhặt được vàng!

Về các loại linh đan phẩm bậc cao hơn bên trong Linh Đan Quán không có thông tin, nhưng phỏng chừng cái giá sẽ càng lúc càng tăng chóng mặt, lên đến tiền triệu, thậm chí chục triệu, trăm triệu cũng nên.

Sau khi rời khỏi Linh Đan Quán, ba người bọn Võ Thiện Nhân tiếp tục dạo quanh con phố. Hắn tranh thủ ghé qua các gian hàng khác nhau, mỗi nơi nhìn ngó một tí, vì vậy mà thu thập được lượng thông tin phong phú và đa dạng.

Bên cạnh đó, hắn để ý thấy số lượng Linh Giả ở Mê Linh thành tương đối đông đảo, chiếm đến sáu phần. Còn lại bốn phần là phàm nhân. Những người này trong cơ thể không có linh mạch nên không thể nào tu tiên, thân phận thường rất thấp kém, chỉ có thể làm người hầu kẻ hạ mà thôi.

Đi thêm một lúc, ba người chợt đặt chân tới một con phố sầm uất, hai bên đường giăng đèn kết hoa lộng lẫy. Thời điểm này trời đã sẩm tối. Đứng trước mỗi cửa hiệu là từng hàng thiếu nữ ăn mặc hở hang, son phấn loè loẹt, không ngừng chèo kéo những vị khách làng chơi. Tiếng người cười cười nói nói, thực là huyên náo khắp vùng.

Vừa đảo mắt thoáng qua Võ Thiện Nhân liền nhận ra đây chính là dãy phố lầu xanh, nơi chuyên buôn phấn bán hương. Nhìn cảnh nhớ đến giai nhân, trong lòng hắn chợt hồi tưởng lại tình huống gặp Kiều My bên trong Kỳ Duyên Viện.

Đúng lúc đó, bỗng âm thanh của Cát Tường vang lên: “Tôn chủ, đây là nơi nào mà lại náo nhiệt đến vậy?”

Võ Thiện Nhân giật mình bừng tỉnh, ho nhẹ vài tiếng, bảo: “Đây là thanh lâu! Khụ khụ…”

Cát Tường hai mắt toả sáng, ngây thơ nói: “Cái tên này nghe thật là hay quá! Tôn chủ, hay là chúng ta vào trong đó chơi đi!”

Võ Thiện Nhân tá hoả, vội bảo: “Nơi này chỉ dành cho nam nhân thôi, nữ nhân như các nàng không vào được!”

Nghe tôn chủ nói vậy, Cát Tường không có ý định đi vào thăm thú nữa. Chỉ có điều, khi nhìn đến những nữ nhân quần áo xanh xanh đỏ đỏ kia, trong lòng vẫn không ngừng thắc mắc: “Chẳng phải bên đó đều là nữ nhân sao?”

Lúc này, nguyên một con phố kẻ ra người vào tấp nập, xem ra sinh khí vô cùng thịnh vượng. Nghĩ đến tình cảnh héo hon của ba ngàn cung nữ ở Vạn Hoa Cung, Võ Thiện Nhân cảm thấy thật sầu muộn.

Bỗng nhiên, trong đầu hắn loé lên một ý tưởng, cười phá lên bảo: “Con bà nó chứ! Vậy mà ta không sớm nghĩ ra! Ta quyết định rồi, mở thanh lâu, phải mở thanh lâu! Ha ha ha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.