Núi Thương Long là ngọn núi cao nhất ở Thần Châu đế quốc, nằm ở trung tâm của đế quốc, là nơi có cảnh sắc tuyệt đẹp được xen kẽ những con sông. Đồi núi lên xuống đều đặn, những rặng cây tùng mọc trải rộng, lại còn có rừng trúc, hoa cỏ nở rộ, còn có thác nước Long Ngâm hùng vĩ, nhìn từ trên cao xuống, giống như một thần long đang tọa trên mặt đấu, phát ra những tiếng ngáy của rồng đang ngủ!
Màn đêm phủ xuống, phía đông núi Thương Long, tại một tửu quán nhỏ trong trấn La Dương, Diệp Phong đang trong trang phục của bình dân, mang theo Lộ Lộ và Ba Nhĩ với trang phục của tùy tùng, ngồi ở gần lan can, nhìn giang hồ cao thủ tấp nập trên đường, tâm trạng rất lấy làm tò mò.
Trước mắt, bên trong Thần Châu đế quốc việc đại sự đều vẫn đang vận hành, đặc biệt là quân đội, có thể nói là đã thay đổi rất nhiều. Những trang bị vũ khí cũ bị đem vứt bỏ, ngày nay là những vật mới tinh do các công tượng ở hai đại đương Đông và Tây cùng chế tạo.
Diện tích của Thần Châu đại lục rất rộng lớn, có thể là đứng đầu tứ hải. Những mỏ quặng kim loại cực kỳ phong phút. Bộ binh của quân đội và hai loại kỵ binh, về khải giáp, bộ binh hạng nhẹ, dựa theo thiết kế căn bản ở Đông hải, Tây hải đã chế tạo ra lân giáp bằng cương thiết. Còn kỵ binh hạng nặng, thì dựa theo thiết kế căn bản của Tây hải, Đông hải chế tạo ra cương thiết chế trọng kỵ trang bị.
Trải qua trận đại chiến cùng với liên minh sáu nước, sau khi quân đội Thần Châu hiện giờ được cải tạo trang bị và thay đổi biên chế, binh lực được tinh giảm còn sáu vạn. Cái này đối với một đại quốc như Thần Châu mà nói như vậy không đủ, nhưng việc chiêu binh mãi mã phải cần có một khoảng thời gian dài và tiền bạc, căn bản không thể nhanh chóng hoàn thành, chỉ có thể từ từ thực hiện.
Có trợ giúp của thế lực Tây hải, lưu manh hoàng đế hiện giờ ở Thần Châu đế quốc có thể nói là không còn cố kỵ gì. Mỗi ngày thượng triều có đại sự gì, hắn đều độc đoán độc tài. Một lần nữa không cho hai đảng phái kia có cơ hội kiếm lời. Mà thành viên của hai đảng phái cũng không dám có chút oán hận, hết thảy đều là hoàng thượng nói gì thì là cái đó!
Đại chiến ở Tây hải, bên mình chiếm ưu thế tuyệt đối, chánh quyền ở Đông hải coi như đã ổn định. Diệp Phong nghĩ là các vị giai nhân có thể giúp hắn giải ưu phiền, liền nhân cơ hội giống như tại đế đô ở Mạt La, mang theo Lộ Lộ và Ba Nhĩ xuất ngoại du ngoạn thư thả.
“Thiếu gia, trong trấn này dường như có chút không đúng, khắp nơi đều là người giang hồ mang vũ khí!” Vong linh vu sư Ba Nhĩ trong trang phục của tùy tùng, ngồi ở bên phải của Diệp Phong mà nói nhỏ.
“Ừ, quả thật có điểm kỳ quái!” Diệp Phong uống một ngụm trà rồi trả lời, phất tay gọi tên tiểu nhị, tò mò hỏi: “Tiểu nhị, bình thường ở La Dương trấn này đều là du khách, sao hôm này lại có nhiều người giang hồ quá vậy?”
“A, khách quan, ngài không biết à? Ngày mai là đại hội võ lâm mười năm một lần của Thần Châu giang hồ, được cử hành tại trung tâm của núi Thương Long. Hiện giờ trong nước, chánh, tà, ma ba đạo cao thủ đều tụ tập ở gần phụ cận của núi Thương Long!” Tiểu nhị khách khí trả lời.
“Ờ, nguyên lai là như thế, không nghĩ được rằng lần này ta xuất ngoại lại đúng thời điểm này!” Diệp Phong nghe xong lại nổi lên hứng thú, mắt ra vài đồng tiền nhỏ thưởng cho tiểu nhị, rồi cho gọi vài món ăn dọn lên, cùng Lộ Lộ và Ba Nhĩ vừa ăn vừa tán dóc.
“Thiếu gia, chàng muốn đi xem cái đại hội võ lâm kia ư?” Lộ Lộ nữ cải nam trang, mái tóc dài màu tím được cuộn lên giấu ở dưới cái mũ, nhìn Diệp Phong nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Phong gật đầu cười: “Đương nhiên, chúng ta bây giờ ra ngoài để vui chơi. Đã có sự tình kích thích thú vị như vậy, đương nhiên là phải nhanh đến để xem náo nhiệt!”
“Hắc hắc, trong khoảng thời gian gần đây, những quan viên nịnh bợ bẩm báo lại thành viên chủ lực của Tư Lược đoàn rằng, người giang hồ của Thần Châu đế quốc đều là không có cố kỵ ai, là mãng phu không để hoàng để trong mắt. Thiếu gia, ngài có muốn một lần thu thập hoặc tiêu diệt bọn chúng không?” Ba Nhĩ âm hiểm cười.
Diệp Phong nghe thấy nháy mắt để Lộ Lộ cấp cho một cây Thanh sảng tiêu hồn, vừa định mở miệng nói chuyện, thì lại đột nhiên thấy có hai nữ nhân từ dưới lầu đi lên, hơn nữa là người hắn nhận thức được. Đó chính là lão bản Lam Trữ của Dục Tiên lâu tại đế đô, cùng với ả Tiết Linh danh kỹ. Bất quá hiện giờ nhìn rõ là Lam Trữ có thái độ cung kính với Tiết Linh, so với lần gặp mặt trước có sự khác nhau!
‘Hắc, mụ tú bà và tiểu nương bì này khẳng định có chuyện, không chỉ có công phu, mà còn có điểm chủ không ra chủ, phó không ra phó!’ Diệp Phong nhìn Tiết Linh với bộ dạng mỹ lệ động nhân cùng với mụ tú bà Lam Trữ, trong đầu thầm tính toán.
Tiết Linh và Lam Trữ bây giờ tự nhiên là nữ nhi của cung chủ Diệt thế ma cung Mộ Dung Linh và Mị ảnh đàn đàn chủ Sở Hồng. Nhị nữ lên lầu, đánh giá khách khứa quanh mình một phen, liền ngồi xuống gọi tiểu nhị để chọn thức ăn.
Đối với lưu manh hoàng đế, cầm thú công tước, Lộ Lộ và Ba Nhĩ hiểu rất rõ ràng, mắt thấy tuyệt sắc mỹ nhân từ dưới lầu đi lên, con mắt của thiếu gia lại nhìn chằm chằm người ta không có rời khỏi, liền lập tức liên tưởng đến thiếu gia đã động ý niệm xấu xa trong đầu.
Kỳ thật Diệp Phong lần này có điểm oan uổng. Tên gia hỏa này hiện giờ nhìn Mộ Dung Linh và Sở Hồng, hoàn toàn không có động ý niệm xấu xa trong đầu, mà là tò mò thân phận lai lịch của nhị nữ. Cái này không phải là chuyện đại sắc lang đột nhiên chuyển đổi không còn háo sắc, mà là hắn bây giờ đã có mười ba vị tuyệt sắc hồng nhan khác nhau, còn có thể để hắn tùy ý đùa giỡn, phát tiết nhục dục, mỗi tối đều cùng mười ba mỹ nhân tầm hoan tác nhạc trên giường, đã tốn hết một đêm thời gian của hắn. Nếu không phải tinh lực của hắn cường mạnh, hiểu được phòng trung bí thuật, hơn nữa còn có thể ngồi xuống điền tức thay thế cho ngủ, phỏng chừng hắn đã không xong rồi (^-^). Cho nên tên gia hỏa này bây giờ đã không còn như trước, nhìn thấy mỹ nhân là động ý niệm xấu xa trong đầu!
“Thiếu gia, ngài nhìn trúng cái tiểu nữu kia ư? Có muốn ta đi bắt nàng ta không?” Ba Nhĩ cười dâm bên tai Diệp Phong. Tuy nhiên Diệp Phong nhíu mày bảo gã im miệng, không được quấy rầy mình. Tên gia hỏa này đang vận dụng thính thuật, để nghe lén trò chuyện của Mộ Dung Linh và Sở Hồng!
“Tiểu thư, cung chủ bị cẩu hoàng đế làm cho trọng thương, đến nay không thể hồi phục như lúc mạnh nhất. Huyền ma công tầng cuối của ngài cũng không thể luyện thành. Bây giờ tham gia đại hội tranh đoạt võ lâm minh chủ, ngài có nắm chắc không?!” Sở Hồng nhẹ giọng hỏi Mộ Dung Linh.
Mộ Dung Linh để ý khách khứa quanh mình, nói nhỏ: “Không nắm chắc cũng phải tranh. Để ma đạo thống trị võ lâm là giấc mộng của phụ thân. Ta nhất định phải giúp người thực hiện. Võ lâm đại hội lần trước, vì tam đạo bất hòa không thể kết thúc, nên không có tuyển minh chủ. Lần này chúng ta lợi dụng bất hoà của tam đạo, mà diệt trừ đối lập. Nơi này không phải là nơi để bàn luận. Lên núi hội hợp với cửu ma, rồi chúng ta tiếp tục thượng nghị!”
‘Cung chủ? Huyền ma công? Bị hoàng đế đả thương? Ách..? Chẳng lẽ tiểu nương bì này là nữ nhi của cung chủ Ma cung Mộ Dung Vô Cực? Mộ Dung Vô Cực đó lại không chết ư? Hắn ta cũng có thực lực a?’ Diệp Phong nghe những lời của Mộ Dung Linh và Sở Hồng, cảm giác rất thú vị, trong đầu tò mò suy nghĩ.
Mộ Dung Linh và Sở Hồng tùy ý ăn một chút thức ăn, no nê liền rời khỏi, và chạy tới núi Thương Long. Diệp Phong vốn đã nghĩ tới xem kịch ở núi Thương Long, hiện giờ phát hiện ra dư nghiệt Ma cung từng tham gia mưu phản, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, lúc này mang Lộ Lộ và Ba Nhĩ, theo sau nhị nữ mà tiếng vào núi Thương Long!
Võ lâm đại hội mười năm một lần, ngày mai mới bắt đầu, tất cả người trong giang hồ đều tới đây. Bây giờ xung quanh núi Thương Long tất cả khách sạn đều đầy nghẹt, khiến cho trong núi có một lượng lớn người trong giang hồ lập trại trong núi để tạm nghĩ. Có thể tưởng tượng được rằng tầm quan trọng của đại hội võ lâm là bao nhiêu!
Mộ Dung Linh, Sở Hồng và cửu ma của Ma cung hội họp ở nơi hơi khó chịu, đương nhiên là đối với Diệp Phong mà nói là không tốt, còn đối với bọn người Mộ Dung Linh không phải là không tốt. Bởi vì nơi bọn họ hội hộp là chỗ đóng đông người nhất, tam giáo cửu lưu trên giang hồ, hạng giết người đều lớn tiếng bàn luận trong lúc bọn người Mộ Dung Linh mật đàm, căn bản Diệp Phong không thể nghe lén được!
“Mẹ nó, tự nhiên lại chọn cái địa phương này hội họp, thật là mẹ nó, không để ý tới thể diện của trẫm!” Lưu manh hoàng đế dẫn Lộ Lộ và Ba Nhĩ theo bóng đêm, giấu người ở phía trên một đỉnh núi nhỏ gần bọn người Mộ Dung Linh, quan sát đám người nhao nháo ở dưới, không sảng khoái oán hận.
“Thiếu gia, làm gì phiền toái như vậy, để ta gọi ra Khô lâu binh đoàn, cùng bọn chúng vui đùa chút, vậy mới hấp dẫn hơn?” Ba Nhĩ hung hăng nói.
Diệp Phong không khách khí cú một cái lên đầu Ba Nhĩ, mắng: “Ngươi là tên đần độn, ngươi gọi ra khô lâu binh đoàn chỉ có thể hù dọa chúng một hồi, chờ bọn chúng phát hiện khô lâu của ngươi chỉ có chiến lực của một bình dân, lập tức sẽ đập nát đám khô lâu mà ngươi dày công tạo nên. Hơn nữa, khô lâu của ngươi, lão tử sau này còn có chỗ dùng tới!”
“Thiếu gia, nếu nơi này không còn gì thú vị nữa, chúng về hoàng cung trước đi. Tĩnh Hương các nàng ấy không thấy chàng trở về, khẳng định sẽ xử lý chàng đó!” Lộ Lộ ôn nhu khuyên bảo.
“Cũng tốt, đêm nay về trước, ngày mai sẽ đến đây sớm với tiểu súc sanh chơi đùa một hồi!” Diệp Phong nghe vậy liền đồng ý. ‘Tiểu súc sanh’ trong miệng của hắn là ‘lão nhị’ lưu manh hầu tử Tiểu Hắc, còn hắn tự nhiên là đệ nhất ở Tư Lược đoàn
Có loại bảo bối Truyện Tống Trận này thật là tốt. Diệp Phong ban ngày dẫn Lộ Lộ và Ba Nhĩ du ngoạn khắp nơi, ban đêm lại có thể thông qua Truyện Tống Trận trở về hưởng thụ mười ba mỹ nhân cùng phục vụ cho hắn….
“Sách sách, tên Lôi Ân không phải Lôi Ân này, xú tiểu tử Ngọc Long không phải Ngọc Long, thật là quá may mắn, không tưởng còn có cái Truyện Tống Trận nữa. Con mẹ nó, tiểu tử này thật giàu cả thiên hạ, lại còn dám hăm dọa lão nhân gia ta, thật là hỗn đản chí cực. Lại không biết Thiên đế lần này phái xuống đàm phán với hắn một phen. Con bà nó, một lần cơ hộ lĩnh thưởng tốt đều bị tên tiểu tử này phá hủy, thật là mất mặt quá!”
Diệp Phong ba người tìm một nơi bí mật ít người, thả ra Truyện Tống Trận, phân phó tiểu độ Bạch lang tuần tra nghiêm mật thủ trước trận, rồi rời đi. Chu Trường Minh đã tu luyện thành tiên đứng ở một đỉnh núi không xa, nhìn Truyện Tống Trận mà ca thán khó chịu!
Tại khu rừng trúc ở phía tây của núi Thương Long, Tà giáo giáo chủ Lưu Vũ Phỉ nhìn U, Hồn, Minh, Quỷ, tứ pháp vương đang cung kính quỳ trước mặt, cùng với phần đông giáo đồ, chánh sắc hỏi: “Sự tình chuẩn bị tới đâu rồi!”
Tứ pháp vương nghe vậy đồng thanh đáp: “Bẩm giáo chủ, mọi việc đã hoàn tất, chỉ chờ đại hội ngày mai bắt đầu, giáo chủ ra lệnh một tiếng, lập tức…” Lưu Vũ Phỉ nghe bốn người nói, nhưng không chờ bọn chúng nói xong, liền phất tay gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.