Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 53: Chương 53: Cật ma tinh đích hầu tử hoà cự long




Bố Lỗ Tư tại Tạp La sâm lâm không tìm được Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, bởi vì Diệp Phong nhanh chóng dẫn thành viên Tư Lược đoàn rời khỏi vùng đất trung tâm chém giết ngoài sâm lâm. Hắn nói với Tuyết Lị là đến phía tây giết hắc hung lang, căn bản chỉ là cái cớ để rời đi. Hắn không nghĩ đến chuyện chờ cho hai bên thế lực đều biết việc hắn bắt sống bọn tật phong cự lang rồi đến gây phiền phức cho hắn.

Sáng sớm, tại phía trước Hồ Lô sơn cốc, đoàn trưởng đại nhân khải hoàn trở về, bắt sống toàn bộ tật phong cự lang, nhất thời làm cho toàn bộ thành viên còn lại trong cốc cao hứng lên tiếng hoan hô.

Tĩnh Hương biết Kiệt Khắc cùng bạch lang chiến sĩ đã thu tật phong lang vương cùng một trăm lẻ một tật phong cự lang làm ma sủng, liền đếm số tật phong cự lang còn lại, quay người về phòng ghi chép sổ sách.

Diệp Phong nhìn bóng lưng của Tĩnh Hương, nghĩ đến nàng quay về để ghi lại thu nhập của hắn, rồi đoạt đi một phần mười, trong lòng vô cùng buồn bực. Nếu nàng không phải là đạo sư của Liên Na công chúa, không phải là tử tước được quốc vương tín nhiệm, Diệp Phong thật muốn làm “bá vương ngạnh thượng cung”, cường bạo chiếm lấy nàng.

“Đoàn trưởng, còn thừa năm mươi hai tật phong cự lang không cần làm ma sủng, không bằng lấy ra ma tinh để chúng ta chế tạo ma pháp vũ khí?” Lạc Tư có chút kích động hướng về đoàn trưởng đại nhân đề nghị.

“Không gấp, đem ma thú còn sống lấy ra ma tinh chế tạo vũ khí thì quá lãng phí, sau này tìm ma tinh chế tạo cũng không muộn.” Diệp Phong mỉm cười trả lời, an ủi để Lạc Tư không lo lắng, rồi để Kiệt Khắc đem hai mươi tật phong cự lang, cấp cho hai mươi bạch lang chiến sĩ phụ trách tuần tra đêm làm ma sủng.

Kiệt Khắc thấy đoàn trưởng chiếu cố bạch lang chiến sĩ như vậy, trong lòng mười phần cảm kích, chọn ra hai mươi tật phong cự lang tốt nhất cho hai mươi bạch lang chiến sị phụ trách tuần tra đêm làm ma sủng. Bọn họ là bạch lang chiến sĩ sau khi có tọa kỵ là ma sủng trở thành bạch lang kỵ sĩ.

Lạc Tư nhìn bộ dạng cao hứng của Kiệt Khắc, thoáng cảm thấy mất mát. Diệp Phong thấy thế bảo Lộ Lộ đi về thụ ốc, mang tới hai viên băng thổ ngũ giai ma tinh mà lúc trước lấy được khi tiêu diệt Bỉ Nhĩ thương đoàn, đem giao cho Lạc Tư. Không ngờ Tiểu Hắc đang chạy giỡn dưới chân mọi người lại đột nhiên nhảy lên đoạt lấy hai viên ma tinh trong tay hắn.

“Trời, tốc độ ngươi cũng nhanh thật!” Diệp Phong không cẩn thận bị Tiểu Hắc đoạt mất ma tinh, bực bội cười mắng, vẫy vậy tay nói: “Tiểu Hắc đừng làm loạn, đưa ma tinh cho ta!”

“Chi chi”

Tiểu Hắc lắc đầu kêu vài tiếng, không chỉ một ngụm đã nuốt thổ hệ ma tinh vào bụng mà còn đem băng hệ ma tinh trong tay ném cho Lam Lam mập mạp.

“Nha, Tiểu Hắc, ngươi làm thế nào lại nuốt ma tinh? Mau nhả ra!” Lộ Lộ lo lắng Tiểu Hắc ăn ma tinh sẽ gặp nguy hiểm, dùng tay nhấc nó lên vội vã thúc giục.

Một viên ma tinh đáng giá hơn hai vạn kim tệ lại bị con khỉ ăn mất. Diệp Phong vỗ vỗ đầu định lên tiếng thì bên kia Lam Lam cũng nuốt băng hệ ma tinh vào bụng, khiến cho Lạp Phỉ Nhĩ đang yên lặng cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, mở miệng bảo Lam Lam mau nhả ra.

“Chi!”

Tiểu Hắc bị Lộ Lộ chụp trúng, nên đầu choáng mắt hoa, kêu lớn một tiếng, hai tay cố dùng lực để tháo gỡ đôi tay của Lộ Lộ rồi nhảy xuống đất.

Bọn người Diệp Phong thấy vậy thì đều kinh hãi, không ngờ ngày Tiểu Hắc suy nhược là thế, vậy mà hôm nay lại có thể tháo gỡ hai tay nắm chặt của Lộ Lộ.

“Ha, lão tử hiểu ra rồi, Tiểu Hắc là tam giai ma thú, khi ăn vào ma tinh thì có thể tăng cường lực!” Diệp Phong giật mình tỉnh ngộ, vỗ tay một cái, nói.

Đối với ma thú mà nói, bọn chúng có thể ăn được ma tinh. Ma tính của viên ma tinh mà chúng nuốt chửng, có thể đạt được phân nửa lực lượng của ma tinh nguyên chủ. Còn nếu ma thú nào ăn được loại ma tinh có cùng chất ma tính với nó, tất sẽ đạt đuợc phân nửa lực lượng của ma tinh nguyên chủ, đồng thời cũng gia tăng năng lực của ma tính.

Điều này vốn là một kiến thức cơ bản nhưng lại không thu hút sự chú ý của người ta. Giờ đây nghe Diệp Phong nhắc tới, mọi người tại trường đồng thời nghĩ tới điểm đó, lặp tức thấy lời đó rất chính xác.

“Đoàn trưởng, Lam Lam mọc sừng rồi!” Lạp Phỉ Nhĩ ôm Lam Lam, nhìn đỉnh đầu của nó đang mọc ra một đôi sừng nhỏ, liền cao hứng hô lớn.

“Không thể nào! Cự long ăn đồng chúc tính ma tinh liền khai mở tiềm năng bẩm sinh sao?” Mọi người đều nhìn thấy đôi sừng nhỏ trên đầu Lam lam, liền lớn tiếng nghị luận.

“Ha! Ăn một viên ngũ giai băng hệ ma tinh thì có thể mọc sừng rồng sao? Hắc hắc, nếu ma tinh đối với cự long có tác dụng khai mở tiềm năng. Vậy đợi đến khi Lam Lam lớn lên và trở thành Băng Sương Cự Long rồi đem làm thịt, vậy chẳng phải lão tử sẽ có nhiều cao thủ siêu cấp cường hãn sao?” Diệp Phong gật gù đầy vẻ khoan khoái, nghĩ thầm trong đầu.

“Ha ha, nếu có thể ăn thịt của Lam Lam sau khi trở thành Băng Sương Cự Long, vậy Lạp Phỉ Nhĩ không phải sẽ trở thành một siêu cấp Long kỵ sĩ rất hiếm có ư?” Bọn ba người Khải Đặc, Ai Đức, và Ba Nhĩ đều nhìn Lạp Phỉ Nhĩ với nụ cười bại hoại.

Điều đó làm cho Lạp Phỉ Nhĩ có cảm giác dở khóc dở cười, chỉ là trong lòng cũng rất mong chờ cho Lam Lam có thể sớm trở thành Băng Sương Cự Long, bởi vì uy danh của Long kỵ sĩ quả thật rất mê người. Y muốn thử xem cái mùi vị cưỡi trên lưng Lam Lam bay lượn đến chân trời góc biển sẽ như thế nào.

“Chi chi!”

Tiểu Hắc đang dùng hai tay ôm lấy ngọn Phương Thiên họa kích của Khải Đặc ở trên đất, quơ loạn lên để diệu võ dương oai, muốn phô trương khoe khoang khí lực của mình, tựa hồ như đang tức giận mọi người vì không thèm để ý đến nó.

“Xem ra tiểu thí hầu đã ăn phải thổ hệ ma tinh nguyên chủ, khí lực cũng không nhỏ à nha.” Diệp Phong nhìn Tiểu Hắc rồi cao hứng cười to. Phương Thiên họa kích của Liệt Diễm kỵ sĩ nặng hơn trăm cân. Sau khi Tiểu Hắc hấp thụ phân nửa lực lượng của ma tinh nguyên chủ liền có thể huy động họa kích. Điều đó đủ chứng minh lực lượng của ma tinh nguyên chủ quả là không kém.

Tĩnh Hương vừa hoàn tất ghi chép, liền rời khỏi thụ ốc. Từ miệng chúng nhân mà biết được việc Tiểu Hắc và Lam Lam ăn ma tinh, nên cũng không khỏi thập phần tò mò.

Diệp Phong vốn muốn cấp ma tinh cho Lạc Tư để chế tạo vũ khi ma pháp, lại không ngờ tới hai tên gia hỏa tiểu Hắc và Lam Lam, nhưng mà như vậy cũng tốt, sau này sẽ cấp băng hệ ma tinh cho Lam Lam. Nhìn về phía Tĩnh Hương đi tới, gia hỏa này lại muốn thay đổi số thu nhập mà không được, liền buồn bực than: “Bây giờ sổ sách của Tĩnh Hương phó đoàn thật là giá trị a!”

“A, đây đều là bản lãnh của đoàn trưởng đại nhân. Nếu người không có bản lãnh như vậy, thì ta làm gì có cơ hội tính sổ sách?” Tĩnh Hương nhìn hình dạng buồn bực của Diệp Phong, mỉm cười đáp lại. Nàng hiểu được hắn đang buồn rầu về chuyện hoạch sổ thu nhập.

Diệp Phong nghe Tĩnh Hương nói như vậy, mặt lại sầu thêm. Hắn để lại mọi người xử lý sự vụ, rồi chính mình dẫn Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi về thụ ốc.

“Thiếu gia, thiếp muốn ngài chinh phục ả Tĩnh Hương kia, để cho ả ta khỏi phải làm ngài mất hứng hoài!” U Nguyệt Nhi cười cười rồi đi đến ngồi xuống trên đùi của Diệp Phong đang ngồi ở trên giường.

“Kháo, bổn thiếu gia sớm muộn gì cũng thực hiện, đáng tiếc là nàng ta lại quá khó tính!” Diệp Phong thì thầm, bàn tay heo thì xuyên qua áo rồi đặt lên bộ ngực phong mãn của U Nguyệt Nhi, rồi quay người ôm nàng đặt lên giường, cười hắc hắc: “Thiếu gia ta muốn cùng nàng ngoạn ngoạn….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.