Sau khi hoàn tất thủ tục bái sư, Võ Thiện Nhân liền cười khì khì, hỏi: “Sư phụ! Ba món quà người nói muốn tặng cho con là thứ gì vậy?”
Hồ Tâm lắc đầu nói: “Không vội! Ta cần con hứa với ta một việc. Đó là sau khi ta chết, con phải dốc lòng bảo vệ Vạn Hoa Cung. Dù bất kỳ giá nào cũng không được để nó lâm vào cảnh diệt vong.”
Bà lão này thật là quái gở, rõ ràng còn sống sờ sờ mà lại nhắc đến chuyện sống chết. Về khoản miệng lưỡi thì Võ Thiện Nhân rất mau lẹ, bèn đáp ứng bảo: “Đệ tử nguyện vì Vạn Hoa Cung dẫu có lên núi đao, xuống chảo dầu cũng không sợ!”
Đến đó, Hồ Tâm sắc mặt vui mừng, bèn lấy từ trong người ra một cuốn ngọc giản đưa cho Võ Thiện Nhân, nói: “Con à! Ngoài thân phận chủ nhân Vạn Hoa Cung thì ta còn là một Thất Phẩm Linh Đan Sư. Trong cuốn ngọc giản này có ghi chép đầy đủ tâm huyết cả đời của ta về thuật luyện đan. Nếu con chịu khó nghiên cứu phương pháp trong đó, chỉ trong vòng một năm nhất định sẽ đạt đến Tam Phẩm Linh Đan Sư. Còn thành tựu ngày sau thế nào thì cần dựa vào sự lĩnh hội và cơ duyên của con.”
Cầm trên tay món quà đầu tiên, Võ Thiện Nhân thực sự không mấy hứng thú. Chỉ riêng việc luyện bảo hắn đã chẳng có thời gian. Nếu bây giờ ôm luôn cả luyện đan thì biết đến khi nào mới có thành tựu? Nhưng mà hắn lại không biết rằng Thất Phẩm Linh Đan Sư có địa vị rất cao, so với Thượng Đẳng Linh Bảo Sư chỉ thua kém một chút ít mà thôi. Vì vậy, những nghiên cứu tâm đắc của Thất Phẩm Linh Đan Sư có thể nói là cực kỳ trân quý, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
“Đa tạ sư phụ!” Võ Thiện Nhân không vui không buồn đáp.
Hồ Tâm lại nói tiếp: “Sau khi ta chết, con sẽ trở thành cung chủ đời thứ mười lăm Vạn Hoa Cung. Ta sẽ truyền cho con linh bảo trấn phái Sinh Tử Kỳ và phương pháp khống chế Sinh Tư Kỳ.”
Dứt lời, Hồ Tâm tinh thần khẽ động, trên bàn tay đột nhiên xuất kiện một cây cờ. Cán cờ dài chừng một trượng, to bằng cổ tay, trên đó có treo lá cờ màu đỏ, hai mặt hiện lên những hình thù vô cùng kỳ lạ.
Võ Thiện Nhân còn đang ngạc nhiên thì chợt thấy từ trong người bà lão bắn ra một đạo ánh sáng, bay thẳng vào trong đầu mình. Hắn kiểm tra liền nhận ra đây là phương pháp khống chế Sinh Tử Kỳ, có tên gọi Sinh Tử Chi Thuật.
Đúng lúc đó, giọng nói ôn hoà của Hồ Tâm tiếp tục cất lên: “Sinh Tử Kỳ là một kiện linh bảo thượng đẳng được truyền từ lão tổ đời thứ nhất cho đến ngày nay. Bên trong Sinh Tử Kỳ có chứa ba ngàn đạo sinh mệnh của ba ngàn cung nữ Vạn Hoa Cung. Nắm giữ Sinh Tử Kỳ trong tay con có thể khống chế quyền sinh tử của bọn họ. Chỉ có điều, ta muốn nhắc nhở con chớ lạm dụng Sinh Tử Kỳ vào chuyện chém giết. Đứng ở vị trí cung chủ Vạn Hoa Cung đúng là cần sát phạt quyết đoán, nhưng cũng nên có tấm lòng bao dung đối với mọi người. Đây chính là món quà thứ hai ta tặng cho con.”
Hồ Tâm vốn là người nhân hậu nên cả cuộc đời hiếm khi sử dụng đến Sinh Tử Kỳ để trừng phạt người dưới. Nhưng ngược lại, Võ Thiện Nhân nghe xong thì hết sức vui mừng. Hắn còn đang lo tu vi của mình yếu kém sẽ không thể khống chế được Vạn Hoa Cung, bây giờ đã có Sinh Tử Kỳ trong tay thì sợ bố con thằng nào nữa? Món quà thứ hai này đúng là có ý nghĩa thực tế hơn món quà đầu tiên rất nhiều.
Hắn liền cất Sinh Tử Kỳ vào trong người, khấu đầu nói: “Đệ tử xin ghi nhớ lời răn dạy của sư phụ!”
Hồ Tâm gật đầu hài lòng, trầm ngâm một lát bỗng nói thêm: “Người cùng ta giao thủ trên không chính là sư muội Hồng Diễm của ta. Bởi vì nàng ấy vi phạm môn quy nên đã bị sư phụ trục xuất ra khỏi Vạn Hoa Cung. Có điều bao năm nay nàng ta vẫn ôm hận chuyện đó, trong đầu luôn tìm đủ mọi cách cướp đoạt Sinh Tử Kỳ. Vậy nên con tuyệt đối phải cất giữ Sinh Tử Kỳ cẩn thận, bất cứ giá nào cũng không được để Hồng Diễm lấy được. Hôm nay mặc dù nàng chạy thoát nhưng đã bị ta đánh trọng thương, có lẽ trong vòng vài chục năm sẽ không thể tìm đến Vạn Hoa Cung sinh sự. Con phải nhân cơ hội này mau chóng nâng cao tu vi cảnh giới.”
Võ Thiện Nhân đáp: “Sư phụ yên tâm! Con sẽ cố gắng hết sức!”
Thông qua cuộc đối thoại trước đó, Võ Thiện Nhân đã sớm biết cái bóng áo đỏ là sư cô của mình. Hắn ban đầu có chút lo lắng nhưng nay theo lời sư phụ nói thì không đáng ngại nữa. Trong lòng hắn thầm nghĩ sẽ ở Vạn Hoa Cung hưởng thụ một đoạn thời gian, sau đó tìm đường quay trở về Thánh Viện cũng không muộn.
Bỗng nhiên, thần sắc của Hồ Tâm trở nên nghiêm túc lạ thường. Trên khuôn mặt già nua khẽ nở một nụ cười. Đôi mắt dịu hiền nhìn về Võ Thiện Nhân. Đôi mắt đầy yêu thương, trìu mến, mang theo hi vọng của bà ta.
“Con ngoan, đây sẽ là món quà thứ ba ta tặng cho con!”
Nói đoạn, Hồ Tâm vươn tay đánh mạnh vào ngực mình một chưởng.
“Bồng.”
Biến cố xảy ra quá nhanh, sau chưởng đó, Võ Thiện Nhân kinh hãi phát hiện chân linh khí từ trong cơ thể bà lão theo một phương thức kỳ dị túa cả ra ngoài, hội tụ tại một điểm ngay trước mặt, sau cùng hoá thành một hạt tinh thể màu đỏ, kích thước nhỏ bằng hạt gạo. Từ hạt gạo tinh thể đó Võ Thiện Nhân cảm nhận được một cỗ chân linh khí vô cùng khổng lồ, tinh thuần gấp hàng ngàn, hàng vạn lần chân linh khí có trong Tu Luyện Châu.
Hồ Tâm nhìn về Võ Thiện Nhân, khó khăn mở miệng: “Con à, người làm sư phụ như ta không có gì quý hiếm tặng cho con. Tinh thể trước mắt là ta dùng toàn bộ thọ nguyên thiêu đốt nguyên khí sót lại trong người ngưng tụ nên, một khi luyện hoá hết sẽ giúp con đột phá Vương Cấp sơ kỳ. Ẩn trong tinh thể còn có một đạo Nguyên Thần Chi Lực của ta, vào thời khắc nguy hiểm hãy dùng nó để bảo mệnh.”
Nói đến đó, Hồ Tâm phất tay đánh thêm một đạo linh lực cuối cùng, đem hạt gạo tinh thể bắn thẳng vào trong đan điền của Võ Thiện Nhân.
Ngay thời khắc đó, Võ Thiện Nhân cảm nhận có một nguồn chân linh khí sung mãn từ trong đan điền toả ra khắp các nhánh kinh mạch, thẩm thấu vào từng đoạn xương cốt và tế bào. Chỉ trong chớp mắt, mọi vết thương trên người biến mất, chính thức khôi phục về trạng thái đỉnh phong. Có điều, hạt gạo tinh thể không thể giúp Võ Thiện Nhân lập tức đột phá Vương Cấp sơ kỳ mà cần có thời gian luyện hoá. Đây đúng là một món quà bất ngờ, nhờ vào nó mà hắn rút ngắn được mấy năm thời gian tu luyện.
Sau hành động trên, cơ thể Hồ Tâm đột nhiên co rút ngã vật ra nền đất. Trong thời gian ngắn chỉ còn da bọc xương, trông thực là kinh dị. Bên ngoài cơ thể bà ta hoàn toàn che phủ bởi tử khí, sinh mệnh giống như ngọn đèn dầu le lói trước gió, có thể bị dập tắt bất kỳ lúc nào.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Võ Thiện Nhân không hề cảm thấy sợ sệt, vội chạy đến gần đỡ bà ta ngồi dậy, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ! Tại sao người lại đối xử tốt với con như vậy?”