Trần Thiên Minh vừa nghe Chung Hướng Lượng nói có việc cần nói với hắn hắn vội hỏi: “Sư huynh, có chuyện gì?”
“Là thế này, chiều nay về nhà anh đọc sách, phát hiện một biện pháp
không biết có khả thi không nữa. Vẫn chưa ai thử qua biện pháp này”
Chung Hướng Lượng nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nghe Chung Hướng Lượng nói, hắn vội hỏi lại Chung Hướng
Lượng:
“Sư huynh, phương pháp gì, anh mau nói đi”
Bây giờ Trần Thiên Minh bó tay, không tìm ra cách gì, nghe Chung Hướng Lượng nói có biện pháp đương nhiên hắn rất nóng lòng muốn biết.
Chung Hướng Lượng ngừng một lát rồi nói tiếp:
“Theo như trong sách viết, có một phương pháp đẩy mạch. Chính là vận chân khí vào trong kinh mạch thứ nhất, sau đó đẩy chân khí trong kinh mạch thứ nhất sang kinh mạch thứ hai cứ thế tái diễn đổ vào kinh mạch thứ ba, tổng cộng đổ vào ba mươi sáu kinh mạch chủ. Làm như thế yêu cầu rất cao. Đầu tiên phải biết phân biệt chính xác kinh mạch, công lực cực kỳ cao, sức chịu đựng mạnh mẽ bởi vì người bệnh vốn không biết võ công, việc đầy chân khí một kinh mạch mất gần một tiếng, đưa chân khí vào ba mươi sáu mạch chủ phải mất khoảng ba mươi sáu tiếng, không được gián đoạn. Vì thế phải phát ra chân khí của bản thân trong vòng ba mươi sáu giờ, không được nghỉ ngơi ăn uống cái gì. Nếu chỉ dừng lại một chút cũng sẽ uổng công cho dù sư
phụ ở đây cũng chưa chắc đã làm được” Chung Hướng Lượng thở dài nói.
“Sư huynh, ba mươi sáu giờ không gián đoạn à?” Trần Thiên Minh không kìm lòng được hỏi Chung Hướng Lượng.
Như thế rất khó, trước kia hắn bế quan tu luyện, đó là điều tức luyện công. Nhưng bây giờ là không ngừng phát ra chân khí, liên tục ba mươi sáu giờ. Quả thật rất khó.
“Đúng vậy, anh định không nói nhưng thấy em sốt ruột cứu chữa cho Lương
Thi Mạn nên mới nói. Nhưng việc phát chân khí trong ba mươi sáu giờ không thể xảy ra sơ sót. Chẳng những em bị tổn thương và còn tổn hại tới Thi Mạn” Chung Hướng Lượng chân thành nói.
“Vậy anh có thể cho em mượn cuốn sách có phương pháp đó không?” Trần Thiên Minh hỏi Chung Hướng Lượng.
“Anh mang đây rồi. Em xem đi. Nhưng em phải cẩn thận, dù công lực của
em cao, phải phát công trong vòng ba mươi sáu giờ liền, anh nghĩ em chưa chắc đã làm được”
Chung Hướng Lượng lo lắng nói với Trần Thiên Minh.
“Em biết, sư huynh. Em sẽ xem qua xem thế nào đã” Trần Thiên Minh nhận cuốn sách từ Chung Hướng Lượng.
“Được rồi, anh sẽ tới trường xin cho em nghỉ mấy ngày. Em cứ nghỉ ngơi hai ngày rồi lại tới trường làm việc” Chung Hướng Lượng nói xong liền rời đi.
Trần Thiên Minh mở cuốn sách ra xem trong đó ghi rõ vị trí của ba mươi sáu mạch chủ, còn vẽ cả chu trình vận chuyển của ba mươi sáu kinh mạch, một vòng chân khí qua ba mươi sáu kinh mạch tương đương với một chu thiên của người luyện võ.
Nếu đúng là như thế chỉ cần hắn đưa chân khí vào trong cơ thể Lương Thi Mạn để cơ thể nàng có thể hấp thụ thì chắc chắn sẽ cứu được nàng. Trần Thiên Minh thầm tự hỏi vấn đề là mình có thể phát công đẩy chân khí trong ba mươi sáu giờ không?
“Thiên Minh, anh nghĩ gì vậy?”
Tiểu trữ thấy Trần Thiên Minh nói chuyện
với Chung Hướng Lượng nàng không dám quấy rầy. Bây giờ Chung Hướng
Lượng đã đi nên nàng đi tới cạnh Trần Thiên Minh.
“Vừa rồi sư huynh nói cho anh một phương pháp có thể cứu được Thi Mạn.
Nhưng vẫn có chút khó khăn” Trần Thiên Minh cười buồn.
Đây không phải là một chút khó khăn mà là rất khó. Hắn chỉ sợ bản thân hắn không duy trì được ba mươi sáu giờ. Chẳng những hắn không thể cứu được Lương Thi Mạn mà còn làm hại chính bản thân mình.
“Khó lắm à?” Tiểu Trữ nhìn vẻ mặt của Trần Thiên Minh, nàng dè dặt hỏi.
“Ừ, có thể nguy hiểm đến tính mạng nữa” Trần Thiên Minh gật đầu nói:
“Đi thôi, chúng ta tới bệnh viện gặp Thi Mạn. Đến đó rồi tính”
Nói xong
Trần Thiên Minh cùng Tiểu Trữ tới bệnh viện thăm Lương Thi Mạn.
Vừa đến bệnh viện thì Trần Thiên Minh gặp chị Yến. Hắn đi lên hỏi nàng: “Chị Yến, hôm nay chị trực đêm à?”
Chị Yến nhìn Tiểu Trữ bên cạnh Trần Thiên Minh rồi cười nói: “Đúng, Thiên Minh. Đây là cô gái em cứu à? Xinh quá”.
Trần Thiên Minh bối rối nói: “Vâng, cô ấy là Tiểu Trữ. Tiểu Trữ, đây là chị của anh. Em cứ gọi là chị Yến. Chị Yến và anh lớn lên cùng nhau. Chị Yến là người hiểu rõ anh nhất”
Trần Thiên Minh giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.
“Chị Yến, chào chị. Chị rất đẹp” Tiểu Trữ đi tới bên cạnh chị Yến, ngọt ngào nói.
“Tiểu Trữ, em mới là người xinh đẹp. Nếu chị là con trai, chị sẽ quyết tranh với Thiên Minh” Chị Yến khẽ kéo Tiểu Trữ vào lòng, dịu dàng nói.
“Thiên Minh, tình trạng của Thi Mạn ngày càng xấu. Lúc nãy cô ấy lại ngất. Cứ như này cô ấy sẽ không duy trì được lâu nữa” Chị Yến lo lắng nói với hắn.
Trần Thiên Minh nghe xong, gật đầu nói: “Em biết rồi. Chị, em sẽ cố nghĩ cách. Chị đang bận, bọn em đi gặp Thi Mạn đã”
Nói xong Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ chào chị Yến và đi tới phòng bệnh của Lương Thi Mạn.
Vừa vào phòng Lương Thi Mạn, một người đứng lên chào hắn: “Đại ca”.
“Ừ, các anh em vất vả quá. Ăn cơm chưa?” Trần Thiên Minh nói.
“Ăn rồi. Lương tiểu thư lại vừa ngất” Người đó nói.
“Anh biết rồi. chú đi nghỉ ngơi một chút. Nơi này cứ để cho anh” Trần Thiên Minh gật đầu.
Hắn suy nghĩ một lát rồi kéo Tiểu Trữ sang một bên nói với nàng: “Tiểu Trữ, anh có việc cần nói với em”.
“Chuyện gì?” Tiểu Trữ hỏi Trần Thiên Minh.
“Anh sẽ dùng biện pháp của sư huynh bảo để cứu Thi Mạn, nhưng anh muốn
hỏi ý kiến em đã” Trần Thiên Minh nghiêm túc nói với Tiểu Trữ.
“Ý kiến gì?” Tiểu Trữ hỏi.
“Lần này anh cứu Thi Mạn, giúp cô ấy truyền chân khí vào ba mươi sáu mạch chủ, mất ba mươi sáu giờ. Vì không thể nhận sai mạch, có khi phải cởi hết quần áo của Thi Mạn. Anh nghĩ anh nên hỏi ý kiến của em trước”
Trần Thiên Minh nói.
“Anh hỏi em làm gì? Anh cũng đã từng “thoát” của em. Chuyện này có gì liên quan tới em đâu”
Tiểu Trữ vốn định nói: Cởi quần áo của em, nhưng nàng không thể nói từ đó nên nói tránh đi.
“Em là bạn gái của anh. Anh muốn chính em đồng ý anh mới cởi quần áo của cô gái khác. Nếu anh không nói, cứ thế cởi quần áo của Thi Mạn ra, em tức giận thì anh biết làm sao?” Trần Thiên Minh sốt ruột nói.
Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh nói như thế nàng cực kỳ vui sướng nàng hỏi lại hắn: “Anh muốn nghe ý kiến của em à?
Trần Thiên Minh lập tức gật đầu nói: “Đương nhiên. Em bảo anh đi về hướng đông, anh sẽ không bao giờ đi về hướng tây”.
“Ý của em là nếu cứu được chị Thi Mạn, chuyện gì em cũng đồng ý. Thiên
Minh, anh nhất định phải cứu chị Thi Mạn” Tiểu Trữ đau lòng nói với Trần Thiên Minh.
“Anh sẽ cố hết sức. Đi, chúng ta đi hỏi xem Thi Mạn có đồng ý không?” Trần Thiên Minh nói với Tiểu Trữ.
Tiểu Trữ ngạc nhiên hỏi; “Thi Mạn đang hôn mê mà. Sao anh có thể nói với chị ấy?”
Trần Thiên Minh lo lắng nói: “Thi Mạn bị ngất là do chân khí của anh trong cơ thể cô ấy không còn. Chỉ cần anh truyền chân khí vào cô ấy sẽ tỉnh lại. Ôi, xem ra tình trạng của cô ấy càng ngày càng tệ. Không sử dụng biện pháp đó không được”
Vốn Trần Thiên Minh còn muốn suy nghĩ thêm nhưng ngay khi tới bệnh viện nghe tin Lương Thi Mạn lại bị ngất hắn ngay lập tức quyết định dùng biện pháp đó cứu Lương Thi Mạn.
Trần Thiên Minh đi tới bên cạnh Lương Thi Mạn, hắn đặt tay phải vào người nàng, vận chân khí truyền vào người nàng. Quả nhiên lát sau Lương Thi Mạn dần tỉnh lại.
“Thiên Minh, Tiểu Trữ, hai người đã tới” Lương Thi Mạn muốn ngồi dậy nói chuyện với hai người nhưng nàng không thể ngồi dậy nổi.
Tiểu Trữ thấy vậy vội đỡ lấy Lương Thi Mạn, nói: “Thi Mạn, chị không khỏe, đừng ngồi dậy, chị cứ nằm nói chuyện”.
“Tiểu Trữ, tình trạng của chị càng xấu. Lúc chiều không như thế này. Xem ra chị sắp phải rời khỏi thế giới này rồi” Lương Thi Mạn buồn bã nói.
“Sẽ không đâu. Thiên Minh đã nghĩ ra biện pháp cứu chị. Bây giờ bọn em
muốn nói với chị”
Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn thương tâm như vậy nàng vội nói ra.
“Thật ư?” Lương Thi Mạn nghe Tiểu Trữ nói Trần Thiên Minh có cách cứu
nàng, mừng rỡ hỏi.
Mặc dù nàng nói không muốn sống nữa, nhưng đó chỉ là do nàng nghĩ mình đã vô phương cứu chữa. Bây giờ nghe nói bản thân mình có thể được cứu bảo sao nàng không vui mừng được.
Trần Thiên Minh ngập ngừng nói với Lương Thi Mạn:
“Có cách nhưng chưa chắc chắn sẽ thành công. Anh muốn hỏi ý kiến em một chút”
Mặc kệ là như thế nào dù nói ra như vậy không hay lắm nhưng Trần Thiên Minh không muốn để Lương Thi Mạn nghĩ hắn thật sự cứu được nàng. Nếu hắn cứ duy trì được ba mươi sáu tiếng theo phương pháp đó thì hắn chắc chắn sẽ cứu được nàng nhưng vấn đề là hắn có thể duy trì được ba mươi sáu tiếng hay không?
Nếu như hắn có thời gian điều tức một tiếng để hấp thu khí trời hòa cùng chân khí cơ thể rồi lại tiếp tục nhưng lần đẩy mạch này không có thời gian nghỉ, có nghĩa hắn không có thời gian điều tức.
Ôi, nếu như có một cao thủ có công lực tương đương hắn trợ giúp để hắn có thể nghỉ ngơi, chỉ cần một tiếng là ok. Nhưng tìm đâu ra cao thủ như vậy.
Ở Huyền môn chỉ có đại bá và Trí Hải sư huynh là có thể. Nếu tìm được Trí Hải sư huynh thì Thi Mạn đã mất mạng. Hơn nữa Trí Hải là người xuất gia, ông dám nhìn phụ nữ ở trần không? Xem ra hắn chỉ còn cách liều mạng.
“Thiên Minh, không sao cả. Em vốn đã không còn hy vọng gì nữa. Bây giờ
anh có cách, cứ thử qua biết đâu có thể cải tử hoàn sinh” Lương Thi Mạn
buồn bã nói.
“Nhưng, còn….” Trần Thiên Minh nói tới đây hắn đột nhiên đỏ mặt không nói nữa. Hắn quay sang nói với Tiểu Trữ:
“Tiểu Trữ, em nói với Thi Mạn đi”
Ý hắn muốn bảo Tiểu Trữ nói với Thi Mạn chuyện phải cởi quần áo của nàng.
“Em, em…” Tiểu Trữ cũng đỏ mặt ấp úng. Nàng lắc đầu bối rối nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, anh nói với chị ấy đi”.
Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ không chịu nói hắn đành ấp úng nói:
“Là thế này lần này phải truyền chân khí vào ba mươi sáu mạch chủ. Nếu như
đẩy không đúng sẽ xảy ra chuyện, tính mạng của em sẽ gặp nguy hiểm vì vậy phải cởi hết quần áo của em ra để tiến hành đẩy chân khí, không biết ý em thế nào?” Trần Thiên Minh nói xong mặt hắn đỏ lên.