Lưu Manh Lão Sư

Chương 707: Chương 707: Bọn chúng dùng súng






"Tôi tôi không sao." Liễu Sinh Lương Tử cố nhịn cảm giác muốn nôn ra máu xuống. May mà Trần Thiên Minh kịp thời xuất hiện giúp mình giải vây, nếu không mình sẽ bị đám Tỉnh Điền Đại Lang bắt hoặc là đánh bị thương rồi.

"Em còn nói không có chuyện gì? Em xem, sắc mặt em cũng tái nhợt đi rồi kìa." Trần Thiên Minh đau lòng nói. Biết Liễu Sinh Lương Tử là một cô gái mạnh mẽ, thế nhưng không ngờ nàng lại cứng rắn như vậy. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh liền nắm lấy tay Liễu Sinh Lương Tử rồi truyền chân khí vào trong cơ thể nàng.

"Trần Thiên Minh, anh không nên làm như vậy, chúng ta đang đối đầu với kẻ địch rất mạnh đó." Liễu Sinh Lương Tử nhỏ giọng nói.

Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Sự tình gì cũng không trọng yếu bằng thân thể của em, em xem, chân khí trong cơ thể em đã có điểm ngưng trệ rồi đó, nếu không có anh giúp khơi thông, em sẽ bị nội thương mất."

Liễu Sinh Lương Tử nhìn Trần Thiên Minh nói: "Anh tại sao phải tới Mộc Nhật quốc, anh biết vừa rồi anh rất có thể bị bọn chúng giết chết hay không?" Liễu Sinh Lương Tử muốn nghe đáp án của Trần Thiên Minh.

"Đáp án của anh chỉ có một, đó chính là vì nữ nhân của mình, chỉ cần nữ nhân của anh mà chịu một chút thương tổn, anh sẽ cho đám người xúc phạm kia phải trả một cái giá phi thường lớn." Ánh mắt Trần Thiên Minh lộ ra vẻ kiên định.

Nghe xong Trần Thiên Minh nói, Liễu Sinh Lương Tử cảm động con mắt cũng ẩm ướt, thế nhưng nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, cho nên ngoài mặt không muốn cho Trần Thiên Minh biết mình là một người nhu nhược.

"Cổ Minh, mày rốt cuộc là ai, mày tới đây rốt cuộc là muốn làm gì? Tao có thể cho mày một lựa chọn, hiện tại một mình màycó thể rời đi, bằng không tao sẽ giết chết hai đứa mày." Tỉnh Điền Đại Lang nhìn Trần Thiên Minh nói.

"Ha ha, tao là nam nhân của Liễu Sinh Lương Tử, mày biết câu là nam nhân của nàng là có ý gì không?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói, nếu như có thể kéo dài thời gian, hắn sẽ cố hết sức mà làm, phỏng chừng bọn Lâm Quốc cũng sắp tới rồi.

"Mày là nam nhân của Liễu Sinh Lương Tử?" Tỉnh Điền Đại Lang nghi hoặc hỏi.

Trần Thiên Minh nói: "Đúng vậy, mày xúc phạm tới nữ nhân của tao, tao sẽ không bỏ qua đâu. Hiện tại tao cũng cho mày một lựa chọn, hiện tại nếu như mày để bọn tao đi, vậy chuyện đêm nay coi như xong."

"Ha ha." Tỉnh Điền Đại Lang ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Cổ Minh mày thực sự là không biết trời cao đất rộng, mày nhìn xung quanh đi, xem có bao nhiều người đang vây quanh. Tao biết ngươi có võ công rất khá, thế nhưng bọn tao lại có nhiều người, chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ khiến mày chết đuối, tốt nhất là mày hãy mau thúc thủ chịu trói đi!"

"Tỉnh Điền Đại Lang, trình tự sướng của mày hơi cao rồi đó, hiện tại có thể thử xem, xem chúng mày có thể lấy mạng của tao hay không. Nhưng mà ngẫm lại bọn mày cũng chỉ giỏi nói chuyện cười, đầu óc giản đơn mà thôi, tao nói cái gì mà chúng mày cũng tin, xem ra đám người của Tỉnh Điền gia tộc não đều giống như não heo mà thôi." Trần Thiên Minh cố ý kích Thạch Căn.

Thạch Căn bị Trần Thiên Minh nói như vậy, ngay cả ý nghĩ muốn mổ bụng tự sát cũng có. Nếu như không phải mình mình tin lời Trần Thiên Minh, Liễu Sinh Lương Tử cũng không bị Trần Thiên Minh cứu ra mà hiện tại đám thủ hạ của mình cũng không bị hắn giết chết. "Cổ Minh tao muốn mày chết."

"Ha ha, thực sự xấu hổ vì vẫn chưa nói cho mày biết, tao không phải tên là Cổ Minh." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

"Vậy mày tên là gì?" Thạch Căn nghi hoặc hỏi.

"Tại sao tao phải nói cho một con lợn như mày biết chứ!" Trần Thiên Minh cũng không thèm liếc mắt nhìn Thạch Căn.

Thạch Căn tức giận đến nỗi tức giận đến nỗi lập tức xông qua chỗ Trần Thiên Minh. "Thằng chó, tao muốn giết mày."

Tuy Trần Thiên Minh không có nhìn Thạch Căn bên này, thế nhưng hắn vẫn một mực quan sát tình huống của Thạch Căn. Trần Thiên Minh muốn đúng là việc chọc giận Thạch Căn, sau đó hắn xông tới chỗ mình, như vậy mình có thể giết chết hắn.

Tỉnh Điền Đại Lang ở bên kia cũng nhìn ra mánh khóe này, hắn lớn tiếng kêu lên: "Thạch Căn, ngươi không được qua đó."

Thế nhưng Tỉnh Điền Đại Lang lại kêu quá muộn, Trần Thiên Minh đã động thủ, chỉ thấy thân ảnh của hắn giống như quỷ mị bay tới gần Thạch Căn, sau đó quả đấm của hắn có ẩn chứa nội lực rất mạnh xuyên thấu mà ra.

Thạch Căn nào nghĩ tới thân ảnh của Trần Thiên Minh lại nhanh như vậy, mà đám Ninja phía sau hắn không có cứu trợ kịp. "Bụp" một tiếng, Thạch Căn bị một quyền này của Trần Thiên Minh đánh trúng tim, thân thể hắn nặng nề bay ra ngoài. Mà Trần Thiên Minh vì sợ Liễu Sinh Lương Tử gặp nguy hiểm cho nên hắn lập tức quay về bên cạnh Liễu Sinh Lương Tử. Thân pháp nhanh như vậy khiến cho Liễu Sinh Lương Tử cũng âm thầm thán thưởng không thôi.

"Thạch Căn anh sao rồi?" Một vài tên Ninja ở phía sau chạy tới kêu lên.

"Cậu, các cậu hãy giúp…Giúp tôi báo thù." Thạch Căn nói xong liền gục đầu sang một bên ôm hận bỏ mình. Có thể nói hắn vẫn không thể tưởng tượng được đoạn thời gian này hắn một mực vênh váo tự đắc, thế nhưng đêm nay lại xui xẻo như vậy?

"Giết, các ngươi lên giết chết hắn cho ta." Tỉnh Điền Đại Lang tức giận lớn tiếng ra lệnh, thủ hạ đắc lực nhất của mình cứ như vậy bị Trần Thiên Minh giết chết, hắn có thể không tức giận sao? Tỉnh Điền Đại Lang vừa dứt lời đám Ninja kia lập tức xông qua Trần Thiên Minh ở bên kia, nhân số thậm chí đã đạt tới con số hai mươi người.

Liễu Sinh Lương Tử thấy tình huống nguy cấp như vậy, nàng vội nói: "Trần Thiên Minh, anh đi mau đi, võ công của anh cao hơn, anh hẳn là có thể thoát được."

Trần Thiên Minh cười cười nói: "Liễu Sinh Lương Tử, em cũng quá coi thường Trần Thiên Minh anh rồi, Trần Thiên Minh anh há lại làm một tên đào binh sợ chết, hôm nay vì cứu em cho nên anh mới tới, nếu như không cứu được em, vô luận là như thế nào anh cũng sẽ không đi trước."

"Nhưng..." Liễu Sinh Lương Tử nói không ra lời, lời mà Trần Thiên Minh vừa mới nói đã đem bao hận ý đối với Trần Thiên Minh biến thành mây khỏi. Trần Thiên Minh hắn có thể trong lúc mình nguy cấp mà liều mạng tới cứu mình, bây giờ nàng có thể hận hắn sao?

"Không có nhưng gì cả, Lượng Tử, em tránh ở phía sau anh, giúp anh găn cản người phía sau, người của chúng ta rất nhanh sẽ tới đây thôi." Trần Thiên Minh nói xong cũng liền đánh một quyền về phía trước, quyền phong ào ào tuôn ra ngăn cản đám Ninja đang tấn công về phía hắn.

Nhưng mà đám Ninja dường như muốn liều mạng, một quyền của Trần Thiên Minh đánh lui bọn chúng, thế nhưng bọn chúng lại lập tưc đánh tới, mà khí thế lại hung hãn hơn trước. Trần Thiên Minh nhất thời cũng không còn cách nào, người ta có nhiều người như vậy, lại đều ôm ý định muốn liều mạng, mình cũng chỉ còn cách tung ra nội lực đẩy lui bọn chúng mà thôi. Khi nội lực của mình vừa tung ra, bọn chúng lại nhào tới bội dạng giống như con đỉa giết mãi không chết vậy.

Cực khổ nhất chính là Liễu Sinh Lương Tử nàng ở phía sau đánh với mấy tên nhẫn giả mà nội lực của nàng lại không phải là đối thủ của bọn chúng. Nếu như không phải Trần Thiên Minh thỉnh thoảng nắm lấy tay nàng truyền nội lực tiếp ứng thì nàng sớm đã bị bọn chúng đả bại rồi.

Hiện tại Liễu Sinh Lương Tử phi thường bội phục đối với nội lực của Trần Thiên Minh, lẽ ra khi đối phó với nhiều người như vậy, hắn nhất định sẽ vất vả chèo chống, thế nhưng không những hắn có thể cầm cự được mà còn truyền nội lực cho mình nữa. Dường như hồi đó nội lực của hắn không có cao như vậy, không biết tại sao lúc này lại trở nên lợi hại như thế.

Liễu Sinh Lương Tử cũng rất lo lắng, tuy bây giờ bọn họ có thể duy trì trong chốc lát, thế nhưng cứ tiếp tục như vậy mà nói nội lực của Trần Thiên Minh sẽ không đủ duy trì, bên phía đối phương đang có hơn hai mươi người vây quanh, bọn chúng chính là chờ khi hai người mệt mỏi sẽ ra tay.

"Lương Tử, em không sao chứ?" Trần Thiên Minh thở phì phò nói. Bởi vì hắn Liễu Sinh Lương Tử ở phía sau hắn cho nên hắn không thể dứt ra giết tới đám người phía trước. Tình huống như vậy địch nhân tuy nhiều tuy nhiên võ công không cao, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là giết chết bọn chúng, nếu số lượng giảm xuống bọn chúng cũng không còn nguy hiểm nữa. Nhưng Trần Thiên Minh sợ Liễu Sinh Lương Tử bị thương cho nên hắn không dám xông tới.

"Tôi tôi không sao." Liễu Sinh Lương Tử cũng đang thở phì phò, nếu như không phải Trần Thiên Minh giúp nàng đổ nội lực vào, nàng há còn có thể nói không việc gì. Liễu Sinh Lương Tử có chút kỳ quái tại sao nội lực của Trần Thiên Minh lại giống như nội lực của mình, khi nội lực của hắn chuyển vào thân thể mình lập tức biến thành nội lực để mình công kích.

Nếu như biết tám đạo chân khí trong người Trần Thiên Minh thì có tới bốn đạo chân khí là âm nhu vậy hiện tại rất có khả năng nàng sẽ đem hắn vào trong viện bảo tàng mất.

"Em cố duy trì một chút nữa, bọn người của chúng ta sắp tới rồi." Trần Thiên Minh nhìn nhìn ra bên ngoài, trong lòng rất sốt ruột, tại sao bọn bọn Lâm Quốc còn chưa có tới, chẳng lẽ bọn đợi trời sáng mới tới sao?

Thật ra bọn Lâm Quốc vừa nghe thấy ám hiệu của Trần Thiên Minh liền lập tức liều chết xông vào, thế nhưng Thạch Căn lại bố trí một ít cao thủ ở bên ngoài, cho nên bọn Lâm Quốc nhất thời không thể nhanh chóng xông vào được, đành phải giải quyết xong đám cao thủ của Tỉnh Điền gia tộc kia trước. Nhưng mà hơn hai mươi tên Ninja ở bên ngoài cũng không phải là đối thủ của bọn Lâm Quốc, chỉ sau một lát bọn họ đã giải quyết xong hết, sau đó gấp rút xông vào.

Điền Cát cùng Trinh Tử cũng rất gấp, đặc biệt là khi bọn họ nghe được tin Liễu Sinh Lương Tử đã được Trần Thiên Minh dẫn theo, sau đó bọn họ liền liều mạng giết vào. Bọn họ lo lắng chính là Trần Thiên Minh cho dù có võ công cao tới đâu thế nhưng đối mặt với số lượng địch nhân đông như vậy liệu hắn có cầm cự được không? Tuy bọn Lâm Quốc đã nhiều lần giải thích lão đại của bọn họ lợi hại cỡ nào biến thái cỡ nào, thế nhưng bọn người Điền Cát vẫn có chút lo lắng.

"Tiểu thư chúng tôi tới đây." Điền Cát cùng Trinh Tử đã xuất hiện, bọn họ đang dây dưa với một nhóm người.

"Mau mau xử lý bọn chúng đi." Tỉnh Điền Đại Lang thấy bọn người trợ giúp Trần Thiên Minh đã tới, hắn không khỏi sợ hãi kêu lên. Nếu như Liễu Sinh Lương Tử được cứu, sau khi rời khỏi đây Tỉnh Điền gia tộc nhất định sẽ bị Liễu Sinh gia tộc trả thù.

"Lão đại chúng ta đi." Bọn Lâm Quốc cũng kêu lên. Bọn họ rất tức giận vì cùng cùng Trinh Tử hai người chỉ lo chạy lên phía trước đánh nhau, bao nhiêu chuyện đều do bọn họ ở sau giải quyêt, sao trên đời lại có chuyện vô lý như vậy? Chẳng lẽ bọn Mộc Nhật quốc đều thích làm việc theo cách này sao?

Trần Thiên Minh thấy viện binh đã tới, hắn thở ra một hơi mắng: "Ta kháo, A Quốc sao các cậu lại tới chậm như vậy, tôi còn tưởng tới sáng các cậu mới tới chứ."

Điền Cát cùng Trinh Tử lập tức công kích đám Ninja đang vây công Trần Thiên Minh, bất quá bọn họ chỉ có hai người mà bên địch nhân còn nhiều hơn gấp mười lần, bọn họ cũng không thể lập tức xông vào.

"Ha ha loại chuyện này cứ để chúng tôi giải quyết đi, dù sao chúng tôi cũng đã làm quen rồi." Lâm Quốc vừa cười vừa nói. "Ngũ thương hợp nhất." Lâm Quốc kêu to một tiếng, sau đó trong tay hắn và Trương Ngạn Thanh lập tức xuất hiện vài khẩu súng ngắn bắn về phía mấy tên Ninja.

Không tới một hồi, đám Ninja đều khó hiểu ngã nhoài xuống đất, bọn chúng liền biết đám người bọn Lâm Quốc đang dùng súng, đám Ninja lập tức nhảy ra ngoài, một bên chạy một bên hô: "M nó, bọn chúng dùng súng."

"Im đi, ai nói đánh nhau không thể dùng súng? Tao xem ra mấy tên Nhật bọn mày thật là ngu ngốc." Trương Ngạn Thanh vừa cười vừa nói. Lão đại thật là chu đáo, dùng súng so với dùng nắm đấm còn nhanh mà hiệu quả hơn. Đám Ninja kia đang chuẩn bị vận nội lực cùng bọn họ liều mạng, thế nhưng thật không ngờ một viên đạn bay tới bắn trúng bọn chúng, tuy không có bắn vào chỗ hiểm thế nhưng tạm thời cũng khiến bọn chúng mất sức chiến đấu.

Rốt cục bọn Lâm Quốc cũng giết tới bên người Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cười nói với Điền Cát: "Điền Cát tôi đã đem tiểu thư trả lại cho các cậu rồi, các cậu kiểm tra xem có bị tổn thất gì hay không."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.