Lưu Manh Lão Sư

Chương 552: Chương 552: Có chuyện quan trọng.






Lúc này, bọn Hổ vương lập tức cùng nhau xuất toàn bộ nội lực hướng Trần Thiên Minh tấn công, bất ngờ, năm chưởng phong mạnh hướng tới Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy năm người cùng tung chưởng tấn công mình, không dám đánh tiếp, hắn vội vàng dùng chân đạp xuống đất mà bay lên. “Bịch”, năm chưởng phong mạnh bay qua dưới chân hắn, nếu như hắn không có chiêu bay lên thì chắc chắn đã bị đánh trúng. Đối với Trần Thiên Minh năm người trước mặt không phải là đối thủ của hắn nhưng mục đích của hắn chủ yếu để bọn họ tập trung đối phó với mình một hồi sau đó bọn Lâm Quốc sẽ chạy ra hỗ trợ, từ lúc phát hiện kẻ địch tiến vào, Lâm Quốc đã dùng ống nghe biết hết rồi.

Để mọi người tiện liên lạc, Trần Thiên Minh đã bảo bọn họ cấp cho Hồ Minh một cái tai nghe, như vậy, cho dù Hồ Minh ở nơi khác thì nội bộ cũng có thể thông báo cho hắn. Cho nên, chỉ cần Trần Thiên Minh ngăn chặn bọn họ trong một thời gian thì bọn họ nhất định không thoát được.

Vì vậy, Trần Thiên Minh chân phải vừa rơi xuống đất liền dùng chân trái nhấn xuống cơ thể nhanh chóng hướng đến bọn Hổ vương, bởi vì sáu người bọn họ bình thường không có sự phối hợp cho nên Trần Thiên Minh lợi dụng những sơ hở của bọn chúng sau đó cùng bọn chúng du đấu. Trần Thiên Minh cũng không trực tiếp giao đấu, chỉ là đang cùng bọn họ vờn quanh.

Công lực bọn Hổ vương về cơ bản là không có cách nào tập trung đánh trúng được hắn. Lôi ma vừa hướng Trần Thiên Minh tấn công, những người khác cũng chuẩn bị tiếp ứng nhưng Trần Thiên Minh bay nhanh đi nơi khác, đến nỗi làm cho đợt tấn công của người khác cũng thất bại. Bây giờ Trần Thiên Minh tựa như bóng ma đang bay lượn giữa bọn chúng.

Nếu như bọn họ chỉ là những người chạy trốn bình thường thì đó không có vấn đề gì. Nhưng Trần Thiên Minh thầm nghĩ cần phải kéo dài thời gian, tránh một người tấn công đằng sau, sau đó lại bay đi chỗ khác ngăn cản không cho bọn chúng rời đi. Vì thế bọn Hổ vương không thể làm gì khác hơn là cùng Trần Thiên Minh giao đấu.

Lúc này bọn Lâm quốc gồm ba người cũng vọt ra, thấy Trần Thiên Minh đánh nhau có vẻ khó khăn vội vàng hướng đến ba người bịt mặt tấn công. Vì có thêm sự giúp sức của ba người bọn Lâm quốc nên bây giờ Trần Thiên Minh đánh có vẻ dễ dàng hơn. Hắn thể hiện những tuyệt chiêu của bản thân, muốn nhanh chóng đánh bại mấy người kia.

Mà bọn Hổ vương bị quay đánh càng sợ hãi hơn, bọn Lâm quốc giao chiến cùng Lôi ma, Điện ma, Lang vương khiến bọn chúng chống cự một cách khó khăn, bây giờ bọn chúng muốn chạy trốn nhưng không thể. Hổ vương và Sư vương cùng giao chiến với Trần Thiên Minh lại càng không phải là đối thủ, bọn họ đã dính mấy đòn, không chừng không bao lâu nữa, Trần Thiên Minh sẽ đánh bại bọn chúng.

“Bắt thích khách”. Bên kia Hồ Minh mang theo một đám đệ tử của Hoàng Lạt Ma tiến lại. Sau khi hắn nghe thấy Lâm quốc nói có kẻ địch đột nhập lập tức mang theo đệ tử đến hỗ trợ.

Hổ vương nhìn thấy phía trước đoàn quân của bọn Hồ Minh đang kéo đến trong đầu kêu gào ‘mạng mình coi như xong rồi’. Bây giờ bọn chúng còn không đánh lại được bọn Trần Thiên Minh, giờ có thêm bọn Hồ Minh đến hỗ trợ nữa e rằng tính mạng bọn chúng khó mà bảo toàn được.

Đột nhiên, ngay lúc bọn Hồ Minh đang chạy tới chỗ Trần Thiên Minh thì trong bóng tối chợt xuất hiện một bóng đen, cái bóng đó liền rút ra từ trong lòng vật gì đó rồi hướng bọn Hồ Minh tấn công.

“Ầm”, trước mặt Hồ Minh phát ra vài tiếng vang, lập tức mọi người tản ra hai bên, sau tiếng nổ một màu khói trắng lan tỏa. Vừa tấn công bọn Hồ Minh đồng thời bóng đen cũng hướng bọn Trần Thiên Minh bên kia để tấn công, chỉ một chốc lát sau, bên chỗ bọn Trần Thiên Minh cũng lan tỏa một màu khói trắng mù mịt khiến mọi người không nhìn thấy gì xung quanh.

Trần Thiên Minh cảm thấy sương khói này có mùi vị kỳ lạ, trong lòng hắn có chút kinh hãi, sau đó vội vàng lớn tiếng hô lên: “khói có độc, A Quốc, mọi người hãy nhanh chóng rút lui, rút lui đến trước cửa bảo vệ Hoạt Phật”. Nói xong, Trần Thiên Minh cũng nhanh chóng mà rút lui, hắn cũng muốn đến cửa để bảo vệ không cho những người này thừa cơ ám sát Ngật Tang Đại Kiệt.

Bọn Hồ Minh nghe thấy tiếng hô lớn của Trần Thiên Minh cũng vội vàng rút lui, hai đệ tử của Lạt Ma ở phía cuối chạy về phía trước, nhưng thấy sự việc không ổn liền quay lại vọt vào trong chỗ khói, nói to: “có hai người không ra được đã gục trên mặt đất”.

Hổ vương thấy có người đến cứu bọn chúng, vì vậy hắn liền bảo cho năm tên đồng bọn vội vàng bỏ chạy. Mà bọn Trần Thiên Minh cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn bọn chúng chạy trốn.

Sau khi bọn Hổ vương trốn được về hội Hồng giáo, liền hổn hển, nhớn nhác chạy đến phía Lạp Đạt bẩm báo: “Sư phụ, chúng con đã hành động thất bại, Trần Thiên Minh có bên trong Hoàng giáo mà Tiểu Ngọc lại không hề phát ám hiệu cho chúng con. Nếu như không phải chúng ta có tay trong âm thầm giúp đỡ thì chúng con dù có được ăn thuốc giải độc cũng khó có thể về gặp sư phụ.

“Sao cơ? Trần Thiên Minh có trong Hoàng giáo?” Lạp Đạt tức giận đứng dậy. “Vậy tại sao Tiểu Ngọc không phát ám hiệu cho các con? Người đâu, gọi Tiểu Ngọc về đây cho ta để ta hỏi cho rõ ràng”. Lạp Đạt nghĩ đến việc tối nay Phương Minh Ngọc làm gì mà thiếu chút nữa khiến cho hắn tổn thất mất sáu cao thủ.

Nếu như tối nay mà hắn bị tổn thất mất sáu cao thủ, vậy thì sáng sớm mai hắn sẽ tiến hành luôn kế hoạch cuối cùng. Nhưng thực sự hắn chưa muốn thực hiện kế hoạch cuối cùng vì nếu như thực hiện kế hoạch cuối cùng thì hình tượng của hắn trong mắt các tín đồ sẽ hoàn toàn thay đổi.

Không để sư phụ đợi lâu, Phương Minh Ngọc liền tiến vào. “Hổ vương, các anh đã trở về, tình hình thế nào rồi? Đã giết chết được Ngật Tang Đại Kiệt rồi à?” Phương Minh Ngọc thấy bọn Hổ vương trở về còn tưởng bọn họ đã giải quyết Ngật Tang Đại Kiệt.

“Tiểu Ngọc, anh không thấy xấu hổ khi hỏi vậy à? Tại sao Trần Thiên Minh không có trong phòng mà anh không phát tín hiệu cho chúng tôi, tối nay chúng tôi thiếu chút nữa đã chết trong tay bọn Trần Thiên Minh rồi đấy. Nếu như không phải người nội gián của chúng ta đến hỗ trợ kịp thời thì liệu chúng tôi còn có thể đứng ở đây nói chuyện với anh được không?” Hổ vương thấy Phương Minh Ngọc nói vậy căm phẫn mà lớn tiếng.

“Sao cơ? Trần Thiên Minh có trong Hoàng giáo à?” Phương Minh Ngọc thất kinh, “vậy là tôi đã bị bọn chúng lừa rồi”.

Lạp Đạt hỏi Phương Minh Ngọc: “Tiểu Ngọc, con nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Minh Ngọc vội vàng thuật lại chuyện tại phòng của Trần Thiên Minh cho bọn Lạp Đạt nghe.

“Nếu như vậy thì người ngủ trong phòng không phải là Trần Thiên Minh, hắn là một tên thuộc hạ. Điện ma nói hôm nay hắn đã nhìn thấy Trần Thiên Minh cùng với ba thuộc hạ của hắn. Như vậy là còn có hai tên thuộc hạ, con nhìn thấy hai người trong phòng vì hắn đã dùng chiêu kim thiền thoát xác để lừa gạt con”. Lạp Đạt thở dài một hơi. “Thật là may đêm nay mọi người đi đều trở về an toàn nếu không về e rằng chúng ta gặp vấn đề lớn”.

“Hoạt Phật, Lang vương bị thương”. Hổ vương nói.

“Lang vương, con bị thương thế nào? Lại đây ta xem một chút”. Lạp Đạt nghe thấy Lang vương bị thương cũng rất lo lắng, bây giờ đúng là hắn rất cần người, thiếu đi một người là cơ hội thành công của hắn ít đi một chút.

“Con bị Trần Thiên Minh đánh cho một chưởng, không biết hắn đã dùng ám khí gì đánh trúng mông con, bây giờ cảm thấy rất đau”. Lang vương vẻ mặt đau khổ nói. Sau khi hắn bị đánh trúng mông vẫn không có thời gian để ý đến vết thương mà vội vàng chạy trốn trở về báo cáo Lạp Đạt. Bây giờ nghe Lạp Đạt hỏi vậy hắn mới nhớ ra mình bị thương.

“Hổ vương, con giúp Lang vương xem có ám khí gì dưới mông hắn”. Lạp Đạt quay sang nói với Hổ vương.

Nghe vậy, Hổ vương liền đến giúp Lang vương cởi quần, từ mông hắn lấy ra một cái đinh sắt. “Hoạt Phật, Trần Thiên Minh đã dùng đinh sắt đánh trúng thương mông Lang vương”. Hổ vương cầm đinh nói.

“Đinh sắt?” Lạp Đạt kỳ quái nói. Hắn đã gặp không ít người dùng ám khí, nhưng dùng ám khí là đinh sắt giống như Trần Thiên Minh thì đúng là lần đầu nghe thấy.

“Vâng, nhìn rất giống một cái đinh sắt, không có độc”. Hổ vương gật đầu nói.

“Thật sự là rất kỳ lạ!” Lạp Đạt nói.

“Con mẹ nó, tên Trần Thiên Minh này thật là kỳ quái khi dùng loại ám khí này”. Phương Minh Ngọc tỏ vẻ rất hận Trần Thiên Minh, tất cả đều là do hắn, chỉ có hắn bày đặt cho kẻ khác chứ chẳng có ai bày đặt cho hắn cả. Đúng là tối nay Phương Minh Ngọc đã bị Trần Thiên Minh lừa khi hắn để người khác giả trang bộ dạng hắn ngủ trên giường.

“Tiểu ngọc, việc này cũng không thể trách con được, con cứ về phòng nghỉ trước đi! Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn”. Lạp Đạt hướng về phía Phương Minh Ngọc xua xua tay bảo hắn trở về.

“Sư phụ, sau này con sẽ chú ý hơn, con không nghĩ rằng Trần Thiên Minh cũng thâm hiểm như vậy”. Phương Minh Ngọc cảm thấy không phục mà nói.

Lạp Đạt nhẹ nhàng mà thở dài một hơi nói: “Tiểu ngọc, con phải hiểu rằng, để là người được đặc phái đến đây bảo vệ an ninh quốc gia nhất định không phải người bình thường, hơn nữa con cũng đã nói Trần Thiên Minh là một người rất khó đối phó còn gì, chúng ta phải cẩn thận hơn. Mặc dù võ công của hắn cao cường nhưng nhấy định không nhiều người bằng chúng ta”.

“Đúng vậy, tối nay một mình Trần Thiên Minh đã đánh không lại năm người chúng ta kết hợp lại, nếu hắn đơn độc chúng ta vẫn có thể xuống tay với hắn”. Hổ vương nghe Lạp Đạt nói vậy liền gật đầu.

“Còn việc này nữa, Lang vương, con lại đây ta xem vết thương thế nào rồi”. Lạp Đạt gọi Sói vương lại gần.

Nghe Lạp Đạt gọi, Lang vương vội vàng kéo quần lên sau đó đi tới chỗ Lạp Đạt.

Lạp Đạt kéo tay Sói vương lại, sau đó nhẹ nhàng kiểm tra vết thương. Một lát sau quay sang Lang vương nói: “Vết thương cũng nhẹ thôi, ta sẽ bôi thuốc cho con, sau hai ngày con sẽ khỏi”. Nói xong , Lạp Đạt giúp Lang vương bôi thuốc vào vết thương.

Sau khi được trị liệu vết thương, Lang vương liền cáo từ Lạp Đạt trở về nơi cư trú của hắn ở tu viện. Vừa được Lạp Đạt điểm chân khí hắn có cảm giác vết thương đỡ đau hơn rất nhiều, không chừng đã khôi phục bảy, tám phần.

“Ngõa Thứ, anh gọi Diệu Tây qua đây giúp ta”. Lang vương nói với một đệ tử đứng cạnh.

Đệ tử này nghe Lang vương nói vậy liền khom người lui đi tìm Diệu Tây. Diệu Tây là nữ đệ tử của Sói vương, bình thường cũng chính là người được Lang vương yêu mến nhất.

Một lát sau, một người khoảng chừng hai mấy tuổi đẩy cửa bước vào, cô mặc trang phục của Lạt Ma nên rất khó nhìn thấy vóc dáng bên trong của cô nhưng cô có một khuôn mặt thanh tú, đặc biệt có ánh mắt rất truyền cảm, nhìn thoáng có thể đoán đây không phải một đệ tử bình thường. Cô ta đến bên cạnh Lang vương nói: “Sư phụ, sư phụ tìm con à?”

“Đúng vậy, ta có chuyện quan trọng muốn nói với con”, Lang vương nhẹ nhàng gật đầu sau đó quay ra nói nam đệ tử đứng sau Diệu Tây: “Ngõa Thứ, con cứ ra ngoài trước đi, chúng ta cần bàn một số chuyện quan trọng”.

Ngõa Thứ gật đầu lui ra ngoài, ra tới cửa còn giữ cửa cân nhắc trước khi đóng cửa. Hắn một mực trung thành hầu hạ Lang vương, biết Lang vương muốn bàn chuyện quan trọng với Diệu Tây nên cẩn thận trước sau.

Lang vương thấy Ngõa Thứ đã đi ra ngoài, cao hứng mà đứng dậy ôm Diệu Tây nói: “Bảo bối của ta, mấy ngày không nhìn thấy con, con ngày càng xinh đẹp hơn”.

“Sư phụ, như vậy không tốt đâu, sư phụ buông tay ra đi”. Diệu Tây lắc lắc đầu nói.

“Ngươi thật là đê tiện, chưa có ai được như con đâu vậy mà còn giả bộ làm thánh nữ à, con nghĩ rằng con là thánh nữ hả? Lần trước là ai kêu người ta làm mạnh lên đấy hả?” Lang vương vừa nói vừa dâm đãng sờ mó khắp người Diệu Tây. “Lạo xạo, hình như nó to hơn trước kia nhỉ, đúng là càng ngày càng to ra”. Lang vương sờ nắn những phần đầy đặn tuyệt vời của Diệu Tây xúc động nói.

“Sư phụ, người thật là xấu xa đấy!” Diệu Tây lắc lắc cái mông tròn trịa ra vẻ không thuận theo mà nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.