Lưu Manh Hóa Idol

Chương 68: Chương 68: (3)




“Quang Bảo à, anh vất vả quá rồi. Em rất muốn gánh vác giúp anh nhưng em biết đó là chuyện không thể nào...”

“Quang Bảo...” Cuối cùng Dương Ngân Hạ cũng mở miệng, nhỏ giọng kêu lên.

Trương Quang Bảo vừa nghiêng đầu thì phát hiện Dương Ngân Hạ đã thức dậy từ rất sớm, anh nhảy ba bước thành hai bước đến trước cửa sổ như một đứa trẻ.

“Ha ha, Ngân Hạ, dậy rồi à, nào nào nào, trước hết đừng nói gì, hôn hôn, ôm ôm, gặm gặm đã...” Nói xong, Trương Quang Bảo thật sự ôm lấy đầu Dương Ngân Hạ và kéo tới, hôn một cái thật kêu qua song sắt cửa sổ.

Thấy anh vui vẻ như vậy, Dương Ngân Hạ biết nhất định là đạt được đột phá gì đó trong sáng tác. Tự an ủi trong lòng một lát rồi vội vàng đưa thêm nhiều bánh bích quy và sữa bò vào.

“Nè, mau uống một ngụm sữa bò nóng đi, đừng để nghẹn.” Dương Ngân Hạ đau lòng nói. Trương Quang Bảo cười hì hì, nhận lấy đồ ăn bắt đầu ăn lấy ăn để. Nhìn thấy anh như vậy, Dương Ngân Hạ lại xúc động muốn khóc, vì không để anh phân tâm, sau khi Dương Ngân Hạ dặn dò anh nghỉ ngơi sớm một chút thì vội vàng rời đi.

Thời gian cũng không còn sớm, Trương Quang Bảo ăn xong bèn lập tức lên giường đi ngủ, để buổi tối có thể tỉnh táo, tiếp tục chiến đấu hăng hái. Trong giấc mơ ngày hôm nay, anh mơ thấy mình đứng ở trên một sân khấu rực rỡ, mà dưới sân khấu là vô số bạn bè nhiệt tình, bọn họ cất giọng hét lên: “Trương Quang Bảo! Trương Quang Bảo! Trương Quang Bảo!”

Tiếng hét đồng đều, vang dội như vậy, lại còn đầy ắp cảm xúc mãnh liệt. Trương Quang Bảo ở trong mơ cũng lén cười.

Lời bài hát đã khiến Trương Quang Bảo gặp khó khăn. Anh cảm thấy mấy phương án mà mình từng suy xét đều không phù hợp. Nhạc tựa như một bộ khung xương, mà lời chính là máu thịt, chỉ có kết hợp cả hai một cách hoàn hảo mới là tác phẩm có máu có thịt có linh hồn. Hai thứ này, thiếu bất kỳ cái nào cũng không được, dù nhạc có phổ tốt đến đâu, nhưng nếu như lời không bày tỏ được quan niệm nghệ thuật đó thì vẫn là một tác phẩm thất bại.

Lúc ăn cơm tối, Trương Quang Bảo thức dậy sớm hơn dự định, Dương Ngân Hạ xuất hiện đúng giờ, đưa cơm tối đến cho anh. Nhưng Trương Quang Bảo lại không ăn, anh muốn ra ngoài đi dạo một lát.

Đương nhiên là Dương Ngân Hạ vô cùng mừng rỡ, thật sự rất sợ anh buồn bực ở trong phòng mãi thì không tốt.

Vì muốn tiết kiệm thời gian cho Trương Quang Bảo nên ban đầu Dương Ngân Hạ chỉ dự định đi dạo ở sân tập, nhưng Trương Quang Bảo lại kiên quyết muốn đi công viên Cửu Lý Đê. Bởi vì ở đó có quá nhiều cảm xúc, quá nhiều hồi ức của anh, ở đó từng xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh khó quên.

Vì một bộ đồ trang điểm mà Dương Ngân Hạ thích, anh từng hát rong lần đầu tiên ở đây. Sau khi chia tay, lần đầu tiên gặp Trương Ngọc Tâm cũng là ở đây, hơn nữa còn xảy ra vào cùng một ngày với người trước. Khi nhìn thấy mỗi một cảnh tượng quen thuộc đều sẽ gợi lên cảm xúc sâu sắc trong anh.

Dương Ngân Hạ lẳng lặng đi ở bên cạnh, không hề nói câu nào, cô biết, lúc này Trương Quang Bảo cần suy nghĩ.

Khoảng hồ phun nước đẹp đẽ kia vẫn phun lên đúng giờ, kèm theo ánh đèn bảy sắc, những giọt nước trong veo tựa như những hạt ngọc lớn nhỏ rơi xuống khay ngọc, tóe lên đừng đợt bọt nước. Trương Quang Bảo sững sờ nhìn hồ phun nước, cố gắng tìm kiếm cái cảm giác mà trong lòng muốn.

“Ngân Hạ, em cho rằng, lời hay nên là như thế nào?” Trương Quang Bảo đột nhiên mở miệng hỏi.

Dương Ngân Hạ cảm thấy bất ngờ, không ngờ rằng Trương Quang Bảo sẽ nhớ đến chuyện hỏi ý kiến của cô.

Sau một hồi ngạc nhiên, cô nghiêm túc tự hỏi, lời hay, chắc là có thể biểu đạt được ý của tác giả một cách hoàn chỉnh và rõ ràng, hơn nữa cần ngắn gọn, súc tích, quan niệm nghệ thuật cũng phải tao nhã, thanh cao.

Trương Quang Bảo thưởng thức mấy câu nói này, ngắn gọn, súc tích, tao nhã, thanh cao. Trên đời này có loại ngôn ngữ như vậy ư?

“Có!” Hình như Dương Ngân Hạ bỗng nhớ ra gì đó, lớn tiếng kêu lên.

“Cái gì?” Trương Quang Bảo hỏi.

“Thơ! Thơ cổ!” Trên mặt lấp lóe ánh sáng hưng phấn mà căng thẳng, Dương Ngân Hạ kéo tay Dương Đình Vũ và nói. Đúng vậy! Nếu nói ngắn gọn, súc tích, vậy thì còn gì có thể hơn được thơ Đường từ Tống chứ? Mỗi một chữ đó đều được các nhà thơ cân nhắc cẩn thận, suy đi nghĩ lại, sau khi được trao đổi mấy lần mới quyết định, đã ngắn gọn súc tích đến cực điểm. Mà quan niệm nghệ thuật chẳng phải chính là tao nhã, thanh cao mà Dương Ngân Hạ nói hay sao?

“Quang Bảo, anh nghĩ mà xem, chẳng phải dạo trước Tiểu Cương có một bài hát được phát triển từ bài từ của Tô Thức hay sao? Kinh sợ không quay đầu, có hận người đâu biết. Loanh quanh không dám đậu, bãi cát hoang vắng lạnh.” Dương Ngân Hạ kịp thời nhắc nhở.

Hai mắt của Trương Quang Bảo sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào cột nước phun lên, bỗng nhiên trên mặt anh nở một nụ cười kỳ lạ, vỗ tay một cái, hét to một tiếng: “Có rồi! Có rồi!” Nói xong bèn kéo Dương Ngân Hạ chạy nhanh về phía trường học.

Trở lại phòng ngủ, anh vội vàng bật máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm bài từ đó của Tô Thức.

Mấy người Lý Đức thấy anh hào hứng chạy về, trong lòng biết nhất định là anh lại có phát hiện quan trọng gì đó, trao đổi ánh mắt với Lương Cầm một cái, hai người lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, khép cửa phòng lại giúp Trương Quang Bảo. Mà lúc này, Trương Quang Bảo đang đắm chìm trong vui mừng, hoàn toàn không phát hiện ra.

Lúc Tô Thức bị giáng chức đến Huệ Châu, có một thiếu nữ mười sáu tuổi mỗi đêm đều đến nghe Pha ngâm thơ và bồi hồi dưới cửa sổ, nhưng khi Đông Pha đẩy cửa sổ ra tìm kiếm thì nàng đã leo tường mà đi. Vậy nên mới có đoạn mở đầu viết: Trăng treo ngọn cây đồng, cảnh vắng người yên tĩnh. Ai thấy người buồn một thẩn thơ, bóng hồng mờ cô quạnh.

Sau khi Tô Thức rời khỏi Huệ Châu, cha của cô gái muốn chọn rể hiền khác, nàng nhất quyết không đồng ý, cuối cùng bởi vì quá nhớ nhưng Đông Pha, tiều tụy mà qua đời. Di thể được chôn cất ở bên cồn cát. Khi Tô Thức trở lại Huệ Châu chỉ thấy một bãi cát vàng, vô cùng căm hận trong lòng. Bởi vậy có đoạn kết: Kinh sợ không quay đầu, có hận người đâu biết. Loanh quanh không dám đậu, bãi cát hoang vắng lạnh.

“Loanh quanh không dám đậu” thường dùng để ví von việc quá cố chấp với sự vật hoặc người nào đó, kết cục thường khiến người ta than tiếc. Bài từ mấy chục chữ ngắn ngủi này đã nói lên một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người, giục người ta rơi lệ, thật sự là vô cùng đặc sắc, khiến người ta đập bàn khen ngợi.

Bởi vậy có thể thấy được, bài từ này vẫn chưa bước ra khỏi phạm vi đau buồn vì tình, vẫn là một bài với giọng điệu thán vịnh, tuy rằng ý tưởng hay nhưng đối với Trương Quang Bảo mà nói lại không thích hợp. Cũng may tổ tiên của chúng ta tài trí hơn người, kiến thức dồi dào, để lại cho chúng ta một kho tàng văn học phong phú quý giá.

Trương Quang Bảo cố gắng nhớ lại những kiến thức mà trước đây từng học, hoặc là thơ từ từng được đọc, muốn tìm kiếm ý tưởng từ trong đó.

Trời không phụ người có lòng, trải qua mấy tiếng nghĩ lại, tìm kiếm, lật xem, cuối cùng Trương Quang Bảo cũng tìm được cái mà mình muốn. Bất kể là quan niệm nghệ thuật của bài từ, hay là tình cảm được thể hiện đều phù hợp với yêu cầu. Tuy rằng là một bài từ ly biệt nhưng hoàn toàn không có cảm giác lưu luyến bịn rịn, ruột gan đứt đoạn, mà nhiều hơn chính là chúc phúc lẫn nhau và hy vọng vào tương lai.

Giá Cô Thiên của Án Kỷ Đạo.

Sau ly biệt, nhớ trùng phùng, mấy lần gặp người trong cơn mộng, thế nhân chỉ biết sầu ly biệt, sao biết ngày khác cùng nâng chén. Đúng vậy, khi xa cách người ta chỉ thấy nỗi buồn ly biệt, nhưng lại không nghĩ đến niềm vui khi tha hương gặp bạn cũ, cùng nhau nâng chén mời trăng sáng.

Trương Quang Bảo mừng rỡ như điên, anh đã quyết định phát triển một bản tình ca từ quan niệm nghệ thuật của bài từ này. Vừa có quan niệm nghệ thuật của nó lại không thể đưa vào nguyên cả câu từ, đối với anh mà nói, chuyện này quả thật là một thử thách.

Nhưng đối với đàn ông, có thử thách mới thú vị, Trương Quang Bảo hà hơi vào tay đã trở nên hơi cứng ngắc, sau đó kéo bàn phím ra. Tiếng bàn phím gõ lạch cạch, lanh lảnh mà không mất đi tiết tấu, từng con chữ vuông vức nhảy ra theo âm thanh này, xếp thành một từ, một câu, một bài hát.

Trương Quang Bảo khẽ mỉm cười, linh cảm tuôn ra như suối không thể ngăn cản, anh chỉ bỏ ra chưa đến nửa giờ để viết lời bài hát này. Sau đó trải qua cân nhắc cẩn thận, đắn đo, nhiều lần sửa chữa, từ bằng trắc đến gieo vần, không sơ sẩy bước nào. Trước sau chưa đến một giờ, lời bài hát đã viết xong, Trương Quang Bảo đặt tên cho nó là “Một tiếng cười nhạt“.

Trong mấy ngày sau đó, Trương Quang Bảo dành hết thời gian và công sức cho việc sửa lời và nhạc, không bước ra khỏi cửa phòng một bước, cơm nước đều nhờ Dương Ngân Hạ đưa đến phòng ngủ. Mỗi khi đến giờ ăn cơm, các bạn học đều sẽ phát hiện Dương Ngân Hạ xách theo đồ ăn đứng ở bên ngoài cửa sổ phòng của Trương Quang Bảo, đưa vào qua song sắt.

Cảm giác đó thật giống như một người vợ lo liệu việc nhà, đưa cơm cho chồng ở trong tù. Mà mấy người Lý Đức cũng tạo điều kiện cho Trương Quang Bảo hết mức có thể, có chuyện hay không có chuyện đều chạy ra ngoài, mỗi lần đi là mấy tiếng, buổi tối lại càng không cần phải nói, mẹ nó tất cả ra quán net thâu đêm hết cho tôi đi, để phòng ngủ cho Quang Bảo làm chuyện lớn.

Hình như thằng nhóc Lưu Quyết còn không muốn cho lắm, nhưng lại bị hai người Lương Cẩm và Lý Đức một trái một phải đỡ đi. Nhờ có sự ủng hộ của những người này, Trương Quang Bảo có thể một lòng sáng tác. Nhạc và lời đều được nháp đi nháp lại, sửa chữa hết lần này đến lần khác, chỉ cần có một chỗ không hài lòng, anh đều sẽ cân nhắc và suy nghĩ lại.

Ngày 6 tháng 12, là một ngày đáng để kỷ niệm. Tác phẩm mới “Một tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo cơ bản thành hình, hơn nữa đã được thu âm lại, anh hát cho Dương Ngân Hạ và mấy người Lý Đức nghe, sau khi nghe xong, ai cũng đều giơ ngón cái lên. Tất cả đều cùng khen ngợi, còn nói nhân vật cấp Thiên Vương cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng Trương Quang Bảo cũng không hoàn toàn tin tưởng, anh nhớ mãi bài cổ văn “Trâu Kỵ phúng Tề Vương nạp gián“. Vậy nên, anh lên mạng hỏi thử Tiểu Mã, lần này, Tiểu Mã cũng không nói gì, chỉ vứt lại một câu: “Nếu như anh muốn bán bản quyền, nhớ phải bán cho tôi!”

Có điều sau đó Tiểu Mã cũng có nhắc qua, ban giám khảo lần này đều là nhân vật nặng đô, bao gồm cả nhân vật đại diện của giới sáng tác âm nhạc trong nước và giảng viên âm nhạc chuyên nghiệp, mắt nhìn và miệng của bọn họ đều rất độc. Bọn tôi công nhận tác phẩm của anh, không có nghĩa là bọn họ cũng sẽ công nhận.

Dường như tất cả đều đang tỏ rõ, bài hát này của Trương Quang Bảo sắp thành công rồi. Bởi vì hễ là người từng được nghe bài hát này đều không có ai nói không hay. Tuy rằng là một bài hát có tiết tấu chậm nhưng trong đó thể hiện một sự phóng khoáng, tự nhiên, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được. Bọn họ không phải dân chuyên nghiệp nên đương nhiên không biết dùng thuật ngữ chuyên ngành để hình dung, tất cả đều chỉ dùng một chữ, đó là “Hay“.

Ngày hôm nay đã là ngày 10 tháng 12, ngày cuối cùng đăng ký tham gia Cúp Tiểu Cường. Từ số liệu được công bố trên trang web chính thức, đủ để khiến mỗi người đều phải há hốc mồm.

Số lượng người đăng ký lên đến hơn 87000 người, bao gồm bốn quốc gia Trung, Mỹ, Nhật, Hàn cùng với các khu Hồng Kông, Macao, Đài Loan. Tổng thời gian đăng ký không đến một tháng, không ngờ lại có nhiều người đăng ký dự thi như vậy. Ngay cả ban tổ chức cũng nói thẳng luôn, thật sự là không ngờ.

Mà ngay lúc này, một tờ tạp chí giải trí nổi tiếng trong nước tung ra một tin tức nặng ký, nói rằng có chứng cứ cho thấy, ban tổ chức Cúp Tiểu Cường làm giả số liệu, trên thực tế vốn không có nhiều người đăng ký dự thi như vậy, còn chuyện tuyển thủ nước ngoài thì hoàn toàn là chém gió!

Tin tức này vừa đăng lên đã lập tức gây nên sóng to gió lớn. Cúp Tiểu Cường dạo này đang náo nhiệt sục sôi lại làm giả số liệu?

Bài báo trích lời của một người tự xưng là nhân viên công tác thuộc ban tổ chức của Cúp Tiểu Cường, thật ra tính đến ngày hôm qua hết hạn, số lượng người đăng ký dự thi Cúp Tiểu Cường lần này mới chỉ hơn mười nghìn người, vốn không phải tám mươi bảy nghìn người như ban tổ chức nói, mà trong đó, số lượng tuyển thủ đã đăng tải tác phẩm lên không đến một phần mười, có thể suy ra, e rằng Cúp Tiểu Cường lần này số vào chẳng bằng số ra.

Dân mạng cảm thán, cứ tưởng sẽ là một đại hội âm nhạc online, không ngờ lại trở thành như vậy. Xem ra hy vọng sắp sụp đổ rồi. Không biết bao nhiêu người trẻ tuổi vì đó mà xoay cổ tay, tiếc quá, một cơ hội tốt biết mấy lại cứ thế mà biến mất, sau khi phẫn nộ thì không nhịn được mà lên trang web chính thức chửi ban tổ chức không có lương tâm, lừa gạt công chúng.

Còn ban tổ chức, ngay từ khi chuyện mới xảy ra đã không tỏ thái độ gì, cũng không giải thích một câu nào, tất cả như đang chứng tỏ ban tổ chức đuối lý, đã ngầm thừa nhận đó là sự thật.

Nhưng ba ngày sau, ban tổ chức đột ngột tổ chức một buổi họp báo rầm rộ ở Khách sạn Thiên Nhân Thành Đô, tuyên bố tạp chí đó đăng tin tức giả, là một hành động rất vô trách nhiệm, ban tổ chức sẽ dùng pháp luật để truy cứu. Đồng thời công bố các loại chứng cứ chứng minh Cúp Tiểu Cường không làm giả số liệu.

Trong buổi họp báo, ban tổ chức tiết lộ trước về lịch thi đấu lần này, bắt đầu từ ngày 11 tháng 12, tất cả tác phẩm sẽ được ban giám khảo sơ tuyển và phân loại, dựa theo tỉ lệ tác phẩm của các khu vực thi đấu để loại bỏ một phần ba, đồng thời tiến hành phân loại theo ba loại hình “Phổ thông, dân tộc, âm thanh đẹp“.

Bắt đầu từ ngày 18 tháng 12, tất cả những tuyển thủ có tác phẩm vượt qua vòng sơ tuyển sẽ lần lượt được công bố trên trang web chính thức và các nền tảng âm nhạc lớn, dân mạng sẽ tiến hành bình chọn ra top 100 của năm khu vực thi đấu lớn. Năm khu vực thi đấu này theo thứ tự là, khu thi đấu Tây Nam, khu thi đấu Đông Nam, khu thi đấu Đông Bắc, khu thi đấu Hồng Kông Macao Đài Loan, và khu thi đấu nước ngoài.

Đồng thời tỏ rõ, đối với top 50 do dân mạng bình chọn ra, tổ chuyên môn của ban tổ chức sẽ giám khảo nghiêm túc, bảo đảm các tác phẩm lọt vào top 50 của các khu thi đấu đều là học thật thi thật. Mà cùng lúc đó, quảng cáo sẽ ùn ùn đổ bộ, trên các trang web lớn đều sẽ gắn link thẳng đến nơi nghe thử tác phẩm dự thi lần này.

Báo, tạp chí, đài phát thanh, đài truyền hình và các kênh truyền thông truyền thống đều sẽ theo sát toàn bộ quá trình thi đấu lần này, đồng thời cung cấp sự giám sát mạnh mẽ. Thậm chí ban tổ chức còn mời cơ quan công chứng để công chứng toàn bộ quá trình, bảo đảm cuộc thi công bằng, công khai, cho người có thực lực, có tài hoa âm nhạc một cơ hội tốt đẹp.

Tất cả những chuyện này dường như đang chứng tỏ sức ảnh hưởng sâu sắc của Cúp Tiểu Cường, rốt cuộc tin tức mà tạp chí kia tung ra là thật hay là giả, Cúp Tiểu Cường và tạp chí X, cuối cùng là ai đang nói dối? Từ trên mạng đến ngoài đời, khắp nơi đều đang suy đoán về chủ đề này, các bên truyền thông đưa tin lại càng dốc hết sức, xào nhiệt độ trắng trợn, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Những dân chúng bình thường quả thật là ngắm hoa trong màn sương, trước mắt mông lung không rõ ai thật ai giả. Có điều, có một điểm có thể khẳng định, đó là nhờ sự kiện làm giả số liệu lần này mà sức ảnh hưởng của Cúp Tiểu Cường như lửa được thêm gió, lan tràn khắp nơi. Cuối năm, nếu như dân mạng nào không biết Cúp Tiểu Cường thì chắc chắn sẽ bị người khác chê cười, bác có chút theo đuổi được không, Cúp Tiểu Cường mà cũng không biết, tôi phục bác rồi!

Đương nhiên, người sáng suốt đều nhìn ra được, sự kiện lần này, mặc kệ ai thật ai giả, người cuối cùng được lợi đều là ban tổ chức của Cúp Tiểu Cường. Mượn lần lăng xê này, bọn họ đã khiến cho Cúp Tiểu Cường trở thành cuộc thi có sức ảnh hưởng nhất sau Super Girl. Thậm chí còn có xu thế cái sau vượt cái trước.

Mà Trương Quang Bảo chính là một trong những “Người sáng suốt” này. Anh luôn chú ý đến sự kiện làm giả số liệu lần này, anh suy đoán, sự kiện lần này chắc là là do ban tổ chức Cúp Tiểu Cường một tay sắp đặt. Mục đích chỉ có một, mượn sức mạnh truyền thông để xào nhiệt độ.

Các người cứ xào thoải mái đi, xào càng mạnh càng tốt. Ngày 10 tháng 12, dưới cái nhìn chăm chú của các anh em, Trương Quang Bảo trịnh trọng đăng tải tác phẩm “Một tiếng cười nhạt” lên. Bởi vì cuộc thi lần này quy định phải dùng tên thật nên anh ghi rõ tên thật đã đổi của mình, Trương Quang Bảo.

Dương Ngân Hạ đề nghị anh nên lên Baidu Tieba của mình đăng một bài, kêu gọi tất cả fan hâm mộ của mình đi ủng hộ.

Ban đầu Trương Quang Bảo không đồng ý, tôi dựa vào thực lực của mình, không cần sự giúp đỡ của những người ủng hộ mình.

Dương Ngân Hạ thuyết phục, những fan hâm mộ của cậu chẳng phải cũng là một thành viên của cư dân mạng hay sao?

Ở thời đại này, cậu nhất định phải học cách đóng gói bản thân, chào hàng bản thân, nếu không, hương rượu cũng sợ hẻm sâu cơ mà. Sau khi cân nhắc, Trương Quang Bảo đồng ý với đề nghị của Dương Ngân Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.