Lưu Manh Hóa Idol

Chương 83: Chương 83: (3)




Cô nhẹ nhàng đặt tay Trương Quang Bảo lên mặt mình. Bàn tay của đàn ông rất thô ráp, giống như một tờ giấy nhám, khi xoa lên mặt cảm giác rất thoải mái. Đừng coi thường đôi bàn tay này, anh đã viết nên một ca khúc nổi tiếng một thời và được cư dân mạng gọi là “tác phẩm tuyệt đẹp” đó. Xem ra không nên vì suy nghĩ của mình mà dừng đôi tay này lại, như vậy không biết sẽ có bao nhiêu người nguyền rủa thầm nguyền rủa cô.

“Quang Bảo, anh tiếp tục tham gia cuộc thi đi. Em sẽ hoàn toàn ủng hộ anh!” Dương Ngân Hạ nhìn Trương Quang Bảo, nói một cách kiên định.

Nhìn khuôn mặt cương quyết của cô, Trương Thiều Hàm nở nụ cười kỳ lạ: “Ồ? Sao em thay đổi nhanh thế? Mọi người thường nói phụ nữ hay thay đổi, nhưng hình như em thay đổi nhanh quá rồi.”

Cô bĩu môi một cách nghịch ngợm và vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của Trương Quang Bảo. Cô nói tiếp: “Không được à? Anh phải nghe lời em đấy, em bảo gì thì anh phải làm theo.” Lúc cô nói những câu này thì trên mặt hiện lên vẻ ngại ngùng và tự hào. Điều đó chẳng hiểu sao lại khiến Trương Quang Bảo rất cảm động. Thì ra, yêu cầu của cô nhỏ đến thế…

“Được rồi, được rồi, người ta hay nói biết sợ vợ thì sẽ làm ăn phát đạt mà. Đàn chị bảo làm gì thì anh sẽ làm theo.” Trương Quang Bảo mỉm cười buông tay Dương Ngân Hạ ra. Nói thẳng ra thì nếu Dương Ngân Hạ kiên quyết không cho anh tham gia cuộc thi, anh sẽ thật sự nghe theo. Nhưng trong lòng anh sẽ không vui lắm, suy cho cùng, khi hai người yêu đương thì nên hiểu và ủng hộ cho nhau.

Dương Ngân Hạ là một người phụ nữ thông minh. Cô hiểu rõ về Trương Quang Bảo nhưng cũng hiểu rõ bản thân mình nên đã không ép buộc. Đây có thể là lý do tại sao Trương Quang Bảo sẽ nghe lời và tôn trọng ý kiến của cô suốt đời.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Dương Ngân Hạ không khỏi rùng mình. Thời tiết của Thành Đô vào tháng mười hai đã dần trở lạnh.

Trương Quang Bảo nhẹ nhàng khoác vai cô, ôm cô vào lòng. Dương Ngân Hạ tựa vào cánh tay của anh như một chú chim nhỏ. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sắc cạnh của anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Trương Quang Bảo không lên tiếng một lúc lâu. Anh nhìn bầu trời bằng ánh mắt lạnh nhạt, thỉnh thoảng hơi cau mày rồi lại giãn ra trong tích tắc. Theo kinh nghiệm của Dương Ngân Hạ, Trương Quang Bảo sẽ không như thế này nếu anh không lo lắng. Hôm nay thật thú vị. Sau khi người đàn ông an ủi người phụ nữ, người phụ nữ dường như đang chuẩn bị để quay ra an ủi người đàn ông.

“Em nhìn gì vậy? Em có muốn hỏi anh đang nghĩ gì không?” Khi Dương Ngân Hạ định hỏi, Trương Quang Bảo đã bắt đầu trước và nói ra câu mà cô muốn hỏi. Dương Ngân Hạ sững sờ một lúc, sau đó lại mỉm cười. Người đàn ông này thật sự rất thú vị, dường như những gì người khác đang nghĩ đều không thể che giấu được đôi mắt của anh. Anh là con người, sao có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác trong nháy mắt?

“Biết rồi mà còn không nói mau đi. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chuyện có thể khiến cho Quang Bảo nhà chúng ta cau mày thì chắc chắn sẽ không đơn giản đâu.”

Trương Quang Bảo nhìn cô rồi khẽ thở dài: “Lúc sáng anh nói chuyện với bọn Lý Đức trong ký túc xá. Hai bọn nó có vẻ hơi bi quan. Lý Đức định đến Quảng Đông. Anh Lương có vẻ lo lắng về việc sẽ không thể ở lại Thành Đô. Haiz, sắp tốt nghiệp rồi, mọi người sẽ đường ai nấy đi thôi.”

Dương Ngân Hạ không lập tức đáp lời mà lại nhìn anh. Tại sao đàn ông luôn lo lắng cho người khác, khi việc riêng của mình còn chưa giải quyết xong nhỉ? Đúng là sắp tốt nghiệp rồi nên mọi người sẽ phải tìm việc. Nhưng thay vì nghĩ về họ, anh có nghĩ đến chuyện của mình không?

“Quang Bảo, em nhớ lần trước đã nói với anh rằng đừng để mình bị mệt rồi mà. Haiz, thôi quên đi, anh sẽ không nghe đâu. Vậy thì hãy nói về anh đi. Anh đã nghĩ đến sau khi tốt nghiệp thì mình định làm gì chưa? ”Dương Ngân Hạ hỏi một cách nghiêm túc.

Câu trả lời của Trương Quang Bảo khiến cô vô cùng ngạc nhiên: “Đương nhiên anh đã nghĩ đến rồi.”

“Anh nghĩ đến rồi á? Lúc nào vậy?” Dương Ngân Hạ hỏi, vẻ mặt toát lên sự nghi ngờ.

Trương Quang Bảo véo mũi cô, giả vờ tức giận: “Em không tin anh hả? Để anh nói cho em biết, nửa tiếng trước khi anh đang ăn trong quán, anh đã nghĩ đến việc này.”

Dương Ngân Hạ không biết nên cười hay nên khóc. Nửa tiếng trước? Thôi được rồi, vậy thì cậu thấy thế nào?

“Nói thế này đi, cúp Tiểu Cường dù gì cũng chỉ là để cho vui thôi. Chúng ta vẫn còn việc riêng của mình mà nhỉ? Mấy ngày nay anh bận với chuyện trên mạng quá nên đã quên mất việc chính. Anh đang định học cao học. Sau khi bảo vệ xong luận án thì sẽ đi tìm việc. Vừa làm việc vừa tham gia cúp Tiểu Cường. Vợ thấy sao? Em có hài lòng không?”

Dương Ngân Hạ cực kỳ vui mừng. Cô đưa tay ra ôm cổ Trương Quang Bảo rồi nói một cách vui vẻ: “Vậy thì tốt quá rồi. Em sợ anh quên mất. Haha, đúng như em nghĩ, anh đã có tính toán rồi. Sau khi tốt nghiệp, bọn mình sẽ cùng đi tìm việc rồi cố gắng phấn đấu cho tương lai của chúng ta. Đợi đến lúc ổn định thì em sẽ…”

Mặc dù biết cô định nói gì, nhưng Trương Quang Bảo vẫn cố tình hỏi: “Em nói đi, sẽ làm gì?”

Dương Ngân Hạ hơi xấu hổ, mặt cô đỏ lên. Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt Trương Quang Bảo rồi thì thầm: “Đưa anh về nhà ra mắt bố mẹ.”

Trương Quang Bảo không nói gì mà chỉ ôm chặt Dương Ngân Hạ, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng. Ra mắt bố mẹ? Haha, mình thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện này và cũng không biết tương lai sẽ ra sao. Phụ nữ bước vào mối quan hệ tình cảm có thể vì họ yêu người đàn ông và muốn được ở bên anh ta.

Nhưng đàn ông thì khác. Họ phải nghĩ xem liệu mình có thể chăm sóc tốt cho cô ấy, có thể cho cô ấy niềm hạnh phúc mà cô ấy mong muốn không? Tinh thần trách nhiệm bẩm sinh này khiến nhiều người đàn ông không thẳng thắn như phụ nữ khi giải quyết các vấn đề tình cảm. Trương Quang Bảo hiểu rất rõ chính mình. Anh biết mình không phải là người không có chí tiến thủ và anh luôn thay đổi phương pháp để tìm kiếm những cảm giác khác nhau.

Điều này có thể không được phụ nữ chấp nhận. Khi yêu, phụ nữ có thể tò mò và thú vị về tính cách của anh nhưng đã kết hôn rồi thì e rằng chẳng có người phụ nữ nào lại thích ở bên một người đàn ông không biết ngày mai sẽ làm ra những chuyện kinh thiên động địa nào.

Nhìn xuống Dương Ngân Hạ trong vòng tay của mình, Trương Quang Bảo thầm thở dài khi nhìn vào vẻ mặt háo hức của cô.

Ngày 28 tháng 12, tại hội trường của trường Đại học Kỹ thuật Thông tin Thành Đô.

Từ tám giờ sáng, các nhân viên hậu cần của trường đã tất bật sắp xếp địa điểm. Hậu trường có sức chứa một nghìn người. Phía trên là một sân khấu to chừng hai mét, phía dưới là hàng chục dãy ghế gỗ được xếp ngay ngắn, nhìn rất rộng rãi, khí thế. Nói chung là chỉ có các cuộc họp, liên hoan lớn trong trường mới được tổ chức ở đây. Nhưng bây giờ, nó là của Trương Quang Bảo.

Trên sân khấu, một biểu ngữ màu đỏ được in dòng chữ “Làm việc chăm chỉ, giành lấy vinh quang cho trường” nhìn rất nổi bật. Bên dưới có mấy dãy bàn dài phủ khăn trải bàn mới tinh, mỗi chỗ đều có một bảng tên. Nào là “Hiệu trưởng Tống”, “Phó hiệu trưởng Vương”, “Giám đốc Hứa”, và ở giữa là cái tên “Trương Quang Bảo“.

Trước đây, các nam sinh đều biết sinh viên ngành Kế toán - Trương Quang Bảo là một người chính trực, có nhiều bạn bè, trong trường ai cũng nể mặt anh. Những đàn em năm nhất, năm hai khi có việc cần tìm anh, anh chưa bao giờ từ chối. Ở trường, khi nhắc đến Trương Quang Bảo, các nam sinh đều giơ ngón cái lên và gọi anh là “anh Trương”.

Gần đây, anh còn giỏi hơn. Hầu như mọi người đều anh Trương đã vượt qua vòng loại của cúp Tiểu Cường khu Tây Nam, bây giờ đã lên đến top ba rồi. Cùng lắm đợi thêm một ngày nữa, top một khu Tây Nam sẽ là anh Trương của chúng ta. Giỏi quá. Dù bình thường anh hay đánh nhau, gây chuyện, uống rượu nhưng đến cả phó chủ tịch Dương của hội học sinh cũng đổ anh đấy.

Người ta còn biết chơi nhạc nữa, bạn có biết không? Đây gọi là khi đứng trước một người giỏi, bạn không phục cũng không được. Nghe nói hôm nay anh sẽ phát biểu nên mọi người đều chạy đến nhanh hơn một chút để cổ vũ cho anh Trương của chúng ta.

Khán phòng rất sôi nổi, náo nhiệt, bên trong có mấy nghìn người chen chúc nhau. Người quen thì chào nhau, người không quen cũng bắt chuyện với người khác phái, mọi người đều nhiệt tình bàn luận về chuyện của Trương Quang Bảo. Có người hỏi, tại sao chúng ta không biết anh Trương còn có kỹ năng này? Ngay lập tức, một người bạn tự nhận là biết chuyện đã đưa ra lời giải thích, đây gọi là giấu tài. Anh Trương của chúng ta là học trò của một giáo sư âm nhạc có học thức uyên thâm nào đó ở Thành Đô đấy.

Tên này lập tức bị đàn anh ở bên cạnh mắng là đồ ngốc, đã không biết còn nói bậy. Anh Trương tự học cả. Người ta dựa vào tài năng thiên phú và sự chăm chỉ của mình. Giáo sư cái mẹ gì? Giáo sư bây giờ còn đang bận làm giả luận án, làm giả học bạ kìa.

Mọi người đều nói lên ý kiến của riêng mình, dù chẳng chắc họ có biết Trương Quang Bảo hay không nhưng đều tâng bốc anh. Các chàng trai thì nói luôn mồm, còn các cô gái thì ngồi đó vừa ăn vừa cười, cảm thấy rất tiếc. Chà, anh Trương đã yêu đương với chị Dương rồi thì bọn họ không còn cơ hội nữa.

“Mẹ nó. Thích kiếm chuyện à? Thằng đó thì giỏi ở đâu mà còn bày đặt phát biểu.” Có ai cất tiếng.

Ngay lập tức, có người bắt đầu chửi người kia, có người thì chen ra chỗ người vừa nói, cũng có kẻ hét lớn: “Có giỏi thì đứng một chỗ đi!” Người anh em đó thấy tình hình sai sai thì liều mạng chạy ra ngoài nhưng tiếc là tất cả các ghế đều đã có người ngồi nên không thể chen ra.

Thấy anh ta chạy thì ai đó đã đuổi theo, túm lấy cổ áo anh ta rồi cho một quả đấm.

“Đừng đánh nữa, hiệu trưởng đến rồi!” Có người hét lên. Người đánh buông anh ta ra rồi chỉ vào mũi anh ta: “Tôi nhớ mặt cậu rồi. Sau khi phát biểu sau thì đến khu rừng phía sau khu giảng dạy. Nếu không dám tới thì đừng mơ trở về ký túc xá nữa.”

Anh ta cúi đầu, không dám nói gì. Bởi vì anh ta phát hiện ngay khi mình nói xong câu đó, có ít nhất bảy tám người cùng lúc lao về phía mình. Trương Quang Bảo nổi tiếng trong trường, sinh viên từ năm nhất đến năm ba đều là bạn anh nên không thể đắc tội.

Lúc này, lãnh đạo nhà trường lần lượt bước vào hội trường, ngồi trên bục. Gương mặt ai nấy đều rạng rỡ như thể có chuyện lớn xảy ra, gặp nhau thì bắt tay chúc mừng.

“Cậu ấy đúng là ánh sáng của trường. Haha, đừng nhìn vẻ ngoài bình thường của cậu ấy mà đánh giá thấp, từ khi vào trường tôi đã biết cậu ấy là một người tài năng. Quả đúng là cậu ấy đã giành được vinh quang cho trường trước khi tốt nghiệp.” Khuôn mặt Phó hiệu trưởng Vương rất vui vẻ, lần lượt bắt tay các lãnh đạo trường khác như thể Trương Quang Bảo được mình bồi dưỡng nên.

Các lãnh đạo nhà trường biết tin ông ấy sắp được lên làm hiệu trưởng nên không ai dám nói trái lại để khiến ông mất vui. Nên phó hiệu trưởng Vương rất phấn khởi.

Ông ấy nhìn chiếc đồng hồ mới mua trên tay. Đã gần mười giờ rồi sao Trương Quang Bảo vẫn chưa đến? Phó hiệu trưởng Vương nhìn xung quanh thì chỉ thấy người phụ trách chỉ huy trên sân khấu, phó chủ tịch hội sinh viên Dương Ngân Hạ. Con nhóc này là bạn gái của Trương Quang Bảo, mọi người trong trường đều biết chuyện này nên hỏi con bé chắc chắn sẽ có đáp án.

“Này, Tiểu Dương, Trương Quang Bảo đâu rồi? Sắp đến giờ rồi sao cậu ta vẫn chưa đến thế?”

Dương Ngân Hạ rất bận, khán phòng chật cứng người nên cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng của ông ấy. Vì vậy phó hiệu trưởng Vương phải bước đến chỗ cô và nói lại lần nữa.

“Thế ạ? Giờ em gọi đây.” Dương Ngân Hạ nói với phó hiệu trưởng Vương. Nói xong, cô đứng ở trong góc sân khấu rồi lấy điện thoại ra gọi cho Zhang Trương Quang Bảo.

“Này, Quang Bảo, lúc nào anh mới đến thế? Ồ, được rồi, nhanh lên đi. Mọi người đều đang chờ anh đấy.” Cúp điện thoại, Dương Ngân Hạ nhìn những người trên khán đài rồi không khỏi nở một nụ cười. Chỉ vài tháng trước, Trương Quang Bảo còn đang bị nhà trường phê bình, bị đưa vào diện “học sinh có vấn đề” mà bây giờ trường lại dành hẳn một buổi để anh phát biểu, lấy anh làm tấm gương cho sinh viên.

Sự thay đổi quá lớn. Vốn dĩ Quang Bảo của chúng ta không phải người xấu, chỉ là anh hơi nghịch ngợm một chút thôi. Có rất ít người ngoan ngoãn trở nên vĩ đại. Chẳng phải xưa nay ở Trung Quốc có câu nói rằng thà làm sinh ra một đứa con hư hỏng còn hơn một đứa con đần độn hay sao. Từ xưa đến nay, cả ở trong và ngoài nước, chẳng phải những người đã đạt được nhiều thành tựu trên các lĩnh vực đều là một đứa trẻ nghịch ngợm lúc nhỏ hay sao? Haha, có khi Quang Bảo của chúng ta lại trở thành một ông lớn trong tương lai không biết chừng.

Đột nhiên, một loạt tiếng hoan hô vang lên. Dương Ngân Hạ quay đầu lại nhìn thì phát hiện Trương Quang Bảo xuất hiện ở cửa trái của hội trường. Ngay khi nhìn thấy Trương Quang Bảo, Dương Ngân Hạ đã nở một nụ cười, nhưng khi nhìn kỹ anh thì cô không khỏi chán nản. Trương Quang Bảo đang đứng ở cửa, mỉm cười chào hỏi các em khoá dưới ở bên trong.

Mái tóc hơi ướt của anh cụp xuống như thể vừa mới tắm xong. Anh mặc bộ vest đen mà Dương Ngân Hạ mua cho mình, nhìn rất lịch lãm, đẹp trai. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì thôi rồi.

Anh thật sự đang đi dép lê! Hơn nữa lại còn là loại cực kỳ to, không hề vừa chân một chút nào!

“Anh Trương! Ngầu lắm! Haha…”

“Trương Quang Bảo! Ở đây, hôm nay bọn em đến cổ vũ cho anh này!”

“Oa! Trương Quang Bảo đến rồi!”

Những tràng cổ vũ vang lên từ phía đám đông. Dù có người quen biết hay không thì mọi người đều nồng nhiệt chào đón Trương Quang Bảo. Còn Trương Quang Bảo thì cười tủm tỉm, đút một tay vào túi quần, tay kia thì vẫy tay chào các em khoá dưới, nhìn không khác gì ngôi sao nổi tiếng.

Trương Quang Bảo thản nhiên đi dép lê lên sân khấu. Sự tự nhiên, phóng khoáng khiến người ta phải dõi theo anh. Sau lưng anh là những tiếng reo hò như sấm dậy, giống như muốn làm sập hội trường.

Khi phó hiệu trưởng Vương nhìn thấy Trương Quang Bảo như vậy liền cau mày, vest và dép lê là sao? Bộ trang phục này rất thú vị. Nhìn thấy Trương Quang Bảo bước lên sân khấu, Phó hiệu trưởng Vương đứng lên, sau đó các lãnh đạo nhà trường cũng đứng theo, cảnh tượng giống như đang chào mừng lãnh đạo cấp trên đến trường kiểm tra.

“Yo, các bác lãnh đạo khách sáo quá. Học sinh không nhận nổi đâu. Mời ngồi, mời ngồi!” Trương Quang Bảo nở một nụ cười, nói với các vị lãnh đạo luôn ra vẻ kiêu ngạo thường ngày. Các lãnh đạo liếc nhau, nghĩ thầm rằng thằng bé cũng khá lễ phép đấy rồi lần lượt ngồi xuống ghế của mình.

Trương Quang Bảo nhìn một lúc mới thấy ghế của mình ở giữa. Anh không làm ra vẻ mà đi thẳng đến, ngồi xuống. Các sinh viên trên khán đài vẫn rất nhiệt tình. Có người thì la hét, có người thì nhảy múa, dễ thấy nhất là sinh viên ngành Kế toán, ngay khi anh vừa bước vào cửa bọn họ đã đứng bật dậy lên rồi hô vang tên Trương Quang Bảo.

Đây là đàn anh ngành kế toán của bọn tôi, tất nhiên phải khen ngợi anh ấy hơn rồi.

“Này, này, được rồi! Học sinh, im lặng! Im lặng!” Phó hiệu trưởng Vương cầm lấy micro trước mặt, thổi vài lần, sau khi nhận ra mic đã kết nối, ông với học sinh bên dưới. Buổi phát biểu của Trương Quang Bảo chính thức bắt đầu.

Cuối cùng những sinh viên bên dưới mới yên lặng. Vốn dĩ những người đến cổ vũ đã reo hò, cổ vũ xung rồi nên cũng không quan tâm đến nội của bài phát biểu lắm. Chắc anh chỉ nói theo yêu cầu của lãnh đạo nhà trường rồi cảm ơn trường các kiểu. Vậy nên dù cho rất nhiệt tình thì mọi người vẫn im lặng. Muốn nói gì thì đợi anh Trương phát biểu xong cái đã.

Hiệu trưởng Tống ngồi im như tượng. Vì ông ấy sắp bị điều đi rồi nên đã giao lại ánh đèn sân khấu cho người kế nhiệm.

Phó hiệu trưởng Vương hiểu điều này. Ông ấy ho một tiếng, nhìn về phía đám học sinh phía dưới rồi nói: “Xin chào tất cả các học sinh, giáo viên, lãnh đạo của toàn trường!” Nói xong liền dừng lại. Có một giáo viên biết điều mà vỗ tay đầu điên. Sau một tràng pháo tay thưa thớt, Phó hiệu trưởng Vương tiếp tục:

“Khi các sinh viên năm ba sắp tốt nghiệp và ra ngoài xã hội, trường chúng ta đã chào đón một sự kiện đáng nhớ. Tôi nghĩ mọi người đã biết rằng Trương Quang Bảo, sinh viên lớp hai của ngành Kế toán trường mình đã đạt được thành tích xuất sắc trong vòng đầu tiên của cúp Tiểu Cường.” Nói đến đây, ông ấy dừng lại.

Lần này, không cần giáo viên dẫn đầu, tất cả học sinh đều nhiệt liệt vỗ tay. Sự hào hứng của mọi người lại tiếp tục lên cao. Những tiếng hò reo chói tai khiến các giáo viên khó có thể kiểm soát được tình hình. Phó hiệu trưởng Vương hét lên bảo mọi người yên lặng vài lần nhưng dường như không có tác dụng gì nên ông ấy đành phải nhìn về phía Trương Quang Bảo.

Trương Quang Bảo đang ngồi ngây ra đó. Chủ nhiệm Từ bên cạnh đã chạm vào anh để khiến anh tỉnh lại.

Anh cầm micro, chỉ mới thử micro thôi nhưng âm thanh bên dưới đã càng dữ dội. Trương Quang Bảo cười khổ rồi nhìn phó hiệu trưởng Vương với vẻ mặt bất lực.

Đúng lúc này, Dương Ngân Hạ bước đến, cầm micro trước mặt Trương Quang Bảo rồi nói với những học sinh bên dưới: “Xin hãy im lặng, phó hiệu trưởng Vương vẫn còn lời muốn nói! Mọi người xin hãy im lặng, im lặng!”

Không biết vì cô là phó chủ tịch hội học sinh, hay vì cô là bạn gái của Trương Quang Bảo mà mọi người thật sự im lặng.

Trương Quang Bảo ngẩng đầu lên, nháy mắt với Dương Ngân Hạ và mỉm cười. Dương Ngân Hạ giả vờ nhìn anh với vẻ cáu giận rồi vội vàng bước sang một bên.

“Ờm, thành tích lần này của Trương Quang Bảo không chỉ là vinh quang của mình cậu ấy, mà còn là vinh dự của trường ta! Thành công của Trương Quang Bảo có được là nhờ sự ủng hộ của lãnh đạo, giáo viên, học sinh và nhân viên của toàn trường. Mong rằng sau ngày hôm nay, bạn Trương Quang Bảo vẫn sẽ tiếp tục phát huy tinh thần chăm chỉ học tập và làm việc của mình, khắc ghi tinh thần cần cù, trung thực, luôn tiến về phía trước của trường chúng ta…” Trong lúc phát biểu, phó hiệu trưởng Vương phát hiện các học sinh bên dưới đã bắt đầu nói chuyện với nhau, và có vẻ có ít người đang nghe ông ấy phát biểu. Ông ấy cũng cảm thấy chán nên bèn ho khan hai tiếng rồi nó một cách bất lực: “Được rồi, bây giờ xin mời bạn Trương Quang Bảo phát biểu với mọi người. Xin một tràng pháo tay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.