Quay trở lại vùng đất Thần Châu, vào thời điểm này bên trong mật thất của Vạn Hoa Cung, Võ Thiện Nhân hai chân xếp bằng, nếu tinh mắt để ý sẽ thấy phạm vi một trượng chung quanh linh khí trở nên nồng đượm khác thường. Trong đan điền, hạt gạo tinh thể đã được hắn luyện hoá đến chín phần.
Lại nói, tính từ khi Võ Thiện Nhân tiến vào bế quan cho đến nay đã vừa tròn ba tháng. Cách đây hai tháng, hắn từ Tướng Cấp trung kỳ đột phá lên Tướng Cấp hậu kỳ. Hiện tại tu vi vẫn đang kéo mạnh lên Vương Cấp sơ kỳ.
Quá trình này tiếp tục kéo dài thêm mười ngày mới chấm dứt. Sau khi hoàn tất một vòng tuần hoàn cuối cùng thì đôi mắt hắn bất chợt mở ra.
Cảm nhận nguồn chân linh khí sung mãn đang cuồn cuộn chảy trong đan điền, sắc mặt hắn tỏ rõ vẻ mừng rỡ, nhưng lại chép miệng bảo: “Ài! Chỉ có thể đạt đến Tướng Cấp đỉnh phong thôi sao?”
Hồ Tâm cho rằng nguồn chân linh khí trong hạt tinh thể sẽ giúp cho Võ Thiện Nhân đột phá vào Vương Cấp sơ kỳ. Cơ mà bà ta lại không tính toán được một chuyện, đó là Võ Thiện Nhân sở hữu linh mạch hoàn mỹ, dẫn đến đan điền của hắn lớn gấp năm lần so với người thường. Chính vì vậy, kết quả cuối cùng hắn chỉ có thể dừng chân tại Tướng Cấp đỉnh phong.
Tuy nhiên, nhờ có hạt tinh thể mà hắn đã rút ngắn được mấy năm thời gian tu luyện. Vậy nên dù không thể đột phá vào Vương Cấp sơ kỳ nhưng đây vẫn là một sự hỗ trợ vô cùng to lớn đối với hắn.
Tình huống hiện tại, bên trong hạt tinh thể còn chứa một đạo Nguyên Thần Chi Lực của Hồ Tâm. Đáng tiếc là Nguyên Thần Chi Lực chỉ có thể đánh ra một kích duy nhất. Bởi vậy, Võ Thiện Nhân quyết định trừ phi lâm vào tình huống sinh tử thì mới sử dụng đến.
Võ Thiện Nhân đứng lên vặn vẹo người vài cái. Mục tiêu quan trọng nhất của lần bế quan này đã hoàn thành. Bây giờ cũng nên đi qua gian thạch thất bên phải xem bên đó có gì đặc biệt hay không?
Hắn đang định rời đi bỗng trong lòng nổi lên một ý nghĩ: “Chiếc giường này có liên quan mật thiết với bộ linh thuật nam nữ song tu Hợp Thể Âm Dương Công, chẳng lẽ sau này mỗi lần muốn tu luyện là ta lại phải mò đến đây ư? Tốt nhất là mang theo bên mình, khi nào cần thì có thể sử dụng luôn, vậy chẳng phải là tiện lắm sao! Hắc hắc…”
Nghĩ là làm, Võ Thiện Nhân liền quyết định thu lại Hợp Hoan Sàng bỏ vào trong Ngũ Hành Giới Chỉ.
Rời khỏi gian thạch thất bên trái, hắn nhanh chóng tiến vào gian thạch thất bên phải. Mới nhìn thoáng qua, hắn phát hiện không gian của hai bên đều rất giống nhau, nhưng bên trái còn có đặt Hợp Hoan Sàng, còn bên phải này hoàn toàn trống rỗng. Đã có kinh nghiệm nên hắn bèn lập tức ngước đầu nhìn lên trên trần thạch động. Quả nhiên, bên trên đó có khắc một đống văn tự cùng với một chuỗi hình ảnh.
Sau hồi quan sát tỉ mỉ, Võ Thiện Nhân nhận ra nơi này ghi lại thông tin một bộ linh thuật tấn công tên gọi Vô Ảnh Cước. Đáng chú ý, ngay vị trí hàng dưới cùng, cái tên Vũ Thông lại một lần nữa xuất hiện, nhưng lần này không thấy tên của Bạch tổ sư.
“Theo ta đoán thì bộ Vô Ảnh Cước này nhất định là do Vũ Thông sáng tạo nên.” Võ Thiện Nhân tự mẩm.
Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng hắn không quá bận tâm vào chuyện xem ai là người sáng tạo ra Vô Ảnh Cước. Cái mà hắn quan tâm là Vô Ảnh Cước có lợi hại hay là không kìa! Theo đó, toàn bộ tinh thần của hắn liền tập trung hướng vào thông tin có trên trần thạch động.
Vô Ảnh Cước là một bộ linh thuật tu luyện cước pháp hệ kim. Một khi thi triển sẽ tạo ra những cú đá sắc bén và nhanh đến mức “đến không hình, đi không ảnh”. Nguyên tắc của Vô Ảnh Cước là dương đông kích tây, hù trên đánh dưới, điệu hổ ly sơn, lấy tốc độ khống chế kẻ địch, dụ địch sơ hở là phóng cước ngay và thu về trong nháy mắt. Chính vì vậy, muốn nắm được Vô Ảnh Cước cần ghi nhớ bốn chữ: nhanh, mạnh, chuẩn, hiểm.
Một khi tu luyện Vô Ảnh Cước thành công, cước pháp biến hoá vô ảnh vô tung làm cho địch nhân không thể phán đoán, mỗi đòn đá ra ẩn chứa sức công phá cường đại vô song. Chỉ có điều, yêu cầu thể chất đối với Linh Giả cực kỳ hà khắc. Cũng may là cơ thể Võ Thiện Nhân cứng rắn hơn người thường rất nhiều nên có lẽ miễn cưỡng đạt đủ tiêu chuẩn mà Vô Ảnh Cước đặt ra.
“Đây đúng là một bộ cước pháp tuyệt vời!” Càng đọc Võ Thiện Nhân càng thấy kích động. Trong tay hắn vốn đã có Long Hổ Thần Quyền, nếu nay lại có thêm Vô Ảnh Cước thì khác nào hổ mọc thêm cánh. Quyền cước vốn song hành, kết hợp với nhau chắc chắn hiệu quả sẽ nhân lên gấp bội.
Sau hồi suy ngẫm, cuối cùng hắn quyết định luyện thử qua một chút bộ Vô Ảnh Cước này.
Không gian bên trong mật thất được bày bố vô số tầng lớp cấm chế, dù là cường giả Thần Cấp sơ kỳ cũng khó mà phá huỷ, chính là một nơi luyện tập tốt nhất. Thân hình Võ Thiện Nhân thoáng động, lập tức dựa theo mô phỏng của Vô Ảnh Cước mà thi triển.
Trong phần mở đầu của Vô Ảnh Cước có một đoạn khẩu quyết: “Chân như hai bánh xe chuyên chở thân mình, là thành phần chủ yếu dùng để di chuyển, do vậy yêu cầu đôi chân cần phải dẻo dai, vững chắc, linh hoạt, thuần thục. Các phần của bàn chân để hình thành các thế đá là mũi bàn chân, ức bàn chân, gót chân, cạnh bàn chân ngoài, cạnh bàn chân trong, lưng bàn chân, lòng bàn chân và đầu gối.
Vô Ảnh Cước được phân thành bốn bộ, là bộ Tiền Cước bao gồm các thế đá về phía trước, bộ Hậu Cước bao gồm các thế đá về phía sau, bộ Phi Cước bao gồm các thế đá bay và bộ Chấn Cước bao gồm các thế gối. Mỗi bộ lại có muôn vàn chiêu số, ứng biến trong từng tình huống khác nhau. Trong đó, bộ Phi Cước chính là tuyệt chiêu lợi hại nhất!
Tu luyện Vô Ảnh Cước thành công, mỗi lần xuất thủ sẽ giải phóng linh lực từ trong người, xuất ra những cú đá thần sầu, tốc độ nhanh như sấm chớp, mang theo sức nặng ngàn cân quy tụ lại một điểm tạo thành đòn tấn công chí mạng.”
Không ngờ Vô Ảnh Cước lại thâm ảo khó lường đến thế! Tinh thần Võ Thiện Nhân chìm đắm vào trong từng động tác, say mê lĩnh ngộ.
Một ngày một đêm nhanh chóng trôi qua.
“Phá.”
“Phá.”
“Phá.”
Hàng loạt những đòn đá dứt khoát, đẹp mắt được Võ Thiện Nhân liên tục thi triển. Linh lực trên người hắn như con sóng ngoài đại dương cuồn cuộn không ngừng đổ ra. Cước pháp khi nhẹ nhàng uyển chuyển, khi lại cương mãnh vô bì, thân hình như con thoi, biến hoá vô cùng vô tận.
Trong không gian thạch thất, liên tục vang lên những tràng âm thanh trầm thấp, nghe như có tiếng sấm rền.
“Ầm! Ầm! Ầm…”