Lưu Manh Hoàng Phi

Chương 23: Q.3 - Chương 23




Hoàng đế không nghĩ tới việc này khiến Đan Hoành cảm thấy khó xử.

Tam vương gia rời đi, Hoàng đế cũng không còn lòng dạ nào làm việc đi ra khỏi Ngự thư phòng, sau khi hỏi nơi Đan Hoành đang ở, Hoàng đế liền tìm tới, Đan Hoành sau khi đem ấn ném trả lại cho Tam vương gia liền tìm tới Huyền Cơ đạo sĩ, có chút chuyện hắn khó có thể bỏ qua.

Vì vậy hiếm khi nào hắn như lúc này an tĩnh ngồi trong phòng ngẫm nghĩ.

Ngồi vừa được một khắc, Đan Hoành cảm thấy thật phiền toái, vì vậy quyết định ra ngoài tìm Huyền Cơ đạo trưởng đem nghi vấn hỏi cho rõ ràng, Đan Hoành đứng dậy, một cước đá văng cửa phòng, vốn định hỏi cung nhân xem Huyền Cơ đạo trưởng đang ở đâu, thì giáp mặt Hoàng đế.

“Ngươi tới làm chi? Tam vương gia nói với ngươi chưa?”

“Trẫm mang cái này trả lại cho ngươi.” Hoàng đế lấy ấn đại nguyên soái từ trong tay áo ra.

Đan Hoành kéo Hoàng đế vào phòng rồi đóng cửa lại, trở vào tẩm phòng miễn cưỡng dựa người vào giường.

Hoàng đế ngồi yên lặng bên giường, nhìn một lúc thấy Đan Hoành không lên tiếng liền mở lời.

“Những lời trẫm nói dọa ngươi sợ phải không, vậy thì là trẫm sai, ngươi đừng nên để ý có được hay không?”

“Ta sao có thể không để ý? Nếu sau này ngươi có dị tâm, ngươi muốn ta dùng quyền lực đòi lại công đạo, để kiếp sau chúng ta lại bên nhau, ngươi có biết những lời này nghiêm trọng thế nào không? Như vậy đại ấn chẳng khác nào là sự ràng buộc, ép ngươi ở bên ta, ta đem trả lại cho ngươi là muốn nói ngươi không cần đem thứ này làm vật bảo chứng, nếu thực sự ngày đó xảy ra, ta sẽ rời đi, kết thúc phần tình cảm không nên có này của chúng ta”.

“Cũng tốt, ngươi nếu không muốn thứ này, vậy đại ấn tạm thời do ta bảo quản, nếu ngươi thực sự có một ngày rời đi, vậy trẫm sẽ cùng đi, bởi vì nếu thực sự có ngày đó, nhất định là giữa ta và ngươi lúc đó có sự hiểu lầm, trẫm sẽ đuổi theo ngươi, cùng ngươi giải thích hiểu lầm, nếu như khi đó hoàng tử đã lớn, vậy hai chúng ta sẽ cùng chu du thiên hạ”.

“Ở cùng một chỗ với ngươi, ta thấy ta càng ngày càng yếu đuối, không có chuyện gì cũng khóc”.

Đan Hoành dụi đầu vào hai chân, Hoàng đế đi tới ôm lấy hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn.

Thình lình Đan Hoành đẩy Hoàng đế xuống giường, vừa hôn vừa cởi sạch y phục của y.

Nhìn cơ thể nhỏ gầy nhưng vô cùng rắn chắc của Đan Hoành, Hoàng đế yêu thương đưa một bàn tay phác qua một lượt, trong lúc miệng miệng tương giao nói ra một câu.

“ Ai nói Hoành nhi của ta giống nữ nhân chứ, cơ thể của ngươi còn rắn chắc hơn trẫm a, chỉ vì bị y phục che phủ nên không nhìn ra thôi, khoảng thời gian ngươi xuất cung, ngươi đen đi rất nhiều, có điều thật khỏe mạnh, thật xinh đẹp”.

“Là ngươi quá yêu, các cơ lỏng lẻo như vậy không tốt, Huyền Cơ đạo trưởng muốn ta đốc thúc ngươi rèn luyện cơ thể, để tránh ngươi chết sớm không thể cùng ta bạch đầu giai lão”.

“Đạo trưởng nói như vậy sao?”

“Đúng a! Ta nghĩ ngày mai ngay sau khi ngươi bãi triều liền đưa ngươi tới hoa viên luyện tập hơn một canh giờ, buổi tối lại luyện cho ngươi thêm một canh giờ nữa, nếu lười biếng sẽ đem ngươi đuổi xuống giường”.

“Hoành nhi có cần phải nghiêm khắc vậy không?”

“Có! Đây là chuyện cả đời a, bất quá ngày mai mới bắt đầu, ngày hôm nay…”

Đan Hoành dùng miệng hôn lên môi Hoàng đế, rồi đứng dậy, đem đặt Hoàng đế lên phía trên, nói thật hắn rất thích cảm giác được ở phía trên.

Vào giờ ngọ ngày hôm đó, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Đan Hoành ghé vào ngực Hoàng đế, dùng tay vẽ loạn trên ngực y.

“Ta hỏi Huyền Cơ đạo trưởng rằng duyên phận giữa ta và ngươi bắt đầu từ đâu, y nói duyên phận đó đã được định từ kiếp trước, mặc kệ trải qua bao lần luân hồi, ta và ngươi không tránh thoát được kiếp định yêu nhau”.

“Như vậy tốt a”.

“Không tốt, vì sao ngươi đều là Hoàng đế? Không thể chỗ nào cũng có thể đi, cũng không có thời gian chơi với ta”. Biết rõ tính tình của hắn, Hoàng đế liền đưa tay xoa xoa mãi tóc hắn.

“Hoàng đế có trách nhiệm của Hoàng đế, chờ trẫm thêm vài năm nữa, khi hoàng tử đã lớn, sẽ chọn ra một người để kế vị, sau đó trẫm sẽ cùng ngươi chu du thiên hạ”.

“Ngươi có biết hai chúng ta ai là âm, ai là dương?” Đan Hoành hưng phấn hỏi một câu.

Hoàng đế sửng sốt nói: “Ta có hỏi Huyền Cơ đạo trưởng, y nói ta và ngươi là long phối phượng, dân gian lại có phượng cầu hoàng, nam nữ âm dương mộng một hồi, ta còn chưa rõ, còn muốn hỏi y thì y đã lẩn mất”.

Hoàng đế còn đang mải suy ngẫm ý tứ của Huyền Cơ đạo trưởng, Đan Hoành đã mặc lại y phục, lật chăn lên rồi kéo y đi tìm người.

Nhìn sức sống tràn đầy của Đan Hoành, Hoàng đế sủng nịch cười, sau đó để cho Đan Hoành lôi kéo mà đi.

Tới tận buổi trưa, lúc Tiểu Tuyền Tử tìm hai người mời dùng bữa, Hoàng đế mới thở dài một hơi, Đan Hoành suốt buổi trưa không tìm được người, thế nhưng ăn cơm quan trọng hơn, hắn quyết định buổi chiều tìm tiếp.

Hoàng đế quay về, thay đổi bộ y phục, vì bị Đan Hoành lôi kéo đi tìm người mà một thân mô hôi, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Đan Hoành nói ngày mai sẽ bắt y rèn luyện thân thể những hai canh giờ, càng nghĩ lại càng lo lắng.

Tiểu Tuyền Tử bưng dược tới cho Hoàng đế, Hoàng đế vẫn còn chút ho khan, nhìn Hoàng đế ngồi đờ ra trên giường, Tiểu Tuyền Tử nhìn chằm chằm một hồi, sau đó phát hiện ra chỗ không đúng, liền nói: “Hoàng thượng, ngài không còn ho nữa”.

Hoàng đế nghe nhắc tới mới phát giác, ban nãy cùng Đan Hoành ân ái một chút, sau đó bị lôi chạy, suốt trên đường đi hình như y cũng không ho, cái này tính là gì? Trong họa có phúc sao? Chính là lão thiên gia ngụ ý nói cho y rèn luyện thân thể rất tốt? Hoàng đế cười khổ một chút, đem dược uống hết.

Sau khi dùng xong ngọ thiện, Đan Hoành thứ nhất cảm thấy buồn chán, thứ hai là câu nói lấp lửng của đạo sĩ, nên cảm thấy rất hiếu kì, bèn quyết định đi tìm người.

Hoàng đế quay trở về Ngự thư phòng, đem ấn tín của đại nguyên soái đặt cạnh ngọc tỷ của y, y đáp ứng Đan Hoành thay hắn bảo quản ấn này.

Hoàng đế sau khi xử lí xong quốc sự, buổi chiều lật mở xem lại rất nhiều thư tịch, cùng ngôn ngữ chú giải, cuối cùng đã hiểu lời giải thích của đạo sĩ.

Từ xưa đến nay long phối phượng, dân gian lại có phượng cầu hoàng, nam nữ âm dương mộng một hồi

Như vậy từ xa xưa, long vốn là một đôi với phượng, long là chỉ nam nhân, cũng có nghĩa là Hoàng đế, mà phượng chỉ nữ nhân, mà cũng có nghĩa là hoàng hậu, dân gian lại có phượng cầu hoàng, mà phượng là chỉ nam tử, hoàng là chỉ nữ tử, nhưng long, phượng, hoàng đều là động vật, ai có thể biết là nam hay nữ a? Nam nữ âm dương chẳng qua là phần thể xác mà thôi, hà tất phải chấp nhất? chỉ cần biết rằng bọn họ hai người mãi là đôi uyên ương, mà uyên ương chính là cả đời một đôi, một người chết đi thì người còn lại sẽ đi theo, đoạn tình cảm này mới là quan trọng.

Hoàng đế thản nhiên mỉm cười an tâm không ít, ý của đạo sĩ chính là bọn y mãi mãi suốt đời bên nhau. Đột nhiên Hoàng đế nhớ tới lời nói của đạo sĩ cùng với chuyện mà y điều tra được về kiếp trước của hai ngươi.

[ Sáu mươi năm trước Tây Lưu Hoàng đế khoảng hơn bốn mươi tuổi, quốc mẫu của Tây Lưu khoảng ba mươi tuổi, quốc vương qua đời lúc hơn sáu mươi mốt tuổi, hoàng hậu qua đời lúc năm mươi tuổi, về phần nguyên nhân chết, sách sử không ghi lại..]

Kiếp trước cả đời Hoành nhi theo bên y, qua đời khi chỉ có năm mươi tuổi ư? Nhìn thân thể cường tráng của Đan Hoành hoàn toàn không giống bị đoản mệnh, không rõ nguyên nhân chết? Sẽ không phải vì thân thể y mà hắn vì vất vả lâu ngày mà sinh bệnh? Xem ra vì Đan Hoành, y nhất định phải coi trọng sức khỏe của mình, ít nhất y muốn cùng Đan Hoành bách niên giai lão, không biết lúc Hoành nhi bảy mươi tuổi, có đúng hay không vẫn hành động bướng bỉnh, y thật muốn chờ tới lúc đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.