Tiểu Hồng là người không từng trải nên cứ tưởng chỉ cần Trần Thiên Minh sờ vào cặp vú trước ngực nàng, thì có thể khiến phía dưới hắn không khó chịu nữa. Cho nên, nàng mới nói với Trần Thiên Minh như vậy.
Nhưng Tiểu Hồng nào đâu biết được càng vậy thì Trần Thiên Minh càng thêm khó chịu, càng làm cho phía dưới không thể tự thoát ra được!
“Không, không nên.” Trần Thiên Minh khó khăn nuốt nước bọt,
Mình đối diện với bộ ngực của Tiểu Hồng gần như vậy, hắn có thể không chảy nước miếng sao? Thế nhưng dù sao quan hệ của mình và Tiểu Hồng cũng có điểm đặc thù, bởi vật hắn phải giả vờ rụt rè một chút.
Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh không chịu động tay, vì vậy cô nàng liền kéo lấy tay Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đem đặt lên trên ngực nàng, sau đó bỏ tay của mình ra.
Tiểu Hồng Là một thiếu nữ, nếu như không phải nàng thích Trần Thiên Minh, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. nàng vì yêu Trần Thiên Minh, chuyện gì cũng dám làm.
Trần Thiên Minh giờ thấy Tiểu Hồng đã đem tay mình đặt lên cặp nhũ nhỏ của nàng, hắn liền “cũng cố mà làm” để tay mình nằm lên trên cặp nhũ của Tiểu Hồng, đồng thời thỉnh thoảng lại sờ lên một cái.
Tiểu Hồng mặc áo lót của thiếu nữ, loại áo lót này không giống loại áo lót phụ nữ hay mặc, loại áo này có rất nhiều dây móc, thêm phần căng chặt.
Vì vậy, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng sờ lên đó. Tiểu Hồng bị Trần Thiên Minh vuốt ve, thân thể nàng liền mềm nhũn trong lòng Trần Thiên Minh, hiện giờ sao nàng còn có thể chơi máy vi tính chứ, Trần Thiên Minh đang chơi nàng mới đúng.
Vuốt ve vuốt ve, Trần Thiên Minh bạo gan muốn đưa tay luồn vào bên trong áo ngực của Tiểu Hồng mà sờ bóp, hiện giờ mặt Tiểu Hồng đã đỏ bừng, lại còn nhắm chặt mắt lại, lộ ý mặc cho Trần Thiên Minh tha hồ xâm lược. Vẽ rồng vẽ rắn đủ hình dạng trên ngực nàng.
“Ưm.” Tiểu Hồng rên khẽ một tiếng,
Nàng bị Trần Thiên Minh vuốt nhẹ cặp nhũ trước ngực, tuy nàng chưa từng trải qua chuyện tình nam nữ, nhưng toàn thân đều đã nóng lên đương nhiên nàng cũng có phản ứng rồi.
Sờ mó một lúc Trần Thiên Minh bỗng cắn răng một cái kéo Tiểu Hồng lên thở dốc nói với nàng:
“Tiểu… Tiểu Hồng, chúng ta không nên làm thế này ở chỗ này, còn như vậy anh sợ khống chế không nổi mình nữa.”
Tiểu Hồng nghe xong gật đầu, nói: “Em hiểu mà, thầy, đây là phòng làm việc trong trường, vậy đêm thứ này này anh có đi đâu không?”
Nói xong, nàng đỏ mặt cúi đầu.
“Trời, em không cần làm bài tập gấp sao?” Trần Thiên Minh nhẹ lắc đầu nói.
Nếu như Tiểu Hồng tới chỗ hắn, hắn sẽ khó chịu ngủ không nổi.
“Không gấp, hơn nữa, em có thể tối chỗ anh học, em muốn ôm anh ngủ, lần
trước được ôm anh ngủ thật thoải mái. Thầy ơi, nếu như cả đời này em có
thể ôm anh ngủ, vậy thật là tuyệt!”
Trên mặt của Tiểu Hồng tràn ngập ước mơ. Ở cùng Trần Thiên Minh một chỗ, là nguyện vọng lớn nhất trong đời nàng, để có thể trở thành người phụ nữ của Trần Thiên Minh, có lúc nàng cũng có chút kiên trì muốn làm chuyện đó. nàng vừa thẹn lại vừa sợ.
“Đến lúc đó hẵng nói.”
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, mình không dám đồng ý với Tiểu Hồng, Tiểu Hồng ngủ rất dễ chịu, nhưng mình tuyệt không thoải mái chút nào! Cứ trằn trọc không yên cả đêm.
“Không, em muốn anh đáp ứng em.”
Tiểu Hồng lại bắt đầu thi triển triền công(quấn công), nàng lôi lôi cánh tay không thả, nhất định phải ép Trần Thiên Minh đồng ý.
Không còn cách nào khác Trần Thiên Minh đành phải gật đầu, đồng ý yêu cầu của Tiểu Hồng:
“Được rồi, bất quá em phải lo học đấy!”
“Em sẽ, anh yên tâm đi.” Tiểu Hồng vui vẻ nói.
“Đến đây, em cứ ngồi chơi vi tính đi, anh qua bên kia ngủ một lúc.”
Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng lên, đi đến bên kia góc nhà trải chiếc áo dài của Lý Hân Di, sau đó nằm xuống .
“Vâng, thày nghỉ ngơi đi, hai giờ em sẽ tự đi.”
Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh qua bên kia nghỉ ngơi, nên nàng cũng bắt đầu chơi vi tính.
Có máy vính, vừa hay nàng có thể thực hành vài nội dung hiểu chưa rõ trên sách giáo khoa.
Đang ngủ mơ mơ hồ hồ bỗng Trần Thiên Minh bị người ta đẩy đẩy, hắn tưởng là Tiểu Hồng vì vậy hắn phất tay, mơ mơ màng màng nói:
“Em đi đi, đừng quấy anh, anh ngủ thêm một lúc nữa.”
Nhưng người này hình như muốn Trần Thiên Minh tỉnh, thấy Trần Thiên Minh chưa tỉnh, vì vậy liền dùng tay bóp mũi Trần Thiên Minh, muốn làm Trần Thiên Minh tỉnh ngủ.
“Em thật là nghịch ngợm, không nên bóp mũi anh.”
Trần Thiên Minh còn chưa mở mắt cứ tưởng mũi mình đang bị Tiểu Hồng nắm, hắn ngủ không được, bởi vậy liền kéo Tiểu Hồng lại gần, lôi nàng nằm lên người hắn, sau đó hắn ôm lấy Tiểu Hồng.
“A!” Một giọng nữ rất cao hét lên.
Giọng nữ này là của người phụ nữ vừa bị Trần Thiên Minh ôm lấy.
Trần Thiên Minh nghe được thanh âm này, á sao không giống giọng của Tiểu Hồng gì cả, ngược lại hơi giống giọng của Lý Hân Di?
Đúng rồi, hình như là giọng của Lý Hân Di. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh vội mở mắt ra nhìn. Trời ơi, cô gái hắn đang ôm chính là Lý Hân Di.
Khuôn mặt Lý Hân Di hiện giờ đã đỏ bừng, vô cùng kinh hãi. Bở vì Trần Thiên Minh kéo rất mạnh, làm nàng vẫn chưa kịp bảo hộ bộ vị quan trọng trước ngực, đã bị cánh tay của Trần Thiên Minh chụp lấy, đồng thời vừa vặn đúng ngay vào trung tâm của bộ ngực.
“Hân Di, sao lại là em?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên nói.
Tiểu Hồng đang ở đâu vậy? Sao Tiểu Hồng lại lén bỏ đi chứ, nàng lén lút ra khỏi phòng mà không đánh thức mình là sao?
“Anh mau buông ra.”
Lý Hân Di thấy ngực mình vẫn đang bị cánh tay Trần Thiên Minh đè lên, cảm giác tê dại từ ngực nàng truyền đến, cái lại cảm giác này có phần thoải mái, lại có chút cảm giác sợ hãi, từ xưa đến nay chưa hề xuất hiện loại cảm giác này.
Trần Thiên Minh nghe Lý Hân Di nói vậy vội buông tay ra, Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh đã buông mình ra, nàng cũng vội đứng lên, lui ra sau ba bước.
“Hân Di, ngại quá, tôi đang ngủ say, cứ như có người ở trong mộng đang đẩy tôi, cho nên tay của tôi mới lộn xộn.” Trần Thiên Minh xấu hổ nói với Lý Hân Di.
Dù sao mình cũng không cố tình làm việc này, chỉ đành giải thích với Lý Hân Di thôi.
Lý Hân Di đỏ mặt không nói gì, nàng thấy Trần Thiên Minh đang ngủ, nàng
liền đẩy Trần Thiên Minh vài cái, muốn gọi hắn dậy, ai ngờ Trần Thiên Minh không những không tỉnh, lại còn nói mớ, bảo nàng đi đi.
Vì vậy, nàng tức giận bóp mũi Trần Thiên Minh. Ai ngờ đâu lại bị Trần Thiên Minh kéo lại, sau đó toàn thân lảo đảo bị Trần Thiên Minh ôm lấy kéo vào lòng hắn, còn bị hắn ôm, điều này làm cho nàng vừa giận vừa xấu hổ.
Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di không nói gì, vội thay đổi chủ đề, nói:
“Hân Di, giờ mấy giờ rồi? Vào học chưa?” Trần Thiên Minh hỏi Lý Hân Di.
“Còn không lên lớp đi, sắp đến hai giờ rồi. Thiên Minh, sao anh còn mớ nữa, ngủ say đến như vậy, tôi là anh cũng không tỉnh nổi.”
Lý Hân Di nghĩ lại chuyện vừa rồi, gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ hồng.
“Tôi ngủ say đến hồ đồ, không biết cô gọi.” Trần Thiên Minh chột dạ nói.
Thực ra trong lúc mơ ngủ hắn có nghe được tiếng người kêu, chẳng qua hắn tưởng đó là Tiểu Hồng, không ngờ đó lại là Lý Hân Di.
“Được rồi, mau đứng lên đi, con heo lười, sắp đến giờ dạy rồi, nếu như để người khác thấy anh ngủ thế này sẽ không tốt đâu.” Lý Hân Di lo lắng nói,
Hình như ngươi đang ngủ là nàng, chứ không phải là Trần Thiên Minh.
“Ừ.” Trần Thiên Minh gật đầu, vội đứng lên, gấp áo khoác đặt ở một bên.
Sắc mặt Lý Hân Di hiện giờ đã tốt hơn nhiều, nàng yên lặng trở về ngồi lên ghế của mình.
Trần Thiên Minh cho rằng Lý Hân Di còn giận, hắn tới bên cạnh Lý Hân Di, xấu hổ nói:
“Hân Di, chuyện vừa rồi thật có lỗi quá.”
Lý Hân Di lắc đầu, nói: “Quên đi, chuyện đã qua, sau này anh đừng nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.”
Thực ra Lý Hân Di không giận chuyện Trần Thiên Minh vừa làm, chỉ là quá đột ngột, nên làm tim nàng đập mạnh mà thôi.
“Được, tôi đến lớp đây.” Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di không nói thêm gì nữa, hắn còn nói gì nữa chứ? Hắn bước trở về bàn công tác của mình để làm việc.
“Reng reng…” Di động của Trần Thiên Minh reo lên, đó là một tin nhắn âm
thanh.
Trần Thiên Minh cầm điện thoại di động ra nhìn, thì ra là của Tiểu Hồng. “Thầy ơi, Tôn Úy Đình tới rồi, mặt hắn hình như có hơi sưng, nghe nói bị người ta đánh.”
Đọc được tin tức này, Trần Thiên Minh nói với Lý Hân Di là phải đi tới lớp cao nhất, nói xong liền đi.
Lúc Trần Thiên Minh đi tới lớp cao nhất còn chưa chính thức lên lớp, chỉ chuẩn bị reng chuông.
“Tôn Úy Đình, em ra đây một chút.” Trần Thiên Minh vẫy Tôn Úy Đình đang ở bên trong lớp.
Tôn Úy Đình thấy Trần Thiên Minh gọi hắn, hắn liền chậm rãi bước ra, tới hành lang hỏi Trần Thiên Minh:
“Thầy Trần, thầy tìm em sao?”
“Đúng vậy, thầy muốn hỏi hiện giờ chuyện học tập và sinh hoạt của em có
trục trặc gì không?” Trần Thiên Minh cười nói.
Với học sinh không thể nói trực tiếp ngay vào vấn đề, phải hướng dẫn từng bước, từ từ đưa tới vấn đề, như vậy học sinh mới có thể dễ dàng tiếp thu.
“Không có gì.” Tôn Úy Đình chần chừ một chút, sau đó hướng về phía Trần
Thiên Minh mà lắc đầu.
Hắn cho rằng Trần Thiên Minh hỏi chuyện đã xảy ra ở bên ngoài trưa nay, vì lúc hắn từ phòng đạo Hồi ra, hắn trở về cùng với mấy nam sinh thì đã xảy ra chuyện ngay trong phòng học lý thuyết trung ngọ, có thể đã có cán bộ mật báo với Trần Thiên Minh.
“Không có là tốt, Úy Đình, mặt của em sao vậy? Sưng lên rồi!”
Trần Thiên Minh vừa phát hiện trên mặt Tôn Úy Đình dường như bị thương.
“Không sao cả, chỉ là lúc trưa em về nhà, không cẩn thận bị ngã trên đường thôi.” Tôn Úy Đình không muốn Trần Thiên Minh biết.
“Vậy sao? Thầy còn tưởng nếu em bị ai đánh, vậy phải mau mau đi khám bác sỹ.” Trần Thiên Minh cười nói.
Tôn Úy Đình không biết Trần Thiên Minh rốt cục muốn thế nào, vì thế hắn
cùng đành gật đầu đáp:
“Em biết rồi, không có gì đáng ngại cả.”
“Úy Đình, em kêu mấy bạn học nam ra đây một chút.”
Trần Thiên Minh chỉ vào mấy nam sinh trưa nay đã đi về nhà cùng Tôn Úy Đình.
“Dạ.” Tôn Úy Đình gật đầu.
Tôn Úy Đình gọi mấy nam sinh ra, mấy năm sinh ăn mặc rất mốt, có một nam sinh còn đeo vòng tai nữa.
“Các em sau khi tan học qua phòng của thầy, được chứ?” Trần Thiên Minh
nói với bọn Tôn Úy Đình.
Chuông đã reng lần thứ hai, Trần Thiên Minh không muốn lãng phí thời gian học tập của bọn họ, nên hắn trực tiếp nói bọn họ sau khi tan học vào phòng làm việc của hắn, từ từ nói chuyện với bọn họ.
“Vâng, được ạ.” Tôn Úy Đình gật đầu, nói.
Trong lớp này, có thể quản những nam sinh này ngoại trừ Hoàng Lăng thì là hắn, cho nên hắn gật đầu thì các nam sinh khác cũng gật đầu theo.
“Các em cứ vào lớp đi, nhớ là tan học xong tới phòng làm việc của anh.”