Lưu Manh Hóa Idol

Chương 90: Chương 90: (1)




Một ngày mới lại bắt đầu.

Mọi người hay nói một ngày mới bắt đầu, một hy vọng mới cũng bắt đầu. Nhưng dường như Trương Quang Bảo không có cảm giác này, tìm việc suốt mười ngày mà không có thu hoạch gì. Mới đầu anh còn ra sức cổ vũ những anh em khác phải phấn chấn, đừng nản chí, đừng từ bỏ. Nhưng bây giờ ngay cả anh cũng có chút hoài nghi có phải mình hết hy vọng rồi không.

Anh chạy đến mấy hội tuyển dụng, ngõ phố Thành Đô đều lưu dấu chân anh. Anh đến Cầu Tứ Mã phía Bắc, đến Nghê Gia Gia phía Nam, tới chùa Đa Bảo phía Đông, tới công viên Nam Giao phía Tây, thật sự không nhớ ra còn nơi nào ở Thành Đô mà anh chưa đi. Con đường anh đi qua trong mười ngày này còn nhiều hơn con đường mà anh đi trong hai mươi mốt năm. Nhưng kết quả vẫn như vậy, vẫn chưa tìm được công việc thích hợp.

Có vài công việc anh hoàn toàn có thể đảm nhận, người ta cũng bằng lòng cho anh cơ hội nhưng anh không thèm làm, có thể bạn sẽ nói anh có thành kiến với công việc này, nhưng anh cũng có suy nghĩ của anh, có sự kiên định của anh. Đàn ông mà, ít nhiều gì cũng có chút gia trưởng, thái độ gần như kiêu ngạo này lại là bản tính đặc trưng của đàn ông.

Sáng sớm vừa mở mắt ra, khi nhìn căn phòng đã sáng choang, câu đầu tiên mà Trương Quang Bảo nghĩ đến chính là tôi là một thanh niên chờ việc. Đây là câu nói mà anh tự nói với chính bản thân mình mỗi khi thức dậy. Như vậy mới nhắc nhở anh hôm nay phải làm những gì.

Sau khi thức dậy, nhận ra đã không thấy Lương Cẩm đâu, trên chiếc bàn giữa phòng có để lại một mẩu giấy, trong đó viết: “Quang Bảo, tôi ra ngoài tìm việc đây, nhìn cậu ngủ ngon như vậy nên không đánh thức cậu, có tin gì tôi sẽ gọi cho cậu.”

Cũng coi như có chút an ủi, anh khẽ cười rồi đặt mẩu giấy xuống đi rửa mặt. Dẫu sao cũng là anh em bao nhiêu năm, ăn ý như vậy không phải người khác muốn so sánh mà được. Chẳng phải hai ngày trước mình đã nghĩ vậy sao?

Dù sao nhiều ngày vậy rồi vẫn chưa tìm được việc, anh cũng chẳng vội nữa, vả lại vội cũng không có ích gì, đúng chứ? Anh chậm rãi rửa mặt, trên bàn có bữa sáng do Dương Ngân Hạ mua cho anh. Anh ngồi xuống trước máy tính, cầm bánh mì qua cắn một miếng, sao lại cảm thấy bánh mì hôm nay vô cùng thơm?

Mở máy tính vào thẳng trang web Cúp Tiểu Cường, kết quả vẫn vậy: “Chờ thông báo tiếp theo.” Ban tổ chức này làm gì vậy chứ, nhiều ngày vậy rồi mà vẫn chưa ra thông báo, Cúp Tiểu Cường này còn tổ chức không? Anh dùng một tay nhập địa chỉ trang web Giải trí Tencent vào thanh địa chỉ, định xem xem hôm nay có tin về Cúp Tiểu Cường không.

Kết quả vào xem vẫn thấy đang xào xáo tin tức kia. Có điều hôm nay Trương Quang Bảo có tâm trạng rồi, anh nhấp mở tin tức, vừa ăn bánh mì vừa xem.

Không khác gì hôm nói với Tiểu Bạch, trong tin nói vì đơn vị tổ chức Cúp Tiểu Cường không thống nhất ý kiến, một tập đoàn giải trí có danh tiếng trong nước tức giận rút lui dẫn đến Cúp Tiểu Cường rơi vào bế tắc, rất có khả năng sẽ bỏ dở, không đi đến đâu.

Trương Quang Bảo cảm thấy tin tức này có hơi tầm thường quá rồi, bịa chuyện cũng phải bịa cho hợp lý mới được. Muốn giật tít cũng phải làm cho giống thật, để người khác như đang nhìn hoa trong sương, nhìn trăng đáy nước, vậy mới có người xem chứ. Tung tin như thế này vừa nhìn đã biết là giả, nhạt nhẽo.

Lại nhìn qua QQ, Lý Đức trả lời tin nhắn rồi, nói là anh ta đã đến Quảng Châu, sẽ ở tạm chỗ một người bạn tại đó, vẫn chưa tìm được việc, nói có hơi sốt ruột. Trương Quang Bảo vừa thấy liền vội vàng đặt đồ trên tay xuống trả lời anh ta.

Bảo anh ta: “Đừng gấp, cứ từ từ, phải tiến từng bước từng bước một, ở bên ngoài một mình có rất nhiều khó khăn, nhất định phải kiên trì, kiên trì chính là thắng lợi. Có chuyện gì thì cứ gọi điện về, mọi người đều sẽ giúp cậu.”

Haiz, có hơi lo lắng cho Lý Đức, tên này tính cách nóng vội, lại hay nhìn vào cái lợi trước mắt, không gây ra chuyện gì mới là tốt.

Ăn xong bữa sáng, Trương Quang Bảo cũng không vội ra ngoài ngay, anh tắt máy tính ngồi xuống giường, nâng chiếc đàn ghi ta mà anh yêu thích lên lau đi lau lại. Anh nhẹ nhàng gảy dây đàn, lắng nghe những âm thanh tuyệt vời, bỗng thấy phấn chấn hơn, anh bắt đầu tự đàn tự hát.

“Anh muốn em đi ngắm rùa biển bơi trong nước cùng anh, chầm chậm nằm trên bãi cát đếm từng cơn sóng, thời gian vội vàng trôi qua cũng không quay trở lại, người đẹp trở thành bà lão...”

Hát bài hát nhẹ mà nhanh này khiến tâm trạng người ta tốt lên nhiều, anh đang phấn khích thì điện thoại đổ chuông. Đúng là xui xẻo, uống nước mà cũng mắc kẽ răng. Rõ ràng đã nghèo đến mức sắp phải đội quần rồi, vậy mà một ngày có vô số cuộc gọi.

Đặt ghi ta xuống, cầm điện thoại lên nhìn, số của Trương Nam Tĩnh? Sao anh ta lại nhớ ra mà gọi điện cho mình?

Sau đó anh bắt máy: “Alo anh Tĩnh, sao nhớ ra mà gọi cho em vậy?”

“Em trai nhận được tin nhắn chưa?” Trương Nam Tĩnh vẫn nói chuyện bình thản như vậy, không hổ là phóng viên giới giải trí.

Trương Quang Bảo nghĩ ngợi một lát, chắc anh ta nói tới chuyện Cúp Tiểu Cường, anh trả lời: “Xem rồi, trên tin tức đều có mà.”

“Ừ, vậy thì tốt, này em trai, không sao đâu, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà phải không? Cậu thực sự có bản lĩnh, có tài năng, không phải sợ nhé.” Giọng điệu của Trương Nam Tĩnh giống như đang an ủi Trương Quang Bảo.

Đương nhiên Trương Quang Bảo biết anh ta đang trêu mình, anh cười nói: “Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi, tôi xem xem anh còn giả vờ đến lúc nào.”

“Gì cơ? Giả vờ? Lẽ nào cậu cho rằng tin này là giả?” Trương Nam Tĩnh tăng âm lượng lên một chút.

Nụ cười trên khuôn mặt Trương Quang Bảo cứng ngắc, đừng bảo chuyện này là thật nhé? Không thể nào, một cuộc thi lớn như vậy sao lại nói dừng là dừng được. Mấy hôm trước người dân cả nước đều nhìn thấy rồi, quảng cáo đó làm rất rầm rộ mà! Giờ đây hầu như ai cũng đang bàn tán về Tiểu Cường, đã đến mức nhà nhà đều biết rồi, ban tổ chức uống nhầm thuốc hay sao? Bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy sao?

“Người anh em, việc này chắc chắn là thật, tập đoàn giải trí đó đã bày tỏ rất rõ ràng, đã rút khỏi ban tổ chức Cúp Tiểu Cường rồi. Như vậy Cúp Tiểu Cường cũng mất đi một hậu thuẫn, chắc cũng hết cách rồi.” Trương Nam Tĩnh nói nhỏ.

Có câu nói rất hay, việc đau khổ nhất trên đời này không gì khác chính là hết hy vọng, đau khổ hơn cả chết, không tìm được việc không quan trọng, còn có Cúp Tiểu Cường mà, vừa giải trí cho bản thân vừa có thể lấy được tiền thưởng, có thể cứu nguy tạm thời.

Nhưng đột nhiên niềm hy vọng bị dập tắt, mọi thứ đều thành công cốc rồi, cảm giác này gọi là tuyệt vọng. Dường như Trương Quang Bảo nghe thấy một tiếng “lộp bộp” trong tim, cả người anh chết lặng. Ông trời đang đùa gì với tôi vậy, sao không tổ chức Cúp Tiểu Cường nữa? Đó chính là mọi hy vọng của tôi mà! Chết tiệt!

“Người anh em? Quang Bảo? Sao vậy?” Trương Nam Tĩnh mãi chưa thấy Trương Quang Bảo trả lời, khó hiểu hỏi. Theo hiểu biết của anh về Trương Quang Bảo, cho dù không tổ chức Cúp Tiểu Cường nữa, cùng lắm anh sẽ cười mỉm một cái, nói không sao. Đừng bảo anh ngạc nhiên đến mức nói không lên lời nhé? Nhưng anh ta đâu biết hy vọng cuối cùng của Trương Quang Bảo bị dập tắt rồi.

“Không sao đâu anh Tĩnh, cảm ơn đã nói cho em.” Trương Quang Bảo bình tĩnh nói. Vào lúc tuyệt vọng nhất, người ta sẽ chẳng bận tâm điều gì nữa.

“Vậy thì tốt, đừng để tâm, sau này vẫn còn cơ hội mà.” Trương Nam Tĩnh nói câu này xong thì cúp máy.

Trương Quang Bảo đặt điện thoại xuống, từng bước trở về giường của mình, anh bất lực ngồi xuống, đầu óc trống rỗng. Sự việc đến đột ngột quá, sao nó lại thành sự thật? Không phải giật tít sao? Về lý mà nói cuộc thi lớn như vậy, không thể nói không tổ chức là không tổ chức được. Ca sĩ tham gia thi đấu nhiều như vậy, lẽ nào ban tổ chức lại vô trách nhiệm thế sao?

Nhưng sự thật bày ngay trước mắt, tuy tuổi tác Trương Nam Tĩnh không lớn nhưng cũng là nhà báo thâm niên trong giới giải trí, tin tức của anh ta không thể sai được. Điều nực cười là mình còn đặt niềm tin vào đó, hy vọng có thể trông cậy vào Cúp Tiểu Cường... Công cốc rồi, thua rồi, chịu thua rồi, không biết đây có được coi là đường cùng không nhưng Trương Quang Bảo bỗng cảm thấy vô nghĩa, thật vô nghĩa.

Ngả người ra nằm trên giường, Trương Quang Bảo khóc không ra nước mắt. Làm sao đây, vốn tưởng rằng nếu được giải Cúp Tiểu Cường, lấy được tiền thưởng, anh sẽ đãi anh em một bữa, bảo họ nhất định không được đánh mất niềm tin. Hôm qua đã có người anh em không chịu được trở về nhà rồi.

Nếu còn tiếp tục như vậy, chưa đầy hai tháng nữa mọi người đều sẽ đi hết. Ngày ngày trông ngóng Cúp Tiểu Cường mau tổ chức, ai ngờ ngày đêm mong ngóng lại thành ra cái kết quả này. Lúc này Trương Quang Bảo mới hiểu thế nào gọi là hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều. Giờ thì hay rồi, công việc thì không tìm thấy, Cúp Tiểu Cường cũng không tổ chức nữa, trắng tay rồi.

Trương Quang Bảo bắt đầu nhớ lại những hồi ức của anh. Cuộc đời này, anh rất ít khi cảm thấy tuyệt vọng. Lần đầu tiên anh tuyệt vọng chính là khi có tin tức Cúp Tiểu Cường không hề được tổ chức. Bởi vì lúc ấy, anh nghèo khó túng thiếu, không có việc, lại không có tiền, còn có các anh em đàn chờ. Trương Quang Bảo nhớ lại, nếu lúc ấy anh gục ngã thì cũng sẽ không có Trương Quang Bảo của hôm nay.

Ngày tiếp theo, Trương Quang Bảo cũng không đi đâu, chỉ nằm ở trên giường không nhúc nhích. Mặc kệ có ai gọi, anh đều không nghe, cho dù là Dương Ngân Hạ tới, anh cũng không dao động. Ai cũng không biết anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng người hiểu rõ anh đều biết, vì anh không có khả năng, không tìm được việc nên mới như vậy. Nhất định là có chuyện gì đó, nhưng anh không nói, ai cũng không đoán ra.

Thật ra anh không phải tỏ ra khó chịu với mọi người, anh chỉ suy nghĩ những về chuyện gần đây, rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải anh đã làm sai ở chỗ nào không? Nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc anh cũng suy nghĩ cẩn thận. Đầu tiên là chuyện tìm việc, anh đã quá lạc quan đối với tình hình thực tế, không dự đoán được những tình huống kia. Mà chuyện của Cúp Tiểu Cường cũng làm anh buồn bực. Anh không nên ký thác hy vọng lên cuộc thi mà anh chưa biết kết quả. Đúng vậy, vì anh quá tự tin, cũng tin tưởng bản thân anh có thực lực sẽ đoạt giải, nhưng chỉ có thực lực là đủ rồi sao?

Thông báo tuyển dụng kia tuyển nhiều vị trí như vậy, anh có thực lực, nhưng sao vẫn không nhận được gì? Nói cho cùng, vì ông trời không cho anh cơ hội. Thi đấu cũng vậy, giám khảo khen anh, anh mới có khả năng đoạt giải, họ không thích anh, lóe một bên nhi mát mẻ đi thôi. Vì anh quá hi vọng vào chuyện này thôi, nghĩ mà thấy thật buồn cười.

Trương Quang Bảo nói với chính mình, về sau, anh tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như vậy nữa.

“Đàn chị.” Lương Cẩm ở đối diện gọi một tiếng, Trương Quang Bảo biết, Dương Ngân Hạ tới. Cô không nói gì, Trương Quang Bảo biết, nhất định là bây giờ cô đang đứng ở phía ngoài cửa sổ, nhìn về chỗ anh nằm, cứ như vậy, nhưng lại không nhìn thấy anh. Mà vẻ mặt cô nhất định là vô cùng ai oán, cặp mắt phượng kia nhất định là tràn ngập sự thương tiếc. Đôi tay của cô thon gọn, nhất định đang nắm lấy song sắt cửa sổ. Giống như cô đến ngục giam thăm chồng bị giam giữ vậy.

“Quang Bảo, đàn chị tới.” Lương Cẩm thấy Trương Quang Bảo vẫn không nhúc nhích, cuối cùng vẫn không nhịn được nhắc nhở, bởi vì hắn nhìn thấy chị Dương ở phía bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu khóc nức nở.

Trương Quang Bảo đột nhiên nhớ tới trước hai ngày trước ở sân thể dục, anh đã từng nói với Dương Ngân Hạ một câu, nói rằng anh thật thất bại, bởi vì trong lòng bạn gái có chuyện riêng nhưng không muốn nói cho anh. Tình huống hiện tại không phải là cũng giống nhau sao? Làm bạn trai của cô, nếu có tâm sự nhưng lại không nói với cô trước, cô sẽ buồn như thế nào chứ.

Các nữ sinh vẫn truyền tai nhau một câu, tôi sẽ không khóc vì bất cứ ai, vì người đáng giá có thể khiến tôi khóc sẽ không bao giờ làm tôi rơi lệ.

Nếu đã cởi bỏ khúc mắc, nếu nằm nữa cũng chỉ là ra vẻ mà thôi. Trương Quang Bảo hít vào một hơi, ngồi dậy từ trên giường. Anh ngẩng đầu, thấy Dương Ngân Hạ đứng ở bên ngoài cửa sổ, anh hơi hơi giãn mày, hiểu ý mỉm cười. Anh tin tưởng, chỉ cần cười một cái, Dương Ngân Hạ có thể hiểu hết tất cả.

Quả nhiên, sau khi thấy Trương Quang Bảo cười, Dương Ngân Hạ cũng vui vẻ cười theo. Bởi vì cô biết nếu Trương Quang Bảo cười, vậy tức là không có chuyện gì rồi.

Có vẻ như Cúp Tiểu Cường muốn ngừng tổ chức thật, bên trang web chính phủ vẫn luôn chờ thông báo. Mà tin tức trên mạng đều là về Cúp Tiểu Cường sắp ngừng tổ chức, bị xào đi xào lại khắp nơi. Ban tổ chức Cúp Tiểu Cường tiếp tục vẫn duy trì im lặng, cũng không giải thích bất kỳ chuyện gì.

Tất cả giống như đang muốn nói, mọi người đang chờ đợi lễ hội âm nhạc trên web, khả năng cao là như vậy, không giải quyết được gì. Mọi người tiếc nuối, ai cũng muốn hỏi, đến tột cùng là cái gì nguyên nhân, rốt cuộc là vì sao mà Cúp Tiểu Cường có danh tiếng lớn như vậy lại đột nhiên im bặt? Khán giả muốn xem, cũng chính là điều các phóng viên phải làm.

Không thể không bội phục các phóng viên thần thông quảng đại, bọn họ lợi dụng các hướng đi khác nhau để khai quật tin tức. Cuối cùng, chuyện ban tổ chức Cúp Tiểu Cường nội chiến dần dần bị lộ ra.

Lần này lần đầu Cúp Tiểu Cường tổ chức giải đấu sáng tác ca khúc, người rót vốn bao gồm những người chịu trách nhiệm và mấy người làm nhạc trên web. Thật ra, sau lưng còn có nhiều đơn vị tham gia khác, bọn họ mới là người chịu trách nhiệm chủ yếu, mà trang web chỉ là người phát ngôn mà thôi. Đa số những đơn vị tham gia này đều là những công ty sản xuất đĩa nhạc quốc nội trứ danh, mà nghe nói bên rời đi chính là một tập đoàn giải trí quốc tế có sức ảnh hưởng. Nguyên nhân bọn họ rời đi là bởi vì hợp đồng của mấy nhà bên trang web và ca sĩ dự thi đoạt giải có vấn đề, dưới sự giận dữ, họ buông tay rời đi.

Rốt cuộc hợp đồng có vấn đề gì, vẫn chưa biết được, nhưng các phóng viên hiểu nhiều biết rộng cũng đã phân tích các loại lý do. Mà trong đó, lý do có sức thuyết phục nhất chính là mấy trang web lớn đang ra sức phát triển âm nhạc nội địa, bảo vệ ca sĩ chính thống. Mà tập đoàn giải trí vốn là tập đoàn thương nghiệp, cái mà bọn họ coi trọng chỉ là lợi ích thương nghiệp.

Nói cách khác, bọn họ muốn biết ca sĩ đoạt giải có thể được bao nhiêu tiền. Vì vậy, không phải khó lý giải, bọn họ nhất định đã chuẩn bị một loại giấy tờ tương đương với một hợp đồng ngặt nghèo, hợp đồng có thời hạn, có thể là năm năm, có thể là tám năm, lại hoặc là mười năm!

Đừng ngạc nhiên vì điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Trong giới giải trí, chuyện tranh chấp hợp đồng dẫn đến kiện cáo còn hiếm chắc? Mọi người sẽ không quên có một chị gái xinh đẹp tên là Hoàng Liên Nhi, vụ kiện của cô ta dưới danh nghĩa ông Châu với công ty Tinh Huy đã bị truyền thông xôn xao bàn tán. Thực tế nói trắng ra, một người giữ bạn bởi vì bạn là người họ nâng đỡ, một người muốn lấy lại tự do thì dựa vào đâu phải làm công cụ kiếm tiền cho bạn?

Có lẽ là vì vấn đề này nên công ty giải trí mới xích mích với trang web, tức giận rút khỏi cúp Tiểu Cường. Công ty giải trí đó lắm tiền nhiều của, thiếu nó thì cúp Tiểu Cường không có cơ sở kinh tế, sao có thể tiếp tục được. Đến hiện tại, ban tổ chức vẫn chưa đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Nhưng chắc chắn cúp Tiểu Cường xong rồi.

Cư dân mạng vì ca sĩ mình thích mà căm phẫn, chửi rủa ban tổ chức là đồ khốn nạn trên mạng. Một số ca sĩ tham gia lựa chọn cách im lặng, vì họ chỉ tham gia cho vui, trong khi còn một số người vô cùng tức giận, yêu cầu ban tổ chức cho một lời giải thích.

Thú vị nhất là người Mỹ, người ta kêu gào bố mày sẽ kiện! Mày xâm phạm quyền lợi của tao, mày phải bồi thường! Chuyện này cũng không phải mới mẻ, người Mỹ thích khiếu nại, mở miệng ra là nhân quyền, ngậm miệng vào là xâm phạm quyền lợi, ta cũng quen rồi nên không so đo với họ, có bản lĩnh thì đến Trung Quốc mà kiện, không bị đánh đến nỗi răng rơi đầy đất mới lạ.

Nhưng dù ồn ào đến đâu cũng không thay đổi được sự thật là cúp Tiểu Cường đã kết thúc trước thời hạn. Ước mơ của bao người bị hủy trong chốc lát, nhiều người tổn thương lòng rơi lệ, vốn tưởng sẽ là một hoạt động sánh vai với chương trình tuyển chọn thần tượng nữ, ai ngờ kết quả lại vậy?

Trương Quang Bảo đang làm gì thế? Anh có thể coi là nạn nhân lớn nhất trong cuộc thi lần này, đùa chứ, Tây Nam là khu vực hạng nhất, mà Tây Nam lại là khu vực có nhiều tác phẩm dự thi nhất trong tất cả các khu. Người chiến thắng thường ở khu vực Tây Nam, nên mọi người thường không quan tâm đến vòng chung kết.

Sai bét, lúc này chắc Trương Quang Bảo đang cùng Dương Ngân Hạ đi dạo trong “rừng tình nhân” sau tòa nhà dạy học rồi. Người ta là ai chứ, nâng được hạ xuống được, lúc mới bắt đầu hơi khó chấp nhận còn muốn mắc ói, nhưng nghĩ lại cũng éo có chuyện gì. Không có cúp Tiểu Cường, chẳng nhẽ không sống nổi?

Hôm nay thượng đế cho Trương Quang Bảo mặt mũi, mặt trời đỏ rực chiếu rọi khuôn mặt nhỏ, ánh nắng chiếu qua người khiến người khác cảm giác thật lười biếng. Vì là cuối tuần nên nhiều học sinh ra ngoài chơi. Trong trường hầu như không có ai.

Rừng tình nhân phía sau tòa nhà dạy học chưa phải lúc chim uyên ương đến.

Trương Quang Bảo vừa đút tay vào túi quần vừa nắm tay Dương Ngân Hạ nhàn tản dạo bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời xanh biếc xa xa, nhìn dáng vẻ có thể thấy tâm tình anh không tệ.

Còn khuôn mặt Dương Ngân Hạ lúc này cũng như muốn viết hai chữ hạnh phúc. Cô kéo tay Trương Quang Bảo, thi thoảng còn đung đưa, thỉnh thoảng ánh mắt hai người va phải nhau, hiểu ý mỉm cười, toàn bộ quá trình đều không nói gì khiến người khác thật ghen tị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.