Lưu Manh Lão Sư

Chương 556: Chương 556: Ba Tang lo lắng






Từ buổi tối hôm xuất hiện sự kiệnkẻ địch đánh lén, Trần Thiên Minh cùng với bọn Lâm quốc thay nhau bên cạnh Ngật Tang Đại Kiệt canh giữ, để tránh kẻ địch một lần nữa xâm phạm đến. Nhưng bọn Hổ vương bị Trần Thiên Minh đánh một lần, cũng không dám tới nữa, vì vậy những buổi tối sau đó cũng tương đối an toàn không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Ngật Tang Đại Kiệt rời khỏi giường, liền tới ngay bên cạnh Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên sinh, tối qua là nhờ có các anh, không thì…”

“ Đừng khách khí, đây là trách nhiệm của chúng tôi”. Trần Thiên Minh mỉm cười rồi lắc đầu nói.

“Tối hôm qua sáu kẻ địch có sáu người, đều là sáu cao thủ, nếu như không là nhờ có các anh, không thì lần này có thể tôi không tránh khỏi. Xem ra, Lạp Đạt đã rất biết nắm bắt thời cơ, muốn dồn tôi vào chỗ chết đây mà”. Ngật Tang Đại Kiệt thở dài nhẹ một hơi.

Trần Thiên Minh ngẫm lại. vuốt cằm nói: “Hoạt Phật, nếu như tối qua không có chúng tôi thì các cao thủ ở đây cũng sẽ ngăn cản bọn chúng. Hơn nữa, tôi có một cảm giác rất kỳ quái, chính là khi chúng tôi chuẩn bị tiêu diệt sáu cao thủ đó thì đột nhiên có một người xuất ra một làn khói độc, mặc dù tôi không nhìn thấy mặt của người này nhưng đoán là một đệ tử trong môn giáo của người”.

Ngật Tang Đại Kiệt đã có một vẻ trầm tư nói: “Chuyện này tối qua Hồ Minh cũng có bẩm báo với tôi, tôi đã thấy rất buồn bực, nhưng cũng có khẳng định là trong giáo hội chúng tôi có nội gián, mà tôi nghĩ là có ba đệ tử có thể có chút liên quan”.

“Hoạt Phật, nói như vậy thì người đang trong tình cảnh hết sức nguy hiểm đó, nội gián giống như một người bình tĩnh ngắm bắn, khi thời cơ đến là có thể nổ súng ngay”. Trần Thiên Minh có chút lo lắng, sự việc xảy ra tối hôm qua chứng tỏ trong Hoàng giáo nhất định có nội gián, nếu như không bắt được kẻ đó thì rất có thể trong thời điểm quan trọng hắn sẽ tấn công sau lưng mọi người”.

“Ôi, xem ra ta đã sai lầm rồi, nhưng đệ tử này ta cũng không biết là ai?” Ngật Tang Đại Kiệt nói.

“Vậy người phải cẩn thận một chút, kể cả Hồ Minh và Ba Tang cũng phải đề phòng, nội gián một ngày không thể tìm ra, người phải cảnh giác cao độ, đừng để ba anh em chúng tôi rời khỏi người. Người càng tưởng rằng không có kẻ nào trong hội bán đứng thì có thể hắn đã bán đứng người rồi”. Trần Thiên Minh nói với Ngật Tang Đại Kiệt.

Ngật Tang Đại Kiệt gật đầu nói: “Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận”.

Lúc này, từ ngoài cửa đi vào một Lạt Ma chừng sáu mươi tuổi, mặt mày có chút xanh xao, vàng vọt, vóc người nhỏ nhắn, gầy gò. Hắn đi đến bên cạnh Ngật Tang Đại Kiệt, nhỏ giọng mà nói: “Hoạt Phật, đã đến lúc người đi giảng kinh”. Nói xong, hắn len lén liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, hình như có vẻ ngạc nhiên vì chưa bao giờ gặp qua Trần Thiên Minh.

“Trần tiên sinh, đây là đệ tử Ba Tang của tôi, Ba Tang, đây là một người bạn của ta Trần tiên sinh. Bởi vì bây giờ ta đang trong hoàn cảnh nguy hiểm nên ta mời hắn cùng một vài thuộc hạ của hắn đến đây giúp ta”. Ngật Tang Đại Kiệt thấy ánh mắt kỳ quái của Ba Tang đang nhìn chăm chăm vào Trần Thiên Minh, hắn liền hướng đến Ba Tang giới thiệu rõ bởi vì thân phận của bọn Trần Thiên Minh sớm muộn gì thì Ba Tang cũng biết.

“Ưm, như vậy thì thật tốt quá, chuyện xảy ra tối hôm qua làm tôi sợ muốn chết, nhưng tôi cũng nghe Hồ Minh nói bên cạnh Hoạt Phật đã có người bảo vệ nên tôi cũng yên lòng. Người đó chính là Trần tiên sinh đây hả?” Ba Tang cao hứng nói.

Ngật Tang Đại Kiệt nói: “Đúng vậy, tối hôm qua may nhờ có Trần tiên sinh và mấy người kia”.

“Hoạt Phật, tối hôm qua mặc dù tôi phụ trách cảnh giới bên ngoài nhưng tôi nghe vài đệ tử nói có người phóng khói độc, tôi đoán là trong Hoàng Giáo chúng ta có nội gián, nếu như không có nội gián xuất hiện thì mấy kẻ địch kia nhất định không thể trốn thoát được”.

Ngật Tang Đại Kiệt gật đầu, “Đúng vậy, tôi cũng vừa nói chuyện với Trần tiên sinh, nếu như tối hôm qua mà không có người phóng khói độc thì mấy kẻ địch đó không thể chạy thoát được. Ôi, nếu như bắt được sáu tên địch đó thì sau này có phải chúng ta sẽ không phải trong tình cảnh như này không”.

“Vậy Hoạt Phật người nhất định phải cẩn thận”. Ba Tang lo lắng mà nói.

“Được rồi, ta sẽ cẩn thận, thôi anh cứ ra ngoài trước chờ ta, một chút rồi ta ra sau”. Ngật Tang Đại Kiệt nói. Thấy Ba Tang đi ra ngoài, Ngật Tang Đại Kiệt liền quay sang phía Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên sinh, tôi muốn đi giảng kinh, anh bảo ba người của bọn A Quốc đi theo tôi là được, còn anh hay là cứ về nghỉ ngơi một chút đi!”

Trần Thiên Minh gật đầu, sau đó cùng nhắn nhủ một số chuyện với bọn Lâm Quốc, sau đó mới rời đi.

Trở lại khách sạn, Trần Thiên Minh nghe thấy Ngô Tổ Kiệt nói có người tên là Tôn Hoa đến tìm hắn. Vì vậy, hắn đến gõ cửa phòng 305, một lát sau,, cửa mở, Phương Minh Ngọc ra mở cửa.

“Tôn tiên sinh, tối qua anh tìm tôi sao?” Trần Thiên Minh hỏi.

Phương Minh Ngọc thấy Trần Thiên Minh thì có chút sửng sốt, sau đó hắn liền cười nói: “Sáng sớm tôi lại còn tưởng là ai cơ? Không ngờ là Trần tiên sinh. Đúng vậy, tối qua tôi định qua hỏi anh, hôm nay tôi đi lấy dược liệu trong thôn, anh có đi cùng không?’

Trần Thiên Minh lắc đầu nói: “Hôm nay tôi không muốn đi, anh cứ đi một mình đi! Cám ơn anh nhé, Tôn tiên sinh, giờ tôi có việc phải đi trước đây”. Nói xong, Trần Thiên Minh từ biệt Phương Minh Ngọc quay về phòng mình.

Phương Minh Ngọc thấy Trần Thiên Minh rời đi hẳn, hắn âm thầm cắn răng. Có thể nói bây giờ nếu có thể được thì hắn chỉ muốn cho Trần Thiên Minh một chưởng rồi giết chết luôn cho rồi. Nhưng hắn biết rằng so với Trần Thiên Minh thì võ công của hắn còn thua xa nên không dám lỗ mãng.

Khi Trần Thiên Minh trở lại phòng của mình cách đó không xa, Thản Tạp cũng lại đây. Hắn nói với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, thật là vô duyên quá, tối hôm qua chúng tôi mải nói chuyện trong phòng nên đã tới chậm”.

“Không có chuyện gì đâu, dù sao bây giờ cũng còn sớm, Thản Tạp, ở Hoàng Giáo các anh đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Thiên Minh cố ý hỏi thăm.

“Ngày hôm qua có người muốn giết Ngật Tang Đại Kiệt Hoạt Phật, chúng tôi cũng đã đánh lùi được bọn họ khá tốt”. Thản Tạp nói.

“Vậy bắt được hung thủ chưa?” Trần Thiên Minh hỏi.

“Chưa”. Thản Tạp lắc đầu.

“Ôi, bây giờ con người thật sự là càng ngày càng quá đáng, ngay đến cả Hoạt Phật mà cũng dám giết”. Trần Thiên Minh thở dài một hơi.

Thản Tạp nghe Trần Thiên Minh nói như vậy hình như cũng vô cùng tức giận mà nói thêm: “Thật không ra làm sao, những người này thật là to gan lớn mật, ngay cả Hoạt Phật của chúng ta mà cũng dám giết. Nếu tôi mà bắt được bọn chúng nhất định giết không tha”.

“Chẳng lẽ không có chút đầu mối gì sao?”” Trần Thiên Minh lại cố ý hỏi Thản Tạp.

Thản Tạp liền nói: “Chúng tôi cũng có phán đoán”. Nói tới đây, Thản Tạp đột nhiên có cảm giác không nên nói như vậy với Trần Thiên Minh, cho dù Trần Thiên Minh với hội Hoàng Lạt Ma Giáo là bạn bè nhưng đó cũng là chuyện nội bộ, không thể nói cho Trần Thiên Minh. Vì vậy, hắn không nói gì thêm nữa.

“Là ai?” Trần Thiên Minh thấy Thản Tạp không nói gì nên cũng không hỏi tới nữa.

“Trần tiên sinh, đây là chuyện trong môn giáo của chúng tôi, anh không thể biết được”. Thản Tạp lắc đầu cự tuyệt.

Trần Thiên Minh cố tình tỏ ra ngạc nhiên mà nói: “Thản Tạp, các anh có nhiều người như vậy, tại sao ngay cả thích khách cũng không bắt được?”

Thản Tạp suy nghĩ một chút, cảm giác câu hỏi đó của Trần Thiên Minh cũng không có gì nên trả lời: “ bọn họ rất thông thuộc địa hình Hoàng Giáo chúng tôi, tôi có nghe mấy đệ tử gác đêm nói rằng những người đó toàn đi những đường mà chúng tôi vừa tuần tra qua, dường như họ rất quen thuộc với chúng tôi”.

“Nói như vậy là bên trong Hoàng Giáo các anh có nội gián?” Trần Thiên Minh nói.

Thản Tạp nhìn ra cửa một chút, rồi nhỏ giọng nói: “Trần tiên sinh, tôi thấy anh với Hoàng Giáo chúng tôi cũng là bạn bè, tôi cũng không giấu anh nữa, mấy đệ tử có quan hệ tốt với tôi đều nói rằng, kẻ địch lần này nhất định biết rõ tình hình bên trong Hoàng Giáo chúng tôi, lại còn có một người mặc đồ đen từ trong Hoàng Giáo chạy ra cứu nguy cho bọn chúng, nếu không thì bọn chúng cũng không thể thoát được”.

“Trời ạ, như vậy thì thật đáng sợ, Thản Tạp, vậy việc kinh doanh của chúng ta có thể gặp nguy hiểm không?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp.

“Không sao đâu”, Thản Tạp xua xua tay nói, “thích khách này cũng không phải nhằm vào các anh, bọn chúng chỉ nhằm vào chúng tôi, ba người đệ tử bên cạnh Ngật Tang Đại Kiệt đã bị thích khách giết chết, ở Tây bộ này chuyện đó đã không còn là bí mật nữa, tất cả mọi người đều biết cả”. Thản Tạp có chút lo lắng, nếu tình hình cứ như thế này thì tính mạng của Hoạt Phật ngày càng nguy hiểm.

“Chún tôi không có nguy hiểm gì là tốt rồi, nhưng các anh cũng phải cẩn thận đấy”. Trần Thiên Minh cố ý đưa tay đập đập vào ngực mình thở phào nhẹ nhõm mà nói.

Thản Tạp nhìn Trần Thiên Minh nói: “Trần tiên sinh, hôm nay chúng ta có phải vào trong thôn mua hàng không?”

Hôm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi đi, tôi muốn đi tham quan chùa chiền nơi này một chút, muốn được tận mắt chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp của Ma Giáo một lần”.

“Vậy cũng được, đây là lần đầu tiên anh đến Ma Giáo, không đi tham quan danh lam thắng cảnh ở đây thì cũng rất đáng tiếc”. Thản Tạp gật đầu nói.

Vì vậy, Thản Tạp liền đưa Trần Thiên Minh và mấy thuộc hạ của hắn đi tham quan một số chùa chiền nổi tiếng của Hoàng Lạt Ma Giáo, xem hết rồi lại đi tham quan Hồng Lạt Ma Giáo. Bởi vì bây giờ Thản Tạp với tư cách là hướng dẫn viên dẫn du khách đi tham quan nên mấy đệ tử của Hồng Lạt Ma Giáo cũng không vặn hỏi gì nhiều, chỉ đơn giản là hỏi một số thông tin về lai lịch của bọn họ mà thôi.

“Thản Tạp, việc phân chia lợi nhuận của Lạt Ma Giáo các anh tính như thế nào?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp.

“Ôi, giải thích chuyện này thì dài lắm.Trước kia, chúng tôi chỉ có Lạt Ma Giáo thì không có việc phân chia lợi nhuận. Nhưng bởi vì từ tổ tiên của chúng tôi đã có thời chia làm vài giáo phái, chủ yến vẫn là hai giáo Hồng, Hoàng”. Thản Tạp nói.

“Tại sao không hợp nhất hai giáo vào với nhau?”

Thản Tạp cười khổ nói: “Về mặt này có rất nhiều nguyên nhân, tôi nhất thời cũng không hiểu rõ”.

Sau khi Trần Thiên Minh cùng mấy người thuộc hạ vào Hồng Giáo, cũng chụp được một vài bức ảnh, đáng tiếc là có một số phong cảnh không được chụp, nếu muốn chụp thì phải mất tiền”.

Ra khỏi Hồng Giáo, Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn lại ngôi chùa của Hồng Giáo một lần nữa, rồi lại xem chùa của Hoàng Giáo, hắn có cảm giác kiến trúc của hai giáo này đều có một đăc điểm chung. Đột nhiên, ánh mắt Trần Thiên Minh chợt sáng lên, hắn nhìn thấy không gian ở phía sau giữa hai giáo phái có một tòa thành kiến trúc, tất nhiên là không giống như chùa chiền.

“Thản Tạp, tòa thành màu trắng kia là gì vậy? Nó thuộc về Hoàng Giáo hay là Hồng Giáo? Sao trông không giống một ngôi chùa vậy nhỉ, chẳng lẽ là một khách sạn?” Trần Thiên Minh chỉ vào tòa thành màu trắng hỏi Thản Tạp.

Thản Tạp nhìn thoáng qua tòa thành màu trắng, vừa cười vừa nói: “Đó là thần đường, nó không thuộc về Hoàng Giáo chúng tôi, cũng không thuộc kiến trúc của Hồng Giáo, nó thuộc về Lạt Ma Giáo!”

Nó thuộc về Lạt Ma Giáo là sao?” Trần Thiên Minh nghi hoặc hỏi lại, không phải bây giờ Lạt Ma Giáo không thống nhất sao? Như vậy sao tòa nhà thần đường màu trắng kia lại là của Lạt Ma Giáo được?

“Đúng vậy, Trần tiên sinh, anh nhất định sẽ rất ngạc nhiên, mới tới đây ai cũng ngạc nhiên với thần đường này cả”, Thản Tạp cười nói.

Trần Thiên Minh có vẻ hứng thú khi Thản Tạp nói về thần đường, hắn cao hứng quay sang nói với Thản Tạp: “Thản Tạp, chúng ta cùng vào lễ đường tham quan một chút đi”.

Thản Tạp nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy vội vàng lắc lắc đầu nói: “Không được, Trần tiên sinh, đó là thánh địa của Lạt Ma Giáo chúng tôi, bất luận kẻ nào khoogn được phép đi vào thần đường thì không thể vào được đó”.

“Có chuyện như vậy sao? Thần đường này thần bí như vậy cơ à?” Trần Thiên Minh càng thêm tò mò.

“Đúng vậy, bên trong đó còn có thánh nữ của Lạt Ma Giáo chúng tôi, địa vị của người đối với chúng tôi còn cao hơn cả Hoạt Phật nữa đấy”. Thản Tạp nói.

“Vậy đó có phải người trông coi toàn bộ Lạt Ma Giáo không?” Trần Thiên Minh nói.

Thản Tạp xua xua tay nói: “ Tô chỉ nói đến địa vị thôi, thánh nữ trong lòng của chúng tôi đó là một vị thánh, không cho phép kẻ nào xâm phạm đến. Vả lại, bất kể Lạt Ma Giáo có xảy ra chuyện gì thì thánh nữ cũng chính là sứ giả của thần linh, là đại diện của Lạt Ma Giáo chúng tôi giao tiếp với thần linh”. Lúc này, vẻ mặt của Thản Tạp trở nên thành kính, hình như thánh nữ trong lòng hắn là một vị thần không thể xâm phạm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.