Lưu Manh Lão Sư

Chương 691: Chương 691: Anh hùng






"Là tôi, anh muốn thế nào?" Đại Phi nghe Ngô Thanh nói như vậy, đoán Ngô Thanh là một giáo viên, chẳng lẽ hắn là giáo viên trưởng dẫn dắt đội học sinh này? Nhãn tình của Đại Phi sáng lên, Đàm Thọ Thăng có nói nhiệm vụ chủ yếu chính là đánh cho tên thầy giáo cầm đầu này một trận.

"Anh có phải là muốn chết hay không? Dám khi dễ học sinh của tôi, anh có tin hay không, tôi chỉ cần một quyền cũng có thể đánh cho anh răng rơi đầy đất?" Ngô Thanh vừa nói vừa vung nắm tay nhỏ lên xông vào trong đám thanh niên kia. Má ơi bọn họ có đao? Đây là suy nghĩ duy nhất của Ngô Thanh lúc này.

Đại Phi cười lạnh nói: "Vậy mày đến đây! Lão sư." Nói xong Đại Phi liền xông lên, một cước đá ngã Ngô Thanh, tiếp đó hai tên lưu manh khác ở phía sau Đại Phi xông lên vây quanh Ngô Thanh.

Ngô Thanh căn bản còn chưa đứng vững đã bị người ta đánh, hắn vốn là người trói gà không chặt, vừa rồi chỉ mạnh miệng mà thôi, nhưng thật không ngờ mấy tên lưu manh này nói đánh là đánh. "Bọn mày đừng có đánh vào mặt tao." Ngô Thanh lăn lộn dưới mặt đất kêu thảm.

"Chúng ta cùng tiến lên liều mạng với bọn chúng." Tuy Tôn Úy Đình có điểm chán ghét Ngô Thanh thế nhưng chứng kiến thầy của mình bị người ta đánh như vậy, nhiệt huyết của Tôn Úy Đình không khỏi dâng lên, hắn nghĩ muốn gọi vài tên học sinh ở bên cạnh xông lên.

Thế nhưng Trần Thiên Minh đã kéo Tôn Úy Đình lại, nhỏ giọng nói vào bên tai hắn: "Úy Đình, em có muốn làm anh hùng không?"

"Muốn ạ!" Tôn Úy Đình không chút suy nghĩ gật đầu nói.

"Vậy các em cầm thùng nước xông lên đập vào đầu bọn chúng là được rồi." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Thầy, bọn chúng có đao đó." Tôn Úy Đình vẫn có chút sợ hãi, dù sao hắn cũng chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, chẳng qua lúc này sôi trào thoáng qua một chút mà thôi.

Trần Thiên Minh nói: "Không có việc gì, em cứ tin tưởng lời thầy đi, các em xông lên thầy đảm bảo bọn em không có việc gì."

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, Tôn Úy Đình lập tức mang theo thùng nước vọt tới đám lưu manh, đồng thời hô lớn: "Tao liều mạng với bọn mày." Khí thế của Tôn Úy Đình quả thực như một vị tướng giữ quan ải vậy.

"Tôn Úy Đình trở về." Lý Hân Di thấy bộ dáng liều mạng của Tôn Úy Đình, vội vàng kêu lên.

Đại Phi thấy Tôn Úy Đình xông tới chỗ mình, hắn liền song phi tung chân đá lên người Tôn Úy Đình. Nhưng này lúc này Trần Thiên Minh đã động thủ, tay hắn chỉ gảy nhẹ một ít chân khí đánh tới Đại Phi. Đại Phi vừa bay người lên không trung, giống như gặp tà, thân thể hắn rầm một cái té trên mặt đất.

Cú ngã này cũng không xảy ra tổn thương gì, thế nhưng quan trọng chính là Tôn Úy Đình vừa vặn vọt tới trước mặt hắn, tiếp đó dùng cái thùng đựng cá quật lên đầu Đại Phi, sau đó lại đá vài cước lên người hắn.

Thấy Tôn Úy Đình đã lao ra, vài tên nam sinh khác cũng cầm thùng nước xông lên, mà mặt khác vài tên lưu manh cầm đao cũng hướng tới mấy nam sinh này. Thế nhưng Trần Thiên Minh nào có để cho bọn chúng làm bị thương học sinh của mình, chỉ thấy ngón tay của hắn búng ra mấy cái, đám lưu manh vừa tới trước mặt vài nam sinh liền ngã sấp xuống như dẵm phải vỏ chuối vậy.

"Đánh chết bọn chúng." Vài nam sinh còn lại thấy mỗi một tên lưu manh đều bị thùng nước đánh lên đầu, bọn họ lập tức cũng xông lên, đi đánh tên cầm đầu. Hơn ba mươi học sinh cùng xông lên khiến đám lưu manh kia bị đánh kêu thảm không ngớt.

Trần Thiên Minh tiến lên nói: "Tốt lắm mọi người không cần phải đánh thêm nữa, nếu không xảy ra án mạng đó." Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy đám học sinh đều lui xuống, trước khi lui lại cả đám đều thu lại thùng cá.

Mấy người Đại Phi lung la lung lay đứng lên, bọn chúng cảm giác như cái lưng của mình bị đám học sinh này đánh như muốn gãy vậy. Đại Phi thật không ngờ đám học sinh này lại lợi hại như vậy, chính mình vốn muốn khiến bọn chúng thấy máu, sau đó để bọn này ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng thật không ngờ đám người mình bị đánh te tua như vậy.

"Này vị lão đại kia, bọn tôi đã báo cảnh sát rồi, phỏng chừng qua vài phút nữa cảnh sát sẽ đến, không biết hiện tại các anh muốn rời đi hay là ở đây tiếp tục chơi đùa?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Gì? Cảnh sát sẽ tới đây?" Bọn người Đại Phi vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, vội vàng nhặt khảm đao trên mặt đất lên, sau đó chạy tới chỗ dựng xe máy, bộ dạng giống như chó bị người đuổi vậy.

Lý Hân Di đi đến trước mặt Trần Thiên Minh nói: "Thiên Minh, cảnh sát sẽ tới, vậy sao anh còn muốn nói cho bọn chúng biết?"

Trần Thiên Minh nói: "Anh đâu có báo cảnh sát, anh chỉ dọa cho bọn chúng chạy mà thôi."

"Vì sao không báo cảnh sát bắt bọn chúng lại?"

"Vô ích, đám người này đều là lưu manh, bọn chúng bị giam vài ngày sẽ được thả ra thôi, đến lúc đó rất có thể bọn chúng sẽ tới trả thù, không bằng thả bọn chúng đi." Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

"Hiện tại chúng ta dẫn học sinh đi thôi, nếu không xảy ra chuyện gì chúng ta không chịu trách nhiệm nổi đâu." Lý Hân Di lo lắng nói.

Trần Thiên Minh nói: "Không có việc gì, đám lưu manh kia không dám quay lại đâu, nếu như bọn chúng dam quay lại, cứ để cho bọn Tôn Úy Đình xử lý đi." Trần Thiên Minh nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy, nhìn thoáng qua đám lưu manh kia cũng không phải là bang phái bản địa. Vì sao bọn chúng lại tới gây sự với đám học sinh? Chuyện này khiến Trần Thiên Minh không thể hiểu được. Bởi vì nghĩ vậy cho nên hắn không muốn bạo lộ thân thủ, đành trợ giúp để Tôn Úy Đình xuất thủ. Nếu như có âm mưu mà nói, để xem người sai khiến phía sau bọn chúng là ai. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Lúc này Ngô Thanh cũng đã đứng dậy, hắn nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Mấy thằng lưu manh kia đâu? Tôi đang muốn tìm bọn chúng tính sổ đây, bọn chúng chạy đi đâu rồi?"

"Ngô Thanh, anh có sao không? Anh xem, nhìn mặt anh sưng lên trông giống đầu heo chưa kìa." Tiểu Châu đi đến trước mặt Ngô Thanh, đau lòng mà nói.

"Tôi không sao, chỉ là bọn chúng dám đánh lên mặt tôi, m nó, bọn chúng không phải là người." Ngô Thanh tức giận nói. Ngô Thanh nghĩ hình tượng chói lọi của mình giờ không còn nữa, loại thống khổ này người thường há có thể lý giải.

Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Ngô Thanh, vừa rồi nhờ có anh cùng Tôn Úy Đình bọn họ, nếu như không phải có đám người anh hùng như anh, thấy việc nghĩa hăng hái làm, chúng ta thật đúng là gặp phiền toái lớn."

"Ha ha, nào có, nào có, trừ bạo an dân là mục tiêu gần đây của tôi mà." Ngô Thanh nghe Trần Thiên Minh khen ngợi, chút khó chịu vừa nãy đã bị vứt lên chín tầng mây. Dường như hắn đã quên vừa rồi bản thân bị đám người Đại Phi đánh mà mấy học sinh như Tôn Úy Đình đã xông lên cứu hắn.

Đám Tôn Úy Đình ở bên cạnh cũng xấu hổ, bởi vì đang có mấy nữ sinh chú ý tới bọn họ. Đặc biệt là khi Tôn Úy Đình biết vừa nãy nhất định là do Trần Thiên Minh ở sau lưng giúp mình, nếu hắn không xuất thủ sao khiến đám lưu manh kia ngã xuống? Chẳng lẽ là Trần lão sư biết võ công hoặc là vu pháp? Làm cho đám lưu manh kia ăn quả đắng? Nghĩ tới đây Tôn Úy Đình cảm thấy mình chỉ là công cụ mà thôi.

"Các em, hiện tại chúng ta có hai lựa chọn, một là bây giờ trở về nhà, hai là ngày mai mới trở về, các em lựa chọn đi?" Trần Thiên Minh nói.

"Ngày mãi hãy về, ở đây chúng ta còn có bọn Tôn Úy Đình, mấy tên lưu manh kia không phải là bị bọn họ đánh bại hay sao?" Một ít nữ sinh lớn tiếng nói.

Tôn Úy Đình bọn họ cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng như muốn bay lên, nguyên lai cảm giác làm anh hùng lại sướng như vậy. Đám người nghĩ một hồi, sau đó đều vào trong rừng kiếm một vài khúc gậy làm vũ khí. Nếu như đám người xấu tới, bọn họ nhất định làm cho đám lưu manh thấy được sự lợi hại.

"Tiểu Châu, các cô sao lại không nhắc tới chuyện vừa nãy tôi xuất thủ thế?" Ngô Thanh ở bên người Tiểu Châu làm ra bộ dạng rất ủy khuất nói.

"Vừa rồi chẳng phải anh bị đám người kia đánh cho thành đầu heo sao? Anh còn muốn thể hiện?" Tiểu Châu đang dùng dầu gió giúp Ngô Thanh xoa vết thương trên mặt. Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh cũng chỉ bị thương ở trên mặt mà thôi, chờ khi hắn đi ngủ mình sẽ giúp hắn trị qua chút thương thế này.

Trần Thiên Minh lớn tiếng nói: "Tốt lắm, mọi người đem cá vừa câu được dồn vào một thùng đi, sau đó rửa sạch tay rồi trở lại lều của mình nghỉ ngơi đi!"

"Vâng." Các học sinh cùng lên tiếng. Nhìn bộ dáng của bọn họ tuyệt không có khẩn trương, đặc biệt sau khi Tôn Úy Đình bọn họ xuất hiện làm anh hùng khiến cho đám học sinh đều không hề sợ hãi.

Trần Thiên Minh trở lại lều của mình, Tôn Úy Đình cũng đi theo sau, hắn nhỏ giọng nói: "Thầy, vừa rồi thật sự cảm ơn thầy đã cứu bọn em."

"Ngốc vậy, các em là học sinh của thầy, nói cái gì mà cảm ơn hay không cảm ơn. Hơn nữa vừa rồi là em cứu mọi người mà." Trần Thiên Minh vỗ nhẹ lên vai Tôn Úy Đình. Tên học trò này có nghĩa khí, tuy thành tích học tập của hắn không tốt nhưng đối xử với các học sinh khác không tệ lắm. Cho nên Trần Thiên Minh mới giúp đỡ hắn.

Tôn Úy Đình nói: "Thầy, thầy không cần phải giấu em, lần trước thầy đã cứu bọn em, em chỉ biết thầy là một người không đơn giản, mà lần này tại khoảng cách xa như vậy có thể đánh ngã đám lưu manh kia, thầy chính là thần tượng của em. Thầy, có phải là thầy biết võ công hay không? Nếu đúng, vậy thầy dạy em đi!"

"Có phải là em xem phim chưởng nhiều quá hay không? Đám lưu manh kia sở dĩ đều bị ngã cũng là bởi vì đạo lý tà không thể thắng chính, chỉ cần các em đúng, bọn chúng không thể làm gì được các em." Trần Thiên Minh nói.

Tôn Úy Đình nói: "Thầy, tuy em là học sinh thế nhưng em cũng nhìn ra được thầy có chuyện không muốn nói, vậy em cũng không hỏi nữa."

Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Đây mới đúng là Uy Đình, lát nữa em gọi vài nam sinh tới, thay phiên nhau canh chừng, nếu như có người ngoài xuất hiện thì lập tức đánh thức mọi người dậy, dù sao nếu không có ai đến thì các em cũng có thể ngồi nói chuyện phiếm là được. Đám lưu manh kia hôm nay không biết tại sao lại tới gây sự với chúng ta đây?"

"Vâng, em biết rồi thưa thầy." Tôn Úy Đình cao hứng chạy đi, trong mắt hắn Trần Thiên Minh tựa như đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp, làm chuyện gì cũng thâm tàng bất lộ.

Thấy Tôn Úy Đình rời đi, Trần Thiên Minh đi đến lều của Ngô Thanhm chỉ thấy Tiểu Châu cùng Ngô Thanh hai người đang thân mật ngồi một chỗ, may mà bọn họ không có làm ra chuyện gì thương thiên hại lí gì.

"Khụ." Trần Thiên Minh cố ý ho khan một tiếng. Tiểu Châu thấy người vào là Trần Thiên Minh, cô ta chợt đỏ hồng mặt, sau đó nói với Ngô Thanh: "Ngô Thanh, trước tiên anh hãy nghỉ ngơi một chút đi, em cũng về nghỉ ngơi đây." Tiểu Hồng thấy có thêm Tiểu Châu cùng đi, cho nên đành đem lều của mình cho Tiểu Châu, nàng ở cùng với cô bạn thân là Bành Sương.

"Ngô Thanh, anh cảm thấy thân thể mình thế nào?" Trần Thiên Minh hỏi.

Ngô Thanh nhịn đau làm ra vẻ, nói: "Với thân thủ của tôi, sao có việc gì chứ? Thiên Minh, cậu nhanh đi ngủ thôi, tôi cũng phải nghỉ ngơi một chút, nếu lát nữa đám người xấu lại tới, tôi nhất định phải cho bọn chúng biết thế nào là răng rơi đầy đất."

Trần Thiên Minh gật đầu nói: "Tốt lắm, anh ngủ đi, tôi cũng quay về nghỉ ngơi đây." Trần Thiên Minh vừa nói liền đi ra ngoài, đột nhiên hắn quay đầu lại điểm lên huyệt ngủ của Ngô Thanh.

Kiểm tra qua kinh mạch của Ngô Thanh, Trần Thiên Minh phát hiện Ngô Thanh cũng không bị thương nặng gì, chẳng qua vết thương ngoài da khiến cho đau đớn mà thôi. Thế cho nên Trần Thiên Minh liền vận công chữa thương cho hắn, qua một hồi Ngô Thanh tỉnh dậy liền phát hiện mình không còn đau đớn như trước nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.