Chưa đến nửa tiếng sau, cô lại xuất hiện trước cửa quán net khiến cho mặt Quang Bảo đang bực bội cũng nở nụ cười.
“Chị, sao chị...” Vừa mới ngước lên, đột nhiên thấy sắc mặt Dương Ngân Hạ không đúng, mới nhớ ra, vội vàng sửa lại: “Ồ, Ngân Hạ, sao em đến đây rồi?”
“Anh bận đến mức không có thời gian ăn cơm, em có thể không đến sao?” Dương Ngân Hạ vừa nói, vừa bước vào quán net. Trong tay cô cầm một chiếc túi, lấy trong đó ra một vài thứ đặt lên quầy phục vụ. Trương Quang Bảo nhìn, thì ra là cơm.
“Ha ha, anh đang đói chết đây, cảm chị, không, cảm ơn em gái Ngân Hạ.” Trương Quang Bảo cười.
Dương Ngân Hạ kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh Trương Quang Bảo, xem tình hình quán net rồi nhìn Trương Quang Bảo như hổ đói, hỏi: “Những người kia đâu? Không phải là anh không phụ trách trực sao?”
Trương Quang Bảo đang ăn ngon lành, suýt nữa thì bị sặc: “Khụ khụ... Ây da, nghẹn chết tôi rồi. Khánh Minh đi ngủ rồi, còn một tên nhóc, ban nãy suýt nữa đã đánh nhau với anh.”
Dương Ngân Hạ kinh ngạc, vội vàng kéo cánh tay Quang Bảo hỏi: “Chuyện gì vậy? Tại sao anh lại đánh người ta?”
Lần này Trương Quang Bảo nghẹn thật: “Anh đánh cậu ta? Khụ khụ... Ây da, mẹ nó anh đang ôm cục tức đây, nếu như anh đánh cậu ta, anh còn có thể tức vậy sao?”
Hình như Dương Ngân Hạ cũng nghe ra gì đó, đánh giá Trương Quang Bảo từ trên xuống dưới, căng thẳng hỏi: “Vậy, cậu ta đánh anh rồi?”
Thấy vẻ căng thẳng của cô, Trương Quang Bảo cười, giơ tay ra vỗ lên mặt Dương Ngân Hạ: “Không sao, đừng lo lắng, người dám đánh Trương Quang Bảo anh còn không được mấy người.”
Dương Ngân Hạ vội vàng: “Anh nói coi, rốt cuộc là chuyện gì?” Nói xong, đưa ly nước qua để Trương Quang Bảo uống.
Trương Quang Bảo uống vài ngụm lớn, Dương Ngân Hạ vỗ lưng thay anh, Trương Quang Bảo mới trở lại bình thường. Lúc đó, anh kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Dương Ngân Hạ. Cô nghe xong cau mày, người đó cũng chẳng ra sao, không chịu làm việc đàng hoàng, còn tối ngày sai bảo người khác. Vậy thì thôi đi, bây giờ còn muốn đây Quang Bảo nhà mình, công việc này không làm nữa cũng được!
Khi đó, cô kéo Trương Quang Bảo, lo lắng nói: “Quang Bảo, nếu thái độ ông chủ vậy rồi thì công việc này, mình không làm nữa được không? Tôi lo lắng tính khí của anh vốn đã nóng, bây giờ còn gặp người như vậy, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Quang Bảo, chúng ta không làm nữa, nha.”
Trương Quang Bảo buông đũa xuống, lắc đầu nói: “Không được, chú Trần tốt với anh lắm, anh không thể để mặc không lo, đúng không? Quán net mới vừa nhập máy mới, đang chạy thử, tôi không đi được.”
Dương Ngân Hạ càng lúc càng lo lắng, Trần Lĩnh Liêm gì đó, vừa nghe đã biết không phải người tốt, hôm nay tuy không gây rối gì nhưng không chắc sau này sẽ không, Trương Quang Bảo rốt cuộc cũng là người ngoài, người ta là họ hàng, có thể theo ý cậu sao? Không được, nhất định phải mang Quang Bảo về trường.
Trước mắt phải tận tình khuyên bảo Trương Quang Bảo, khuyên không được thì năn nỉ, không được nữa thì làm nũng.
“Ây da, anh nói bà à, đừng như vậy, làm gì cũng có đầu có đuôi, hơn nữa, em bảo anh không làm nữa, em nuôi anh à? Anh không muốn làm trai bao, ăn bám đâu.” Trương Quang Bảo cười nói.
“Em nuôi anh thì làm sao? Cũng có phải nuôi không nổi đâu, dù sao thì sắp tốt nghiệp rồi, đến lúc đó chúng ta cùng ra ngoài làm việc, vậy là được rồi, thật đó, Quang Bảo, em nói thật đó, chúng ta không làm việc ở đây nữa, nha, nghe lời em đi.” Dương Ngân Hạ dỗ Quang Bảo như dỗ trẻ con, vừa kéo tay anh lắc lư không ngừng, vừa nũng nịu.
Trương Quang Bảo vừa bất lực cười, vừa lắc đầu. Chuyện đồng ý với người khác thì nhất định phải làm được, chú Trần không hề có lỗi với mình chuyện gì. Lương một tháng một ngàn hai, gần quán net này có ai mà trả được như vậy? Không nói đến tiền mà nói đến sự tin tưởng của chú với mình, giao cả quán net lớn vậy vào tay mình, mỗi khi bàn giao đều không bao giờ hỏi gì hết, có lúc biết là thiếu mười mấy hai mươi tệ, không khớp với sổ sách cũng không hỏi một câu. Chuyện lần này, nói đến cùng thì cũng là chuyện nhà người ta, không đến lượt mình lo.
Dương Ngân Hạ thấy không còn hy vọng gì nữa, thật ra cô cũng không ôm hy vọng gì lớn, cô hiểu rõ tính cách Trương Quang Bảo, không đặt nghĩa trên đầu mà chỉ cần có hứng thú là anh sẽ thà cả người trong thiên hạ phụ mình, mình tuyệt đối không phụ người trong thiên hạ. Nhưng, nếu như với người không hợp mắt, he he, thì khó nói rồi.
Sau khi chuyện này qua được hai ngày, Trương Quang Bảo không quan tâm nữa. Trần Lĩnh Liêm trông cũng là người thức thời, từ sau khi bị Khánh Minh đánh thì hình như cũng ngoan ngoãn hơn, tuy rằng ngày ngày vẫn đến muộn nhưng chưa bao giờ bắt Đường Khánh Minh trực thay nữa.
Lại là một tên mềm nắn rắn buông, đây là đánh giá của Trương Quang Bảo dành cho cậu ta.
Trương Quang Bảo đã báo danh cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến cúp Tiểu Cường đợt đầu tiên, mấy ngày nay cũng đang bận chuẩn bị tác phẩm, lần này, anh vẫn đi theo hướng tình ca, đêm đó, Dương Ngân Hạ cầm ô xuất hiện trước mặt anh, cảnh tượng trong khoảnh khắc đó khiến cho anh xúc động không thôi. Còn có cặp tình nhân đang cãi nhau khiến Trương Quang Bảo ý thức được, giữa người yêu với nhau nên thông cảm và kết nối với nhau, tình cảm là cần hai người cùng nhau duy trì. Kịch một vai và đơn phương tình nguyện mãi mãi cũng không phải là tình cảm thật sự.
Lần này, Trương Quang Bảo cảm giác hơi không thuận lợi, lời thì nghĩ ra rồi những nhạc thì luôn thấy có vấn đề, dường như thiếu gì đó, sửa đổi mấy lần cũng không vừa ý, thảo luận với Tiểu Mã cả buổi cũng không ra được đáp án, sáng tác là chuyện riêng của một người, người khác chỉ có thể làm khán giả cho chút ý kiến thôi, không chỉ đạo được tư duy của người sáng tác.
Mắt thấy sắp đến cuối tháng rồi, đến lúc đó phải lo bận thi tốt nghiệp, Trương Quang Bảo có hơi lo lắng thật. Nhưng việc sáng tác gấp cũng không có ích gì, không có cảm giác là không có cảm giác, ép bản thân cũng không viết ra được.
Cùng lúc đó, chiến dịch hoạt động của cuộc thi sáng tác nhạc trực tuyến cúp Tiểu Cường cũng càng lúc càng mạnh mẽ hơn, ngoại trừ những quảng cáo ở khắp nơi ra thì các trang web như Sina, Sohu, NetEase, TOM,... đều đang quảng cáo cho cuộc thi này ở vị trí nổi bật trên trang chủ.
Đây còn chưa là gì, nghe nói, khung giờ vàng buổi tối của đài truyền hình Hồ Nam có phát sóng quảng cáo của cuộc thi lần này, hình như ban tổ chức đã bỏ ra một món tiền lớn, mua thi đua với Super Girl cách đó không lâu. Muốn hát thì hát, là tôn chỉ của cuộc thi lần này, thật rất giống với Super Girl, ban tổ chức hô khẩu hiệu, muốn tổ chức cuộc thi lần này thành bữa tiệc sáng tác âm nhạc nội địa Trung Quốc, một phiên bản mạng của Super Girl.
Chiến dịch hoạt động càng diễn càng nhiệt, Trương Quang Bảo càng lúc càng gấp, nhưng gấp cũng không có ích gì, dứt khoát thả lỏng bản thân, cho bản thân nghỉ phép hai ngày, nghỉ ngơi thật tốt rồi tìm cảm giác.
Dương Ngân Hạ không hổ là người phụ nữ vợ hiền dâu đảm điển hình, thấy Trương Quang Bảo lo lắng đến phát cáu, cả ngày chui rút trong quán net để sáng tác, cô đang bận tốt nghiệp cũng phải mang cơm trưa cho Trương Quang Bảo ăn mỗi ngày, hơn nữa còn lao tâm khổ tứ, mỗi bữa cơm đều không giống nhau. Khiến cho Trương Quang Bảo cảm động vô cùng. Có một câu nói gì đó: Sau lưng của mỗi người đàn ông thành công là một người phụ nữ ủng hộ? Dương Ngân Hạ chính là người phụ nữ đó.
Hôm nay, chú Trần đã mấy ngày liền không thấy mặt cuối cùng cũng lộ diện, bày tỏ xin lỗi với chuyện ngày hôm đó, còn nói đã dạy dỗ cho Trần Lĩnh Liêm một trận, lời này tuy hơi qua loa nhưng Trương Quang Bảo cũng không nói gì. Dù sao, cũng phải cho chú Trần chút mặt mũi. Hơn nữa, gần đây tên nhóc đó cũng ngoan ngoãn rồi, oan gia dễ kết không dễ gỡ, trang này, lật qua đi.
Dương Ngân Hạ gọi đến giục Trương Quang Bảo mau về ăn cơm, xem thời gian thì cũng bảy giờ rồi, nên về rồi. Lúc đó, anh nói với chú Trần một tiếng rồi chuẩn bị về trường.
Lúc này, Đường Khánh Minh từ trên lầu đi xuống, bây giờ là thời gian làm việc của cậu ta. Trời đã tối, mặt đứa trẻ này trắng bệch đến đáng sợ, đầu tóc rối tung lên, một từ để hình dung đó là chán chường.
“Khánh Minh, tôi về đây, tối cậu nhớ để ý chút, nghe nói dạo này mấy quán net gần đây hay bị mất cắp vào buổi tối, cẩn thận chút, đừng để xảy ra chuyện gì.” Trương Quang Bảo vỗ vai cậu ta rồi dặn dò.
Đường Khánh Minh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Biết rồi, anh Bảo, anh mau về đi.”
Nghe giọng cậu ta bất thường, sao mà khàn rồi?
“Cảm rồi hả?” Trương Quang Bảo hỏi.
Đường Khánh Minh gật đầu, thờ ơ nói: “Không sao, qua vài ngày là hết.”
“Vậy không được, phải uống thuốc.” Vừa dứt lời thì nhớ ra tên nhóc này bình thường rất tiết kiệm, ngoại trừ mỗi ngày mua chút đồ chay ở các sạp bán rau bên ngoài và một hộp cơm thì không còn mua thêm thứ khác, bảo cậu ta ra tiền khám bệnh, chi bằng lấy mạng cậu ta.
“Đúng rồi, ở chỗ chị Dương cậu có thuốc cảm, ngày mai tôi mang một ít qua, tối nay cẩn thận chút, nghe chưa?” Trương Quang Bảo lại quay người căn dặn cậu ta thêm lần nữa, anh cảm thấy sao mình trở nên dài dòng như này nhưng không vậy thì không được. Một tuần gần đây, các quán net lân cận đều phát hiện chuyện mất cắp, cuối năm rồi, các tên trộm cũng suy nghĩ kiếm chút tiền tiêu.
Đường Khánh Minh không có tinh thần gì, bất lực gật đầu, Trương Quang Bảo nhìn cậu ta một cái rồi mới ra khỏi quán net. Kết quả, anh vừa đi thì Đường Khánh Minh xảy ra chuyện, đương nhiên, đây là lời sau đó.
Anh và Triệu Cảnh hẹn xong hết rồi, ngày mai đến trường cô ấy xem thử, lần trước vội vã chạy qua đó, còn chưa gặp được người đã ăn một viên gạch, mẹ nó xui xẻo thật.
Đúng rồi, chuyện này có phải nên nói cho Dương Ngân Hạ không, hoặc là đưa cô đi cùng? Phụ nữ là động vật mẫn cảm, đừng bao giờ khiến cho cô suy nghĩ linh tinh nữa. Nhưng Triệu Cảnh chỉ bảo mình qua đó, không có mời Dương Ngân Hạ.
Buổi tối, Trương Quang Bảo nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nói ra chuyện này, xem ý kiến của Dương Ngân Hạ đi. Vốn nghĩ Dương Ngân Hạ sẽ không vui, hay là không cho mình đi nhưng khiến Quang Bảo bất ngờ là Dương Ngân Hạ liên tục đồng ý, bảo anh đi, ngày mai mình có việc, không đi được nên để Quang Bảo đi một mình. Điều này khiến Trương Quang Bảo khó hiểu vô cùng, lòng phụ nữ như mò kim đáy biển, họ rốt cuộc nghĩ gì thì người đàn ông có thông minh cách mấy cũng đừng đoán, bởi vì đây là một việc vô cùng phí sức.
“Ông về rồi đây!” Chân đá cửa phòng ký túc xá, Trương Quang Bảo nghênh ngang bước vào.
Lý Đức đang lên mạng, Lương Cẩm đang nằm trên giường đọc sách, Lưu Quyết vẫn không thấy đâu. Thấy Trương Quang Bảo về thì hai người ngẩng đầu lên, rồi lại bận việc của mình tiếp. Đã quen với tính ngang ngược này của Quang Bảo, hình như mỗi lần về không dùng chân đá cửa thì cả người khó chịu vậy. Tên nhóc này là điển hình của việc dư thừa năng lượng.
“Đức Đức, bận gì vậy?” Trương Quang Bảo đi qua, ngồi bên cạnh Lý Đức, ôm eo anh ta dịu dàng hỏi. Lý Đức đang lên web đen coi phim của Asakawa Ran, bị Trương Quang Bảo ôm lấy thì cả người khó chịu. Vùng vẫy cả buổi, tên nhóc đó mới buông ra.
“Mẹ nó, uống chất kích thích hả? Hôm nay hưng phấn vậy?” Lý Đức cười mắng.
“Hi hi, ngày mai không cần đi làm, đến học viện Múa, cậu nói xem có vui không?” Trương Quang Bảo vừa nói vừa đứng dậy, đi về giường mình, cởi áo khoác ngoài, rồi ngã lên giường mình, ây da, thoải mái!
Lý Đức nghe vậy cau mày, quắc tay gọi Trương Quang Bảo: “Qua đây, qua đây, tôi phải hỏi rõ chuyện này.”
“Chuyện gì?” Trương Quang Bảo nằm trên giường hỏi.
“Chuyện gì? Tôi nói Trương Quang Bảo, có phải cậu không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề không?” Lý Đức dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, nghiêm túc nói một cách bất thường.
Trương Quang Bảo lồm cồm ngồi dậy: “Này! Tôi nói sao mà tính khí cậu tốt bất thường vậy, sao nói vậy?”
“Hơi, nói cậu là tên ngốc trong chuyện tình cảm thì cậu lại không thừa nhận, tôi hỏi cậu, mới hai hôm trước, cậu và chị Dương giận nhau đúng không?” Lý Đức nghiêm túc hỏi.
Trương Quang Bảo gật đầu: “Đúng vậy, sao? Hai người yêu nhau cũng có lúc cãi nhau chứ?”
“Vậy tôi hỏi cậu, đó là vì sao?” Lý Đức hỏi tiếp.
Trương Quang Bảo suy nghĩ rồi đáp: “Vì Triệu Cảnh đó.”
Lý Đức vỗ bàn, mạnh đến mức ly trên bàn va vào nhau, anh ta nói: “Vậy thì đúng rồi, chị Dương ghen rồi, tên nhóc cậu còn chưa hiểu tình hình, còn chạy tới học viện Múa nữa, cẩn thận à, cháy nhà đó!”
Trương Quang Bảo hơi buồn phiền, nghiêm trọng vậy sao? Tuy rằng chị Dương hơi tức giận nhưng hôm nay chị ấy không nói không cho mình đi mà, mình còn muốn đi cùng chị ấy, chị ấy còn nói có việc nên bảo mình đi một mình. Không giống như đang ghen.
“Không đúng, chị Dương là người phụ nữ rộng lượng, chị ấy không nhỏ nhen giống mấy người đâu.” Trương Quang Bảo lắc đầu rồi lại nằm xuống.
Lý Đức thấy vậy, hừ lạnh: “Hứ hứ hứ, không nghe lời người lớn, chịu thiệt ngay trước mắt, tên nhóc cậu cứ cố gắng dằn vặt ở đó đi, đến lúc đó đừng trách anh không nhắc nhở cậu.”
Lời này khiến Trương Quang Bảo lại ngồi dậy, tên nhóc Lý Đức này, sao hôm nay nói chuyện cứ úp úp mở mở, nghe mà ứa gan. Nhưng đừng bao giờ ngó lơ những lời của tên nhóc này, anh ta là tình thánh đúng nghĩa đó. Kinh nghiệm có được từ mười mấy hai mươi mấy cô bạn gái đó, gọi là đúc kết kinh nghiệm từ thực tiễn, không phục không được.
Trước mắt, Trương Quang Bảo vội vàng đi qua, quay Lý Đức lại rồi nghiêm túc hỏi: “Này, người anh em, cậu nói tôi biết đi, chuyện này phải làm sao?”
Lý Đức lại tỏ vẻ thần bí, vắt chéo chân, đắc ý hỏi: “Hi hi, cậu cũng có lúc năn nỉ tôi đó.”
Trương Quang Bảo phẩy tay “còn phải nói” một cái rồi vỗ lên vai anh ta, Lý Đức lập tức ngoan ngoãn, bắt đầu phân tích: “Quang Bảo, phụ nữ là vật mẫn cảm nhất rồi. Bọn họ luôn luôn đeo kính lúp để xem xét chuyện tình cảm. Cậu nhìn xem, Triệu Cảnh, người đàn bà điên đó là một người xinh đẹp đúng không?”
Trương Quang Bảo gật đầu, nhớ lại thân hình bá đạo của Triệu Cảnh.
“Vậy không phải rõ rồi sao, Triệu Cảnh tối ngày ở cùng cậu, cậu nói chị Dương không ngửi ra mùi sao? Đổi lại là cậu, cậu thấy chị Dương đi với anh đẹp trai khác, ví dụ như tôi này, ở cùng nhau, cậu sẽ nghĩ như thế nào?”
Trương Quang Bảo nghiêm túc lại, mình suy nghĩ quá đơn giản rồi. Cứ nghĩ, mình và Triệu Cảnh chỉ là bạn bè, chơi cùng nhau cũng không mất phong độ, chị Dương nên nghĩ thoáng một chút. Nhưng nghe Lý Đức phân tích thì hình như đúng là không còn đơn giản nữa.
“Người anh em, để ý nha, đừng có trúng mỹ nhân kế, muốn một chân đạp hai thuyền, cẩn thận đến cuối cùng không đạp được thì cả người rơi xuống biển đó!” Lý Đức vỗ vai Trương Quang Bảo, thành thật khuyên.
“Dẹp đi, ai một chân đạp hai thuyền? Tôi và Triệu Cảnh hoàn toàn trong sạch, này, tôi nói tên nhóc cậu tối ngày nghĩ bậy bạ không, học đại học mấy năm đi đâu hết rồi?” Trương Quang Bảo mắng.
Môi Lý Đức nhếch lên cười lạnh lùng, hừ đáp: “Hoàn toàn trong sạch? Cậu dám nói cậu không thích Triệu Cảnh?”
Trương Quang Bảo hừ một tiếng, trống ngực đập liên hồi: “Tuyệt đối không có!”
Lý Đức quan sát một hồi, cuối cùng cũng tin. Mấy chuyện khác không dám nói, Trương Quang Bảo trước giờ vẫn luôn nghiêm túc với chuyện tình cảm. Xa thì không nói, nói Trương Ngọc Tâm đi, năm năm, những người sinh sau năm tám mươi, có mấy ai yêu đương được năm năm đâu? Thanh niên bây giờ à, tôn thờ tình một đêm, tình yêu kẹo cao su, nhai xong thì nhổ, ai có lòng yêu năm năm đâu?
Nhưng người anh em trước mặt này lại không vậy, đối với tình cảm thì rất truyền thống, nói anh chân đạp hai thuyền thì đánh chết mình cũng không tin.
“Vậy tốt, cậu dám bảo đảm Triệu Cảnh không thích cậu không?” Lý Đức nói, nhưng nói ra lời này anh ta cũng không tin lắm, con nhỏ điên Triệu Cảnh, có lẽ là phóng khoáng, nói thẳng ra là cởi mở, đối với tình cảm thì rất tùy tiện, loại phụ nữ này ở đại học chắc chắn là không thiếu bạn trai.
Bạn nói tên Quang Bảo này, muốn tiền không có, muốn sắc cũng không, cũng chỉ có chị Dương ngốc nghếch mới thích cậu ta.
Trương Quang Bảo đang định phản bác thì đột nhiên nhớ lại hôm chèo thuyền trên hồ, Triệu Cảnh từng nói với mình gì mà: “Đồ lưu manh, tôi phát hiện tôi có hơi thích anh rồi.” Lời này, không phải là điềm báo chứ?
Không thể đâu, cảm giác Triệu Cảnh cho mình chỉ là hoạt bát, cởi mở, một con nhóc không đề phòng mình thôi, lời của cô ấy, không có ý đó chứ? Chắc chắn là không, đừng có xòe đuôi công, tự mình đa tình nữa.
“Sao? Nhớ ra gì rồi à?” Lý Đức thấy Quang Bảo im lặng như đang suy nghĩ gì đó thì biết đại khái rồi, trong lòng thở dài, đàn ông thời này không ngon nữa sao, lại đi thích một tên đầu heo?
Trương Quang Bảo tỏ ra bình tĩnh, trừng mắt nhìn Lý Đức: “Dẹp! Ông đây không sợ bóng nghiêng, các cậu cứ đoán bừa đi! Tôi với Triệu Cảnh chỉ là tình bạn đơn thuần thôi.”
Lý Đức nghe vậy cười lớn: “Ây da, anh Cẩm, cậu nghe xem, tình bạn đơn thuần? Cười chết tôi rồi, giữa nam nữ với nhau có tình bạn đơn thuần không?”
Lương Cẩm đặt sách trong tay xuống, nhìn Trương Quang Bảo một cái, thốt lên một câu: “Không có.”
“Loại như cậu thì đương nhiên không hiểu rồi, nói với cậu cũng như không.” Trương Quang Bảo hừ một tiếng rồi đứng lên. Anh cứ nghĩ mình và Triệu Cảnh chỉ là bạn bè mà thôi, tuy rằng cô ấy từng nói có chút thích mình, nhưng đó cũng chỉ là quan hệ bạn bè. Phụ nữ như Triệu Cảnh, thật ra như một tên nhóc vậy, không có nhiều bạn bè là nữ, mà bạn bè là nam thì rất nhiều.
Đối với bạn là nam thì cô ấy thường không có đề phòng gì, đây gọi là cởi mở. Trương Quang Bảo rất tự tin với phán đoán của mình, nhất định sẽ không sai đâu. Ngày mai vẫn đi bình thường, mình là người ngay thẳng thì sợ gì? Nếu như vì người như Lý Đức mà nghi ngờ, không quan tâm đến bạn bè nữa thì như vậy có còn là Trương Quang Bảo không?
Từ khi nào tôi lại để người khác chỉ đạo mình làm việc? Hừ, một đám đực rựa!
Trương Quang Bảo nghĩ vậy rồi thì trong lòng yên tâm, lên giường ngủ một giấc, chuẩn bị ngày mai đi đến học viện Múa.