Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 126: Chương 126: Quang ám đồng thể,cổ quái cự long




Sự thật đã chứng minh, lần này vận khí của Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhĩ thật tốt, tiếng long ngâm càng ngày càng gần. Một con cự long cổ quái từ bên trong cái động bị chặn bay đến, khiến hai người bọn họ đều giật mình choáng váng. Bởi vì con cự long này thật sự cổ quái!

Ở cửa động là một con “song đầu cổ quái cự long” hình thể lớn hơn Lam Lam một chút, hình dạng cũng đại khái giống cự long, đang bay vòng vòng ở cửa động. Bốn con mắt của hai cái đầu nhìn chằm chằm về phía Diệp Phong.

Theo lý thuyết, song đầu tại long tộc mặc dù là hiếm thấy, nhưng không phải không có. Tuy nhiên long lân (vẩy rồng) của con cự long này có màu sắc không đều, trước Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhĩ là một cự long có long lân cực kỳ cổ quái. Cái trán, cái cổ, tứ chi long trảo, ở phía trán có một phiến lân màu trắng hơi lớn, còn lại đều màu đen. Hơn nữa cái đầu bên trái có mắt màu đen, còn đầu bên phải mắt màu trắng. Long xỉ( răng rồng) trái trắng phải đen.

“Bối Khắc, Lộ Kì, các ngươi hôm nay sao lại như vậy, sao xúc động thế?” Vưu Lị Ny long vương cúi đầu nhìn song đầu quái long chánh sắc hỏi.

“Vưu Lị Ny mụ mụ, cái nhân loại kia là ai? Trong cơ thể hắn có một cổ Hắn Ám nguyên tố thuần chánh. Từ khi hắn tiến vào động, ta cảm giác được, thật thân thiết, thật thoải mái!” Đầu phải của song đầu quái long dùng hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phong, miệng không trả lời mà hỏi lại, đầu trái lập tức bổ sung: “Ta cũng cảm giác được trong cơ thể hắn có Quang Minh nguyên tố thuần chánh!”

“Long thần tại thương, Quang Ám đồng thể?! Lôi Ân, ngươi rốt cuộc là ai??” Vưu Lị Ny long vương và chín con băng sương cự long khác, nghe thanh âm non nớt của song đầu quái long xong, tất cả đều giật mình quay đầu nhìn về phía Diệp Phong!

Không xong, con rồng quái thai này như thế nào nó cảm giác được lão tử có chân khí chánh ma?? So sánh với sự giật mình của bọn băng sương long vương, Diệp Phong trong lòng cực độ rung động, không thể tin được rằng hắn dù không có dụng chân khí, mà bị song đầu quái long cảm giác được.

“Không cần khẩn trương, ta chỉ là một nhân loại bình thường. Quang Minh nguyên tố chính do ta tu luyện, còn Hắc Ám nguyên tố là thu hoạch ngoài ý muốn khi dung hợp Hắc Ám ma kiếm!” Dằn rung động trong lòng xuống, lưu manh đoàn trưởng bắt đầu nói hươn vượn!

“Hắc Ám ma kiếm?! Long thần tại thượng, Lôi Ân ngươi có phải chán sông không? Tu luyện Quang Minh nguyên tố còn dám dung hợp Hắc Ám ma kiếm? Khó tin nổi, thật sự khó tin nổi. Ngươi lại tự nhiên lại có khả năng bình an vô sự với Hắc Ám nguyên tố… Chẳng lẽ…. Chẳng lẽ ngươi cùng Thánh Ma có điểm giống nhau?”

Vưu Lị Ny long vương đã từng kiến thức qua Diệp Phong sử dụng Quang Minh đấu khí, nghe Diệp Phong nói xong, trong mắt lộ vẻ thần sắc nghi hoặc. Cuối cùng nó nói một câu rồi nhìn về phía song đầu quái long, rồi thở dài. Chín con băng sương cự long còn lại, nhìn Diệp Phong một hồi, rồi nhìn song đầu quái thai một hồi, hình dạng rất cổ quái.

Diệp Phong và Lạp Phỉ Nhĩ liếc mắt nhau, nhìn lại cái con song đầu quái long đang nhìn chằm chằm hắn, hướng tới băng sương long vương hỏi: “Vưu Lị Ny long vương, cái song đầu cự long là gì vậy? Ta là Quang Ám đồng thể, cho tới bây giờ không bị phát hiện, nó như thế nào có khả năng một lần phát hiện được hai loại?”

“Nó được gọi tắt là Thành Ma, giống với ngươi cũng là Quang Ám đồng thể, nhưng nó có hai đầu nên có hai tư duy. Nếu tách ra mà xưng hô, thì bên trái là Bối Khắc, bên phải là Lộ Kì. Chúng nó trời sanh có năng lực cảm ứng siêu cường với Quang Ám nguyên tố, cùng trí tuệ cao siêu. Hôm nay đã được một ngàn tuổi, cũng sắp trưởng thành. Tri thức của chúng nó đều hiểu được sắp là cự long trưởng thành!” Vưu Lị Ny long vương nhìn Diệp Phong rồi mở miệng giải thích.

Quang Ám đồng thể, cự long có hai tư duy? Mẹ kiếp, cái này quả thật là ngu… Hắc hắc, nhìn nó đối với ta có chút cảm giác. Diệp Phong nghe giải thích xong, giật mình không ngừng, hai mắt đảo qua đảo lại, nhìn vào sông đầu cự long Thánh Ma, trong đầu có ý tà niệm, ra vẻ tò mò hỏi băng sương long vương: “Vưu Lị Ny long vương, nó vì nguyên nhân gì mà bị như vậy?”

“Đương nhiên, việc lạ này phải có nguyên nhân chứ. Nếu các ngươi đã thấy, thì ta cũng nói rõ cho các ngươi nghe…” Vưu Lị Ny long vương cúi đầu nhìn Diệp Phong vào Lạp Phỉ Nhĩ cùng với ái tử Lam Lam của nó, rồi kể lại sự tình của song đầu cự long Thánh Ma.

Thánh Ma, là quái thai bởi sau khi hùng tính Hắc Ám ma long ( con đực) cưỡng gian thư tính Quang Minh cự long ( con cái). Mẫu thân nó bị Hắc Ám ma long cường bao, vì sỉ nhục mà tự vận, để lại cái trứng của nó, và bị long tộc liệt vào dị loại, nhưng cũng không dám giết chết chúng nó. Trải qua cuộc thượng nghị của Quang Minh long vương và năm vị long vương khác, do băng sương long vương đời trước một mực muốn đem nó về nuôi dưỡng ở tuyết sơn Kì Khoa Đức. Nếu chúng nó thành thật thì chúng nó có thể sống, nếu trở thành Hắc Ám ma long bình thương gây tác nghiệt, thì trực tiếp giết chết chúng nó!

Cái đầu bên phải Lộ Kì mặc dù trời sanh có tính tình hung bạo, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc qua Hắc Ám ma long, được dạy bảo rốt cuộc cũng nghe lời, cho tới bây giờ chưa xuất hiện tình huống dị thường, cùng với cái đầu trái Bối Khắc ôn thuận, vẫn bị quản giáo tại tuyết sơn Kì Khoa Đức!

Trước khi Vưu Lị Ny kế thừa vị trí long vương, đối đãi với con song đầu cự long đáng yêu này cực tốt. Sau khi kế thừa vị trí long vương, bởi vì tư niệm trượng phu ngoài ý muốn chết thảm, lại thêm ái tử bị đánh cắp, liền muốn Thánh Ma gọi nó là mụ mụ. Ngày thường đối xử đặc biệt thương yêu đối với Thánh Ma, ngoài trừ không muốn cho nó ra khỏi tuyết sơn, những điều còn lại cơ hồ đều đáp ứng nó. Thánh Ma đối với mụ mụ thương yêu chúng nó này thập phần tôn kính!

Trước đó khi Diệp Phong, Lạp Phỉ Nhĩ vừa tới đây, chín con Băng sương cự long đã báo cho Vưu Lị Ny long vương biết, tình huống bất thường của Thánh Ma.

Ân? Dị loại bị nhốt? Cái này mẹ nó, không dễ xử lý!

Diệp Phong nghe Vưu Lị Ny thuật lại xong, điểm lên cây Thanh sảng tiêu hồn, nhìn Thánh Ma vẫn yên lặng nhình chăm chú hắn. Hai mắt chuyện động, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: “Vưu Lị Ny long vương, thỉnh đừng trách ta lắm mồm, các ngươi đối với con ấu long đáng yêu chưa làm ác bao giờ này, quản quá nghiêm ngặc, không có một chút tự do, có chút không đúng đó!”

“Không sai, ta cũng từng nghĩ như vậy. Ta lúc bằng tuổi của Thánh Ma, cơ hồ đã đi khắp đại lục!” Một con hùng tính băng sương cự long giọng thô thiển nói tiếp, làm ra một bộ hình dánh rất tức giận.

Thánh Ma tại tuyết sơn rất tốt, tất cả băng sương cự long đều đối với chúng nó đặc biệt sủng ái. Bây giờ có một con băng sương cự long lên tiếng, tám con còn lại cũng mở miệng phụ họa theo!

“Ài, ta cũng muốn cho chúng nó đi ra ngoài xem thế giới mới. Nhưng ta cũng đã từng ba lần hướng Quang Minh long vương ý kiến, nhưng đều bị phản đối, không có biện pháp!” Vưu Lị Ny long vương sớm đã coi Thánh Ma là người ruột thị, nhìn Lam Lam cùng Thánh Ma, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

“Vưu Lị Ny mụ mụ…”Song đầu cự long Thánh Ma vẫn tò mò nhìn chăm chú Diệp Phong, đi đến chân phải phía sau của Vưu Lị Ny, thân mật lên tiếng.

“Ai, một con ấu long đáng thương. Vưu Lị Ny long vương, dù sao Lam Lam đã đi theo chúng ta, nơi này sẽ có truyện tống điểm, không bằng ngài để Thánh Ma làm bạn với Lam Lam nha, thuận tiện đi xem thế giới mới. Nếu có tình huống gì thì cũng có tùy thời trở về!” Diệp Phong làm ra vẻ cực kỳ đáng thương đối với Thánh Ma, rồi trầm tư đề nghị băng sương long vương.

“Được đó, long vương. Thánh Ma cũng không còn nhỏ nữa, Cũng nên cho chúng nó đi ra ngoài để kiến thức được thế giới bên ngoài. Dù sao Quang Minh long vương hơn trăm năm rồi không đến đây, hơn nữa có Truyện Tống Trận, Thánh Ma có thể tùy thời trở về!” Chín con băng sương cự long còn lại rất thương yêu Thánh Ma, nghe lưu manh đoàn trưởng nói, tất cả đều gập đầu đồng ý.

Thánh Ma trong lòng của Vưu Lị Ny long vương có địa vị không phân cao thấp với Lam Lam. Vưu Lị Ny nghe Diệp Phong nói xong, cùng với chín con băng sương cự long kia khuyên, cũng không nhịn được liền động tâm, nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: “Nếu là như thế, quả thật có thể cho Thánh Ma đi ra ngoài để thêm chút kiến thức. Bất quá Lôi Ân đoàn trưởng ngươi nên chú ý nha, ngàn vạn lần đừng cho nó lộ diện trước mắt cự long còn lại. Nếu không Quang Minh long vương mà truy cứu, ta cũng không đảm đương nổi!”

“Ha ha ha, yên tâm, yên tâm, ta chỉ dẫn chúng nó đi ra ngoài để có thêm kiến thức. Nếu mà trùng hợp gặp gỡ cự long khác, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu. Ta cam đoàn mà! Diệp đại đoàn trưởng thấy Vưu Lị Ny long vương đồng ý, lập tức mừng rỡ cười to cam đoan, trong lòng không ngừng sảng khoái.

“A, a, Vưu Lị Ny mụ mụ vạn tuế, chúng ta có thể đi ra ngoài chơi rồi!” Bối Khắc và Lộ Kì cao hứng nhìn nhân loại tóc đen có cảm giác thân thiết với chúng nó, tâm trạng thập phần cảm kích lời đề nghị của hắn, cái đầu dũi dũi dưới chân long vương mụ mụ nũng nụi.

“Hôm nay thật là một ngày hạnh phúc!” Vưu Lị Ny long vương sờ sờ cái đầu của Lam Lam, rồi sờ đầu của Bối Khắc và Lộ Kì, nở nụ cười mãn nguyện.

Hắc hắc, rốt cuộc lão tử sau này đã có phương tiện di chuyển. Song đầu cự long Quang Ám đồng thể, hè hè, thoạt nhìn rất có uy phong, trở về sẽ kể cho Lộ Lộ các nàng biết, thế nào cũng làm các nàng kinh ngạc. Lão tử hôm nay thu hoạch nhiều thật, ha ha..

Diệp Phong nhìn Vưu Lị Ny và Thánh Ma đang mừng rỡ, trong lòng rất vui, chuẩn bị khi trở về sẽ kể lại hết huyền diệu cho mọi người. Đồng thời cũng nghĩ tới vấn đề với Quang Minh giáo đình, tuy nhiên lập tức thích ứng, tên gia hỏa này sẽ nói: Quang Minh giáo đình thật thích quản chuyện người khác, long tộc không quản thì sao đến lượt các ngươi.

Lam Lam nhìn mẫu thân một hồi, rồi nhìn Thánh Ma và băng sương cự long còn lại, trong mắt tràn ngập sự tò mò và cảm giác thân thiết. Tại đây trước mặt đồng loại chính thức, Lam Lam thuở nhỏ đã li khai, phải cần có một khoảng thời gian để thích ứng!

“Lam Lam, ngươi rốt cuộc đã tìm được mãu thân và đồng tộc. Tương lai sau khi ta chết, không cần lo ngươi cô đơn nữa.” Mĩ nam Lạp Phỉ Nhĩ nhìn người bạn thân nhiều năm của y, trong lòng yên lặng chúc phúc.

Bởi vì cuộc sống của nhân loại và cự long rất khác xa, Lạp Phỉ Nhĩ sợ sau khi mình và bọn người đoàn trưởng già chế, chỉ còn một mình Lam Lam cô đơn. Bây giờ Lam Lam đã tìm được mẫu thân và đồng tộc, y rốt cuộc đã yên tâm!

Cười vui một trận, Diệp Phong và Vưu Lị Ny long vương hoàn tất cuộc nói chuyện. Sau đó dưới yêu cầu của băng sương cự long, hắn lấy ra Hắc Ám ma kiếm cho chúng nó xem qua một phen. Rồi để Lạp Phỉ Nhĩ cho Lam Lam ở lại làm bạn với Vưu Lị Ny long vương. Cuối cùng dưới ánh mắt vui mừng của chúng cự long, từ vong linh thánh giới lấy ra Truyện Tống Trận, mỉm cười vui vẻ bước vào, chuẩn bị phản hồi trú địa bí mật, để báo cho mĩ nhân biết tin tốt!

Chương 127 - Cung Đình Dâm Lạc, Thê Mỹ Thục Nữ Ý Ngoại Thâu Thính

Dịch: vivarichmount

Nguồn: hoanguyettaodan.org

Quang Minh lịch, tháng 10 năm 9720 đã có hai sự kiện trọng đại xảy ra và nhanh chóng truyền đi khắp cả hai miền nam bắc đại lục, khiến cho người người bàn tán xôn xao, hầu như chẳng ai là không biết, chẳng ai là không hiểu.

Sự việc thứ nhất là Quang Minh giáo đình phối hợp với đệ thất quân đoàn của Mạt La đế quốc và Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn mà tiêu diệt được năm vạn giáo đồ của Hắc Ám giáo đình, trong đó có cả Hắc Ám giáo hoàng. Điều này đã khiến cho cư dân của các đế quốc đều thập phần cao hứng, bởi vì các chủng tộc của nam bắc đại lục đều bị Ma tộc giết hại, vì vậy mà họ rất kinh tởm đối với dư nghiệt của Ma tộc.

Giáo hoàng bị giết, đương nhiên là khiến cho Hắc Ám giáo đồ như quần long vô thủ. Quang Minh giáo đình lập tức thừa cơ truy sát Hắc Ám giáo đồ khắp nơi, gặp ai giết nấy, cương quyết tiêu diệt triệt để dư nghiệt của Ma tộc tại nam bắc đại lục, khiến cho họ hoàn toàn tuyệt tích.

Sự việc thứ hai là Thiên Vũ đế quốc xua quân tấn công Mạt La đế quốc, bị nguyên soái Cát Lôi Tư của Mạt La đế quốc hạ độc trong nước, đến ngày thứ tư thì toàn quân bị độc phát, rồi bị quân đội của Mạt La đế quốc phản kích cùng với hỏa pháo oanh tạc. Cuối cùng thì năm cánh quân được phái đi chỉ còn lại một. Cánh quân này dưới sự thống lĩnh của Tây La tam hoàng tử phải chật vật lắm mới quay trở về quê nhà được.

Chỉ với một trận chiến mà đã tiêu diệt được bốn cánh quân của địch nhân, điều này khiến cho danh tiếng của Cát Lôi Tư nổi lên như sấm, nhưng không ai biết rằng đó hoàn toàn đều là nhờ vào kế sách của Diệp Phong, nên y mới được liệt danh vào một trong các vị thống soái kiệt xuất nhất của đại lục.

Cát Lôi Tư rất muốn thanh minh việc này, và nhường lại chức nguyên soái cho Diệp Phong, nhưng bị Diệp Phong phản đối kịch liệt. Bởi vì hắn tạm thời không muốn được quốc gia quá trọng thị, có như vậy thì hắn mới có thời gian để lo cho Tư Lược đoàn và toàn tâm phát triển Mạt La đế quốc. Hắn không muốn cho các thế lực tại Mạt La đế quốc biết được đối thủ chân chính của họ là ai, điều ấy mới đúng là hiệu quả mà hắn mong muốn nhất.

Vốn dĩ là một quốc gia yếu nhất trong tám quốc gia, lại trải qua hai trường đại chiến, vậy mà chỉ một cái lắc mình mà mọi việc đã biến đổi hoàn toàn. Giờ đây, Mạt La đế quốc đã trở thành một cường quốc mà các quốc gia khác đều không dám khinh thị, đó cũng là nhờ Hoàng Gia Tư Lược đoàn đã có được hỏa pháo trước tiên, mà số lượng thì càng ngày càng tăng chứ không giảm. Mặc dù Mạt La đế quốc đã liên tiếp trải qua nhiều trận trinh chiến, binh lực cũng có phần suy giảm, tuy nhiên, các quốc gia khác vẫn không dám xem thường bọn họ, huống chi bọn họ còn có một vị thống soái kiệt xuất nữa!

Bàng Kì bệ hạ của Thiên Vũ đế quốc nhân vì thấy bốn cánh quân bị tiêu diệt, lại thêm nhận được tin minh hữu của mình là Tắc Tư giáo hoàng bị giết, giận đến nổi ngất xỉu ngay giữa buổi triều, bệnh không dậy nổi. Mọi sự vụ trong nước đều giao cả cho tam hoàng tử Tây La.

So với Mạt La đế quốc, tình hình bây giờ của Thiên Vũ đế quốc có thể nói là cực kỳ bất lợi, bởi vì binh lực toàn quốc của họ chỉ còn lại ba cánh quân. Lúc này chính là thời cơ tốt nhất để xâm chiếm lãnh thổ của bọn họ.

Bốn đại cường quốc là ải nhân vương quốc, dực nhân vương quốc, Quang Minh đế quốc, và thú nhân vương quốc liền thừa dịp quân lực của Thiên Vũ đế quốc không đủ, mà điều tập binh mã chuẩn bị có hành động. Ý đồ của bọn họ thế nào, không nghĩ cũng biết.

Tất nhiên, với cái loại tiện nghi như thế này, thì kẻ cao hứng nhất dĩ nhiên phải là lưu manh đoàn rrưởng, nhưng hắn còn phải quan sát tình hình và hành động của tứ đại cường quốc đó thế nào đã. Hắn phải chờ đợi thời cơ tốt nhất để giành lấy thu hoạch lớn nhất và khiến cho tổn thất của mình giảm thiểu càng thấp càng tốt.

Mạt La đệ thất quân đoàn, cuồng sa kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng Cáp Lý từ sau khi được Diệp Phong tuyển lựa làm tướng quân ngay tại chỗ, rồi sau đó được Liên Na nữ vương xác thực địa vị, thì trong lòng rất kính nể và cảm kích đối với Diệp Phong, không ngờ rằng hắn lại có thể đề bạt cho mình lên tới chức tướng quân như thế này.

Còn lại bốn vị tướng quân của bốn cánh quân khác của Mạt La đế quốc vốn không phục cầm thú nam tước, thì đã có hai chết, hai bị cắt chức, mà quân đoàn cũng theo quân đội toàn quốc cải biên. Từ bảy quân đoàn bị tổn thất, nay gộp chung lại thành bốn quân đoàn. Tất cả đều được thay bằng các thủ hạ thân tín của Cát Lôi Tư tướng quân, ai nấy cũng đều là các binh đoàn đoàn trưởng và tướng quân, đều trung thành cẩn cẩn với đế quốc.

Trong cái việc bốn tướng quân cũ, có hai là bị chết, còn hai người bị cắt chức, nguyên nhân đã quá rõ ràng, bọn họ không phục lưu manh đoàn trưởng, tất nhiên là hắn sẽ không buông tha cho bọn họ. Hắn phái người đi giết hai vị tướng quân, khiến cho hai người còn lại phải nơm nớp lo sợ, nên khi nhận được chiếu chỉ cắt chức của nữ vương, bọn họ liền vui vẻ nghe theo mà không chút phản kháng, thành thành thật thật giao ra binh quyền và rời bỏ chức vụ.

Bởi vì quân đoàn được thu gọn lại, nên chỉ còn sáu vạn binh sĩ, đa số là do Lạc Khắc tể tướng chọn ra từ trong số các quan viên. Vì vậy mà Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn giờ đây đã được kiến lập lại rất tốt.

Quá trình kiến tạo Võ thuật học viện rất được thuận lợi, vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Những binh sĩ còn lại đều được lưu manh đoàn trưởng tuyển lựa vào làm học viên tham gia nhập học. Sau này, hắn sẽ chọn ra những tinh anh ở trong đám học viên này để thành lập một binh đội chủ lực giúp cho Tư Lược đoàn phát triển.

Lộ Lộ chúng nữ từ khi biết được Diệp Phong đã kinh lịch qua Kỳ Khoa Đức tuyết sơn thì có vẻ hơi khó tin, nhưng hắn đã chính sắc cam đoan điều đó là thật, thì sau đó mới cao hứng với hắn.

Ngày đầu tiên Thánh Ma đến đây, thì đã suýt bị sự nhiệt thành của chúng nữ và thành viên của Tư Lược đoàn làm cho ngất đi vì sung sướng. Nó cảm thấy sự nhiệt tình của loài người quả thật là có hơi thái quá, những gì ngon lành hay ho thì bọn họ đều nhét hết vào miệng nó, lại còn không ngừng giới thiệu những của ngon vật lạ nữa.

Cũng hết cách thôi, vì cự long không phải là thứ có thể dễ dàng gặp được, huống chi là song đầu cự long? Thử hỏi, như vậy làm sao mà không khiến người ta kinh ngạc? Nay Lộ Lộ chúng nữ và thành viên của Tư Lược đoàn nhìn thấy song đầu cự long Thánh Ma chịu đi theo đội ngũ, thì bọn họ cao hứng cũng là việc rất bình thường thôi.

Từ lúc Thánh Ma đến nơi trú địa bí mật của Tư Lược đoàn, ngày nào cũng cao hứng đến nổi không ngậm miệng lại được. Hàng ngày nó cùng chơi đùa với hai con Lam Lam và Tiểu Hắc thì không nói làm chi, mà địa tinh đại lục cũng trở thành nơi bay nhảy cho hai con cự long và một con hầu tử chúng nó nốt. Mỗi ngày Thánh Ma đều đi khắp nơi để kiến thức những điều mới lạ, hơn nữa cũng không còn lo sợ bị những Long tộc khác phát hiện.

Sau trận chiến tiêu diệt Hắc Ám giáo hoàng, Tuyết Lị trở về báo cáo lại sự tình với thượng cấp là dực nhân đại mỹ nữ Á Sắt Lâm. Điều này đã lập tức gây nên sự chú ý của Á Sắt Lâm, nàng chuẩn bị đi điều tra xem có đúng thật như vậy hay không, rồi sau đó mới bẩm báo lại với giáo hoàng bệ hạ.

Hoàng hôn, mặt trời đã lặn về hướng tây, ráng chiều trải rộng khắp nơi trông thật đẹp mắt. Cảnh sắc tại hoa viên trong hoàng cung của Mạt La đế quốc được trang trí đặc biệt u nhã, lại càng mỹ lệ.

“Mẫu hậu, người xem, hoàng nhi không có gạt người mà, Tiểu Hắc quả thật là có thể quăng ném Lam Lam dễ dàng. Hơn nữa, nó còn có thể đánh đổ Kỳ Lạp Tư cự nhân đấy.” Liên Na ôm cánh tay phải của Sa Nhã rồi kéo bà ngồi xuống ghế đá trong lương đình, mỉm cười nhìn Tiểu Hắc đang ngồi trên cỏ tay nắm đuôi Lam Lam vật qua vật lại.

Sa Nhã nghe nữ nhi nói xong, liền quay nhìn con Tiểu Hắc nghịch ngợm rồi lộ ra nụ cười hiếm hoi, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với nữ nhi. Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Phỉ Phỉ nằm trên bãi cỏ, nheo mắt nhìn song đầu cự long Thánh Ma. Bọn họ đều đến lương đình làm bạn với Sa Nhã.

Khung cảnh náo nhiệt luôn có thể khiến cho lòng người cảm thấy thư thả, gần đây Sa Nhã được nữ nhi cùng với Lộ Lộ, Tĩnh Hương ngũ nữ làm bạn, nên tâm tình cũng đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay bà phá lệ, đáp ứng với nữ nhi cùng ra ngoài tẩm cung, dạo chơi hoa viên và ngắm nhìn song đầu cự long hiếm có này.

Vừa mới trông thấy Thánh Ma, Lam Lam và Tiểu Hắc ba con tiểu cầm thú này thì Sa Nhã đã bị dọa đến hết hồn, thật không ngờ rằng giống cự long lại có con nào giống như Thánh Ma vậy, mà ky linh hầu có khí lực cường đại như Tiểu Hắc cũng thật là hiếm có.

“Lôi Ân – Pháp Lôi Nhĩ xin tham kiến nữ vương bệ hạ, tham kiến nữ vương thái hậu!” Diệp đại đoàn trưởng hôm nay đáp ứng với nữ vương lão bà vào hoàng cung gặp mặt nhạc mẫu, vừa vào hoa viên, hắn đã vội vàng thi lễ với Liên Na và Sa Nhã.

Liên Na còn chưa kể việc giữa nàng và Diệp Phong cho mẫu hậu nghe. Nay hắn đến gặp nhạc mẫu lần đầu, những giai nhân khác e sợ hành vi cử chỉ của hắn không tốt sẽ khiến cho Sa Nhã có ấn tượng xấu, liền đinh ninh dặn dò hắn trăm ngàn lần phải ăn mặc tươm tất, và phải tỏ ra có phong độ. Nếu quả hắn có thể dấu được cái bộ mặt lưu manh, thì nhìn từ bề ngoài, trông hắn cũng rất giống một thân sĩ quý tộc. Ài, đây chỉ có thể nói là một tên lưu manh khoác lên cái vẻ ngoài thân sĩ thôi.

Liên Na thấy tình lang đã tới, mà hành vi cử chỉ của hắn cũng không lộ ra điểm nào bất nhã, nên thập phần cao hứng, rồi mỉm cười gật đầu với hắn, tỏ ý bảo hắn không cần đa lễ.

Sa Nhã nhìn nam nhân rất đắc thể ở trước mắt, người này chính là Lôi Ân nam tước mà nữ nhi vẫn thường nhắc tới với mình đây à? Bà không nén được mà phải liếc nhìn qua hắn vài lần, bà từng nghe nữ nhi nói rằng Lôi Ân đã nhiều lần lập nên chiến công hiển hách, hơn nữa, tính mạng của bà cũng là nhờ những nữ tinh linh thủ hạ của Lôi Ân mà cứu thoát. Đối với sự việc đau lòng ấy, có lẽ tên nam tước này cũng đã hiểu rõ, ài, thật là xấu hổ a.

“Lôi Ân đoàn trưởng, tại sao đến bây giờ người mới tới? Thật là báo hại chúng ta chờ dài cổ a. Phải phạt người kể mấy câu chuyện cười cho chúng ta nghe mới được, nhưng không được kể lại những chuyện cũ!” Diệp Phong nhìn Sa Nhã đoan trang xinh đẹp mà không biết nói gì mới phải, thì vừa vặn được Phỉ Phỉ giải vây cho. Nàng Phỉ Phỉ đại tiểu thư này thích nhất là nghe tình lang kể chuyện cười.

“Tốt, tốt! Phỉ Phỉ đại tiểu thư đã muốn nghe thì ta nhất định sẽ kể chuyện cười cho mọi người cùng nghe!” Diệp Phong thuận thế đáp ứng nàng. Sau khi đến ngồi bên cạnh chúng nữ, hắn hít một hơi dài rồi bắt đầu kể: “Ngày xưa, có một con kiến và một con voi kết hôn với nhau. Vài ngày sau thì con voi đột nhiên chết đi, khiến cho con kiến hết sức thương tâm, nó vừa khóc vừa than thở rằng: Mình ơi, sao mình nỡ lòng nào bỏ ta mà đi trước như thế. Đời này của ta….mẹ nó….. chẳng biết làm gì khác, chỉ chôn mình thôi!”

“Chàng…….sao có thể kể ra cái chuyện cười bất chính như thế….?” Tĩnh Hương nghe xong thì tức giận, vung tay đánh vào lưng hắn một cái, rồi nhịn không được, liền cùng chúng nữ bật cười ha hả. Cả Sa Nhã cũng không kìm được mà nở nụ cười nhẹ.

“Hắc hắc…..hắc hắc…..” Diệp Phong thấy không chỉ có Lộ Lộ và Liên Na các nàng cùng cười lớn, mà cả Sa Nhã cũng lộ ra nụ cười thì trong lòng rất đắc ý. Hắn liền kể một hơi thêm vài chuyện cười nữa. Bởi vì Sa Nhã bình thường chưa từng tiếp cận với hắn, nên không tỏ ra biểu tình gì, chỉ có Tĩnh Hương và Mộng Hinh là không ngừng đánh lên người hắn sau mỗi lần nghe xong chuyện cười, cả Liên Na nữ vương cũng không nhịn được mà đánh hắn vài quyền.

Sa Nhã nhìn dáng vẻ cao hứng của những người trẻ tuổi trước mặt, cũng cảm thấy vui lây. Khi nhìn thấy ánh mắt của Liên Na dịu dàng nhìn Diệp Phong cùng với động tác đánh yêu của nàng, bà chợt phát hiện ra trong đó có ẩn chứa tình ý, nên trong lòng thập phần nghi hoặc, định là tối nay sẽ hỏi lại nữ nhi cho rõ ràng.

Thời gian vui chơi trôi qua rất nhanh, Diệp Phong cùng Lộ Lộ lục nữ ở lại hoa viên cười đùa vui vẻ và làm bạn với Sa Nhã cho đến tận tối mịt, rồi mới dẫn họ trở về bí mật trú địa. Sau đó không lâu, lại thông qua Truyền Tống Trận để đến tẩm cung của nữ vương lão bà, chờ Liên Na trở lại. Lộ Lộ, Tĩnh Hương, Nguyệt Nhi, và Mộng Hinh cũng thông qua Truyền Tống Trận theo đến, khiến cho hắn cực kỳ cao hứng, lần lượt ôm hôn từng người thật say đắm, rồi sau đó mới nằm lăn giường để cho ngũ nữ phục vụ hắn.

Trải qua một thời gian đêm đêm đồng hoan, cả năm mỹ nhân đều hiểu rõ tình lang thích các nàng làm những gì. Giờ đây nhìn thấy hắn nằm ngửa trên giường, ngũ nữ lập tức triển khai hành động. Sư đồ Tĩnh Hương và Liên Na nhẹ nhàng cởi bỏ quần dài của hắn, rồi dùng miệng lưỡi âu yếm tiểu bảo bối của hắn, thỉnh thoảng cũng dùng nhũ phong để thay cho miệng lưỡi của mình. Lộ Lộ và Nguyệt Nhi thì lần lượt trút bỏ hết tất cả những phần y phục còn lại của thiếu gia, rồi dùng chiếc lưỡi thơm tho của mình mà liếm nhẹ khắp các bộ vị trên toàn thân hắn. Còn Mộng Hinh thì cúi đầu say đắm hôn lên môi tình lang, đồng thời cũng để cho hắn tự do vuốt ve cặp đùi trắng nõn ngà ngọc của mình.

Ngũ nữ cùng lúc chiều chuộng một nam nhân, nhất thời khiến cho căn nội thất tràn trề xuân sắc, cùng với tiếng rên thoải mái sung sướng của nam nhân vang lên không ngớt, cuối cùng thì Diệp Phong không nhịn được mà bộc phát ra toàn bộ tinh hoa của mình lên khuôn mặt ngọc xinh đẹp của Liên Na. Sau đó hắn để cho ngũ nữ bày ra các tư thế khêu gợi và hấp dẫn thành một hàng ở trên giường, rồi bắt đầu từ Lộ Lộ ở bên trái. Hắn âu yếm ôm lấy vòng eo yêu kiều của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc đồn, rồi giương cung lắp tên, dũng mãnh tiến vào cấm địa. Hắn cứ thế mà lần lượt sủng hạnh các mỹ nhân hết từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái, trong lòng thập phần cao hứng và tràn trề cảm giác đắc thắng của một kẻ chinh phục!

oooOooo

Sa Nhã nhìn ra được Liên Na có tình ý với Lôi Ân, vì muốn hỏi rõ sự việc, nên đích thân đi tìm nữ nhi. Khi đến tẩm cung của Liên Na, bà không để cho thị nữ bẩm báo, tự mình đi thẳng một mạch đến ngoài cửa ngọa thất của Liên Na, nhưng đột nhiên nghe có tiếng rên rỉ hoan lạc của Liên Na và chúng nữ vọng ra, âm thanh rất rõ ràng, không cần nghĩ thì cũng biết là tình cảnh ở bên trong đích thật là hoang dâm cực độ.

“Tại sao Liên Na lại có thể trở thành như thế này? Làm sao nó lại có thể phân hưởng một nam nhân có tai tiếng như Lôi Ân với những nữ nhân khác? Rốt cuộc đây là chuyện thế nào?” Sa Nhã nghe rõ những tiếng rên rỉ, trong đầu tự hình dung ra tình cảnh ở bên trong, nhất thời xấu hổ đến nổi mặt ngọc đỏ bừng, chỉ đành bất lực quay người bỏ đi, trong lòng thầm nhủ thế nào cũng phải hỏi nữ nhi về việc này cho rõ ràng.

Chương 128 - Ác Xúc, Các Hoài Quỷ Thai Đích Giao Dịch

Dịch: vivarichmount

Nguồn: hoanguyettaodan.org

Vào lúc chính ngọ, ánh dương quang chói chang, khí hậu vừa nóng vừa khô khan bao phủ toàn bộ một dải Tinh Quang bình nguyên tại biên giới bờ biển bắc bộ. Ma thú vương giả Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng đang đứng thẳng người, phảng phất như một tòa núi nhỏ bên cạnh bờ biển, thoải mái hưởng thụ những làn gió biển tươi mát, đột nhiên từ phương nam truyền đến từng trận long ngâm cao vút, khiến cho nó cảm thấy mất hứng.

“Thật là đáng chết, mấy con băng sương cự long kia sao lại cứ thích kêu rống lên hoài như thế? Ài….tiểu song đầu cự long? Vảy đen…..là ma long sao?” Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng quay chiếc đầu cực lớn ở chính giữa lại, nhìn về hướng nam. Trong mắt nó chợt nhìn thấy có mười con băng sương cự long không lớn lắm, và một con song đầu cự long có thân hình hơi nhỏ hơn Quang Minh bạch vũ điêu một chút, thì liền lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Những con ma thú khác của Tinh Quang bình nguyên khi nghe được tiếng long ngâm thì đều kinh hãi nhìn lên trời, chỉ thấy mười con băng sương cự long và một con song đầu cự long còn chưa trưởng thành đang bay về hướng bọn chúng. Những con ác điểu ma thú lập tức giương cánh lên, chuẩn bị tư thế chiến đấu.

Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng nắm trong tay một lực lượng ma thú lâu la rất lớn, nên vốn dĩ không xem mười con băng sương cự long và một con song đầu cự long còn chưa trưởng thành này ra gì. Nó chỉ bình tĩnh quan sát để xem bọn chúng muốn gì, nay thấy hành động của lũ ác điểu, liền phát ra một tiếng rống đinh tai, ra lệnh cho tất cả ma thú trở về chỗ cũ và không được vọng động.

“Vưu Lị Ny long vương, tên Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng kia kêu rống cái gì thế?” Lưu manh đoàn trưởng đang cưỡi trên lưng Thánh Ma, miệng thong thả ngậm Thanh Sảng Tiêu Hồn, vừa nghe được tiếng rống của Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng liền quay sang hỏi Vưu Lị Ny long vương ở phía bên trái.

“Hắn muốn xem thử chúng ta định làm gì ấy mà. Xem ra ý tưởng của ngươi có thể thực hiện được đấy.” Vưu Lị Ny long vương đang bay lượn trên không, nghe hỏi như thế liền lên tiếng đáp lại. Trong lòng nghĩ đến biện pháp mà Diệp Phong nghĩ ra để đối phó với ma thú mà cảm thấy rất bội phục.

“Hắc hắc, chỉ cần hắn chịu nghe ta nói trước, thì nhất định sẽ bị thuyết phục rất dễ dàng!” Diệp Phong nhìn Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng ở hướng bắc, thấy khoảng cách đang càng lúc càng tiếp cận thì trên miệng nở nụ cười khoái trá.

“Ha ha, Bối Khắc, ngươi có cảm thấy được không?” Lôi Ân đoàn trưởng cất tiếng cười dài đầy vẻ gian trá, tựa hồ như đã nắm chắc phần thắng trong kế hoạch của mình rồi vậy, Lộ Kỳ vốn có lòng hắc ám, nay nghe tiếng cười của Diệp Phong thì chỉ cười thầm trong bụng.

Bối Khắc là người có thuộc tính quang minh lỗi lạc, mặc dù nó và Lộ Kỳ cùng chia sẻ một thân thể, nhưng vì có hai cái đầu nên cũng có hai lối suy nghĩ khác nhau. Tuy nhiên, bọn chúng trời sinh có thể tâm linh tương thông với nhau, sau khi nghe được Lộ Kỳ cười thầm, liền nói: “Tiếng cười của ngươi cũng gian trá giống như của đoàn trưởng vậy!”

Lộ Kỳ nghe vậy thì lập tức phản bác trở lại, thế là hai tên lại lặng lẽ đấu khẩu với nhau. Trải qua một thời gian ở chung với nhau, sự thân thiết giữa Thánh Ma và Diệp Phong lại càng sâu đậm. Giờ đây nó rất thích lưu lại ở bên cạnh Diệp Phong.

Đêm qua, Diệp đại sắc lang cùng với năm vị mỹ nhân trải qua một đêm tiêu hồn sảng khoái, hắn đã khiến cho cả năm nàng liên tiếp đạt đến cao trào hết lần này đến lần khác, dục hỏa dâng cao, khoái cảm dồn dập đến nổi các nàng không còn chịu đựng được nữa mà phải rên rỉ xin tha thì hắn mới chịu đè Nguyệt Nhi xuống giường rồi bộc phát toàn bộ tinh hoa vào nội thể của nàng. Sau trận mây mưa, hắn ôm lấy năm tấm thân trắng trẻo mịn màn ngủ một mạch cho đến sáng, rồi mới đi tìm Vưu Lị Ny long vương kể ra kế hoạch đã được hắn chuẩn bị chu đáo để đối phó với ma thú. Thế là cả bọn cùng nhau kéo tới Tinh Quang bình nguyên.

Sa Nhã vì đêm qua nghe được tiếng Liên Na rên rỉ cầu xin Lôi Ân sủng hạnh mình, thì trong lòng bà thắc mắc mãi không thôi, suốt đêm không ngủ được. Bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, với cá tính của Liên Na như vậy, làm sao lại có thể chịu phân hưởng một trượng phu với nhiều nữ nhân khác? Chẳng những vậy, giờ đây nàng đã là nữ vương, sao lại phải rên rỉ cầu xin được sủng hạnh? Nếu để người ngoài biết được việc này, vậy chẳng phải là nàng sẽ bị mất hết uy tín hay sao?

Nghĩ mãi không ra, nên Sa Nhã quyết định sau giờ ngọ là lúc Liên Na được rảnh rỗi thì sẽ tìm nàng nói chuyện. Nghĩ đến sự việc đêm qua, nghĩ đến tình huống nữ nhi của mình cùng với nam nhân làm ra cái việc xấu hổ như thế….Sa Nhã hiểu được đó là một việc khó nói ra miệng, nên bà cũng hy vọng là khi nói chuyện với nữ nhi, nó sẽ không khiến hai người quá ngượng ngùng.

oooOooo

“A, thật là một con song đầu cự long cổ quái, trong lớp vảy đen lại xen lẫn những tấm vảy màu trắng, trên lưng lại cõng người nữa à? Sao lại thế này?” Diệp Phong và Vưu Lị Ny cùng những con cự long càng bay gần tới nơi, khiến cho Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng nhìn rõ được hình dáng của Thánh Ma, nên nó lập tức lộ ra ánh mắt kinh hãi. Cứ để cho bọn người Diệp Phong đến một khoảng cách vừa tầm, rồi chiếc đầu rắn ở giữa lớn tiếng nói với giọng không khách khí: “Băng sương long vương, cảm tạ những thi thể lần trước của ngươi. Lần này các ngươi đến đây có việc gì chăng?”

Trong lần dọn dẹp bãi chiến trường lần trước, binh tướng của đệ thất quân đoàn đã theo mệnh lệnh của Diệp Phong mà mang tất cả thi thể của dư nghiệt Ma tộc ném ra ngoài năm dặm về hướng bắc, vô hình chung đã trở thành mỹ thực cho ma thú.

Vưu Lị Ny nghe lời của Sa Cửu Đầu Hoàng không chút khách khí nào, liền cười lạnh một tiếng, chỉ huy những con cự long bay lượn thành vòng tròn ở trên đầu nó, rồi dùng tiếng đại lục cũng đáp lại không chút khách khí: “Không có chuyện thì ta tới đây làm chi?”

“Vậy ngươi tới đây có việc gì?” Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng có thể giao tiếp với các loại sinh linh dễ dàng, nên vừa nghe xong lời của Băng Sương long vương thì nổi lòng hứng thú nhìn về hướng Thánh Ma, rồi cũng dùng tiếng đại lục đáp lại lời của Băng Sương long vương.

Vưu Lị Ny long vương không thèm trả lời câu hỏi của nó, chỉ nhìn sang Diệp Phong. Hắn gật đầu hội ý, rồi cúi nhìn xuống Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng, cao giọng nói: “Cửu đầu hoàng các hạ, ta là đại diện của quốc gia này. Ma thú các người có thực lực cường mạnh thế nào, chúng ta đã được lãnh giáo qua. Kỳ thật, trận chiến này vốn dĩ không cần thiết, vì các ngươi chỉ cần vật thực mà thôi. Nếu như các ngươi chịu kết minh và đồng ý rời khỏi đất đai của chúng ta, vậy tệ quốc có thể cung cấp cho các ngươi một số lượng lớn gia súc. Như vậy chẳng phải là hay hơn cùng nhau chém giết ở đây hay sao?”

“Kết liên minh và triệt thoái khỏi đây, rồi lại cung cấp thực vật và gia súc cho chúng ta? Nhân loại các ngươi sao lại có thể chịu thiệt như vậy chứ?” Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng kinh dị nhìn Diệp Phong chằm chằm, không tin là có chuyện tốt như thế, nên phải cất tiếng hỏi lại.

Diệp Phong cố nặn ra dáng vẻ cực kỳ chân thành, cười nói: “Cửu đầu hoàng, các hạ đa tâm rồi. Nữ vương của ta thành tâm muốn kết minh với ngươi, vì không muốn có thêm nhiều người phải hy sinh. Huống chi, đối với việc này, chỉ cần thử một lần thì biết ngay thật giả, vốn không thể gạt được các ngươi kia mà. Tuy nhiên, nếu là minh hữu của chúng ta, thì tệ quốc chỉ có một yêu cầu nho nhỏ mà thôi.”

“Vậy sao? Yêu cầu thế nào?” Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng thấy Diệp Phong nói với vẻ chân thành và cũng có chút đạo lý, nên động tâm hỏi lại. Vì dù sao đi nữa, ma thú và nhân loại xảy ra chiến tranh thì ắt hẳn đôi bên sẽ bị tổn thất nặng, nếu kéo dài như thế thì sẽ không tốt chút nào. Giờ đây, nếu như các nhân loại quốc gia chịu cung cấp thực vật cho chúng trong hòa bình thì quả thật là một chuyệt rất tốt.

Con bà ngươi, lão tử không tin rằng ngươi không động tâm. Diệp Phong nhìn Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng rồi chửi thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Ma thú các ngươi vẫn thường xảy ra những chuyện chém giết lẫn nhau, vì vậy nên điều kiện của tệ quốc rất đơn giản. Đó là tệ quốc sẽ cung cấp một số lượng gia súc có thể làm cho các ngươi vừa lòng, đổi lại thì các ngươi giao cho chúng ta những con Ma thú tự tàn sát lẫn nhau ấy để giúp chúng ta tăng cường quân lực!”

Việc Ma thú tàn sát lẫn nhau quả thật là vẫn thường xảy ra, đó là vì không có vật thực mà phải làm như thế. Ngày trước tại Khủng Bố ma lâm, Ma thú vẫn luôn đánh giết và ăn thịt lẫn nhau để sinh tồn, nếu không thì số lượng của Ma thú ngày hôm nay đã tăng trưởng rất nhiều rồi.

Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng nghe xong lời của Diệp Phong, hơi suy nghĩ một chút, rồi cười nói: “Các ngươi mong rằng có thể dùng Ma thú để tăng cường quân lực của mình hay sao? Ta có thể đáp ứng đề nghị kết minh này của các ngươi. Tuy nhiên, nếu các ngươi không cung cấp đầy đủ số lượng gia súc cho chúng ta no bụng, thì chúng ta nhất định sẽ quay lại.”

Hừ hừ, các ngươi cho rằng sau khi ăn gia súc của lão tử thì còn có mạng để trở về hay sao? Diệp Phong thấy Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng chịu đáp ứng kết minh, thì nghĩ thầm trong bụng như thế, nhưng ngoài miệng vẫn lớn tiếng cười ha hả đầy vẻ cao hứng để cho Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng được yên tâm, rồi lại bàn thêm chi tiết về sự kết minh với y.

Thánh Ma và Vưu Lị Ny long vương cùng với chín con Băng Sương cự long kia đã sớm biết kế hoạch của Diệp Phong, nay thấy Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng đồng ý kết minh, thiếu chút nữa là đã phá lên cười lớn rồi.

Diệp Phong từ miệng của Băng Sương long vương mà biết được Ma thú vì vật thực mà hung hãn nuốt chửng người và thú, nên trong đầu liền nghĩ ngay tới việc lợi dụng phương thức hoán đổi gia súc lấy một ít Ma thú, lại bỏ thêm chút tâm tư cho kế hoạch càng thêm chu đáo. Trước tiên là tiến hành trao đổi như đã định, lấy gia súc đổi Ma thú, sau đó thì thêm một chút “gia vị” vào trong cơ thể của đám gia súc ấy, rồi để cho đám Ma thú ăn vào mà bị trúng độc chết đi. Thật là đê hèn bỉ ổi a!

Hừ hừ, thật không ngờ rằng Ma thú chúng ta lại được nhân loại cung phụng như thế, nhưng nhìn bề ngoài xem ra hình như chỉ có một quốc gia cung phụng thì phải? Hừ, cứ đợi cho Ma thú chúng ta không cần phải tàn sát lẫn nhau nữa, sau khi sinh sôi nảy nở nhiều hơn trước, thì toàn thể đại lục này đều sẽ trở thành đất săn cho chúng ta, ha ha…..Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng trong lúc nghe Diệp Phong bàn đến chi tiết của cuộc kết minh thì liền âm thầm tính toán âm mưu trong đầu.

Một người một rắn sau khi thương nghị tất cả chi tiết xong, thì Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng rất hài lòng với số lượng gia súc mà Diệp Phong hứa hẹn cho nó. Trong lòng Diệp Phong khẽ cười lạnh, nhưng bề ngoài thì lại càng vô cùng cao hứng, bởi vì một phần lãnh thổ của đế quốc rốt cuộc cũng sắp thu phục trở lại rồi.

“A, tốt! Được rồi, Cửu đầu hoàng các hạ, giờ đây ta có thể thỉnh giáo ngươi một vấn đề hay không?” Trong lòng lưu manh đoàn trưởng lúc này rất sảng khoái, hắn ngồi trên lưng Thánh Ma, châm thêm một điếu Thanh Sảng Tiêu Hồn, rồi cúi đầu nhìn xuống chín chiếc đầu rắn cực lớn mà cất tiếng hỏi.

“Tất nhiên là được. Giờ đây chúng ta đã là minh hữu, có việc gì ngươi cứ hỏi đi.” Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng gật đầu đáp ứng, dù sao thì Ma thú cũng không có điều bí mật gì là không thể nói ra.

Diệp Phong thấy y sảng khoái đáp ứng như vậy, liền cười lớn, hỏi: “Lúc trước khi các ngươi từ Khủng Bố ma lâm chạy ra ngoài, có phải là vì đã biết trước sẽ có động đất hay không?”

“Ha ha, ta còn tưởng ngươi muốn hỏi chuyện gì, thì ra là chuyện này. Đúng vậy, trước khi xảy ra vụ động đất đó, chúng ta đã thông qua loài Kim Cương kiến sống ở sâu dưới lòng đất mà biết được sắp có đất, vì vậy nên mới thống lĩnh toàn bộ Ma thú rời khỏi dãy đất đầy nguy hiểm ấy!” Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng cười lớn trả lời hắn. Đối với nó mà nói, điều đó hoàn toàn không thể xem là một bí mật gì, huống chi, hiện nay địa chấn đã kết thúc, nên nó có thể dùng điều đó để mua chuộc tình cảm của đám minh hữu này. Xem ra việc này chẳng có hại cho nó chút nào.

Mẹ nó, lão tử đã biết trước là đám Ma thú này vốn không thể vô cớ mà rời khỏi ma lâm như thế mà. Hừ, đồ khốn kiếp, nếu ở lại Khủng Bố ma lâm thì bọn chúng đã sớm làm mồi cho đám thủy ngư rồi.

Diệp Phong sau khi nghe xong câu trả lời của Bạo Sa Cửu Đầu Hoàmg, liền mắng thầm bọn chúng ở trong lòng như thế, rồi cười nói với nó thêm một lúc nữa. Thấy Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng nhìn Thánh Ma với vẻ tò mò, Diệp Phong liền bịa ra một câu chuyện hoang đường, bảo rằng Thánh Ma được nở ra từ một quả trứng rồng quái dị, không có hơi thở của giống rồng, và trải qua suốt ba ngàn năm rồi mà vẫn chưa trưởng thành được.

Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng nghe xong lời thuật của Diệp Phong thì đối với loại dị chủng như Thánh Ma này lại càng hồ đồ hơn. Nó không thể xác định được lời của Diệp Phong là chân hay giả, còn Thánh Ma cùng với Vưu Lị Ny long vương và những con cự long khác thì ráng cố nén cười, nếu là ở tuyết sơn thì bọn họ sớm đã phá ra cười như điên khùng rồi.

Lưu manh đoàn trưởng quay sang Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng khách sáo chào từ biệt một tiếng, rồi cưỡi Thánh Ma cùng với Vưu Lị Ny long vương rời khỏi Tinh Quang bình nguyên. Trong lòng hắn rất đắc ý vì sắp sửa thu hồi lại lãnh thổ cho Mạt La đế quốc, mặc dù Võ thuật học viện đã tìm được địa điểm tốt ở bên ngoài đế đô, nhưng hắn có thể dùng địa phương này để hoàn thành một việc khác.

Ha ha……cái giống nhân loại nhỏ bé kia, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ hối hận vì việc cung cấp vật thực cho chúng ta…..ha ha ha……Mười tám cặp mắt rắn to lớn của Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng dõi theo thân ảnh của Diệp Phong đang xa dần mà cười thầm trong lòng.

Chương 129 - Võ Thuật Học Viện, Cầu Trợ Đặc Sứ

Dịch: vivarichmount

Nguồn: hoanguyettaodan.org

Bàng Kì bệ hạ ngã bệnh, bao nhiêu đại quyền chấp chưởng Thiên Vũ đế quốc đều rơi cả vào tay Tây La hoàng tử. Đối với sự dòm ngó và việc điều binh khiển tướng của bốn nước Quang Minh, ải nhân, thú nhân và dực nhân, y tuy có lòng chống cự với họ, nhưng khổ nổi là binh lực không đủ, chỉ đành truyền lệnh ra khắp cả nước, bắt toàn thể tráng đinh nhập ngũ để bổ sung binh lực, đồng thời cũng kêu gọi các phong địa quý tộc đến hiệp trợ kháng địch.

Sự an nguy của đế quốc cũng có liên quan đến phong địa các nơi của giới quý tộc, đế quốc chính là giới quý tộc bọn họ, vì vậy mà bọn họ không thể để cho đế quốc bị mất đi. Cũng bởi vì lý do đó mà khi Tây La hoàng tử ban ra cáo thị, giới quý tộc khắp nơi liền nổi lên hưởng ứng, một lòng hiệp trợ y kháng địch.

Tuy nhiên, cái chính sách cưỡng bách tráng niên nhập ngũ thế này đã gây ra cảnh đại loạn khắp nơi tại Thiên Vũ đế quốc, nhất thời dân chúng không thể mưu sinh. Dù Tây La hoàng tử không muốn xảy ra cục diện như vậy, nhưng y thật sự không còn cách nào khác.

oooOooo

Ngày thứ hai sau khi Sa Nhã phát hiện ra việc giữa Liên Na và Lôi Ân, bà đã tìm Liên Na để hỏi cho rõ mọi chuyện. Dù rằng rất xấu hổ khi phải nhắc đến chuyện đó, nhưng rốt cuộc Liên Na cũng kể ra hết quan hệ giữa nàng và Lôi Ân cho mẫu thân nghe. Đối với việc Liên Na chịu cùng phân hưởng một trượng phu với các nữ nhân khác của Lôi Ân thật là hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của bà.

Tuy nhiên, việc Liên Na rên rỉ thế nào đã bị bà nghe hết cả, nên việc ấy đã khiến nàng rất ngượng ngùng và xấu hổ rồi. Vì vậy mà bà cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ nhắc nhở Liên Na phải cẩn thận không được để người ngoài phát hiện, và luôn tiện cũng nên chuẩn bị cấp cho hắn một danh hiệu. Sa Nhã khẳng định rằng với người giàu kinh lịch như Lôi Ân thì thế nào cũng có bàn qua việc này với Liên Na, nên bà cũng mong họ sớm công bố việc này ra ngoài.

Diệp Phong nghe Liên Na kể lại việc Sa Nhã đã biết mối quan hệ của bọn họ, nên nghĩ điều đó cũng không phải là tồi tệ lắm, dù sao thì trước sau gì cũng mọi người cũng sẽ biết, vì vậy nên hắn cũng không mấy quan tâm đến việc này. Hắn chỉ căn dặn Liên Na lập tức ban lệnh ra toàn quốc, sai người đi các nơi thu mua thật nhiều các loại gia súc để làm vật thực cho Ma thú ở miền đông bắc tỉnh, khiến cho Bạo Sa Cửu Đầu Hoàng đồng ý triệt thoái, và Mạt La đế quốc sẽ được khôi phục lại được cuộc diện hòa bình tốt đẹp.

Ải nhân, thú nhân, và dực nhân tam đại vương quốc đều nuôi lòng độc chiếm hoặc là chiếm hữu đại bộ phận lãnh thổ của Thiên Vũ đế quốc nên ai nấy đều có địch ý với nhau. Nay thấy cử động của Thiên Vũ đế quốc, ba quốc gia này lại càng gấp rút triển khai hành động.

Ải nhân vương quốc ở gần Thiên Vũ đế quốc nhất, chỉ cần băng qua Hỗn Loạn hoang nguyên là tới. Còn thú nhân vương quốc thì có đầy đủ quân lực của hai lộ thủy lục, nên tốc độ hành quân rất nhanh. Dực nhân vương quốc thì lại chuyên về không quân, luận về tốc độ hành quân thì không có quốc gia nào có thể sánh kịp với họ.

Quang Minh đế quốc vốn cũng muốn độc chiếm hoặc ít nhất cũng là chiếm hữu một phần lãnh thổ của Thiên Vũ đế quốc, nhưng vì thấy gần đây đám Ma thú đột nhiên rút ra khỏi tỉnh đông bắc của Mạt La đế quốc, rồi lại tiến vào địa phận bắc tỉnh của bọn họ, khiến cho quân đồn trú ở đấy trở tay không kịp, bị Ma thú điên cuồng công phá mà không thể ngăn cản nổi. Vì vậy, bọn họ đành bỏ qua hành động đánh chiếm Thiên Vũ đế quốc, mà toàn tâm quay sang đối phó với Ma thú.

Cùng lúc đó, Quang Minh quốc vương là La Kiệt – Đế Mạc Tây và Quang Minh giáo hoàng Ôn Tư – Khang Nạp Lợi không thể lý giải được tại sao đám Ma thú lại triệt thoái toàn bộ ra khỏi Mạt La đế quốc. Sau khi bàn bạc, hai người liền chuẩn bị phái đặc sứ đến Mạt La đế quốc và dực nhân vương quốc để thỉnh cầu hiệp trợ, ba mặt cùng giáp công để tiêu diệt Ma thú.

Lời xưa có nói: “Nhân đa hảo bản sự!” * quả là không sai. Tại hướng đông của Mạt La đế quốc, nhờ có các công tượng cật lực làm việc suốt ngày đêm, rốt cuộc thì Võ Thuật học viện của cầm thú nam tước cũng đã được hoàn thành, và các đạo sư nổi danh cũng được mời về đông đủ.

Học viện được xây cất xong, tất nhiên là phải chiêu sinh. Liên Na nữ vương vì muốn khiến cho tình lang được cao hứng nên ban lệnh ra cho các quan viên và quý tộc khắp nơi, là Võ Thuật học viện sẽ miễn phí cho các học viên trẻ tuổi, lại bao ăn ở cho tới khi mãn học. Thông cáo chỉ vừa mới được truyền ra thì đã lập tức khiến cho khắp nơi đều nháo nhào cả lên, nhất thời toàn quốc đều xôn xao hẳn. Đại bộ phận thanh niên trong giới bình dân lập tức vội vàng lên đường thượng kinh.

Những cư dân cùng với quan viên và quý tộc ở đế đô vốn đã biết rõ phẩm cách của cầm thú nam tước như thế nào, thế nhưng lần này thấy hành động thu học viên miễn phí của hắn làm cho họ rất bất ngờ. Thật khó có thể tin được hắn lại rộng rãi như thế.

Học viện đã bắt đầu hoạt động, tất nhiên là cần phải có một viện trưởng để đứng ra xử lý mọi việc, đây quả thật là một việc phiền toái, nhưng Diệp Phong chỉ đành đích thân lo liệu. Với một lời nói của hắn, đại mỹ nhân Tĩnh Hương đã lập tức trở thành viện trưởng, toàn quyền xử lý mọi việc.

Mục đích mà Diệp Phong sáng lập ra Võ Thuật học viện chính là muốn tuyển lựa những học viên tinh anh. Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên sẽ không truyền thụ cho họ những môn tuyệt học, mà chỉ định dạy những môn công phu cường thân kiện thể mà hằng ngày thành viên của Tư Lược đoàn vẫn thường luyện, chẳng hạn như các môn long, hổ, báo, xà, hạc ngũ hành quyền, cùng với phương pháp thổ nạp ngũ hành thủy, hỏa, phong, lôi, thổ. Do đó, nhiệm vụ giảng huấn tất nhiên là sẽ rơi vào tay của các lưu manh tiểu binh trong Tư Lược đoàn.

Đáng thương cho những binh lính bị phạm tội của Mạt La đế quốc và những học viên ghi danh nhập học. Đối với chương trình giảng huấn của Tư Lược đoàn lưu manh tiểu binh, mỗi ngày phải tu luyện quyền pháp và phương pháp thổ nạp, đồng thời còn phải luyện thể năng bằng cách đeo vác nặng để chạy đường xa, quả thật cực khổ cô cùng. Trong số những học viên cũng có một số thanh niên là con cháu quý tộc, vì không chịu đựng nổi phương pháp huấn luyện quá khắt khe này mà liên tiếp xin nghỉ học.

Đối với đám thanh niên quý tộc không chịu nổi cực khổ này, Tĩnh Hương biết rất rõ là sẽ không thể luyện cho bọn họ trở thành những bậc anh tài được, dù có giữ lại cũng chỉ làm hao phí lương thực mà thôi. Vì vậy, hễ có học viên xin thôi học thì nàng đều chấp nhận ngay.

oooOooo

Sáng sớm, tại đại điện của hoàng cung, Liên Na đang cùng Lạc Khắc tể tướng và chúng quần thần đang thương nghị sự vụ, đột nhiên có vệ binh vào báo là có chủ giáo Quang Minh giáo đình là Á Sắt Lâm - U Ny cùng với công tước Trác Lạc – Đế Mạc Tây của Quang Minh đế quốc đến cầu kiến.

“Chủ giáo Quang Minh giáo đình và công tước của Quang Minh đế quốc ư? Họ đến để làm gì?” Liên Na nghe xong bẩm báo thì rất thắc mắc, quay nhìn về hướng của tình lang như dò hỏi ý kiến của hắn, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi chúng quan viên: “Chư vị khanh gia, có ai đoán ra được mục đích của bọn họ chăng?”

Chúng quan viên nghe nữ vương bệ hạ hỏi, lập tức bàn tán xầm xì, bao nhiêu cặp mắt đều nhìn về hướng Lạc Khắc tể tướng. Lạc Khắc thấy thế thì định lên tiếng, thì Diệp Phong đã nháy mắt ra hiệu với lão, rồi cười nhẹ, trả lời: “Toàn bộ Ma thú đã triệt thoái ra khỏi tỉnh đông bắc của chúng ta, rồi sau đó lại đi vào lãnh thổ phía bắc của Quang Minh đế quốc. Lần này giáo đình và Quang Minh đế quốc cùng phái người đến đây, chắc hẳn là muốn mời quốc gia chúng ta phái binh giúp đỡ cùng tiêu diệt Ma thú. Ha ha….thật không ngờ đến cả hai thế lực mạnh như giáo đình và Quang Minh đế quốc lại có thể tìm đến đây để thỉnh cầu viện trợ!”

“Cao kiến! Lời của Lôi Ân nam tước quả thật là cao kiến!” Phần đông quan viên trong đại điện ngày hôm nay đều theo Lạc Khắc. Vừa nghe xong lời của cầm thú nam tước, liền cuống quít vuốt mông ngựa. Việc Liên Na nữ vương đặc biệt trọng thị cầm thú nam tước thì ai cũng có thể nhìn ra. Huống chi, với thân phận là tôn nhi của tể tướng đại nhân cùng với thực lực của bản thân cầm thú nam tước, không ai nịnh bợ hắn mới là chuyện lạ.

“Đúng lắm! Lời của Lôi Ân nam tước rất có đạo lý, vậy khanh nghĩ chúng ta nên làm sao, nhận lời viện trợ hay là cự tuyệt bọn họ?” Liên Na nữ vương vốn đã biết rõ kế hoạch mà tình lang dùng để đối phó với Ma thú. Sở dĩ nàng tạo cơ hội cho chúng quan viên suy đoán ý đồ của đối phương, chẳng qua chỉ là muốn cho tình lang có cơ hội biểu hiện ở trước mặt chúng nhân mà thôi.

Diệp Phong nghe Liên Na hỏi xong, liền ngang nhiên bước thẳng lên gần vương tọa mà không chút úy kỵ gì, hạ giọng nói nhỏ vài câu vào bên tai Liên Na, rồi mới lui về chỗ cũ. Lúc này Liên Na tỏ ra thần sắc rất tán thưởng, lập tức ra lệnh cho vệ binh truyền gọi Á Sắt Lâm chủ giáo và Trác Lạc công tước vào trong điện.

Theo quy củ, trong phương viên vương tọa, ngoại trừ quốc vương thì bất luận là ai cũng không được đến gần. Thế mà giờ đây chúng quan viên đều nhìn thấy cầm thú nam tước có hành động đại bất kính như thế, nhưng chẳng những Liên Na nữ vương không hề tức giận mà còn lộ ra vẻ tán thưởng. Vì vậy nên bọn họ đều cảm thấy rất bội phục, lại càng xác định được rằng cầm thú nam tước ở trong mắt nữ vương có địa vị cực cao.

Úi chà, quả đúng là dực nhân mỹ nữ! Chẳng lẽ nàng chính là chủ giáo của Quang Minh giáo đình hay sao? Ừm, vẻ ngoài của nàng quả thật là rất thánh khiết, ánh mắt rất vũ mỵ, lại có khí chất rất thành thục, đến thật là đúng lúc a…..

Diệp đại sắc lang đang đứng bên cạnh Lạc Khắc, nhìn thấy mỹ nhân kiều diễm làm động lòng người như Á Sắt Lâm chủ giáo, liền thầm nhủ như thế. Đi bên cạnh nàng là một thanh niên tóc màu tím, tuổi trẻ anh tuấn, công tước Trác Lạc. Thấy hai người sánh vai đi vào đại điện, Diệp Phong lập tức nổi lòng hứng thú, đưa mắt ngắm nhìn khắp nơi trên cơ thể của Á Sắt Lâm.

“Nữ vương bệ hạ!” Á Sắt Lâm và Trác


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.