Hồ Tâm nghĩ chuyện mình thu nhận Võ Thiện Nhân là đã làm trái với môn quy nên cảm thấy mình không xứng đáng được thờ phụng trong từ đường Vạn Hoa Cung. Vì vậy, bà ta dùng linh hồn thiêu đốt thi triển bí pháp, một khi linh hồn rời bỏ thân thể cũng là lúc hoá thành tro bụi.
Võ Thiện Nhân thấy vậy thì ngẩn người ra, ngửa đầu lên trời mà hét: “Sư phụ! Người đối với con ơn trọng như núi! Chuyện người phó thác nhất định con sẽ cố gắng hết sức thực hiện.”
Chị em Như Ý, Cát Tường đứng phía sau lưng hắn, lặng lẽ cúi đầu tiễn đưa lão cung chủ về miền cực lạc.
Trầm mặc một hồi lâu, Võ Thiện Nhân mới xoay người lại, nhìn bọn họ hỏi: “Trong hai người các nàng, ai là Như Ý, ai là Cát Tường?”
Thiếu nữ áo xanh liền nhanh nhẹn đáp: “Bẩm tôn chủ, thuộc hạ là Như Ý, còn bên cạnh là em gái Cát Tường.”
Võ Thiện Nhân khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: “Tuy sư phụ đã truyền chức vị cung chủ cho ta nhưng tu vi của ta còn quá non kém, sợ rằng sẽ có người không phục.”
Hắn bèn thử buông một câu thăm dò: “Những lời sư phụ nói trước lúc lâm chung các nàng đã nghe cả rồi. Nhưng mà bản thân ta hiện tại chỉ là một Tướng Cấp trung kỳ, có lẽ không đảm đương được vị trí cung chủ Vạn Hoa Cung.”
Như Ý, Cát Tường nghe hắn nói vậy thì gương mặt trở nên hoảng hốt, vội quỳ sụp xuống đồng thanh nói: “Tôn chủ! Chị em thuộc hạ nguyện cả đời đi theo hầu hạ người, tuyệt đối không dám hai lòng! Nếu làm trái lời thề sẽ bị trời tru đất diệt!”
Hai người họ vốn bị cha mẹ vứt bỏ ngay từ lúc mới lọt lòng, may mà được Hồ Tâm nhặt mang về nuôi nấng, thành thử ai nấy đều cảm kích ân đức sâu nặng, xưa nay đối với bà ta nhất mực trung thành. Lời căn dặn của Hồ Tâm trước khi nhắm mắt cả hai đều nghe rõ ràng. Bởi vậy, không vì tu vi của Võ Thiện Nhân mà có ý khinh thường hắn.
Mặt khác, Hồ Tâm vốn là người có tấm lòng nhân hậu nên Như Ý, Cát Tường lớn lên cũng theo đó mà sinh ra tính cách đơn thuần, trong sáng. Hai người đã nhận Võ Thiện Nhân là chủ nhân thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. Bây giờ cho dù hắn có bắt bọn họ nhảy vào biển lửa thì cả hai cũng lập tức làm theo.
Trông thấy thái độ của hai chị em, Võ Thiện Nhân cảm thấy yên tâm trong dạ, bèn ôn hoà nói: “Nếu tâm ý hai nàng đã quyết như vậy thì từ nay hãy đi theo ta, nhất định ta sẽ không bạc đãi các nàng! À, phải rồi, các nàng chớ có mở miệng xưng thuộc hạ nữa, cứ xưng bằng tên gọi là được rồi.”
Như Ý, Cát Tường lập tức vâng lời đáp: “Vâng! Như Ý (Cát Tường) xin tuân lệnh tôn chủ!”
Đột nhiên từ trên trời lại rơi xuống hai mỹ nhân ôn nhu như ngọc cho mình, Võ Thiện Nhân càng nghĩ càng thấy vui sướng. Hắn tiến đến gần đưa tay đỡ hai nàng dậy. Nhưng khi vừa ngửi được cỗ hơi thở thanh xuân từ cơ thể thiếu nữ toả ra thì trong lòng ngứa ngáy, liền giả bộ làm động tác ngã chúi người về phía trước.
Như Ý, Cát Tường cả kinh, vội vàng đón đỡ thân hình hắn, hốt hoảng nói: “Tôn chủ, người không sao chứ?”
Nằm trong vòng tay êm ái của các nàng, Võ Thiện Nhân giả đò bảo: “Ta không sao! Có lẽ là vẫn còn thương tâm chuyện của sư phụ nên hơi mệt mỏi một chút.”
Từ nhỏ đến lớn, Như Ý, Cát Tường chỉ quanh quẩn trong Vạn Hoa Cung nên chưa từng gần gũi với nam nhân. Vì vậy, hai nàng không đề phòng âm mưu đen tối của hắn, tỏ vẻ lo lắng nói: “Tôn chủ hãy nằm xuống nghỉ ngơi! Để Như Ý và Cát Tưởng đấm bóp cho người.”
Chỉ chờ có vậy, Võ Thiện Nhân toe toét cười bảo: “Được được…”
Vậy là hai nàng cẩn thận đỡ lấy hắn rồi đấm bóp tay chân, chăm sóc “tân chủ nhân” hết sức chu đáo.
Võ Thiện Nhân lim dim đôi mắt tận hưởng cảm giác tuyệt vời. Đây mới chính là cuộc sống mà hắn hằng mơ ước.
Được một lúc, bỗng hắn giang rộng đôi tay, bảo: “Như Ý, Cát Tường hãy nằm xuống đây, ta muốn ôm các nàng một lúc.”
Như Ý, Cát Tường có chút nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, bèn nằm gối đầu lên cánh tay hắn.
Võ Thiện Nhân tâm hồn bay bổng, cất tiếng hỏi: “Như ý! Nàng cho ta biết tình hình trong Vạn Hoa Cung hiện nay ra sao.”
Như Ý không cần nghĩ ngợi nhiều, liền rành mạch nói: “Bẩm báo tôn chủ! Vạn Hoa Cung chúng ta nằm ở dãy núi Trường Sơn, cách nơi này chừng hai trăm dặm. Tổng cộng trong cung có ba ngàn cung nữ. Khu vực bốn hướng đông, tây, nam, bắc được chia thành Tứ Cung, mỗi cung có năm trăm cung nữ, do bốn vị cung phó cai quản. Một ngàn cung nữ còn lại đóng ở Trường Sinh Điện bảo vệ an nguy cho cung chủ.”
Những điều này Võ Thiện Nhân đã nắm sơ bộ từ trước nên không quá bất ngờ. Hắn quay sang phía Cát Tường, tò mò hỏi: “Cát Tường! Vậy công việc của hai nàng là gì?”
Cát Tường môi sen hé mở, đáp: “Bẩm tôn chủ! Cát Tường và chị Như Ý trước nay lo liệu mọi vấn đề liên quan đến sinh hoạt cho lão cung chủ.”
Võ Thiện Nhân nghĩ đến tu vi Thánh Cấp hậu kỳ của hai người, chần chờ một thoáng, hỏi tiếp: “Mau nói thật cho ta biết các nàng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Cát Tường thành thật đáp: “Cát Tường và chị Như Ý năm nay vừa tròn năm trăm tuổi.”
Nghe con số năm trăm năm, Võ Thiện Nhân thiếu chút thì nhảy dựng lên: “Cái gì? Năm trăm tuổi? Sao lại có thể? Các nàng trông còn trẻ vậy cơ mà?”
Nằm bên cạnh, Như Ý liền tường tận giải thích: “Năm chị em Như Ý mười tám tuổi, lão cung chủ đã đưa cho mỗi người một viên Định Nhan Đan. Đây là một loại linh đan tứ phẩm do lão cung chủ sáng tạo nên, một khi nuốt vào thì kể từ đó về sau dung nhan sẽ không thay đổi.”
Võ Thiện Nhân tròn xoe mắt kinh ngạc: “Ồ, hoá ra còn có loại đan dược thần kỳ này sao?”
Năm nay hắn mới hai mươi tuổi, nếu nuốt vào Định Nhan Đan thì sẽ có thể giữ mái dáng vẻ thanh xuân. Như vậy chẳng phải quá tuyệt vời hay sao! Món quà đầu tiên sư phụ Hồ Tâm tặng cho hắn chính là một cuốn ngọc giản luyện đan, thông tin về Định Nhan Đan hẳn là cũng nằm trong đó. Hắn quyết định mau chóng sắp xếp thời gian tìm hiểu chuyện này.
Chợt nhận ra trong tay mình đang ôm ấp hai lão bà năm trăm tuổi làm cho hắn dở khóc dở cười. Chỉ có điều, đối với người tu đạo, vấn đề tuổi tác có ai mà quan tâm đến chứ? Hai nàng dù mười tám tuổi hay năm trăm tuổi thì vẫn là thiếu nữ đơn thuần trong sáng. Thế nên hắn liền ôm riết lấy hai thân hình mềm mại không xương, ép chặt vào lồng ngực mình