Lưu Manh Hóa Idol

Chương 85: Chương 85: (2)




“Ha ha, đó là do cậu có bản lĩnh nên người ta mới chịu giúp cậu. Rất vui khi được làm quen với cậu, mong rằng sau này có thể giao lưu nhiều hơn, mọi người giúp đỡ lẫn nhau nhé.” Câu trả lời của Tiểu Bạch làm Trương Quang Bảo mất đi hứng thú tiếp tục trò chuyện với anh ta.

Sau đó anh nói rằng mình có có việc, lần sau nói tiếng, nói rồi, anh ẩn QQ đi. Trên đời này có quá nhiều ông ba phải, kiểu người này thường nhút nhát, không dễ làm mất lòng người khác, nếu như kết bạn với họ thì họ cũng sẽ không nói lời thật lòng với bạn. Cứ mãi nói mấy lời khách sáo, thế nên Trương Quang Bảo cảm thấy rất nhàm chán.

Vừa ẩn QQ, Tiểu Mã đã gửi tin nhắn đến: “Thế nào? Là một kẻ phàm tục đúng chứ?”

“Ài, không tục, quá trải đời rồi, làm người mà muốn đối với ai cũng khéo léo, làm sao có thể? Bỏ đi, không muốn nói nhiều với anh ta, tôi còn có việc, đi trước đây.” Nói rồi, anh đóng QQ, đi tìm Dương Ngân Hạ.

Lúc anh mở QQ lần nữa sẽ thấy một câu như thế này của Tiểu Mã: “Người anh em, cậu cho rằng ai cũng đi thẳng về thẳng, tính cách cương trực như cậu à? Dù sao trên đời này cũng có rất nhiều ông ba phải mà.”

Tên nhóc Đường Khánh Minh đến siêu thị làm việc cũng được mấy ngày rồi, thế mà chưa từng gọi điện thoại đến, có chuyện gì cũng không chịu nói. Trương Quang Bảo đã muốn đi thăm cậu ta từ lâu, nhưng vẫn luôn không có thời gian. Người anh em này quá mức thành thật, anh thật sự sợ rằng cậu ta bị người khác trong siêu thị ức hiếp, lúc mới đầu còn có thể nhịn được, nếu như có một ngày không nhịn nổi nữa, vậy thì lớn chuyện rồi.

Trương Quang Bảo rất hiểu tính cách của cậu ta, cho nên, anh còn chưa tìm việc cho mình mà đã dành thời gian để đi thăm cậu ta rồi.

“Quang Bảo, chừng nào Lý Đức đi?” Trên xe chạy đến siêu thị, Dương Ngân Hạ đột nhiên hỏi câu này. Sắc mặt của Trương Quang Bảo tức thì tối sầm lại. Ngày mai Lý Đức phải đến Quảng Đông rồi. Đi chuyến này, đám anh em bọn họ chẳng biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại. Tên này tính tình nóng nảy, dạn dĩ, không sợ trời không sợ đất, làm chuyện gì cũng theo ý mình, trừ khi anh ta phục bạn, bằng không sẽ không chịu khuất phục trước người khác, là một tên hay sinh sự.

“Ngày mai đi, buổi tối trở về, chúng ta làm tiệc tiễn đưa cho Lý Đức đi.” Trương Quang Bảo khẽ đáp.

Vẻ mặt của Dương Ngân Hạ dường như có hơi không nỡ, ngay từ đầu cô đã quen biết mấy người bọn họ, hai năm qua, mọi người luôn ở bên nhau, đều có tình cảm với nhau, vừa nói đến tốt nghiệp là mỗi người một nơi, trong lòng thật sự cảm thấy rất buồn.

“Mong rằng anh ta có thể tạo ra đột phá, làm bạn bè, cũng chỉ có thể chúc phúc cho anh ta thôi.” Dương Ngân Hạ than thở, kéo lấy tay của Trương Quang Bảo, tựa đầu lên vai anh.

Trương Quang Bảo quay đầu nhìn cô, mỉm cười, nói: “Anh em của anh đều không phải những kẻ tầm thường, bọn họ đều là người xuất sắc vượt trội. Anh không hề nghi ngờ điều này, chỉ là cái tên Lý Đức kia quả thật khiến người khác không thể yên tâm, sợ anh ta làm ra chuyện gì.”

Dương Ngân Hạ bỗng cười nói: “Chắc không phải anh đang sợ anh ta giết người bỏ xác xuống biến, buôn lậu ma tuý đó chứ?”

Trương Quang Bảo nghe thế thì ra vẻ nghiêm trang mà nói: “Em đừng có không tin, nếu thực sự ép anh ta đến đường cùng, những chuyện mà em nói anh ta đều sẽ làm hết đấy.”

Dương Ngân Hạ mỉm cười lắc đầu, chỉ xem như anh đang nói đùa.

Xe lái đến siêu thị, hai người xuống xe rồi đi thẳng vào trong. Vì là cuối tuần nên khách trong siêu thị đông vô cùng, có người dẫn theo gia đình, có cặp đôi tựa vào nhau, đi đi dừng dừng, chọn lựa hàng hoá. Khắp nơi trong siêu thị đều có dán thông tin giảm giá, loại này giảm giá, loại kia cũng giảm giá, có thể coi là khơi dậy ham muốn mua sắm của khách hàng.

Hai người Trương Quang Bảo chen chúc nửa ngày trời, cuối cùng cũng đến được nhà kho, còn chưa đi vào đã nhìn thấy Đường Khánh Minh. Cậu ta đang vác hai bao hàng ra khỏi nhà kho. Dáng người của cậu ta vốn không cao, bây giờ còn bị hai bao hàng đè lên khiến thân hình càng thêm thấp bé.

Vì cậu ta đang cúi đầu nên không nhìn thấy biểu cảm, nhưng Trương Quang Bảo đoán rằng, chắc chắn là đau khổ vô cùng. Mặc dù là người luyện võ, nhưng hai cái bao hàng kia ít nhất cũng hai trăm cân đó, cũng không biết mấy người khác nghĩ thế nào mà lại để một đứa trẻ khiêng vật nặng như vậy.

Trương Quang Bảo vội bước đến nhấc một bao lên giúp cậu ta.

“Anh Trương? Anh đến rồi!” Đường Khánh Minh ngẩng đầu lên, thấy là Trương Quang Bảo, trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu ta lộ ra nụ cười vui vẻ, nhưng Trương Quang Bảo thì không cười nổi, sau khi giúp cậu ta đặt hàng hóa xuống thì xụ mặt đánh giá cậu ta.

“Chào chị Dương.” Đường Khánh Minh không quan tâm đến lau mồ hôi trên mặt, lại mỉm cười chào hỏi Dương Ngân Hạ, Dương Ngân Hạ cười cười, gật đầu với cậu ta.”

“Thế nào? Nhóc con, đã quen chưa?” Trương Quang Bảo hỏi.

Đường Khánh Minh vươn tay lau mồ hôi trên mặt, mỉm cười nói với Trương Quang Bảo: “Cũng được, làm nổi.” Trương Quang Bảo đoán là cậu ta không nói thật, tên này có chuyện gì cũng để trong lòng, dù có bị ức hiếp cũng không nói với ai. Giống như lần trước, rõ ràng là phải chịu thiệt cho người khác, lại không biện hộ cho bản thân, cứ thế lấy đồ rời đi.

“Anh với chị Dương của cậu đến thăm cậu, ăn trưa chưa, đi, ra ngoài ăn.” Trương Quang Bảo nói rồi choàng vai cậu ta đi ra ngoài.

Đường Khánh Minh lại không nhúc nhích, nhìn một người đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Bây giờ đang là thời gian làm việc, không được tuỳ tiện rời đi.” Lúc này Trương Quang Bảo mới chú ý đến người kia, bộ dạng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mặc vest, để kiểu tóc lệch sang bên, nhìn khá ra dáng, người này đang khoanh tay nhìn mình. Nhìn dáng vẻ này có lẽ là quản lý kho.

“Này, người anh em, tôi muốn đưa anh em của tôi ra ngoài ăn bữa cơm, không có vấn đề gì chứ?” Trương Quang Bảo nhìn anh ta một cái, dùng giọng điệu khá khách sáo mà nói. Người kia nghe thế thì lập tức trưng ra vẻ mặt cau có, chẳng thèm liếc Trương Quang Bảo một cái, gần như là từ trong mũi hừ ra một câu: “Không được, thời gian làm việc.”

Trương Quang Bảo trước giờ là kiểu người anh kính tôi một thước, tôi kính anh một trượng, nếu anh không cho tôi xem sắc mặt tốt thì cũng đừng trách tôi không nể mặt anh. Nghe người kia nói như vậy, anh đã kéo Đường Khánh Minh ra ngoài. May mà Dương Ngân Hạ cản anh lại, cô xoay người lại mỉm cười với người kia, nói: “Anh này, thật là ngại quá, là thế này, người anh em này của chúng tôi làm việc ở đây, hôm nay chúng tôi đặc biệt dành thời gian ra để đến thăm cậu ta, muốn đưa cậu ta đi ăn bữa cơm, mong anh châm chước một lần, làm ơn nha.”

Vẫn là cô gái xinh đẹp có thể diện hơn, sắc mặt người kia hơi hoà hoãn lại, giọng điệu vẫn như cũ: “Vậy thì hai mươi phút, phải trở lại, nếu không sẽ trừ tiền công.” Nói rồi, anh ta quay đầu rời đi, Trương Quang Bảo nghiêng mắt nhìn anh ta nửa ngày trời, trong lòng nghĩ sao tên này không chuyên nghiệp như vậy. Chỉ là một quản lý kho nhỏ nhoi thôi, có gì mà kiêu ngạo đâu?

“Đi thôi, còn nhìn gì nữa? Lại muốn đánh người ta hả?” Dương Ngân Hạ đẩy Trương Quang Bảo một cái, nói với giọng tức giận. Câu nói này đã nhắc nhở Trương Quang Bảo, anh trừng mắt nhìn Dương Ngân Hạ một cái, gật đầu nói: “Hey, em là vậy là để nhắc nhở anh có đúng không?”

Dương Ngân Hạ cười khổ một tiếng, đẩy hai anh em bọn họ đi ra ngoài. Cách siêu thị nửa con phố không có nhà hàng hay gì cả, cuối cùng cả ba buộc phải ngồi ở gian hàng nhỏ ven đường. Trương Quang Bảo đoán là Đường Khánh Minh còn chưa ăn cơm nên đã bảo chủ gian hàng nấu một tô mì lớn, và bưng hai chén bánh bột lọc nhỏ cho anh.

“Cái tên khi nãy làm gì thế? Sao lai ngang ngược như vậy?” Trương Quang Bảo vừa nhìn Đường Khánh Minh ăn mì vừa hỏi.

“Anh ta là sếp của bọn tôi.” Đường Khánh Minh đáp.

“Trông tên đó có vẻ khó ở chung, anh ta có ức hiếp cậu không?” Trương Quang Bảo hỏi, Đường Khánh Minh là một người thành thật, cảnh tượng khi nãy đã quá rõ ràng, để một đứa nhóc chưa đầy hai mươi tuổi khiêng hai bao hàng hoá lớn như thế, cái tên đó chẳng phải hạng tốt lành gì.

Đường Khánh Minh nghe vậy thì hơi ngập ngừng, sau đó lại ra vẻ thản nhiên mà nói: “Cảm ơn anh Trương, không có.”

Sự thay đổi nhỏ này cũng không thoát khỏi ánh mắt của Trương Quang Bảo, trong lòng đoán là cái **, chắc hẳn Đường Khánh Minh bị người ta ức hiếp mà không muốn nói, không muốn thêm phiền phức cho mình. Nhưng cũng không còn cách này, công việc này là do Dương Ngân Hạ nhờ quan hệ mới tìm được. Nếu như để mất việc thì Đường Khánh Minh phải đi lụm ve chai, đành phải nhịn thôi.

Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, mình sắp sửa ra ngoài tìm việc làm rồi, kết quả thế nào thì không biết trước được, chỉ đành để Đường Khánh Minh chịu oan ức trước vậy.

Tô mì mới ăn được phân nửa thì cái tên ban nãy đã đứng ở cổng siêu thị gào lên: “Đường Khánh Minh, nhanh lên, lề mê cái gì đó!” Đường Khánh Minh vừa nghe thấy thì cắn răng, đặt tô xuống, gật đầu với hai người Trương Quang Bảo, muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra, cuối cùng quay đầu chạy về. Ánh mắt đó khiến Trương Quang Bảo cảm thấy không yên, cậu ta giống như đang cố giấu chuyện gì đó, dù trong lòng muốn nói với mình, nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn lựa chọn im lặng.

“Đến một tô mì cũng không cho người ta ăn hết, hối hối hối, hối cái quỷ gì! Đệt!” Trương Quang Bảo không nhịn được mà mắng chửi. Dương Ngân Hạ nghe thế thì kéo lấy tay anh, an ủi: “Bỏ đi, không sợ quan, chỉ sợ quản lý, chúng ta đi thôi.”

Trương Quang Bảo nhìn theo phương hướng của Đường Khánh Minh, trong lòng vẫn luôn có cảm giác không tốt, nhưng rốt cuộc là cảm giác gì thì anh không nói ra được. Trong sách vẫn luôn nói gì đó, dự cảm không lành, trước đây Trương Quang Bảo chỉ cho là nói quá thôi, nhưng cảm giác trong lòng mình bây giờ…

Cuộc gặp mặt còn chưa được hai mươi phút, Trương Quang Bảo quả thực cảm thấy cực kỳ mất hứng. Nhưng mọi người đều có chuyện phải làm, không thể ở đó mãi được. Cuối cùng, anh vẫn trở về trường cùng Dương Ngân Hạ.

Ngày mai Lý Đức phải đến Quảng Đông, tôi hôm qua ông già nhà bọn họ gọi điện đến, nói chuyện với anh ta rất lâu, sau đó hai cha con họ hình như còn cãi nhau mấy câu. Lúc đó đám người Trương Quang Bảo đang ở bên cạnh, cũng không tiện nói xen vào. Sau đó, hình như là mẹ của Lý Đức nhận điện thoại, hai mẹ con họ nói một hồi đã bật khóc.

Lúc ấy, Trương Quang Bảo thầm nghĩ, ít nhất cậu còn có mẹ thương, tôi đã sắp tốt nghiệp rồi mà cha mẹ cũng không thèm quản, điện thoại cũng chẳng gọi đến một lần, cậu còn khóc cái gì hả?

Nói trở lại, làm anh em nhiều, tình cảm sâu đậm như thế, thật sự phải rời xa nhau, trong lòng thật sự có hơi không nỡ, đây không phải kiểu nhu nhược yếu đuối như của phụ nữ, thử hỏi những người từng học đại học, những người bạn có tình cảm thân thiết với nhau, khi chia lìa, nào có ai mà chẳng không nỡ rời xa, cảm giác đó còn đau lòng hơn là chia tay vợ mình.

Thực ra, ở một mức độ nào đó, đàn ông đã bị cái danh xưng “đàn ông” này hãm hại rồi. Chỉ cần nhắc đến đàn ông thì điều đầu tiên nghĩ đến là phải kiên cường, mạnh mẽ, co được duỗi được, dù có chết cũng phải đứng thẳng. Thực ra, đàn ông cũng là người, đàn ông cũng có những lúc yếu đuối. Chính bởi vì những đặc tính này của đàn ông khiến đám đàn ông chúng ta lúc bình thường phải giả vờ ra bộ dạng kiên cường không gì sánh được.

Andy chẳng phải có một bài hát như thế này sao? Đàn ông khóc không phải tội. Cũng có những bài thơ cổ ngâm xướng rằng, đàn ông đích thực không dễ khóc, đó là bởi vì chưa chạm đến vết thương lòng, nến như thật sự chạm đến chỗ ấy, nước mắt sẽ trào ra. Khóc còn khó coi hơn cả phụ nữ.

Thế nhưng lần này dường như không có ai khóc cả. Lần trước vào lúc sinh nhật Lương Cẩm, mọi người đều khóc cạn nước mắt cả rồi, lúc đó Trương Quang Bảo đã nói, sau này không cho phép ai khóc nữa.

Ăn xong cơm tối, ba anh em im lặng trở về phòng, Trương Quang Bảo vốn dĩ muốn nói gì đó với Lý Đức, nhưng nghĩ lại, những chuyện nên nói đều nói hết cả rồi. Huống chi anh là người hiểu rõ tính tình của tên Lý Đức này nhất, nếu đã không thích nghe thì dù bạn nói cái gì anh ta cũng không để trong lòng.

Hôm nay Trương Quang Bảo đặc biệt mua một gói Trung Hoa, chính là hàng thật chính gốc, không phải là hàng nhái bảy tám tệ kia. Ba anh em đóng cửa lại, ngồi vào giữa phòng. Trương Quang Bảo lấy thuốc ra đưa cho mỗi người một điếu.

Nếu là lúc bình thường, Lý Đức mà không trêu đùa vài câu là sẽ không chịu được. Nhưng tình huống hôm nay đã khác, Lý Đức im lặng nhận lấy thuốc, cầm trong tay, nhưng cả buổi vẫn không hút một ngụm.

“Đã dọn đồ hết chưa?” Trương Quang Bảo lên tiếng trước, phá vỡ tình cảnh bế tắc. Lý Đức gật đầu, không nói gì.

“Sáng mai đi à?” Trương Quang Bảo tiếp tục hỏi.

Lý Đức vẫn gật đầu, không nói.

“Có phải cậu câm rồi không?” Trương Quang Bảo cố ý hỏi.

Lý Đức lại gật đầu, rồi lập tức nhận ra, cuối cùng lại bật cười: “Tôi nói này cậu cái tên này lại hố tôi, ai câm hả?” Nụ cười này đã làm thay đổi bầu không khí, lập tức cảm giác nhẹ nhõm hơn không ít.

“Tôi nói này Quang Bảo, lúc này, có phải cậu nên nói mấy câu răn dạy gì không? Nếu cậu không dạy bảo gì thì tôi lại thấy cả người đều không thoải mái.” Lý Đức hút một ngụm thuốc, nhả ra một vòng khói, nói.

Trương Quang Bảo mỉm cười, lắc đầu: “Dạy bảo cái gì, tôi cũng đâu phải cha cậu, còn răn dạy. Không cần, cậu muốn đi, tôi vẫn luôn muốn nói với cậu mấy câu, nhưng vẫn không nghĩ ra. Thôi, không nói gì nữa, anh em chú ý giữ gìn sức khoẻ.”

Lý Đức nhìn Trương Quang Bảo rồi đột nhiên thở dài: “Haiz, sao cậu cũng trở thành người phàm tục rồi? Chẳng phải cậu nói mấy câu như giữ gìn sức khoẻ này là tục nhất sao?”

Trương Quang Bảo cười tự giễu, cũng than thở: “Haiz, tôi vốn là người phàm tục, trước đây không nói, là bởi vì đối tượng khác nhau. Lần này cậu đi, bất kể là tốt hay xấu, người là quan trọng nhất. Nếu như ở bên ngoài không sống nổi thì hãy trở về Thành Đô, các anh em đều ở đây, cũng sẽ có người chăm sóc chứ đúng không? Mẹ nó đừng để mấy năm sau các anh em đến Quảng Đông thì thấy cậu dắt mối trên đường, vậy thì tôi mẹ nó nhất định phải đánh cậu.”

Lương Cẩm chợt xen vào một câu: “Có thể lắm đấy.”

Hai người cùng lúc sững sờ, sau đó bật cười ha ha. Tên Lương Cẩm này chính Lương Thời, bình thường không thích nói chuyện, mà một khi đã mở miệng thì tuyệt đối sẽ khiến bạn nghẹn họng. Đúng là lời nói không hù chết người thì không thôi, còn ác hơn cả Trương Quang Bảo.

Sau khi cười xong, Trương Quang Bảo nghiêm mặt nói: “Chúng ta là người trẻ tuổi, ra ngoài xông xáo cũng là chuyện nên làm. Tôi biết cậu giống tôi, tâm cao hơn trời, đây không phải là chuyện xấu. Quan trọng là phải tìm được đúng phương hướng, ngành chúng ta học là máy tính, nhưng công việc sau này quá nửa sẽ không liên quan đến chuyên ngành máy tính, chuyện này cậu phải chuẩn bị tâm lý.”

Lý Đức nghiêm túc gật đầu, gạt tàn thuốc, ngẩng đầu nói với Trương Quang Bảo: “Chuyện này tôi đã tính trong lòng, cậu nói một sinh viên trường dạy nghề nhưng chúng ta không thể kén cá chọn cạnh. Sau khi ra ngoài, tôi sẽ không quản gì cả, có công việc là tôi sẽ làm.” Trương Quang Bảo nghe vậy thì hài lòng gật đầu, có được thái độ này, sau khi ra ngoài sẽ không có vấn đề gì lớn.

“Được rồi, hôm nay chúng ta không nói mấy lời mỏi mệt như thế, tóm lại, anh em của Trương Quang Bảo tôi đây không có ai là vô dụng của, sau khi tốt nghiệp đều sẽ trở thành những người khác biệt. Nếu hôm nào cậu lái xe BMW chở theo vợ đến Thành Đô, anh em đến nhà hàng năm sao đón gió tẩy trần cho cậu!” Trương Quang Bảo đứng dậy, hào hùng muôn dặm.

Lý Đức càng thẳng thắn hơn, vươn tay trái ra: “Một lời đã định!” Hai anh em nắm chặt tay, tất cả đều nằm trong những lời không nói ra.

Thế mà ngay lúc này, Lương Cẩm lại xen vào một câu: “Ngủ sớm chút đi, sáng sớm mai còn phải ra xe lửa đó.”

Trương Quang Bảo nghe vậy thì mất hứng: “Aiyo, tôi nói này anh Lương à, cậu xem bức tranh này khí phải biết bao, hai anh em hào hùng muôn dặm, hăng hái vô vàn, ngay lúc nắm tay thì cậu lại thêm một câu như thế, thật là mất hứng mà.”

Ba anh em cùng phá lên cười, và nỗi buồn chia tay cứ tan biến một cách đơn giản như thế.

Nếu chọn xuất hành vào ngày đầu năm mới, tất cả đều mong gặp may mắn. Hôm nay, ở ga Thành Đô có rất nhiều người, có người ra ngoài có người trở về nhà, ga xe lửa nhộn nhịp người ra vào. Lý Đức trút bỏ gánh nặng, xách túi du lịch ra cửa.

Ba người Trương Quang Bảo, Dương Ngân Hạ, Lương Cẩm cùng đến tiễn anh ta. Trên đường đi đều nói chuyện cười đùa, dường như không có ai để ý rằng hôm nay Lý Đức sẽ phải đi xa, e rằng trong vài năm sắp tới sẽ không trở lại.

Đến cổng sân ga, Lý Đức dừng lại, hôm nay tên này mặc một bộ vest mới toanh, cà vạt được thắt thẳng thớm, giày da đánh sáng bóng, thoạt nhìn, anh ta thực sự giống một người thành đạt.

“Được rồi, các anh em, chị Dương, đừng tiễn nữa, tôi tự lên xe.”

Trương Quang Bảo cười cười, không nói gì, mà Dương Ngân Hạ đã đi tới giúp Lý Đức chỉnh lại quần áo, giúp anh ta thắt lại cà vạt, sau đó vỗ vai anh ta, ra vẻ chán nản mà nói: “Sau khi đi nhớ phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, làm chuyện gì cũng phải biết lùi một bước, đừng quá hiếu thắng. Nhịn một lúc sóng yên gió lặng, có biết không?”

Dương Ngân Hạ nhìn Lý Đức, thở dài, mấy tên nhóc này đúng là không khiến người khác bớt lo.

Lý Đức nhìn trái ngó phải, dường như đang tìm kiếm gì đó, Lương Cẩm hỏi anh ta đang tìm cái gì, anh ta lại chỉ lắc đầu. Trương Quang Bảo biết anh ta đang tìm cái gì, trong lòng cũng dâng lên một trận thương cảm, nhỏ giọng nói với anh ta: “Không cần nhìn nữa, anh ta không đến đâu.”

Lý Đức cười nhạt một tiếng, phải rồi, có thể anh ta còn không biết hôm nay mình phải, sao có thể đến tiễn được chứ? Bỏ đi, đoán chừng sau này cũng không thể làm anh em được rồi. Nghĩ lại cũng thấy mẹ nó thật buồn bực, vì chút chuyện nhỏ như thế mà khiến cho anh em trở mặt.

“Chuyến xe 0208 đến Quảng Châu sẽ khỏi hành vào lúc tám giờ ba mươi phút, mời các hành khách nhanh chóng mua vé lên xe.”

Mặt của Lý Đức cuối cùng vẫn xụ xuống, lúc này, có muôn vàn cảm xúc tràn ngập trong lòng, các anh em ở cùng nhau nhiều năm như vậy, đột nhiên bây giờ mình phải rời đi, trong lòng thật sự không nỡ. Chẳng biết phải đến năm tháng nào mới có thể gặp lại hai người anh em này.

Môi run lên một hồi, nhưng không nói lời nào, cuối cùng mở tay ra, ôm lấy Trương Quang Bảo. Trương Quang Bảo cắn chặt răng, vỗ vỗ lưng anh ta, nhỏ giọng nói: “Người anh em, đừng như vậy. Là đàn ông thì đừng làm ra vẻ khổ sở như thế, tôi sẽ chờ cậu áo gấm về làng!”

Lương Cẩm cũng đi lên vỗ vai Lý Đức, trong lòng anh ta cũng có nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Dương Ngân Hạ đã bật khóc rồi, cô nghiêng đầu sang một bên, không muốn để mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.