“Em là bạn gái anh mà?” Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
“Ai nói em là bạn gái của anh chứ? Anh, người ta còn chưa có đáp ứng mà!” Tiểu Trữ thẹn thùng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, ngày đó Trần Thiên Minh nói muốn nàng làm bạn gái hắn, nàng còn chưa đáp ứng, ai ngờ hiện giờ hắn lại mặt dày nói nàng là bạn gái hắn chứ.
“Đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi, anh không vội, anh có thể chờ 2 phút mà.” Trần Thiên Minh cười cười, nói với Tiểu Trữ, nữ hài tử mà, mặt ngòai thì tỏ vẻ không đồng ý, nhưng thật ra là nàng muốn lắm, nàng nói không thích ngươi, thật ra là đang thích ngươi.
“Anh vô lại!” Tiểu Trữ cúi đầu, không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa, vốn Trần Thiên Minh đối với nàng như vậy, đáng ra nàng phải thấy tức giận, nhưng mà, dường như lúc này nàng lại không thể tức giận nổi.
“Tiểu Trữ, chăng lẽ em còn không hiểu lòng anh sao? Nếu không, anh cho em kiểm tra.” Trần Thiên Minh đột nhiên nắm lấy tay của Tiểu Trữ, muốn để tay nàng lên ngực hắn cho nàng kiểm tra.
Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh ở nơi đông người mà lại cầm tay nàng như vậy, mặc dù là ánh sáng trong quán bar cũng không sáng lắm, nhưng mà những người đi qua nhìn thấy thì không tốt, vì thế, nàng vội kêu lên: “Thiên Minh, anh nhanh bỏ tay em ra, đừng để đồng nghiệp em nhìn thấy.”
Trần Thiên Minh cười cười, nói: “Tiểu Trữ, đồng sự của em đều biết em là bạn gái anh rồi, em còn thẹn thùng làm gì, bạn trai người ta nắm tay bạn gái, chẳng lẽ không được sao?”
“Cái này đều là tại anh, người ta còn chưa có đáp ứng mà, thế mà anh cứ nói với mọi người, lại còn hay đến đây gặp em nữa.” Tiểu Trữ nói đến đây, trong lòng rất ngọt ngào. Nhìn Trần Thiên Minh có xe có công ty, nhưng mà hắn không làm cao, vẫn thường xuyên giúp đỡ mình, quả thật thì hắn chính là một người bạn trai tiêu chuẩn luôn.
“Anh đấy là quan tâm đến em mà, bạn trai quan tâm đến bạn gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Trần Thiên Minh làm ra vẻ ‘cây ngay không sợ lăn quay’. Nhìn mình chỉ trong thời gian ngắn đã ‘cua’ được Tiểu Trữ, trong lòng hắn rất cao hứng.
“Tiểu Trữ, em đồng ý anh đi, em biết không? Anh vì chờ đáp án này của em, mà mấy ngày nay ngủ không có ngon đó.” Trần Thiên Minh lộ vẻ đáng thương nói.
“Vậy, em trước tiên cho anh làm bạn trai tạm thời đi, dù sao bây giờ em cũng chưa có bạn trai.” Tiểu Trữ xấu hổ nói. Nàng hiện giờ rất sợ Trần Thiên Minh cứ quấn lấy nàng hỏi chuyện này, nếu như nàng không đáp ứng hắn, không biết là hắn còn quấn đến lúc nào nữa?
“Được, một lời đã định.” Trần Thiên Minh cao hứng nói. Có thể làm bạn trai tạm thời, cứ từ từ, cách mạng sẽ thành công.
Tiểu Trữ thấy dáng vẻ cao hứng của Trần Thiên Minh, nàng cũng không tự chủ được mỉm cười, “Anh nhìn lại mình đi, giờ anh có thể quay về chỗ ngồi rồi chứ?”
“Vậy em lát nữa qua ngồi với anh nhé, cùng anh và đám huynh đệ uống chút rượu.” Trần Thiên Minh nói.
“Cái này nói sau, nếu như em bên này không có chuyện gì, lúc đó sẽ qua một chút.” Tiểu Trữ cười cười với Trần Thiên Minh, nói.
“Anh qua bên kia trước đây, bạn gái.” Trần Thiên Minh đặc biệt nhấn mạnh vào chữ ‘bạn gái’.
“Anh còn quên hai chữ ‘tạm thời’ đó,” Tiểu Trữ sửa lại cho Trần Thiên Minh.
“Giống nhau, giống nhau thôi.” Trần Thiên Minh mặt dày xua tay với Tiểu Trữ, sau đó về chỗ ngồi của mình.
Chỉ lát sau, đám Lâm Quốc đã đến, bởi vì nguyên nhân trách nhiệm, Lâm Quốc chỉ mang theo những huynh đệ ngày đó tham gia hành động mà thôi. Vì thế, 11 người đến, vừa vặn có thể tạo thành một đội bóng.
“A Quốc, các chú sao giờ mới đến, anh chờ mà đến mức đầu nở hoa rồi nè.” Trần Thiên Minh oán giận đám Lâm Quốc.
“Lão đại, khó có cơ hội được anh mới uống rượu một lần, đương nhiên bọn em phải trang điểm cho điển trai một chút, xem có thể ‘cua’ được em gái nào ở quán bar này không.” Lâm Quốc vừa cười vừa nói.
“Lão đại, hoa của anh mọc ở đâu?” Trương Ngạn Thanh cố ý hỏi Trần Thiên Minh.
“Anh chỉ dùng ví dụ để nói thôi, chú có hiểu không?” Trần Thiên Minh liếc mặt nhìn Trương Ngạn Thanh một cái, nói.
“Đến đi, chúng ta uống rượu, hôm nay phải say một bữa, chẳng mấy khi lão đại mời mà, không uống thì phí lắm.” tiểu tô cao hứng nói.
“Này, tiểu tô, chú có thể làm phục vụ không, các gì mà không uống thì phí, anh hôm nay mang không nhiều tiền đâu đó!” Trần Thiên Minh nghe tiểu tô nói có vẻ như muốn mình ‘mất máu’, vì thế ra vẻ sợ hãi nói. “Hơn nữa, uống nhiều rượu là không tốt, đối với thân thể rất có hại đó.” Trần Thiên Minh làm ra vẻ vô cùng quan tâm đến thân thể huynh đệ.
“Không cần sợ, lão đại, thân thể bọn em rất cường tráng!” Trương Ngạn Thanh vừa nói vừa tự vỗ ngực, dáng vẻ là thân thể hắn rất cường tráng, các huynh đệ khác thấy vậy vội hùa theo.
“Lão đại, anh không phải còn có thẻ sao? Không mang tiền có thể ‘quẹt thẻ’ mà, cũng như nhau thôi.” Lâm Quốc âm hiểm cười, Trần Thiên Minh muốn đơn giản mà qua chuyện, không có cửa đâu.
“Được, nếu mọi người đã nói vậy, thế thì tối nay cứ tận tình uống, không say không về (mà có say thì cũng không về… được).” Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Tiền ư, bây giờ công ty cũng kiếm ra tiền, mặc dù không nhiều, nhưng mà cũng đủ dùng.
“Phục vụ, đến đây,” Lâm Quốc nói với người phục vụ.
“Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì?” Lương Thi Mạn mặc trang phục phục vụ đi đến bàn của đám Trần Thiên Minh, lễ phép cười cười, nói.
“Là cô?!” Lâm Quốc đã nhận ra Lương Thi Mạn, cô gái này chính là cô gái đã ‘làm’ với Trần Thiên Minh đến 3 tiếng, người phụ nữ đã cứu Trần Thiên Minh, rồi cùng lão đại vào bệnh viện hai ngày.
“Đúng vậy,” Lương Thi Mạn gật đầu, nói. Hiện giờ, nàng đã được Trần Thiên Minh mở đường, đã hiểu ra rất nhiều, vì thế giờ nàng thấy đám Lâm Quốc, cũng không có vẻ muốn né tránh nữa.
“Lão đại, sao cô ấy lại ở chỗ này” Trương Ngạn Thanh liều mạng kéo Trần Thiên Minh, sau đó nhỏ giọng nói với hắn.
“Anh biết, anh trước đã gặp ở đây.” Trần Thiên Minh gật đầu, nhỏ giọng nói. “A Quốc, chú gọi một chút, chủ yếu là đồ vặt nhắm rượu, được rồi, Thi Mạn, chúng tôi uống nhiều rượu, cô có thể được phần trăm không?” Trần Thiên Minh quay đầu hỏi Lương Thi Mạn.
“Đúng vậy, có phần trăm” Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh là khách quen như vậy, vì thế nàng không dấu.
“Vậy lát nữa chúng tôi gọi rượu thêm sẽ gọi cô, để cho cô thêm phần trăm” Trần Thiên Minh cố ý chiếu cố Lương Thi Mạn.
“Cám ơn,” Lương Thi Mạn cảm kích nói.
Lâm Quốc gọi chút rượu cùng đồ ăn vặt, Lương Thi Mạn cầm Menu xong, cũng rời đi.
“Lão đại, anh bây giờ có phải là nối lại tình cũ với cô gái kia không?”
Trương Ngạn Thanh nghĩ đến chuyện ‘3 tiếng’ của Trần Thiên Minh và cô gái kia, hắn lẽ lưỡi nói.
“Đi chết đi, anh nói cho chú biết, trẻ con không nên nói loạn, bạn gái anh làm ở chỗ này, anh vừa mới ‘cua’ được, nếu như vì chú nói loạn mà bị đổ vỡ, anh sẽ ‘có thưởng’ cho chú.” Trần Thiên Minh liếc nhìn Trương Ngạn Thanh, nói đầy đe dọa.
“Bạn gái anh cũng làm ở chỗ này? Là ai vậy?” Lâm Quốc tò mò hỏi Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh có nhiều đàn bà như vậy, Lâm Quốc cũng không biết là người nào.
“Là Tiểu Trữ, nàng lát nữa sẽ tới, khi nàng tới, mọi người đừng nói
loạn, nói loạn anh ‘phế’ luôn đấy.” Trần Thiên Minh nghiêm mặt đe dọa.
“Em biết rồi, lão đại, chúng em cũng không phải trẻ con ba tuổi, sẽ không nói loạn rồi.” Trương Ngạn Thanh lắc đầu, nói.
Chỉ lát sau, Lương Thi Mạn đã mang rượu cùng đồ ăn vặt tới. “Mời mọi người chậm rãi thưởng thức,” Lương Thi Mạn nói xong, lại mỉm cười với mọi người.
“Chúng ta cũng cùng nhau ăn một chút đi, dù sao trước kia chúng ta cũng là quen biết.” Trần Thiên Minh nói với Lương Thi Mạn.
“Tôi không phải không muốn uống rượu với mọi người, mà là tôi đang bận, không thể được. Như vậy đi, tôi kính mọi người một ly.” Lương Thi Mạn nói xong, nàng cầm lấy một cái chén, nói với mọi người.
“Được, chúng ta cùng cạn một chén này.” Trần Thiên Minh cũng cầm chén lên nói với mọi người. Vì thế, cả đám Lâm Quốc cùng nâng chén uống với Lương Thi Mạn, sau đó thì Lương Thi Mạn rời đi.
Trần Thiên Minh ngồi nói chuyện phiếm với đám Lâm Quốc, rồi từ từ uống rượu, mọi người vừa nói vừa uống hết sức vui vẻ.
“Thiên Minh,” Tiểu Trữ đột nhiên đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh rồi gọi nhỏ. Nàng thấy bên cạnh Trần Thiên Minh có hơn mười nam nhân đang uống rượu, vốn là nghĩ không dám tới, nhưng mà lại sợ Trần Thiên Minh mất mặt, vì thế nàng đi tới.
“Tiểu Trữ, em giờ rảnh rồi, hay lắm, nhanh ngồi đi” Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ đi tới, hắn cao hứng gọi Tiểu Trữ ngồi cạnh mình, sau đó giới thiệu Tiểu Trữ với đám Lâm Quốc.
“Trữ tẩu, tôi kính chị một ly” Trương Ngạn Thanh nâng chén nói với Tiểu Trữ.
“Tôi, tôi không biết uống rượu,” Tiểu Trữ xấu hổ lắc đầu, nàng có thể uống một chút, nhưng mà nhiều người kính rượu nàng như vậy, nàng làm sao ứng phó hết được.
“Như vậy đi, trước tiên chúng ta cùng uống một chén, được chứ?” Trần Thiên Minh cầm chén lên, nói với mọi người.
“Được, chúng ta cùng kính Trữ tẩu một chén” Lâm Quốc gật đầu, nâng chén lên.
Tiểu Trữ nghe thấy cả đám Lâm Quốc đều gọi nàng là Trữ tẩu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng vội vàng xua tay nói: “Mọi người gọi là Tiểu Trữ được rồi, đừng kêu tôi như vậy nữa” Nói xong, nàng còn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, nàng tưởng là Trần Thiên Minh cố ý bắt đám Lâm Quốc gọi vậy.
Trần Thiên Minh thấy mặt Tiểu Trữ đỏ bừng như vậy, hắn vội vàng nói rõ lập trường, “Tiểu Trữ, cái này không liên quan đến anh, là bọn họ tự gọi mà”.
“Anh còn nói,” Tiểu Trữ vội lấy tay nhéo vào đùi Trần Thiên Minh một cái.
“A!” Trần Thiên Minh đột nhiên bị Tiểu Trữ nhéo một cái, hắn không nhịn được kêu lên.
“Lão đại, anh sao thế?” Trương Ngạn Thanh vừa nghe thấy Trần Thiên Minh kêu lên, hắn tưởng rằng Trần Thiên Minh xảy ra chuyện, vì thế vội hỏi.
“Không, không có gì, anh chỉ buột miệng thôi, nào, mọi người cũng uống nào!” Trần Thiên Minh nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tiểu Trữ, hắn vội vàng cười cười ra vẻ không có gì. Đột nhiên, một người phục vụ đi đến nói nhỏ vào tai Tiểu Trữ. Tiểu Trữ nghe xong, nàng vội vàng đứng dậy nói với mọi người: “Ngại quá, tôi còn có việc, lát nữa nói chuyện sau, kính mọi người chén này” Nói xong, Tiểu Trữ nâng chén của mình lên, uống một hơi, rồi chào mọi người, sau đó đi thẳng về phía quầy bar.
“Nào, nào mọi người, chúng ta cùng uống rượu!” Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ rời đi, hắn liền kêu mọi người uống rượu, mọi người vốn đều thích uống rượu, chỉ là trước bận tâm chuyện Thái Đông Phong, hiện giờ mới có thể thư giãn mà uống rượu, vì thế mọi người đều cao hứng uống. Cứ thế, người kính ta một chén, ta đáp trả một ly, uống đến mức hồ đồ luôn.
“Lão đại, hình như bên kia có chuyện?” Lâm Quốc đột nhiên chỉ về phía quầy bar mà nhỏ giọng nói.