Lưu Manh Lão Sư

Chương 229: Chương 229: Ai tố cáo






Sáng sớm hôm sau, Trần Thiên Minh bị một đệ tử Huyền Môn đến gọi dậy, nói là chưởng môn có việc gọi họ đến phòng nghị sự.

Nghe thấy Trí Hải có việc tìm bọn họ, Trần Thiên Minh và đám an hem vội vàng rời giường đánh răng rửa mặt, xem ra, chưởng môn sư huynh chắc muốn dạy cho hắn mấy môn võ công cao thâm.

Theo tên đệ tử đến phòng nghị sự, Trần Thiên Minh phát hiện Lý Quân cũng đang ở đây, hơn nữa còn đang quỳ ở đó. Trần Thiên Minh trong lòng cũng giật mình, hắn cảm thấy hình như là có chuyện. Chẳng qua, không phải là tối qua bọn họ đã phi tang chứng cứ rồi sao? Hơn nữa, từ lúc ăn cho đến lúc ném đều là thần không biết, quỷ không hay.

“Thiên Minh, em lại đây, anh có việc muốn hỏi.” Trí Hải vẫy tay gọi Trần Thiên Minh.

“Chuyện gì vậy? Chưởng môn sư huynh.” Trần Thiên Minh cố gắng giả bộ tươi cười nói với Trí Hải. Hắn lúc này cũng thấy Chung Oánh đang được một đệ tử Huyền Môn dẫn tới, hắn biết ngay là chuyện không ổn rồi.

“Thiên Minh, buổi tối hôm qua, các em có phải là trộm ăn thịt trong phòng mình không?” Trí Hải nhìn chằm chằm Trần Thiên Minh, chậm rãi nói.

“Không, không thể nào.” Trần Thiên Minh sau khi liếc mặt nhìn đám lâm quốc, hắn lắc đầu, chột dạ nói.

“Em còn không thừa nhận sao? Tên nghiệt đồ này đã thừa nhận rồi.” Trí Hải có chút tức giận chỉ vào Lý Quân, sau đó nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vừa nghe nói Lý Quân đã thừa nhận, chình mình cũng không thể chối được. Ôi, Lý Quân này cũng quá là người thành thật, bị sư phụ mới hù một chút, cái gì cũng khai hết. “Ha ha, chưởng môn sư huynh, đúng, là chúng em ăn thịt.”

“Các em không biết quy định ở Huyền Môn là không thể ăn thịt sao?” Trí Hải vừa mới khôi phục lại sắc mặt, bình tĩnh nói với Trần Thiên Minh.

“Em biết, chỉ là em vừa mới tới đây, đó là do bị quên. Hơn nữa, chưởng môn sư huynh, thức ăn nơi này khó ăn quá, anh có thể kêu làm đa dạng một chút không, tốt nhất là có chút thịt, nếu không, quả thật là bọn em không chịu nổi.” Vẻ mặt Trần Thiên Minh đau khổ nói.

“Không được, nơi này tuyệt đối không thể ăn thịt, đây là quy định đã mấy trăm năm nay. Muốn ăn thịt, vậy thì không thể ở đây.” Trí Hải nói.

“Em vậy là sai lầm rồi, sau này sẽ không dám như vậy nữa.” Trần Thiên Minh cúi đầu, sớm biết như vậy, tối qua bọn họ đã mò ra bên ngoài ăn, cùng lắm thì đi đường núi một chút mà thôi.

“Vì các em là người mới tới, chưa biết quy củ, cho nên lần này tha, nếu lần sau vẫn còn như vậy, nhất định sẽ bị phạt nghiêm. Còn nữa, Thiên Minh, em thân là sư thúc, nhất định phải có dáng vẻ của sư thúc.” Trí Hải nghiêm túc nói với Trần Thiên Minh.

“Đúng vậy, sau này em tuyệt đối sẽ không tái phạm.” Trần Thiên Minh vội gật đầu, may là Trí Hải sư huynh là người tốt, khong phạt bọn họ. “Chẳng qua, Lý Quân thì khác, thân hắn là đại sư huynh của bọn họ, còn ở Huyền Môn nhiều năm rồi, biết mọi người muốn ăn thịt trong phòng, còn không ngăn cản, hơn nữa còn cùng mọi người ăn. Cho nên, ta quyết định, phạt hắn nấu nước ba ngày, đổ đầy nước vào bể cho Huyền Môn. Hơn nữa, hôm nay còn không được ăn cơm.” Trí Hải nói với Lý Quân.

“Cám ơn sư phụ dạy bảo đồ nhi.” Lý Quân quỳ trên mặt đất nghe thấy Trí Hải nói như vậy, hắn vội vàng cúi đầu xuống.

“Ngươi có nhận phạt không?” Trí Hải hỏi Lý Quân.

“Chấp nhận.” Lý Quân gật đầu, nói.

“Chưởng môn sư huynh, việc này không liên quan đến Lý Quân, đều là do em lôi kéo hắn, anh muốn phạt, vậy thì phạt em đi!” Trần Thiên Minh thấy Trí Hải muốn phạt Lý Quân, trong lòng hắn thấy không yên tâm.

“Anh vừa rồi đã nói, mặc dù chuyện này là do mọi người, nhưng Lý Quân đáng ra không nên phạm lỗi như vậy. Hơn nữa, nếu như lần sao mọi người còn tái phạm, nhất định sẽ không tha.” Trí Hải nói.

“Vậy hãy phạt em gánh một nửa lần này đi!” Trần Thiên Minh nói.

“Không nói nữa, chủ ý của anh đã quyết, em có nói nữa cũng vô ích, mọi người đi ra đi. Thiên Minh, anh nói lại một lần với em, thời gian mọi người đến đây chi một tháng, cố gắng luyện công, đừng phí tâm tư vào chuyện khác.” Trí Hải nghiêm túc nói với Trần Thiên Minh.

“Biết rồi, chưởng môn sư huynh.” Trần Thiên Minh thấy sự tình đã đến mức này, không thể làm gì khác được nữa, đành xấu hổ đi ra ngoài.

“Lão đại, việc này làm sao chưởng môn biết được?” lâm quốc đứng cạnh nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh.

“Anh cũng không biết, chúng ta trước tiên đi luyện công, sau đó ăn sáng, rồi đi tìm Lý Quân, hỏi một chút xem rút cục là có chuyện gì xảy ra?” Trần Thiên Minh lắc đầu, nói. Việc này rất kỳ quái, làm sao mà tin tức lại đến tai chưởng môn sư huynh được? Thôi quên đi, trước tiên đừng nghĩ vội, đi luyện công đã.

Ăn sáng xong, Trần Thiên Minh đi tìm Lý Quân. Bởi vì mọi người khi đi nấu nước đều vào đó lấy, mà Lý Quân hôm nay phải nấu nước, nhất định là ở đấy.

Quả nhiên, ở bên kia bờ hồ đã tìm thấy Lý Quân, hắn đang dùng hai cái thùng múc nước.

“Lý Quân, ngươi thật sự không ăn sáng sao?” Trần Thiên Minh nói với Lý Quân.

“Vâng, sư phụ đã nói, tôi không thể không nghe.” Lý Quân gật đầu nói.

“Vậy bây giờ ngươi ăn đi. Ngạn Thanh, Tiểu Tô, lấy ra.” Trần Thiên Minh đưa mặt nhìn Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô. Chỉ thấy Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô lấy từ trong túi ra mỗi người một cái bánh bao.

“Mọi người cầm từ đâu tới?” Lý Quân giật mình nhìn bọn họ, nói.

“Là bánh bao của chúng ta, chúng ta mỗi người để lại một cái, là có.” Trần Thiên Minh nói với Lý Quân: “Mọi người cũng nhau ăn thịt, chỉ mình ngươi phải chịu phạt, như vậy không công bằng.

“Không có gì,” Lý Quân lắc đầu, “Bánh bao này mọi người ăn đi, tôi đã sai một lần, không thể sai thêm lần nữa được, ngày mai tôi sẽ ăn.”

“Cái gì? Ngươi ngày mai mới ăn, vậy ngươi chết đói đó.” Trần Thiên Minh sốt ruột nói.

“Tiểu sư thúc, cám ơn người đã quan tâm. Tôi không sao, uống nước là được rồi, chúng ta là người luyện võ, một hai ngày không ăn cũng không sao.” Lý Quân cười, nói.

“Nhưng ngươi còn phải nấu nước cho đầy bể mà? Đến lúc đó khẳng định là rất mệt.” Trần Thiên Minh lo lắng nói.

“Không có gì.” Lý Quân vẫn lắc đầu.

“Được rồi, Lý Quân, sự tình này sư phụ ngươi làm sao mà biết đựơc?” Trần Thiên Minh nói ra nghi hoặc của mình, chuyện tối qua bọn họ đã làm bí mật như vậy, không có khả năng là người khác biết được.

“Tôi cũng không biết, là sáng sớm hôm nay sư phụ tìm tôi đến, sau đó hỏi tôi buổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Tôi lại sợ nhất sư phụ, vì thế người hỏi gì tôi đều trả lời hết.” Lý Quân nói với đám Trần Thiên Minh.

“Ồ, nguyên lai là như vậy ha!” Trần Thiên Minh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói. Hiện giờ, hắn mới biết người quá thành thật cũng có thể làm hỏng việc, khi bị bắt được, người ta hỏi một, sợ là hắn nói luôn cả mười.

“Đó là người nào nói cho sư phụ ngươi?” lâm quốc kỳ quái hỏi Lý Quân.

“Tôi không biết.” Lý Quân nói.

“Em biết rồi,” Trương Ngạn Thanh đột nhiên nói.

“Là ai? Chú nói cho anh biết, M, ta mà không xử hắn, ta không phải là Trần Thiên Minh.” Trần Thiên Minh vừa nghe Trương Ngạn Thanh nói biết ai tố cáo, hắn vội vàng kêu lên.

“Lão đại, em sợ là anh không nỡ.” Trương Ngạn Thanh nhỏ giọng nói.

“Như thế nào lại vậy? Lão đại của chú là người như vậy sao?” Trần Thiên Minh tự vỗ ngực, lớn tiếng nói. “Hình như là đúng.” Trương Ngạn Thanh nhỏ giọng nói thầm.

“Chú đang nói cái gì hả? Rút cục là ai tố cáo?” Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi.

“Lão đại, anh nghĩ đi, biết chúng ta ăn thịt còn có ai?” Trương Ngạn Thanh nói.

“Mấy người chúng ta, còn có Tiểu Oánh. CHú nói Tiểu Oánh sao? Không thể là cô bé, nếu như cô bé tố cáo, vậy thì cô bé đã không phải chịu phạt chứ?” Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát, cảm thấy có thể là Chung Oánh phần trăm cũng không lớn.

“Anh còn quên một người, còn một người biết chúng ta ăn thịt, nhưng không đi.” Trượng Ngạn Thanh chậm rãi nói.

“CHú nói Tiểu Ny sao?” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói. Đúng vậy, nhưng người biết, trừ Tiểu Ny ra, còn lại đều ăn thịt. Ăn xong, thì sẽ không đi tố cáo, làm gì có người ngu vậy chứ?

“Đúng, chính là nàng,” Trương Ngạn Thanh gật đầu, nói: “Mấy người biết chuyện, chỉ có nàng là không ăn thịt, nếu nàng đi tố cáo với chưởng môn sư bá, như vậy cùng không bị phạt, còn được thưởng nữa!” Trương Ngạn Thanh nói rất có đạo lý.

“Không phải là Tiểu Ny, nàng không phải là người như vậy.” Lý Quân nghe Trương Ngạn Thanh nói người kia là Tiểu Ny, hắn lắc đầu, nói ra lý lẽ của bản thân.

“Chuyện trên thế giới này, không có gì là không có khả năng.” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói. Chính mình trước kia không phải cũng tin Thái Đông Phong đó sao? C


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.