Ở bên ngoài đại quảng trường, những hành động của Võ Thiện Nhân đều thu vào mắt của tất cả mọi người. Có điều, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh chứ không thể nghe thấy âm thanh.
Lê Châu đại trưởng lão giật mình: “Nó muốn làm gì? Tại sao còn chưa chịu qua ải?”
Thảo Linh đường chủ cũng tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng chợt nghĩ đến tính cách lưu manh của Võ Thiện Nhân, trong đầu hình như đã lờ mờ đoán ra ý định của hắn, khẽ che miệng cười khúc khích.
Sau khi hoàn tất mọi việc, Võ Thiện Nhân hai tay chống nạnh nhìn xuống đám môn sinh đang leo lên núi, cười đắc ý: “Cái này không trách được ta nha! Ai bảo các ngươi xui xẻo đến sau ta chứ? Hắc hắc…”
Thấy thời gian không còn sớm Võ Thiện Nhân khoét một cái lỗ rồi nhảy vào trong đống tuyết có giấu cánh cửa màu xanh, trước khi truyền tống, hắn nhanh tay hút một lượng băng tuyết lấp ngay vào lỗ hổng.
Một lát sau, đám môn sinh đã lần lượt kéo đến. Bọn chúng dáo dác tìm kiếm chung quanh nhưng chỉ thấy không gian trên đỉnh núi một màu trắng xoá. Vì tâm trạng đang hết sức khẩn trương nên khi trông thấy những đống băng tuyết quả thực không có ai chú ý.
“Thật quá xui xẻo, cánh cửa thông đạo không nằm ở vị trí này. Chúng ta mau đi qua hướng khác thôi.”
Những môn sinh đang leo lên bỗng thấy đám đông vẻ mặt ủ dột từ trên đỉnh kéo nhau xuống thì đoán biết cánh cửa thông đạo không nằm ở nơi đây, liền quay đầu ngược trở xuống. Chẳng một ai ngờ rằng đã có một kẻ nhanh chân đến trước, rắp tâm bày mưu tính kế chơi bọn họ một cú thật đau.
Rốt cuộc thì Lê Châu đại trưởng lão cũng đã hiểu vì sao Võ Thiện Nhân hành động như vậy, liền bật cười ha hả, núi thịt ngay trước bụng cứ rung lên bần bật: “Đúng là một đứa nhóc thông minh, lại biết sử dụng mánh khoé này đánh lừa đối thủ. Thật là khiến ta được mở mang tầm mắt rồi. Ha ha…”
Tiếng cười của Lê Châu rất lớn khiến lão viện chủ cùng mọi người phải liếc mắt nhìn sang. Dĩ nhiên là bọn họ đều đã sớm chú ý hành động khác thường của Võ Thiện Nhân, loại chuyện như vậy bao năm qua chưa từng thấy qua trong kỳ Tân Vương nào, biểu tình trên gương mặt ai nấy đều hết sức đặc sắc.
Quay trở lại với Võ Thiện Nhân, khi hắn bước vào cánh cửa màu xanh, nhất thời thiên địa biến chuyển, khung cảnh chung quanh lập tức thay đổi.
“Vù…”
“Vù…”
Xuất hiện trước mắt Võ Thiện Nhân lúc này là hải dương bao la. Tình huống có chút giống với màn đầu tiên, không gian vô cùng lạnh lẽo, nhiệt độ hạ xuống mức cực thấp khiến ngay cả nước biển cũng bị đóng thành một tầng băng kiên cố. Có điều, khí tức quanh quẩn trong không gian đã không còn là kim thuộc tính mà biến hoá thành mộc thuộc tính quỷ dị, giảo hoạt.
Trong đầu chợt nhớ đến cánh cửa màu xanh, Võ Thiện Nhân cười ranh mãnh: “Không biết là trước ta đã có ai tiến vào màn này hay chưa? Khặc khặc…”
Diện tích mỗi màn Ngũ Hành Trận rộng đến trăm dặm, hắn suy đoán trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy nhất định số lượng môn sinh vượt qua cánh cửa đầu tiên không nhiều, họa may cũng chỉ có vài ba chục người thôi.
Võ Thiện Nhân hiểu rằng trước sau gì thì kế hoạch của mình cũng bị mọi người phát hiện, nhưng không sao, hắn sẽ tận dụng khoảng thời gian này để tìm kiếm thông đạo nhanh nhất.
Mỗi kỳ Tân Vương diễn ra, vị trí truyền tống trong Ngũ Hành Trận đều bị thay đổi bất kỳ, rất khó để phán đoán chính xác. Theo thông tin nằm trong ngọc giản, cách đây không xa về phía cực nam có một nơi tên gọi Thanh Mộc Đảo, cũng chính là một trong số các địa phương có khả năng xuất hiện cánh cửa màn hai.
Võ Thiện Nhân không chần chừ, chân đạp mặt băng tiến thẳng về hòn đảo đó. Đây là lần đầu tiên đi trên biển mà lại không cần tàu thuyền như vậy, thế nên trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác phấn chấn, vui thích.
Không gian bên trong Ngũ Hành Trận tuy do bàn tay con người tạo ra nhưng cảm giác khá chân thực. Mặt biển đóng băng trắng xóa, sắc xanh của lòng đại dương, ánh nắng vàng chan hòa, tất cả như vẽ lên một bức tranh đa màu sắc, lung linh rực rỡ.
Đi được một đoạn, bỗng Võ Thiện Nhân phát hiện gió thổi rít gào từng cơn, mang theo cái lạnh kinh người, tựa hồ thấm vào tận xương tủy. Hắn thầm nghĩ nếu là phàm nhân đi vào đây sợ rằng chỉ nháy mắt sẽ bị đông cứng thành đá.
Qua thêm vài dặm đường, cuồng phong càng lúc càng trở nên cuồng loạn, giống như từng đầu hung thú mang theo khí tức của mộc thuộc tính giơ nanh múa vuốt bổ nhào tới cào cấu cắn xé.
“Grào…”
“Grào…”
Tuy có chút chật vật nhưng cơ thể Võ Thiện Nhân rắn chắc vô bì, vậy nên mọi sự vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng mà càng lúc số lần bạo động của gió càng nhiều, thể tích càng nhỏ, sức mạnh càng đáng sợ. Đến khi còn cách Thanh Mộc Đảo khoảng một dặm thì uy lực của gió đã đạt tới mức độ sắc bén kinh người.
Lúc này, Võ Thiện Nhân cảm nhận rất rõ ràng sự uy hiếp đang bủa vây xung quanh. Hắn không dám buông lỏng tinh thần, bên ngoài cơ thể vẫn giữ nguyên một mớ linh phù cùng với tấm màn Thổ Thuẫn hào quang loé sáng.
Chừng một tuần trà, Võ Thiện Nhân bỗng thấy dường như khu vực này có điều gì đó rất bất thường, thiên địa linh khí không ngờ chỉ tồn tại duy nhất là mộc nguyên tố. Hắn vốn dĩ sở hữu linh mạch hoàn mỹ, mộc linh mạch cũng nằm trong số đó, xét trong tình huống này đúng lý thì chẳng có gì đáng sợ. Thế nhưng, hiện tại linh lực mà hắn phóng thích lại có một sự bài xích kỳ dị, khiến cho hắn nhất thời không cách nào hấp thu linh khí bên ngoài để bổ sung vào đan điền. Thêm vào đó, tầng lớp bảo hộ Thổ Thuẫn liên tục bị gió công kích làm tốc độ tiêu hao chân linh khí tăng vọt.
Nhận ra tình huống quỷ dị này, Võ Thiện Nhân khóc không không thành tiếng, vội vàng đẩy cao tốc độ lên một bậc, muốn nhanh nhanh chóng chóng tiếp cận Thanh Mộc Đảo.
Theo tính toán, nếu như cánh cửa thông đạo không xuất hiện ở Thanh Mộc Đảo thì hắn còn phải di chuyển sang khu vực khác tìm kiếm, thời gian càng kéo dài thì xác xuất lọt vào nhóm mười sáu người đầu tiên vượt trận sẽ càng thấp.