Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 42: Chương 42: Cuồng vọng đả kiếp, tiến như vũ hạ




Bĩ Nhĩ thương trấn nằm ở phía tây nam của Hỗn Loạn hoang nguyên. Tổng bộ của Bĩ Nhĩ thương đoàn không lớn lắm, chỉ là một thị trấn mậu dịch nhỏ. Không giống với mô hình mậu dịch ở Uy Liêm thương thành, đối ngoại chỉ cho thương nhân thuê đất trong thành để mua bán. Nơi này chính là cho Bỉ Nhĩ thương đoàn và các thương nhân khác giao dịch với nhau, mặt hàng trao đổi chủ yếu chính là mễ lương!

Khố Mạt - Kì Lạp xuất thân từ Quang Minh đế quốc nhưng ma pháp và võ công đều không biết. Bề ngoài của hắn vô cùng bẩn thỉu với mái tóc ngắn màu đỏ và đôi mắt màu xanh đậu trông cực kì gian ác. Thân thể hắn trông xanh xao, gầy gò nhưng con người hắn thập phần tham lam. Thứ mà hắm yêu thích nhất chính là kim tệ. Vì hắn làm quá nhiều chuyện phi pháp nên bị Quang Minh đế quốc truy nã, vì thế hắn mới lưu lạc đến Hỗn Loạn hoang nguyên. Trong bao nhiêu năm hắn tích cóp nhờ sanh ý mễ lương, nên cũng có chút đỉnh!

Phòng ốc ở Bĩ Nhĩ thương trấn đều được dựng lên bằng gỗ một cách vội vã. Bên ngoài đóng cọc nhọn làm hàng rào để đề phòng kỵ sĩ của địch nhân tập kích đột ngột .

Đêm xuống trăng tròn vành vạnh toả sáng khắp nơi, sao sáng đầy trời, trung đội tật phong kiếm sĩ phụ trách việc gác đêm tại cửa phía Nam của thương trấn. Đột nhiên phát hiện một đám kỵ sĩ từ phía Nam phi tới liền cảnh giác rút kiếm ra, chuẩn bị gõ chuông báo động

Diệp phong cùng Khải Đặc dẫn đầu Liệt Diễm kị sĩ đuổi tới, cách cửa vào thương trấn năm mươi thước thì dừng lại. sắp xếp chỉnh tề lại đội ngũ. Phía sau là Kiệt Nã Tư dẫn đầu tinh linh xạ thủ, đứng ở phía trước là Liệt Diễm kỵ sĩ

“Uy, kỵ sĩ và xạ thủ bên ngoài trấn nghe rõ ban đêm thương trấn không buôn bán, nếu các người muốn mua mễ lương thì sớm mai hãy quay lại!” Tên kiếm sĩ tuần tra đêm thấy đối phương chỉ có khoảng hai trăm người, nghĩ rằng bọn họ không phải đến tập kích mà là những khách thành thị đến muốn mua mễ lương.

“Tên ngốc, lão tử không phải đến mua mễ lương!” Diệp Phong cười to, tay phải liền vung lên , Kiệt Nã Cư chỉ huy tinh linh xạ thủ lập tức bắn tên công kích vào những tên kiếm sĩ đi tuần đêm. Các mũi tên nhanh chóng được bắn ra khỏi dây cung, mang theo chân khí có màu sặc sỡ như điện bắn ra phá không mà bay, nhanh đến nỗi không thấy bóng, nhất thời trận trận tiếng la thảm!

Những kiếm sĩ tuần đêm căn bản chẳng thể nào tưởng tượng rằng đối phương chỉ khoảng trăm người mà dám đến đánh cướp Bĩ Nhĩ thương trấn, nhất thời đã sai lầm vì có ý khinh thường thực lực. Khi đến cự ly phù hợp, Kiệt Nã Zư chỉ huy mọi người tiến lên bắn giết được khoảng năm mươi tên, trong đó có cả tên trung đội trưởng!

"Đang đang … đang đang …"

Một gã kiếm sĩ chớp thời cơ nhanh chóng rung chuông báo động nhưng đáng tiếc sau đó liền bị bọn ngườI Kiệt Nã Tư giết chết trong đợt tấn công lần hai. Cả một trung đội kiếm sĩ tuần đêm toàn bộ bị giết sạch bởi vì khinh thường tài nghệ xạ tiễn của đám tinh linh!

“Ha ha, Kiệt Nã Tư, chiêu “ tật tiến vô ảnh” của xạ thủ bọn ngươi thật hiệu quả a!” Khải Đặc nhìn bọn kiếm sĩ chạy trốn phía trước, trong miệng cao hứng cười to.

“Đó là do tiễn thuật của Đoàn trưởng dạy làm sao kém được? Đợi chút nữa trung đội kỵ sĩ các ngươi thử dùng chiêu thức mới, hiệu quả khẳng định cũng không kém!' Kiệt Nã Tư đắc ý đáp lời.

“Tốt lắm, tiểu tử công phu vỗ mông ngựa của ngươi thật sự ngày càng tinh thuần. Chuẩn bị chiến đâu nào. Tiếng chuông báo động vừa vang lên, khẳng định địch nhân phần lớn đều chạy về phía Nam, đừng quên mục đích của chúng ta!” Diệp Phong châm thanh sản tiêu hồn rồi cười to để nhắc nhở Kiệt Nã Tư.

“Vâng, đoàn trưởng cứ yên tâm!” Kiệt Nã Tư cười đắc ý đáp lời, triệu tập mĩ nữ tinh linh xạ thủ, kéo cung lắp tên, nhắm về phía cửa Nam thương trấn mà chuẩn bị bắn.

Khố Lỗ đang tính sổ sách ngay tại trong trướng, bỗng nghe từ phía nam của trấn có tiếng chuông báo động vang lên, nhất thời kinh hãi rồi vụt chạy ra khỏi trướng triệu tập thuộc hạ phân một bộ phận trấn thủ cửa phía Bắc, rồi đái lĩnh đại bộ phận chạy tới cửa phía nam thương trấn.

Khi Khố Lỗ chạy tới cửa phía nam, thì thấy dưới mặt đất đầy thi thể thuộc hạ của mình. Đầu tiên hắn kinh người, sau đó lại thấy bên ngoài trấn có một trăm người lạ mắt, tay cầm những trường thương cổ quái. Nhìn thoáng qua các kỵ sĩ này được trang bị giáp nhẹ làm bằng thép, cùng với một trăm tinh linh xạ thủ, vì vậy không giải thích nỗi vì sao thủ hạ của mình lại chết nhanh như thế. Hắn càng không giải thích được vì sao đối phương chỉ bằng chừng ấy người mà dám tập kích chỗ này của hắn?!

“Chư vị ngoài trấn, không biết Bĩ Nhĩ thương đoàn chúng ta đã đắt tội các vị khi nào. Vì sao phải thừa dịp đêm đến mà tập kích chúng ta?” Khố Lỗ bất mãn lên tiếng mà hỏi .

Diệp Phong nghe vậy rồi quan sát đại quân phía sau Khố Lỗ, ước chứng có khoảng một ngàn người, và tiêu sái cười nói: “Ta chính là Đoàn trưởng Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn. Ngươi còn muốn hỏi chúng ta thừa dịp đêm đến mà tập kích các ngươi là vì cái gì?”

Khố Lỗ chính là một thương nhân, không hề có điểm nào của cường giả, tâm lý nhất thời rung sợ. Đối với việc tổn thất lần này hắn thật sự không thích. Bất quá lúc này đối phương lại là đoàn trưởng Mạt La hoàng gia tư lược đoàn, lập tức hiểu được, tên này chỉ đơn thuần là đến đây để cướp bóc.

Bằng vào hai trăm người mà muốn đánh cướp thương đoàn này, thật sự là khi người ta quá mà. Khố Lỗ nhìn trận tuyến của đối phương, giận dữ hừ trong lòng, mở miệng cười lạnh: “Vị đoàn trưởng đại nhân này, Hỗn Loạn hoang nguyên không phải của Mạt La đế quốc. Ngươi dẫn chỉ mấy trăm người đến đây muốn đánh cướp thương đoàn của ta, không phải quá coi thường thương đoàn của ta không có người. Hôm nay ta phải xem xem ai cướp của ai. Hộ vệ thương đoàn nghe lệnh, hãy tiêu diệt bọn địch nhân cho ta, rồi sau đó cướp lấy trang bị bằng cương thiết!”

“Vâng!”

Phần đông thủ hạ của Khố Lỗ nhận lệnh. Đầu tiên kỵ sĩ thúc ngựa phóng tới, rồi tới các kiếm sĩ tiến theo sau, và cuối cùng là các xạ thủ lắp tên chuẩn bị xạ kích. Bọn họ không để hai trăm người trước mặt vào trong mắt. Trừ đám người đang trấn thủ phía bắc, đội ngũ của bọn họ bây giờ gồm năm trăm kỵ sĩ, năm trăm kiếm sĩ, năm trăm xạ thủ. Làm cái gì mà phải sợ hai trăm người của đối phương?

“Đệ nhị thức, ‘Tiến như vũ hạ’ !”

Kiệt Nã Tư nhìn thấy đối phương để kỵ sĩ tiến lên trước, liền hét lớn ra lệnh. Tất cả tinh linh xạ thủ liền tay trái cầm cung, tay phải lắp tên vào rồi bắn. Tốc độ căn bản thật nhanh đến nỗi không thể thấy rõ động tác của bọn họ, mà chỉ thấy nhưng luồng khi màu sắc bay vùn vụt. Liên tục liên tục, trận trận tên bay như mưa nhắm vào đám kỵ sĩ đối phương đang tiến lên!

"A … a a … oa …"

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, đám kỵ sĩ của thương đoàn bị trúng tên, lớp lớp ngã xuống, liền bị những chiến mã của kỵ sĩ phía sau dẫm đạp lên, dĩ nhiên không thể sống nổi. Tình hình trở nên hoảng loạn hơn!

“Bình tĩnh, bình tĩnh, tấn công xạ thủ đối phương mau!”

Khố Lỗ nhìn đám kỵ sĩ của mình liên tục ngã xuống, tổn thất lúc này đã lên tới hai trăm mạng, cảm thấy cực kỳ đau lòng, lại kinh ngạc tiễn thuật cường hãn của đám tinh linh xạ thủ này, từ miệng liền lên tiếng trấn an, mệnh cho đám xạ thủ của mình nhằm vào địch nhân mà bắn. Tổn thất nhiều người như vậy, nếu không giết hết hai trăm tên này, mặt mũi của hắn sẽ không biết đặt vào đâu?

Kiệt Nã Tư thấy cuộc tấn công nào đã thành công, bọn xạ thủ bên địch cũng bắt đầu phản kich, liền ra lệnh cho tinh linh xạ thụ thủ hạ rút lui về sau. Diệp Phong và Khải Đặc dẫn đầu Liệt Diễm kỵ sĩ cũng từ từ lùi về, để cản trở sự công kích của xạ thủ của địch nhân!

“Đuổi theo, đuổi theo nhanh lên, đừng cho bọn họ thoát khỏi cự ly công kích của xạ thủ!” Khố Lỗ nhìn bọn người Diệp Phong lui về phía sau, cao giọng nhắc nhở thuộc hạ mau mau đuổi theo.

Diệp phong nhìn thuộc hạ Khố lỗ nhận lệnh toàn lực truy kích, xạ thủ liên tục vừa đuổi vừa bắn tên, nhất thời lộ ra nụ cười gian trá, rồi lớn tiếng bảo tinh linh xạ thủ cùng Liệt Diễm kỵ sĩ lùi về phía sau bảo trì cự ly công kích!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.