Lưu Manh Lão Sư

Chương 418: Chương 418: Anh thích con trai hay con gái






Trần Thiên Minh cươi nói: “Mỹ Cầm, em đừng lo lắng. Bố mẹ anh không phải là người như vậy. Nếu như họ không đồng ý, anh sẽ thuê cho em một phòng ở huyện. Anh không ở nhà thường xuyên, anh sợ em buồn. Hay anh bảo mẹ em và em trai em tới ở cùng em. Mai anh sẽ gọi bọn Lâm Quốc về làm thủ tục chuyển trường cho cậu ấy và thu xếp chuyển nhà”.

“Thiên Minh, anh tốt với em quá” Lưu Mỹ Cầm cảm kích nói.

“Trời ạ. Em nói gì vậy. Em là mẹ của con anh, là vợ của anh. Anh không tốt với em thì tốt với ai hả?” Trần Thiên Minh cười khẽ sờ mặt Lưu Mỹ Cầm.

“Khi nào chúng ta chuyển đi?’ Lưu Mỹ Cầm hỏi Trần Thiên Minh.

“Sáng mai chúng ta sẽ đi. Dù sao chúng ta không cần phải mang gì. Chỉ cần mang mấy thứ lặt vặt thôi” Trần Thiên Minh nói:

“Nếu em ở lại Huyện, từ thành phố M về huyện không xa lắm. Ít nhất anh sẽ về ở cùng em tuần một tối”

“Chỉ sợ làm ảnh hưởng tới công việc của anh. Em không sao cả, còn có mẹ chăm sóc em. Hơn nữa ở huyện cũng rất tiện lợi” Lưu Mỹ Cầm nói.

Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “Không sao. Anh sẽ sắp xếp công việc. À, Mỹ Cầm, Lệ Linh nói đã viết cho em một chi phiếu năm vạn”

Sáng nay khi Trần Thiên Minh nói với Trương Lệ Linh hắn phải về thăm Lưu Mỹ Cầm. Nàng lập tức viết ngay một chi phiếu năm vạn cho Lưu Mỹ Cầm.

“Thiên Minh, mọi người cho em nhiều tiền quá. Lần trước mấy người Lệ Linh tới thăm em cũng đã đưa tiền cho em. Bây giờ em còn mấy chục vạn chưa dùng đến. Mọi người đưa em nhiều tiền vậy để làm gì?”Lưu Mỹ Cầm sốt ruột hỏi.

“Ha, ha. Trương Lệ Linh nói bây giờ tất cả mọi người đều ở M kiếm tiền, chỉ mình em chịu khổ cực ở lại huyện J vậy nên chút tiền này coi như đền bù cho em. Thôi được Mỹ Cầm em cứ đưa cho mẹ em hai mươi vạn, coi như tiền học đại học của em trai em”

Trần Thiên Minh suy nghĩ một lát rồi nói với Lưu Mỹ Cầm.

Lưu Mỹ Cầm nghe Trần Thiên Minh nói vậy nàng rớm nước mắt nói với hắn: “Thiên Minh, anh tốt với gia đình em quá”.

Ngay lúc đó mẹ Trần Thiên Minh đi ra, bà thấy Lưu Mỹ Cầm đang khóc, tức giận chỉ vào Trần Thiên Minh nói:

“Trần Thiên Minh, có phải con lại làm cái gì có lỗi với Mỹ Cầm không? Con xem mẹ xử lý con thế nào, con mau cút đi”

Vừa nói bà vừa nhìn quanh như muốn tìm chổi.

“Mẹ, không phải, con khóc vì vui thôi”

Lưu Mỹ Cầm thấy mẹ mắng Trần Thiên Minh vội giải thích với mẹ.

“Mẹ, sau này mẹ lưu ý cách dùng từ chút, con sao có thể khi dễ Mỹ Cầm được?” Trần Thiên Minh liếc nhìn mẹ mình, bất bình nói.

“Thiên Minh, bụng Mỹ Cầm càng lúc càng to, không thể để nó ở lại nông thôn được. Ở đây điều kiện chăm sóc không tốt. Phải đưa nó về huyện thôi” Mẹ Thiên Minh nói.

“Đúng vậy, hôm nay con về đây là muốn bàn với mọi người. Ngày mai chúng ta chuyển về huyện. Mẹ, con nghĩ sẽ đưa mẹ và em trai Mỹ Cầm lên đây ở cùng. Nhà chúng ta có ba phòng ngủ. Bây giờ chị Yến làm việc ở M, phòng của chị ấy để cho mẹ và em trai Mỹ Cầm ở, được không?” Trần Thiên Minh hỏi mẹ.

“Được, được. Như vậy Mỹ Cầm sẽ không thấy buồn. Hơn nữa càng nhiều người càng vui. Bây giờ chúng ta cũng không lo thiếu tiền nữa” Mẹ Trần Thiên Minh gật đầu đồng ý với hắn.

“Vậy là tốt rồi. Đây chỉ là tạm thời thôi. Sau này khi công ty địa ốc của con kiếm được tiền, con sẽ mua một biệt thự ở M, đón mọi người tới đó ở. Lúc đó Mỹ Cầm sẽ không buồn nữa” Trần Thiên Minh cười nói.

“Để sau hãy nói. Mẹ đã chuẩn bị thức ăn. Nhân tiện mẹ sẽ thông báo cho cha con xem ông ấy có quay về không. Dù sao đã có mẹ Mỹ Cầm phụ giúp, ông ấy không quay về cũng không sao” Bà cười nói.

Buổi tối Trần Thiên Minh và Lưu Mỹ Cầm nằm trên giường nói chuyện.

“Mỹ Cầm, hình như đứa bé đang động đậy” Trần Thiên Minh vừa nhẹ nhàng vuốt ve bụng Lưu Mỹ Cầm vừa nói.

“Đó là thai nhi cử động. Bây giờ con chúng ta ngày càng đạp mạnh” Lưu Mỹ Cầm dịu dàng nói.

Khi thai nhi càng phát triển nàng càng cảm nhận được sự hiện hữu của con

mình.

“Mỹ Cầm, anh nghe nói thai nhi rất thích nghe nhạc, mai anh sẽ đi mua nhạc dành cho thai nhi” Trần Thiên Minh nghĩ rồi nói.

“Em nhờ người mua rồi. anh không cần mua nữa” Lưu Mỹ Cầm nói:

“Thiên Minh, bây giờ anh với Hà Đào thế nào? Lần trước em gọi điện cho cô ấy, cô ấy bảo anh và cô ấy cùng dạy một trường. Cô ấy có vẻ không vui”.

“Ôi, không nói về cô ấy nữa. bây giờ Hà Đào không quan tâm tới anh. Có thể vì cô ấy thấy bên anh có nhiều phụ nữ” Trần Thiên Minh lắc đầu cười buồn.

“Cũng có thể. Không phải người phụ nữ nào cũng chấp nhận chuyện này. Nếu không vì em mang thai, anh lại đối xử tốt với em như vậy, em cũng chẳng để ý tới anh” Lưu Mỹ Cầm hờn mát nhìn Trần Thiên Minh nói.

Nếu bây giờ cho nàng lựa chọn lại, nàng vẫn sẽ lựa chọn Trần Thiên Minh bởi vì Trần Thiên Minh đối xử với nàng rất tốt.

“Mỹ Cầm, ngày trước em có thích anh không?’ Trần Thiên Minh hỏi Lưu Mỹ Cầm.

“Không, không có”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mỹ Cầm đỏ bừng lên khi nàng nghe Trần Thiên Minh nói vậy.

Trần Thiên Minh nghe Lưu Mỹ Cầm nói thế nhưng hắn biết nàng nói một đằng nghĩ một nẻo. Vì vậy hắn tiếp tục truy hỏi Lưu Mỹ Cầm:

“Mỹ Cầm, có phải lần đó trong phòng tập thể em nói chuyện với gã hiệu trưởng đầu heo đó rồi anh xuất hiện ngăn cản hành động đồi bại của hắn là em đã thích anh, phải không?''

“Không phải”

Dường như Lưu Mỹ Cầm đã bị Trần Thiên Minh đoán đúng nên nàng không dám nhìn Trần Thiên Minh.

“Không phải? Vậy tại sao em không mượn bảng kê công tác của Hà Đào mà lại sang mượn anh? Lúc đó Hà Đào đang ở trong phòng cô ấy” Trần Thiên Minh cố tình nói ra.

“Em, em nghĩ Hà Đào không ở trong phòng” Mặt Lưu Mỹ Cầm càng đỏ.

“Vậy sao có lần anh cũng thấy bảng kê công tác ở trong phòng em?”

Trần Thiên Minh lại cố tình bịa chuyện. hắn có nhìn thấy hay không thì Lưu Mỹ Cầm cũng không biết, ngược lại có thể buộc Lưu Mỹ Cầm thú nhận.

“Em, em mới tìm thấy” Lưu Mỹ Cầm ấp úng nói.

Nàng không ngờ Trần Thiên Minh chỉ sang phòng nàng hai, ba lần mà hắn cũng nhìn thấy bảng kê công tác của giáo viên.

Trần Thiên Minh đặt ngón tay vào chóp mũi của Mỹ Cầm trêu chọc nàng:

“Mỹ Cầm, bây giờ em là vợ anh, sắp làm mẹ rồi. Em còn thẹn thùng gì nữa. Nói thật đi em có ấn tượng tốt với anh từ lúc nào?”

Trần Thiên Minh cố ý đổi thành “có ấn tượng tốt” để Lưu Mỹ Cầm dễ dàng thổ lộ hơn.

Lưu Mỹ Cầm len lén nhìn Trần Thiên Minh, nàng lí nhí nói:

“Thì từ cái lần anh nói đấy. Ai bảo anh đối xử xa cách, kiêu ngạo với em. Em tức quá nên muốn xem anh là người như thế nào?” Lưu Mỹ Cầm nói xong nàng lại cúi đầu xuống.

“Vậy em nhờ anh sửa điện là cũng nhân cơ hội gần gũi anh hả?”

Trần Thiên Minh vẫn không buông tha hắn muốn Lưu Mỹ Cầm kể chi tiết mọi chuyện.

“Dạ, đúng” Giọng nói của Lưu Mỹ Cầm nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Trần Thiên Minh vẫn nghe thấy vì hắn đã luyện Hương Ba Công, âm thanh nhỏ nữa hắn cũng nghe thấy.

“Ồ, thì ra là như thế” Trần Thiên Minh cười đắc ý.

“Thiên Minh, anh xấu lắm. Em đã xấu hổ thế mà anh còn cười em nữa”.

Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh cười giễu cợt mình nàng giận dỗi giơ bàn tay trắng, nhỏ nhắn đấm vào ngực Trần Thiên Minh. Nàng sợ Trần Thiên Minh bị thương nên nàng không nỡ đánh quá mạnh.

“Không cười, không cười, vợ yêu của anh”

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nắm tay Lưu Mỹ Cầm, cười nói. Nếu hắn không sợ ảnh hưởng tới thân thể Mỹ Cầm, hắn sẽ phải vuốt ve, âu yếm Mỹ Cầm một trận thỏa thê.

Lúc này thân hình Mỹ Cầm càng đẫy đà. Bụng của phụ nữ có thai thường căng lên trong rất khó coi.

Nhưng Lưu Mỹ Cầm không thế, cả người nàng toát ra một sức quyễn rũ mê hồn làm Trần Thiên Minh chỉ muốn ‘gần gũi” nàng. Đặc biệt đôi gò bồng đảo của nàng càng lúc càng lớn hơn nhiều.Sức hấp dẫn của chị Đình cũng chỉ như này mà thôi.

Anh còn nói. Lúc đó em thấy anh ở một mình, sợ anh bị đói, có lòng tốt mời anh ăn cơm, ai ngờ anh sang ăn cơm cùng Hà Đào”

Lưu Mỹ Cầm cảm thấy chua xót khi nhớ lại chuyện trước kia. Nếu như nàng và Trần Thiên Minh không phát sinh chuyện đó thì mối quan hệ của hai người chẳng đi đến đâu.

“Nếu em sớm nói với anh thì buổi trưa anh ăn cơm với Hà Đào tối anh sang ăn với em”

Trần Thiên Minh oán trách Lưu Mỹ Cầm, hắn trách nàng đã không nói cho hắn biết.

Lưu Mỹ Cầm yêu kiều mắng Trần Thiên Minh:

“Anh thì chỉ nghĩ cho mình. Em chỉ muốn đạp cho anh mấy đạp, lại còn phân ra buổi trưa, buổi tối” Lưu Mỹ Cầm trừng mắt liếc nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cười nói: “Không phải em và Hà Đào là bạn thân của nhau sao? Anh sợ hai người tổn thương nên anh mới sắp đặt êm đẹp như thế. Ha ha’.

“Thiên Minh, anh phải cố gắng khuyên nhủ Hà Đào, không được nản chí, cô ấy là cô gái rất tốt” Lưu Mỹ Cầm động viên Trần Thiên Minh.

Lúc trước nàng và Hà Đào cùng có quan hệ với Trần Thiên Minh, sau này Hà Đào còn nói rõ chuyện nàng có thai với Trần Thiên Minh vì thế nàng không đố kỵ Hà Đào.

“Ôi, khó lắm. Bây giờ Hà Đào đã có bạn trai. Anh muốn khuyên nhủ cô ấy cũng không được” Trần Thiên Minh khẽ thở dài, nuối tiếc nói.

Lưu Mỹ Cầm nghe Trần Thiên Minh nói thế nàng cũng không biết phải nói gì. Dù sao đây là chuyện riêng của hai người, mọi chuyện còn phải dựa vào duyên phận của hai người.

“Thiên Minh, anh muốn sinh con trai hay con gái hả?” Lưu Mỹ Cầm hỏi Trần Thiên Minh.

“Nam, hay nữ cũng được. Chỉ cần khỏe mạnh thôi” Trần Thiên Minh cười nói.

“Ừ, nhưng em muốn sinh con trai. Trần gia đã ba đời đơn truyền. Nếu em sinh con gái em không dám nhìn mặt mẹ nữa” Lưu Mỹ Cầm lo lắng nói.

“Em định trả thêm tiền cho bác sỹ để hỏi xem con trai hay con gái nhưng em lại sợ chính mình không chịu được khi biết là con gái”.

“Em không nên hỏi, bác sỹ sẽ không nói đâu. Sinh con gái không tốt à? Anh thích có con gái xinh đẹp như em. Hơn nữa em vẫn có thể sinh con nữa. Anh nghĩ sang năm hết thời hạn nghỉ phép của em, em sẽ không đi dạy nữa, tới làm ở công ty địa ốc của chúng ta. Lúc đó em có thể sinh cho anh mười tám đứa. Ha, ha” Trần Thiên Minh cười nói.

“Anh cút đi, anh làm em như “lợn” à. Tối đa em chỉ sinh một con trai thôi” Lưu Mỹ Cầm cười mắng Trần Thiên Minh.

Lúc này nàng nghe Trần Thiên Minh nói thế tâm trạng nàng phấn chấn hơn nhiều. Chỉ cần nàng không làm giáo viên nữa nàng có thể lén sinh thêm con.

“Ha, ha, không sao. Anh nuôi được. Mỗi người các em sinh mười tám đứa, nhà chúng ta sẽ trở thành một quân đoàn” Trần Thiên Minh cười nói.

Lúc này tay hắn đang chậm rãi lần mò, vuốt ve gò bồng đảo cao, nhọn của nàng. Ôi, cứ vuốt ve chút đi. Đến thời khắc mấu chốt thì ‘xiết” chặt quần sịp là được.

“Thiên Minh, có phải anh rất muốn không?” Lưu Mỹ Cầm đỏ mặt, khẽ hỏi Trần Thiên Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.