Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 203: Chương 203: cung đình đại loạn, ma cung cung chủ, thiên ky lão nhân




Chu Ngọc Long lúc còn sống có chỉ thị đào thông một mật đạo bí mật. Nó nằm ở phía sau Long Tường cung, nhìn bên ngoài như một hòn non bộ ở giữa. Sau khi Diệp Phong tiến vào mật đạo, Liễu Nhược Yên liền lệnh Tiểu Thuận Tử đi xung quanh dò xét, chính mình thủ vệ tại trong hòn non bộ, đích thân bảo vệ an toàn cho hoàng thượng vận công.

Vừa tiến vào đại sảnh Long Tường cung hoàng hậu Hứa lâm cùng Đức phi Tô Vân chờ hoàng thượng quay về. Lúc đó cả hai đều mang vẻ mặt pha ánh mắt không tốt, nhìn ra là cái liếc mắt bất hoài, rồi mở miệng hình thành cục diện tranh chấp.

Thời gian bây giờ đã dần vào đêm khuya, như thường lệ đã là thời khắc hoàng cung rất yên lặng, nhưng mà, trận trận tiếng la to chém giết đột nhiên xuất hiện, làm phá đi cục diện an tĩnh, khiến người trong cung nghe tiếng mà kinh hãi!

“Sao lại thế này”Hứa Lâm cùng Tô Vân, trước sau đứng dậy, đi ra đại sảnh hướng thái giám hỏi. Đáng tiếc thái giám đối với sự tình bên ngoài cũng không biết chuyện gì, tuyệt nhiên không thể trả lời các nàng, đành phải chạy tới xem xét.

Từ Nghi cung chính phòng, ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ, tư thái đẹp đẽ là Thái hậu Lưu Khiết, nghe âm thanh chém giết, lộ ra một tia tiếu ý nhàn nhạt nói: “xem ra ta đoán đúng, Lý Nghị điều động quân dự phòng, mời tới một lượng lớn cao thủ giang hồ, quả nhiên là muốn mưu phản.”

“Lạc lạc, tỷ tỷ bảo muội nhanh chóng dẫn người tới hoàng cung, nguyên lai là vì việc này.” .Mặc áo lụa màu đen liền quần dài, tướng mạo vóc dáng cùng Lưu Khiết gần như giống nhau đều là mĩ nhân thành thục, ngồi trên ghế, tay ngọc vuốt mái tóc dài bên trái áp sát ở sau tai, mắt hạnh xinh đẹp nhìn Lưu Khiết nhẹ nhàng cười duyên, tư thế lả lướt, phong tình vạn chủng.

“Ài, nếu không phải sự tình quan trọng to lớn, ta cũng sẽ không làm phiền giáo chủ muội muội ngàn dặm xa xôi tới hoàng cung hỗ trợ a.” Lưu Khiết nhẹ giũ váy dài màu xanh nhạt, nhìn mĩ nhân trang phục đen lắc đầu cảm khái.

“Tỷ, chúng ta đúng là thân tỷ muội, tỷ cùng muội đừng khách khí như vậy, cảm giác rất lạ.” Hắc trang mĩ nhân nhìn Lưu Khiết mỉm cười nói, lúc này trong sảnh không có người lạ, nếu là có người ở đây lúc này, nghe nàng nói xong, khẳng định phải chấn động.Thái hậu Lưu Khiết quả thật có một muội muội sinh đôi tên là Lưu Vũ Phỉ. Căn cứ tương truyền, muội muội sinh ra chưa đến một năm liền mắc bệnh mà chết, bây giờ hắc trang mĩ nhân tự xưng là thân muội của Lưu Khiết, sự thực to lớn này làm người ta ngoài ý liệu.

“Vũ Phỉ, ngươi cũng không còn nhỏ nữa như thế nào lại chẳng biết nặng nhẹ vậy hôm nay không thể so với trước kia. Thân phận ta và ngươi nếu là bị người ngoài biết, khẳng định có thể làm thiên hạ đại loạn, sau này nhớ lấy việc này không thể đề cập.” Trong ánh mắt Lưu Khiết mang theo sự yêu thương, nhìn hắc trang mĩ nhân nghiêm mặt nhắc nhở. Lưu Vũ Phỉ đích thực là muội muội thân sinh của nàng.

“Yên tâm đi, thái hậu là tỷ tỷ của ta, muội muội ngươi như thế lại chẳng biết nặng nhẹ sao? Trong khi ta nói chuyện, người trong thiên hạ có thể nghe lén vẫn chưa có sinh ra.” Hắc trang mĩ nhân, cũng chính là Lưu Vũ Phỉ, nhìn Lưu Khiết tự tin nói : “Tỷ, nghe nói gần đây Chu Ngọc Long tính tình biến đổi lớn, cố hết sức thâu tóm quyền lực, với lại còn lĩnh hội võ công. Tỷ vì sao không thừa dịp Lý Nghị mưu phản tạo một cơ hội mang hắn diệt trừ?”

“Hoàng thượng bắt đầu từ lần trước trộm ra biển trở về, quả thật giống như người thay đổi lột xác. Ta vẫn hoài nghi hắn là giả mạo.” Lưu Khiết trầm tư ứng thanh.

“Giả mạo hoàng thượng?” Lưu Vũ Phỉ nghe vậy thoáng kinh ngạc, ngẫm nghĩ, rồi nói: “Tỷ, vô luận hoàng thượng này là giả hay thật, với hành vi của hắn bây giờ, sau này đối với ngươi nhất định bất lợi. Không bằng muội muội giúp ngươi giệt trừ hắn nha?”

“Không được, hoàng thượng không có con cái, hơn nữa trong hoàng thất cũng chỉ có hắn là nam nhân duy nhất, lấy tình thế đế quốc hôm nay, nếu hắn chết, không có người kế thừa ngôi vị, quần long vô chủ, thiên hạ nhất định đại loạn, lúc đó đối với ta càng thêm bất lợi.” Lưu Khiết lắc đầu nói, không tiếp tục cùng muội thảo luận đề tài này, yêu cầu nàng mang cái khăn đên che mặt lại, rồi hướng ra ngoài quát: “Lí công công!”

“Lão nô tham kiến thái hậu”Lão thái giám Lí công công là tâm phúc của thái hậu, nghe tiếng đi vào đại sảnh, cung kính thi lễ.

“Tình huống bên ngoài như thế nào rồi?” Lưu Khiết nghiêm mặt hỏi, Lí công công đáp: “Bẩm thái hậu, hết thảy đều như tính toán của người mà tiến hành.”

“Ân, rất tốt.” Lưu Khiết hài lòng gật đầu, hạ lệnh nói: “Ngươi phái người đi thông tri cho thống lĩnh cấm vệ quân Lưu Mãnh, lập tức hành động”

“Vâng!” Lí công công nghe tiếng lĩnh mệnh, lui khỏi chính phòng.

Một lượng lớn quân dự bị quốc gia từ mật đạo phủ Nguyên soái chen chúc xuất hiện, xông ra đường cái, không ngừng nhằm đến hoàng cung, người cản trở trên đường điên cuồng bị chém giết, hoàn toàn nhiễu loạn đế đố bình thường nhìn như tưởng tình hình tốt, trong lúc nhất thời đã có một lượng lớn nhân mã, không ai được yên ổn, dân chúng vô tội làm cho khiếp sợ phải đóng cửa trong nhà, sợ bị liên lụy.

“Nương nương…..nương nương…không tốt rồi……quân dự bị tạo phản rồi...đang ở trong cung giết hại nơi nơi…” Canh phòng hòn non bộ sau Long Tường cung, Tiểu Thuận Tử nghe tiếng đi dò xét tình huống, lo lắng chạy đến trước mặt Liễu Nhược Yên, khẩn trương bẩm báo.

“ Quân dự bị? Không nghĩ tới Lý Nghị như vậy nhịn không được rồi. Xem ra hôm nay đế đô thế nào cũng phải dâng lên một phen tinh phong huyết vũ….” Liễu Nhược Yên bắt đầu nghe được âm thanh chém giết, thì mờ mờ đoán ra kết quả, nghe Tiểu Thuận Tử bẩm báo xong, lắc đầu cảm khái.

“Nương nương, hoàng thượng giữa lúc đang bế quan, lúc này quân dự bị làm loạn, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tiểu Thuận Tử lo lắng hỏi.

Liễu Nhược Yên mỉm cười dặn dò nói: “không cần kinh hoàng, đế đô không phải nơi chỉ có duy nhất thế lực Lý Nghị, ngoài ra hai thế lực nhất định không cho phép bị lão ta tàn sát bừa bãi không kiêng kị. Ngươi trước tiên đi mời hoàng hậu đến đây, chú ý đừng làm cho Đức phi cùng đi theo.”

“Vâng!”Tiểu Thuận Tử nghe vậy nghĩ đến đế đô hai thế lực lớn khác, trong lòng hơi thoải mái, lên tiếng trả lời mệnh lệnh vội vã đi tìm hoàng hậu.

Quân dự bị xông vào hoàng cung, vô luận thái giám, cung nữ hay vệ binh tất cả đều không buông tha, không bao lâu thì cuộc chém giết đã đến trung tâm khu vực của Long Tường cung, làm thái giám, cung nữ khóc cha kêu mẹ, hoảng sợ vạn phần, khắp nơi chạy trốn.

“Những tên hỗn đản này, lại dám cả gan xong vào hoàng cung làm xằng làm bậy, chẳng lẽ không sợ hoàng thượng chu di cửu tộc các ngươi sao?” Cùng hoàng hậu sóng vai đứng ở cửa Long Tường cung Đức phi Tô Vân chỉ vào binh tướng quân hậu bị vây quanh trước mặt, phẫn nộ yêu kiều quát.

“Cái này…Đức phi nương nương, chúng tôi là nghe mệnh lệnh từ Nguyên soái mà làm việc, thỉnh cầu người đừng gây khó xử, cho phép chúng tôi tiến vào...” Một gã tướng quân cung kính nhìn Tô Vân bẩm báo.

“Cái gì? Cữu cữu bảo các ngươi tới? người, người…” Tô Vân lại ngây ra, vừa nghe lời này cũng hiểu được là ý tứ gì, cữu cữu của nàng đã mưu phản rồi.

“Hừ, nhìn trang phục của binh tướng, sự tình đã xảy ra vừa liếc mắt đã biết như vậy, làm gì phải giả bộ ra vẻ giật mình!” Hoàng hậu nhìn dự bị quân cùng ánh mắt kinh ngạc của Tô Vân, trong lòng lo lắng đồng thời ngoài miệng khinh bỉ hừ lạnh.

“Ngươi..ngươi..” Tô Vân đối mặt với loại tình huống trước mắt này, nghe xong câu nói của Hứa Lâm, hoàn toàn không có lời phản bác, trong lúc nhất thời xấu hổ nhìn Hứa Lâm, chẳng biết nên nói cái gì tốt.

“Hoàng hậu, người hay là nhanh chóng cùng Đức phi nương nương tránh đi cùng một chỗ, nếu không đừng trách thần đối xử với người không khách khí!” Thành viên chấp hành nhiệm vụ hôm nay, đều là người của Lý Nghị, đối với Tố Vân bọn họ lễ độ cung kính, đối với hoàng hậu lại không một điểm nể mặt mũi.

“Hỗn láo, hoàng hậu thân là mẫu nghi thiên hạ, các ngươi lại dám đối với nàng bất kính, quả thực đại ngịch bất đạo. Bảo chúng ta rời đi, lẽ nào còn nghĩ đi vào giết vua sao?” Tô Vân nhìn thấu mục đích này của binh tướng, che ở trước người hoàng hậu, chỉ vào bọn chúng phẫn nộ quát, không có ý tránh đi. Vô luận hoàng thượng cùng nàng chưa thật sự là phu thê, hoàng thượng vẫn là trượng phu của nàng, đây là sự tình cả nước đều biết. Nếu hoàng thượng bị hại, nàng há không phải là cả đời thủ hoạt (quả phụ) sao?

Binh tướng dự bị quân trong thấy Tô Vân cố chấp như thế phòng thủ trước cửa làm cho bọn họ không thể đi qua, nhất thời sửng sốt ở tại chỗ chẳng biết làm như thế nào cho tốt. Gặp Đức phi nương nương do Nguyên soái nuôi dưỡng lớn lên ai cũng không muốn làm mất lòng quá.

“Vân nhi, ngươi tránh ra!” Chính là lúc hai bên binh tướng trong lòng khó xử, nguyên soái Lý Nghị thúc ngựa dẫn theo một đội binh tướng chạy tới, nhìn Tô Vân nghiêm mặt bảo.

“Cữu cữu, người như thế nào có thể mang binh tấn công hoàng cung. Đây là đại nghịch bất đạo, là tội lớn tru di cửu tộc đó!” Tô Vân hai mắt rưng rưng nhìn cữu cữu của nàng, thì thào hỏi.

“Hừ, hoàng thượng từ sau khi ra biển hồi cung, liền khắp nơi đả kích ta, rõ rang là muốn diệt trừ Lý gia chúng ta. Vân nhi, ngươi ngẫm lại hắn đối đãi như thế nào với hoàng hậu và Hiền phi, còn đối với ngươi sao?” Lý Nghị cưới ngựa dừng bước, khinh thường hừ nhẹ, “Vân nhi, nghe lời lui qua một bên đi!”

Tô Vân nghe xong lời Lý Nghị, nghĩ đến Hoàng thượng gần đây đối với mình thái độ khi nóng khi lạnh, không nhịn được cúi đầu nước mắt trào ra, giữa hai bên chiến tuyến, bồn chồn trong lòng không thể quyết định.

“Nguyên soái, không cần để Đức phi nương nương khó xử nữa, hoàng thượng căn bản không có tại Long Tường cung. ” Âm thanh trong trẻo cùng nhắc nhở vang lên, chỉ thấy ở bên trong Long tường cung Hứa Lâm và Tô Vân, thì đột nhiên lóe ra một đạo bóng đen, trong nháy mắt đứng ở bên phải khoái mã của Lý Nghị, sau đó hơn trăm tên cùng hắn trang phục giống nhau đều là hắc y nhân bịt mặt, trước sau từ Long Tường cung thoát ra, dừng lại ngay trước Lý Nghị.

“Vân nhi, nói cho ta biết , hoàng thượng trốn tại địa phương nào!” Lý Nghị nhìn Tô Vân nhíu mày hỏi

“Ta không biết….” Tô Vân vui mừng lắc đầu đáp, nàng thực không biết hoàng thượng đến nơi nào.

Lý Nghị nghe vậy nhìn Tô Vân lắc đầu, nhìn Hứa Lâm, quát tháo ra lệnh: “Bắt hoàng hậu lại cho ta, ả nhất định biết hoàng thượng trốn ở nơi nào!”

Bắt Hoàng hậu nhu nhược tay trói gà không chặt, đối với quân dự bị việc này là dễ dàng, mệnh lệnh nguyên soái vừa ra, lập tức có một tướng lãnh kêu mấy binh lính nhằm hướng hoàng hậu.

“Ha ha ha, không nghĩ tới đường đường là nguyên soái đế quốc, cùng cung chủ Ma cung lại có thể cả một người đàn bà nhu nhược dều không buông tha, việc này nếu là truyền ra ngoài, nhị vị e rằng sẽ lưu danh thiên cổ a!”

Một trận tiếng cười già nua vang dội nổi lên, bạch mang chợt lóe trước người hoàng hậu, tướng lãnh và vài tên binh lính đang phóng tới nàng, nhất thời cùng ngâm lên đau đớn, bay ngược trở lại, rơi xuống đất.

“Không nghĩ tới, từ xưa đến nay không màng thế sự như Thiên cơ lão nhân, cũng sẽ lại quản lí tranh đấu cung đình này, thậm chí còn học theo miệng lưỡi sắc bén của trẻ con đường phố.”

Bạch mang biến mất, một gã mi trắng bệch, diện mục hiền lành, là lão nhân áo bào tro, tay vuốt râu trắng dài, xuất hiện trước mắt mọi người. Hắc y nhân bịt mặt đứng bên phải Lý Nghị, nhìn lão nhân áo bào tro khình thường cười lạnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.