Lưu Manh Hóa Idol

Chương 33: Chương 33: Chương 31




Nhưng bầu không khí này lại bị bảy, tám nam sinh phá vỡ. Bọn họ lớn tiếng cười đùa đến nơi đây, tìm một bãi cỏ trống ngồi xuống, lớn tiếng bàn chuyện gì đó, có vài người còn cởi giày và vớ, vẫy vẫy trên không trung.

Vậy thì thôi đi, trong đó có một cậu nhóc tướng mạo tuấn tú, lấy bia và rau trộn ra khỏi bịch, lớn tiếng cười nói: “Đây đây đây, cảnh vật ở đây không tệ, tối nay anh em mình không say không về!” Lời vừa dứt thì mấy người khác cùng cười ồ lên.

Các cặp tình nhân cau mày, động vật hoang dã từ đâu đến vậy, đúng là không hiểu lãng mạn. Đây là nơi các người uống rượu ăn thịt sao? Đúng là phá hoại cảnh đẹp! Uống rượu ăn thịt thì thôi đi, còn ồn ào. Không biết đây là nơi công cộng, cấm ồn ào sao? Nhất là tên đẹp trai da trắng kia, không có ai bên cạnh, cười lớn tiếng, đôi lúc còn hát chay vài câu, giọng hát ấy không dám nịnh hót chứ như là vịt kêu vậy.

Có một tên nhóc nhiệt huyết, trẻ trung định đi giáo huấn đám nhóc không có mắt nhìn này nhưng lại bị bạn gái cản lại, không thấy tên đẹp trai dẫn đầu sao? Lý Đức khoa công nghệ thông tin, mấy ngày trước mới kéo bè kéo đám đánh nhau một trận, nghe nói tính khí rất nóng. Hôm nay bọn họ lại đông người vậy, còn uống rượu, nếu như có người đến làm phiền, e là sẽ bị đánh một trận.

Cuối cùng, mấy cặp tình nhân không chịu được nữa nên lần lượt rời đi, trước khi đi còn không quên lườm mấy tên đó một cái, thứ gì đâu!

“Này, nhóc Đức, đi hết rồi.” Một người anh em gọi người đang ăn đầu heo say sưa là Lý Đức. Lý Đức nhìn xung quanh, đúng là hết người rồi mới cười khà khà, lấy điện thoại ra gọi, xong rồi dặn dò anh em dọn dẹp nơi này sạch sẽ.

Dương Ngân Hạ đang ngồi trước cửa sổ trong ký túc xá, lơ đễnh nhìn về phía tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ. Các chị em trong phòng đều về nhà hết rồi, chỉ còn lại một mình cô ấy. Cô đơn, là cảm giác trong lòng cô ấy bây giờ. Hôm nay là sinh nhật cô ấy, ngày mà mỗi năm chỉ có một lần và cũng chỉ thuộc về riêng mình cô ấy. Nhưng đến hôm nay thôi, cô không nhận được cuộc điện thoại nào cả, thậm chí cả một tin nhắn cũng không.

Những người khác có thể không để tâm, nhưng Trương Quang Bảo...

Cây đại thụ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng xào xạc trong gió, sắc trời cũng đã tối đi, trong phòng càng lạnh hơn. Cô ấy khẽ thở một hơi dài, muốn khóc lên, cứ như cả thế giới này chỉ còn mình cô. Nhớ lại lúc nhỏ, mỗi lần đến sinh nhật mình, mẹ luôn nấu một bàn thức ăn, ăn mừng thay mình, còn luộc thêm hai trứng gà và một bát mì trường thọ, luôn nhìn cô ấy ăn hết.

“Đúng rồi, mình nên về nhà.” Đột nhiên trong đầu Dương Ngân Hạ lóe lên một suy nghĩ, bây giờ, nơi đâu cũng không ấm áp bằng nhà, nụ cười hiền từ của bố mẹ, từng tiếng hỏi thăm ấm áp...

“Đúng! Mình phải về nhà!” Dương Ngân Hạ ngồi dậy, không do dự mà bắt đầu thu dọn đồ đạc, nếu đã không có ai quan tâm mình, vậy thì về nhà thôi, gia đình sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.

Nhưng tại sao trong lòng lại đau thế này? Lẽ nào chỉ có Trương Quang Bảo mới làm mình vui vẻ được sao?

Điện thoại đặt trên cửa sổ bỗng nhiên reo lên, ánh sáng cầu vồng nhấp nháy liên tục, Dương Ngân Hạ cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch. Sẽ là ai đây? Là anh sao?

Từng bước từng bước bước qua đó, cầm điện thoại lên, nhắm mắt lại, giơ điện thoại trước mặt rồi đột nhiên mở mắt nhìn!

Ha ha, là anh! Là anh! Anh nhớ sinh nhật mình! Dương Ngân Hạ rơi vào niềm vui khó tả, lập tức nhấc máy ngay.

Trương Quang Bảo hơi lo lắng, lớn tiếng nói trong điện thoại: “Chị Dương, chị mau xuống đây, tôi có việc gấp tìm chị! Nhanh, tôi đứng dưới cổng ký túc xá!”

“Này! Này! Quang Bảo, Quang Bảo, sao vậy?” Dương Ngân Hạ lo lắng gọi nhưng Trương Quang Bảo đã cúp máy. Vừa mới bay lên chín tầng mây, bây giờ lại rớt xuống đất, cảm giác sau khi vô cùng hy vọng lại thất vọng khiến người khác khó chịu nhất. Thì ra là mình thể hiện sai tình cảm rồi, cho dù như vậy nhưng ban nãy nghe giọng anh hình như rất lo lắng, không chừng là xảy ra chuyện gì rồi.

Cô ấy nghĩ đến đây, cũng không quản được nhiều đến vậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng, chạy thẳng xuống dưới.

Vừa xuống lầu, chân cô đã chậm lại. Đó là Trương Quang Bảo sao? Áo sơ mi trắng, quần jeans xanh nhạt, mái tóc dài nhất định là đã đến tiệm nào đó làm rồi, hai tay đút vào túi, đang đứng trước cửa quay lưng lại với cô ấy.

Dương Ngân Hạ từ từ bước qua, thử gọi mọi tiếng: “Quang Bảo?” Người đó quay đầu lại, đúng là Trương Quang Bảo. Sao hôm nay đổi tạo hình rồi? Đừng nói chứ, nếu như tên nhóc này ăn mặc tươm tất cũng được coi là một nhân tài, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Lúc này, anh đang cười mỉm nhìn mình, khóe miệng vẫn treo một nụ cười khiến người khác khó lòng đoán được đó.

Anh muốn làm gì đây?

“Quang Bảo, ban nãy trong điện thoại cậu nói có chuyện gì vậy?...” Dương Ngân Hạ nhẹ giọng nói. Đột nhiên Trương Quang Bảo giơ một tay ra trước mặt cô ấy, Dương Ngân Hạ đơ ra một lúc rồi cũng giơ tay mình ra nắm lấy tay anh. Mười ngón tay đan vào nhau khiến tim dâng lên một cảm giác ấm áp, cho dù anh không biết sinh nhật mình nhưng có thể ở cùng anh cũng tốt rồi.

Trương Quang Bảo nắm lấy tay Dương Ngân Hạ, từ từ đi đến thao trường. Ở bãi đất trống sớm đã được bày trí ổn thỏa, mấy người Lý Đức đã rời đi hết, nấp vào góc rồi cẩn thận canh chừng thao trường, một khi có người cả gan bước vào phạm vi đó, khà khà...

“Quang Bảo, cậu đưa tôi đi đâu vậy?” Dương Ngân Ha cảm thấy tim mình đập thình thịch, cứ như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.

Trương Quang Bảo không trả lời, chỉ lo kéo cô về phía trước. Đến bãi cỏ đó, Trương Quang Bảo dừng lại, quay người nhìn cô cười. Ánh mắt đó dịu dàng thắm thiết, khiến người ta muốn rụng tim.

“Chắc chắn là chị nghĩ tôi quên rồi, đúng không?” Dường như giọng anh dịu dàng một cách bất thường, còn hơi khàn khàn, tràn ngập sự quyến rũ của đàn ông.

Hy vọng trong lòng Dương Ngân Hạ bùng cháy lên lần nữa, nhưng biết mà vẫn cố ý hỏi: “Quên gì?”

Trương Quang Bảo cười, ngồi xuống lấy một chiếc túi qua rồi đột nhiên ngẩng đầu nói: “Chị, nhắm mắt lại, khi tôi gọi chị mở mắt mới được mở.” Dương Ngân Hạ không đoán được anh đang làm trò gì, chỉ có thể nghe lời mà nhắm mắt lại.

Tuy rằng trong bóng tối không thể thấy được gì nhưng vẫn cảm nhận được chút ánh sáng đang le lói, một hương thơm nhàn nhạt bay đến, đây là mùi hương được làm ra từ gì vậy? Nghe thấy hình như Trương Quang Bảo lấy gì đó ra, sau một lúc, cuối cùng cũng nghe anh gọi mình mở mắt.

Giây phút đó, Dương Ngân Hạ kinh ngạc đến phát ngốc!

Trên bãi cỏ bày một chiếc bánh kem to, trên đó cắm đầy nến đang lập lòe trong gió, trên mặt còn có hàng chữ màu tím “Tim tôi như đang say, trăng khuyết như mày ngài”. Bên cạnh bánh kem còn có một bình rượu vang, hai chiếc ly thủy tinh, mọi thứ đều y như trong tưởng tượng của mình! Chỉ thiếu âm nhạc thôi!

Ánh nến đỏ chiếu lên gương mặt đỏ hồng của Dương Ngân Hạ, tạo ra một màu sắc kỳ lạ, trong mắt đó sớm đã xuất hiện những giọt nước mắt lấp lánh, dưới ánh sáng của ngọn nến, mọi thứ trông vô cùng đẹp đẽ.

Dương Ngân Hạ chỉ cảm thấy chính mình sắp nghẹt thở khi được cảm giác hạnh phúc vây lấy, một nỗi niềm mà ngôn ngữ không thể hình dung được, cô ấy kích động đến không thể nói nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhưng gương mặt đang mỉm cười của Trương Quang Bảo. Lúc này, không gì có thể khiến mình vui vẻ hơn nụ cười trên gương mặt ấy.

Anh không hề quên đi sinh nhật mình, có thể tưởng tượng được, anh hao tổn tâm tư vì việc này đến thế nào, thậm chí là giấu cả mình nữa. Sang còn nói tăng ca gì đó, bảo mình đừng đến đón anh, thì ra là vì chuẩn bị những thứ này. Một người đàn ông có thể làm vậy vì mình, mình còn cầu gì nữa? Đời này, có anh là đủ rồi.

“Quang Bảo...” Dương Ngân Hạ nghẹn ngào. Trương Quang Bảo đặt ngón tay lên miệng, khẽ suỵt, chỉ bánh kem trên bãi cỏ. Dương Ngân Hạ hiểu ý, ngồi xuống, nhắm mắt lại, đan hai tay vào nhau, bắt đầu ước.

“Nguyện cả đời này ở bên cạnh Quang Bảo không rời cho đến khi mất đi.”

Khi cô ấy mở mắt lần nữa, Trương Quang Bảo đã rót sẵn rượu vang, đặt trước mặt cô ấy.

“Chị... Sinh nhật vui vẻ...” Trương Quang Bảo khẽ nói. Cô ấy không còn kìm được nữa, nhưng giọt nước mắt hạnh phúc bắt đầu rơi ra, cô ấy vừa cười vừa rơi nước mắt, cô ấy thật muốn ôm lấy Trương Quang Bảo, không bao giờ rời xa anh.

Trương Quang Bảo nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô ấy, giơ tay ôm lấy vai cô ấy, động tác vô cùng dịu dàng cứ như là sợ làm đau cô ấy vậy.

“Đây, thổi nến đi.”

Hai người nhìn nhau, ăn ý cùng thổi tắt nến. Sau đó, Trương Quang Bảo nhanh nhảu lấy nến ra, đưa hai cây dao nhựa ra, nắm lấy tay cô ấy cùng cắt bánh. Cô ấy nhẹ nhàng dựa vào người anh, cảm nhận được hơi thở thất thường của người đàn ông này, tuy rằng chưa uống rượu nhưng Dương Ngân Hạ đã say rồi. Mọi thứ đến quá đột ngột, trước tình huống chưa kịp chuẩn bị tâm lý này, nhìn mọi thứ làm cô ấy có cảm giác như một giấc mơ.

“Trương Quang Bảo tôi trước giờ bà ngoại không thương, cậu cũng không yêu, trên thế giới này, người xem trọng tôi không nhiều, người quan tâm tôi còn ít hơn. Mà chị Dương, chị lại là một trong số đó. Anh không có lương tâm cách mấy cũng sẽ không quên sinh nhật chị.” Trương Quang Bảo đưa bánh kem đã được cắt xong cho cô ấy rồi cười nói.

Trong lòng Dương Ngân Hạ hiểu, đừng thấy trên mặt anh đang cười, thật ra trong lòng anh lại đang chua xót. Nghĩ thử một chút, một tên nhóc hai mươi mốt tuổi còn chưa bước ra xã hội đã trở mặt với gia đình, mọi thứ đều tự dựa vào chính mình, còn chia tay với bạn gái yêu đương năm năm, hơn nữa lại vừa mới bị trưởng xử phạt, đổi lại là người khác, e là đã mất hết ý chí, không biết phải làm sao rồi.

Cũng chỉ có Trương Quang Bảo mới nghĩ thông suốt như vậy, không quan tâm chuyện gì cả.

Nghĩ đến đây, Dương Ngân Hạ nhói lòng nhìn Trương Quang Bảo, nghiêm túc nói: “Quang Bảo, cho dù cả thế giới này quay lưng với anh, chị cũng sẽ ở bên cạnh ủng hộ anh. Em biết, không có gì có thể làm Quang Bảo gục ngã, anh mãi mãi là tốt nhất.”

Trương Quang Bảo cười, cầm bánh kem lên, khẽ cắn một miếng.

Không khí vô cùng lãng mạn, có thể cùng người mình yêu trải qua đêm đẹp đẽ này, còn cầu gì nữa? Có lẽ là trùng hợp do ông trời tạo, những thứ trước mắt đây lại vô cùng khớp với tưởng tượng của mình, lẽ nào đây là trời định sao? Thường nói tình cảm phải dựa vào duyên phận, trước đây mình vẫn luôn không tin, nhưng nghĩ lại, vào hơn hai năm trước khi đi đón tân sinh viên, mình vốn không hề phụ trách tuyến đường của bọn Trương Quang Bảo nhưng sau đó vì một số nguyên nhân mà lại bị điều đi đón họ.

Khi nó, Trương Quang Bảo cùng mấy anh em, lớn giọng cười đùa cứ như bên cạnh không có ai vậy, khí phách đó, ánh mắt ngạo mạng đó đã thu hút mình. Chuyện xảy ra sau này rất khó để nói là không phải vận mệnh an bài.

“Chị, nghĩ gì vậy? Uống rượu đi.” Trương Quang Bảo nâng ly, nho nhã lễ phép như một quý ông. Dương Ngân Hạ lau đi nước mắt trên mặt và nâng ly lên.

“Quang Bảo chúc chị, mỗi ngày đều xinh đẹp như hôm nay, hy vọng chị ngày nào cũng vui vẻ như hôm nay.”

Nước mắt không nghe lời lại rơi ra nữa rồi, Dương Ngân Hạ quay lưng đi, cố kìm nén nước mắt tuôn trào.

Trương Quang Bảo đều thấy hết, ngầm thở dài trong lòng, phụ nữ thật dễ cảm động, buổi tiệc sinh nhật sơ sai như vậy cũng có thể khiến cho cô ấy khóc thành như vậy. Chú Trần nói đúng, phụ nữ, có mong cầu gì hơn đâu.

“Quang Bảo... tôi, cảm ơn cậu!” Nói xong, Dương Ngân Hạ dựa vào vai Trương Quang Bảo, cuối cùng nước mắt cũng thôi ngừng rơi. Trương Quang Bảo lắc đầu cười khổ, đây mới có chút sức thôi mà đã khóc hết hai lần. Anh nhẹ xoa tóc cô ấy, an ủi: “Được rồi, chị tôi ơi, sinh nhật phải vui vẻ chứ, nha, đừng khóc nữa.”

Dương Ngân Hạ ngẩng đầu, lau đi nước mắt trên mặt, ngại ngùng cười.

Tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên tiếng trong trẻo, hương thơm của rượu vang, chạm nhẹ lên môi, hương thơm lan khắp miệng. Cả một bãi cỏ không một bóng người cứ như là nơi riêng tư của hai người vậy. Gió thổi nhàn nhạt, làm rối tóc cô ấy khiến cô ấy trông trưởng thành quyến rũ. Trương Quang Bảo rung động, đặt ly rượu xuống, kéo ghita lại.

“Chị, tôi chuẩn bị cho chị một món quà độc nhất vô nhị.”

Dương Ngân Hạ cầm ly rượu trong tay, cười tươi như hoa: “Ồ, gì vậy?” Nhìn thấy anh mở chiếc hộp, lấy ghita ra, Dương Ngân Hạ mở to mắt, thì ra anh thật sự biết đàn, vậy nam ủy viên văn nghệ duy nhất toàn trường cấp ba” là thật rồi?

Dương Ngân Hạ không kịp nghĩ nhiều thì tiếng ghita đã vang lên, cô ấy nhắm mắt lại, tiếng nhạc du dương êm tai vang lên, như rượu vang trong ly này vậy, khiến người ta say mê. Giọng hát âm trầm của Trương Quang Bảo hòa vào tiếng đàn, mang chút âm mũi, nghe rất dễ chịu.

“...Tim tôi như đang say, ánh trăng khuyết đẹp như mày ngài, ánh trăng như nước, chứng giám lòng tôi không oán không hận, chữ tình trên thế gian, ngàn năm mấy người hiểu, biết bao lần chợt quay đầu, chỉ tiếc thời thiếu niên không dừng lại...”

Lúc này, trong lòng Dương Ngân Hạ cảm động vô cùng, phần lớn là ngạc nhiên. Không ngờ rằng, vẻ ngoài phóng khoáng của Trương Quang Bảo, lại cất giữ một mặt tinh tế. Tiếng hát của anh chạm đến nội tâm của mình, nghe anh ấy hát, dường như trước mắt hiện ra một cảnh đẹp vô cùng kỳ diệu.

Gió thổi qua, một vầng trăng khuyết như mày ngài xuất hiện trên bầu trời, một cặp đôi đang nhẹ nhàng bước chầm chậm trên bãi cỏ. Bạn trai thắm thiết nhìn bạn gái, khẽ giơ tay vén mái tóc cô ấy...

Thấp thoáng mơ hồ, Dương Ngân Hạ cảm thấy cảnh tượng này như thấy ở đâu rồi, lại rất quen thuộc. Trương Quang Bảo hát xong, nhưng cô ấy vẫn ở lại trong ca từ bài hát, không thể thoát ra được. Dùng từ hình dung lúc này thì là bất lực, chỉ có thể hiểu ý, không thể truyền tả được.

Nếu như nghe bài hát này của Trương Quang Bảo khiến Dương Ngân Hạ kinh ngạc, vậy thì, lời tiếp theo sau đây của anh sẽ khiến cho Dương Ngân Hạ hoài nghi đây là một giấc mơ.

“Chị, bài hát này là do tôi viết riêng cho chị, chị là người đầu tiên mà tôi muốn viết nhạc vì chị.”

Đây là bài hát tự anh viết? Dương Ngân Hạ hơi nghi ngờ tai mình có nghe nhầm không. Cái người ngày thường hi hi ha ha, bỡn cợt, ăn nói đưa đẩy là Trương Quang Bảo, lại viết ra bài hát? Tên nhóc này trông không hề ăn nhập gì với nghệ thuật, lại... lại, đúng là chỉ có thể nói, thế giới rộng lớn, thứ gì cũng có.

Thảo nào tuy bài hát này rất hay nhưng cô ấy lại không nhớ là ai hát. Mình nghe nhiều nhạc thịnh hành như vậy, nếu như là một bài hát nổi tiếng chút thì đều đã nghe qua, chỉ mỗi bài này, tuy rằng như rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra. Quang Bảo à Quang Bảo, rốt cuộc là cậu còn biết bao nhiêu bí mật mà tôi không biết?

Lúc này, tại một bãi cỏ cách đó không xa, có mấy tên nhóc đang âm thầm ngồi dưới đất, lấm la lấm lét nhìn hai người Trương Quang Bảo.

“Mẹ nó! Quang Bảo còn có trò này? Sao trước đây không phát hiện ra?” Một người anh em kinh ngạc reo lên.

Lý Đức quay đầu lại, trừng mắt nhìn: “Có gì lạ đâu? Quang Bảo là ủy viên văn nghệ của lớp chúng tôi hồi cấp ba, cả trường chỉ có một người.”

“Phục, mẹ nó tôi phục rồi! Trông Quang Bảo thường thường mà lại là tài tử! Hay lắm! Xuất sắc luôn!”

“Còn không phải sao, nghe nói phàm là tài tử đều trông như vậy hết.” Lý Đức nói ra câu này, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.