Sáng sớm hôm sau, trong lòng Trần Thiên Minh rất cao hứng, ngay cả trong lúc làm việc hắn cũng không khỏi cười ra tiếng.
Lý Hân Di ở bên cạnh nhìn thấy Trần Thiên Minh như vậy thì kỳ quái hỏi:
“Thiên Minh, anh hôm nay làm sao vậy? Có chuyện gì vui sao, nhìn anh cười cứ như ngốc luôn vậy?”
“Không, không có gì, tôi chỉ nhớ lại chương trình Tv chiếu tối qua mà thôi, nghĩ đến tình tiết buồn cười mà.” Trần Thiên Minh ấp úng nói với nàng.
Hắn hiện tại không thể đem điều vui mừng ra nói với Lý Hân Di được.
Sáng sớm hôm nay, Trần Thiên Minh ra cửa hàng bán hoa mua một bó hoa
hồng đỏ, bà chủ cửa hàng hoa cũng nói, hoa như vậy cũng chỉ có được vài bó mà thôi, hơn nữa thành phố M không có loại hoa hồng như vậy. Nhìn dáng vẻ bà chủ hưng phấn như vậy, Trần Thiên Minh cũng bán tín bán nghi.
Chẳng qua, sau đó Trần Thiên Minh đã hoàn toàn tin, bó hoa này cũng đến 388 đồng, thật sự là rất đắt, nếu không thì cả thành phố M cũng không phải chỉ có một cửa hàng này có, vậy dựa vào cái gì mà đắt vậy chứ?
Bà chủ kia còn đưa danh thiếp cho Trần Thiên Minh, sau đó còn vỗ bộ ngực phẳng như tàu sân bay của mình, may là có nịt ngực kéo lại chút, bà ta cam đoan nhất định 10 giờ sáng sẽ gửi đến phòng làm việc của Hà Đào, mà Trần Thiên Minh sợ bà ta cứ vỗ đến khi rớt cả nịt ngực nữa thì phiền to nên rời đi luôn.
Vì thế, Trần Thiên Minh vừa làm việc vừa nhìn đồng hồ, nếu như thời gian đến 10 giờ, hắn sẽ lập tức đến phòng làm việc của Hà Đào dùng hoa hồng để thể hiện lời xin lỗi với cô ấy, người ta thường nói, mỹ nữ xứng tiên hoa, chính mình tặng một bó tiên hoa đẹp như vậy, chắc là Hà Đào sẽ rất cao hứng, nàng khẳng định là sẽ nhào vào lòng mình và sẽ tha thứ cho mình.
Rút cục cũng tới 10 giờ, Trần Thiên Minh hết sức phấn khởi đi tới phòng làm việc của Hà Đào, nghĩ tới dáng vẻ cao hứng khi nhận được hoa của Hà Đào, trong lòng hắn vui như hoa nở.
Vào phòng làm việc, chỉ thấy Ngô Thanh đang cùng hai giáo viên ở đó, cũng không thấy Hà Đào đâu cả, nhưng Trần Thiên Minh thấy trên bàn làm việc của Hà Đào có bó hoa mà sáng nay mình mua, hắn rất cao hứng.
Không biết là hoa này đưa tới lúc nào, Hà Đào có thấy không? Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
“Có đúng không? Thiên Minh, cậu cũng thấy tôi mặc rất đẹp hả? Ha ha, Tiểu Châu sáng nay cũng nói tôi mặc rất đàn ông.”
Ngô Thanh vừa nói vừa chỉ vào cái áo T-shirt rộng thùng thình màu đỏ của mình, nhìn vào quả thật là rất xấu.
“Ngô Thanh, anh có thấy Hà Đào đâu không?”
Trần Thiên Minh thấy ánh mắt Ngô Thanh không tức giận như vừa rồi, vì thế, hắn vội vàng hỏi Ngô Thanh.
“Hà Đào?” Ngô Thành xoa đầu mình một chút nói: “Mời vừa rồi cô ấy còn ở đây, hiện giờ không biết đâu rồi.”
“Ngô Thanh, hoa trên bàn Hà Đào đẹp chứ?” Trần Thiên Minh cao hứng hỏi. Bó hoa này 388 đồng đó, còn có thể xấu sao?
“Không tồi, rất đẹp, Thiên Minh, cậu phải cẩn thận đó, có người tặng hoa cho Hà Đào rồi, cậu có tình địch đó!”
Ngô Thanh sáng nay thấy có một người thanh niên đẹp trai đeo kính tặng hoa cho Hà Đào, xem ra, Trần Thiên Minh có phiền toái rồi.
“Cái gì, hoa này là tôi mua, có người theo đuổi Hà Đào?” Trần Thiên Minh lại khoát tay nói :
“Quan hệ của tôi và Hà Đào rất tốt, làm sao có người đào góc tường của tôi được chứ?” Nói xong, hắn còn cười ha ha một tiếng.
“Không thể nào? Hoa này là cậu tặng, tôi hôm nay rõ ràng thấy là người khác tặng hoa, Thiên Minh, cậu đừng nói phét, tôi biết trong lòng cậu khổ sở, nhưng khổ sở thì mặc khổ sở, nam nhân mà, cậu phải biến đau thương thành sức mạnh, người ta mua một đóa, cậu phải mua mười đóa, phải mạnh hơn hắn.” Ngô Thanh lộ ra dáng vẻ muốn xem kịch hay.
“Hoa này là tôi bỏ tiền kêu người ta tặng, hiểu chưa?”
Trần Thiên Minh liếc nhìn Ngô Thanh môt cái, vẻ mặt rất tức giận. Hắn tuy biết là Ngô Thanh ngu, nhưng mà thật không ngờ ngu đến độ này.
“Ồ, hóa ra là như thế.” Ngô Thanh giờ mới hiểu.
Lúc này Tiểu Châu cũng đi tới, cô ta phát hiện trên bàn Hà Đào có một đóa hoa hồng lớn, cô ta nhìn Trần Thiên Minh, nói:
“Thiên Minh, là hoa anh mua tặng Hà Đào sao?”
“Đúng vậy, đẹp không?” Trần Thiên Minh cao hứng nói.
Hắn vừa nói vừa nhìn ra cửa, xem Hà Đào đã về chưa.
“Thật xinh đẹp, đáng tiếc là không có ai tặng tôi cả.”
Tiểu Châu vừa nói vừa nhìn thoáng qua Ngô Thành, giọng nói có chút chua chua.
“Hoa này cũng không đắt, cô kêu Ngô Thành mua tặng cô một bó đi.” Trần Thiên Minh khoát tay, nói.
“Ngô Thanh bình thường keo kiệt muốn chết, hắn làm sao tặng tôi hoa hồng chứ?” Tiểu Châu nhẹ nhàng thở dài, cố ý nói.
“Tôi, tôi là không có tiền mà,” Ngô Thanh ấp úng nói.
Tiểu Châu suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy đi, anh tặng tôi hoa như Trần Thiên Minh tặng Hà Đào, hai bữa cơm anh nợ tôi hôm trước không cần mời nữa.”
“Được, tôi tặng cô hoa hồng như vậy,”
Ngô Thanh tính toán một lúc, hắn cảm thấy tặng hoa có vẻ lời hơn, mà vừa rồi Trần Thiên Minh nói là cũng không đắt, xem ra hoa cũng không đắt lắm, công viên không phải có rất nhiều sao? Đến đó hái thì sao mất tiền.
“Ngô Thanh, anh đối với tôi thật tốt quá. Tôi giờ đi dạy học đây, sau khi tan học, tôi mời anh đi ăn cơm.”
Tiểu Châu nghe thấy Ngô Thanh đồng ý tặng cô ta hoa, cô ta cao hứng ném cho Ngô Thanh một cái mị nhãn, sau đó rời đi.
“Chỗ hoa này bao nhiêu tiền?” Ngô Thanh nhìn hoa hồng trên bàn, nhỏ giọng hỏi Trần Thiên Minh.
“Không đắt, 688 đồng,” Trần Thiên Minh cố ý nói,
Vì để có vẻ mình ra tay rộng rãi, Trần Thiên Minh cố ý tăng giá, chỉ có như vậy, mới có thể thể hiện sự thành tâm của mình với Hà Đào.
“Cái gì? 688 đồng?”
Ngô Thanh nghe thấy Trần Thiên Minh nói một bó hoa hồng mà tới 688 đồng, hắn cực kỳ hoảng sợ, tứ từ trên ghế xuống, hắn vốn còn tưởng là có lời, chỉ 18 đồng chẳng phải là mua được sao? Ai mà biết lại tới tận 688 đồng, xem ra lần này lỗ lớn rồi.
“Đúng vậy, Ngô Thanh, vì muốn bạn gái vui lòng, hoa có bao nhiêu tiền cũng chẳng là gì đúng không?”
Vừa may, Hà Đào đi vào phòng làm việc, nàng vừa lúc nhìn thấy Trần Thiên Minh đang cao giọng nói với Ngô Thanh đang bò trên mặt đất.
“Ba” một tiếng, hình như Hà Đào đẩy cái ghế chỗ nàng ngồi.
“Hà Đào, em không đi dạy học sao?” Trần Thiên Minh đi tới cạnh bàn làm việc của Hà Đào, cố ý nói.
“Tôi đi dạy mà còn ở đây sao? Thiếu não,” Hà Đào nghiêm mặt nói với Trần Thiên Minh.
“Hoa này có đẹp không?”
Trần Thiên Minh lập tức chuyển trọng điểm qua bó hoa hồng trên bàn, xem ra chỉ có thể bằng vào bó đào hồng mà làm Hà Đào cao hứng thôi.
“Đẹp.” Hà Đào cũng không nguyện ý trả lời.
“Đẹp là được rồi, đẹp là tốt rồi, chỉ cần em thấy đẹp là được!” Trần Thiên Minh thấy Hà Đào nói đẹp, hắn hết sức vấn khởi, giống như trúng số 500 vạn vậy.
“Hoa này không phải anh tặng, cao hứng cái gì chứ?”
Hà Đào thấy dáng vẻ cao hứng của Trần Thiên Minh, nàg không khỏi tức giận.
“Hoa này là anh bỏ tiền kêu người đến tặng em.”
Trần Thiên Minh giải thích với Hà Đào, sao Hà Đào không nhìn thiệp nhỏ trong bó hoa sao? Ở đó ký tên mình mà.
“Anh kêu người đưa tới? Trần Thiên Minh, tôi biết anh hỗn đản, nhưng không ngờ anh còn vô sỉ đến thế, người ta tặng hoa, anh lại nói là anh kêu người tặng!”
Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói là hoa hắn tặng, nàng tức giận chỉ vào mũi Trần Thiên Minh mà mắng.
“Cái gì, người khác tặng, hoa này sáng nay anh mua 688 đồng, em xem, là
cửa hàng bán hoa Thiên Dương, anh hôm nay là mua ở đó.”
Trần Thiên Minh vừa nói vừa chỉ vào vỏ gói hoa, còn có cả tên cửa hàng trên đó, tuyệt đối là không nhầm.
“Có đúng không? Vậy anh gọi là Trang Dũng sao?”
Hà Đào vừa nói vừa lấy thiệp ra, đưa cho Trần Thiên Minh xem.
Trần Thiên Minh vừa nhìn tấm thiệp Hà Đào đưa, hắn ngốc luôn, thiệp này
không phải là hắn ký tên, mà tên trên thiệp là Trang Dũng.
“Là tên khốn nào thay tên trên thiệp?”
Trần Thiên Minh bắt đầu tức giận nổi trận lôi đình rồi.
“Sáng hôm nay là Trang Dũng tự mình tặng hoa tới, vậy anh còn gì để giải thích hả? Trần Thiên Minh, không nghĩ ra anh càng ngày càng không biết xấu hổ như vậy!”
“Trang Dũng kia tự mình tặng hoa tới?”
Trần Thiên Minh có chút luống cuống, việc này rút cuộc là sao? Còn nữa, người tên Trang Dũng này là ai? Hắn muốn theo đuổi Hà Đào? M, là thằng khốn kiếp nào không biết sống chết theo đuổi nữ nhân của mình, Trần Thiên Minh càng nghĩ càng bực.
Được rồi, gọi điện lại cửa hàng bán hoa. Nghĩ tới đó, Trần Thiên Minh vội vàng móc tấm danh thiếp sáng nay bà chủ hàng hoa đưa cho, ấn số điện thoại gọi qua.
“Này, bà chủ, tôi là Trần tiên sinh sáng nay đã mua hoa chỗ bà, vậy hoa
hồng của tôi sao chưa tới? Lập tức đưa đến đây ngay cho tôi.”
Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
“Trần tiên sinh, thật xấu hổ, tôi đang tìm ông đây, nhân viên của tôi lúc đưa đến nửa đường, đột nhiên có sự cố nhỏ, toàn bộ hoa bị hư rồi. Ông muốn trả lại tiền hay là tặng lại hoa?” Bà chủ hàng nói.
Kỳ thật là lúc Trần Thiên Minh rời cửa hàng hoa không lâu, có một khách nhân đến, người này trả tiền còn cao hơn Trần Thiên Minh, hơn nữa còn không cần chuyển hoa, vì thế bà chủ sao lại không bán cho người khác chứ, cho nên bà chủ đã mang bán hoa của Trần Thiên Minh.
Bởi vì bà ta không có số của Trần Thiên Minh, cho nên không gọi được cho hắn, lại không thể đổi hoa khác cho Trần Thiên Minh.
“Tôi vẫn lấy loại hoa hồng đó, lập tức mang đến cho tôi ngay.” Trần Thiên Minh tức giận nói.
“Thật xấu hổ, Trần tiên sinh, loại hoa hồng đó đã hết rồi, chúng tôi cũng không muốn vậy, đến nửa đường thì bị hỏng hết, chúng tôi cũng chịu tổn thất, cũng là người bị hại mà.” Bà chủ kia nói.
“Khốn nạn!” Trần Thiên Minh sau khi chửi một câu trong điện thoại, hắn dập máy luôn.
“Trần Thiên Minh, anh mắng ai?” Hà Đào nghe thấy Trấn Thiên Minh mắng người, nàng tưởng rắng hắn đang mắng nàng.
“Anh đang mắng con mụ chủ cửa hàng bán hoa, bà ta kêu hoa anh chuẩn bị
bị hỏng không thể đưa tới cho em.” Trần Thiên Minh tức giận nói,
M, vốn là mình tặng bó hoa mà Hà Đào thích, ai ngờ ‘âm soa dương thác’ thế
nào, lại có tên Trang Dũng nào đó tặng hoa trước, lại còn giống y của mình, làm mình thảm luôn, lại còn bị Hà Đào hiểu lầm nữa.
“Trần Thiên Minh, anh không nỡ tặng hoa cho tôi thì cứ nói là không nỡ đi, đem hoa người khác tặng nói là của mình, sau khi bị tôi vạch trần, lại còn dám mắng tôi, anh là tên khốn, anh đi ra ngoài đi, tôi không muốn thấy anh.”