Lưu Manh Lão Sư

Chương 124: Chương 124: Công bình giao dịch






“Trần Thiên Minh, anh mở cửa cho em.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh Trương Lệ Linh đang dùng sức đánh mạnh vào cánh cửa, hình như nàng biết Trần Thiên Minh có ở đây, hơn nữa có chút tức giận.

“Chị Linh đến!” Nguyễn Tử Hiên cũng nghe được, mặt nàng lộ vẻ vui mừng, cao hứng nói với Trần Thiên Minh.

“Sao cô ấy lại đến? Có phải là em nói cho cô ấy em ở chỗ này không?” Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Nguyễn Tử Hiên mà nuốt nước miếng, mặc dù chỉ mới bóp qua một cái, lại cách cánh tay của Nguyễn Tử Hiên, nhưng hắn có thể cảm giác được bộ ngực của Nguyễn Tử Hiên rất co dãn và mềm mại.

Có thể thực sự chưa bị ai bóp qua, nàng cùng bạn trai chỉ nắm tay và hôn môi thôi. Ta ngất, sớm biết vậy đã không nói chuyện nhiều với Nguyễn Tử Hiên rồi, trước tiên phải bóp mấy cái đã rồi nói sau. Nhưng giờ Trần Thiên Minh đang đánh mạnh vào cửa phòng mình, bộ dáng cứ như muốn phá hủy cánh cửa rồi xông vài bắt gian. Ôi, sao tính toán của mình lại không được như ý thế này.

“Là, là vừa rồi chị Linh gọi điện hỏi em đang làm gì, em nói anh tìm em, kêu lên phòng anh.” Nguyễn Tử Hiên ấp a ấp úng nói. Nàng sợ Trần Thiên Minh nổi máu dê, sau đó lại làm chuyện đó với mình, vậy thì thảm rồi.

“Tử Hiên, anh nói em nè, không thể nói chuyện vừa rồi cho Trần Thiên Minh biết.” Trần Thiên Minh bắt đầu nửa lừa nửa ác, nếu như để Nguyễn Tử Hiên nói cho Trương Lệ Linh biết chuyện vừa rồi, vậy hắn thảm rồi.

“Này, cái này….” Nguyễn Tử Hiên không nói tiếp, như nàng đang nghĩ đến cái gì đấy.

“Tử Hiên, anh nói em nè, hiện giờ cô nam quả nữ, em nói anh muốn làm gì với em?

Có người tin sao chứ? Hơn nữa, hiện giờ đây là phòng của em, nếu như em không chạy tới phòng tìm anh, anh làm gì em được chứ?” Trần Thiên Minh bắt đầu cưỡng từ đoạt lý (không nói lý lẽ, nói càn).

“Là, là anh bảo em đến.” Nguyễn Tử Hiên nói.

“Tuy đúng là anh gọi em đến, nhưng ai có thể làm chứng là anh gọi em đến, chỉ dựa vào lời nói của em, trên pháp luật có thể tạo thành chứng cớ sao? Hơn nữa, giờ anh cũng chưa làm gì với em cả, vậy thì lại càng không có chứng cớ.” Trần Thiên Minh nói.

“Anh… anh khi dễ em, em, em đi mách chị Linh.” Nguyễn Tử Hiên vẻ mặt ủy khuất, muốn khóc lại không khóc được.

“Em nói với Trương Lệ Linh, anh sẽ nói cho bạn trai em! Nói em thấy ta là ông chủ, cao lớn đẹp trai lại có tiền, sau đó liền chạy tới phòng anh quyến rũ anh, anh xem em lúc đó phải làm sao?” Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Hắn đột nhiên nhớ tới một tình tiết kịch trên TV, ác nhân đều là trước cáo trạng, sau đó liền làm vẻ thanh cao. Kỳ thật. Trần Thiên Minh cũng chẳng biết bạn trai Nguyễn Tử Hiên là ai? Hắn hình dáng cao hay gầy, đẹp hay xấu, sống ở đâu, làm ở đâu cũng chẳng biết, thực ra giờ hắn chỉ nói bậy thôi.

Chẳng qua tình tiết trên TV giờ cũng không khác hiện tại là mấy, ông chủ có tiền chính là mình đang tiến hành vừa mềm vừa cứng với nữ thư ký riêng, trước dọa cô nàng, sau đó cho cô nàng một điểm lợi ích, mọi chuyện có thể bãi bình.

“Anh đừng nói cho với bạn trai em, em xin anh.” Nguyễn Tử Hiên vừa nghe Trần Thiên Minh muốn nói với bạn trai mình, liền lo lắng nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh vừa thấy Nguyễn Tử Hiên vội vàng như vậy, hắn biết mình đã nắm được điểm yếu thất thốn của Nguyễn Tử Hiên, bạn trai nàng chỉ là điểm yếu trí mạng của nàng, hắc hắc, sau này có thể dùng cái này áp chế nàng.

“Hắc hắc, không nói cho bạn trai em cũng được, bất quá phải xã hội luôn công bằng, anh không nói cho bạn trai em, em cũng không thể nói với Trương Lệ Linh, mọi người giúp đỡ lẫn nhau.” Trần Thiên Minh bắt đầu ngã giá với Nguyễn Tử Hiên, chuyện như vật cũng có thể bãi bình, Trần Thiên Minh thật sự rất cao hứng!

Nguyễn Tử Hiên ngẫm lại, gật gật đầu: “Được, em hứa với anh, em coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bất quá sau này anh không thể làm thế này với em nữa.”

“Không có vấn đề, vừa rồi thật ra anh cũng không có ý làm gì em, đây chỉ là một hiểu lầm thôi. Trong lúc vô ý thấy trước cửa WC có một lỗ nhỏ, không biết kẻ nào đã làm, cho nên anh mới tức giận tới xem qua một chút rốt cục là chuyện gì? Ai mà biết, anh vừa mới ngồi xổm xuống, em đi ra liền hiểu lầm, tất cả phát sinh là như thế.” Trần Thiên Minh vẻ mặt rất nghiêm túc, lộ ra bộ dạng còn chánh nhân quân tử hơn cả chánh nhân quân tử.

Nguyễn Tử Hiên chỉ nghe, cũng không nói gì phản đối Trần Thiên Minh cả, cũng không đồng ý cách nói vừa rồi của anh ta.

Trần Thiên Minh thấy Nguyễn Tử Hiên không nói gì, tiếp tục nhìn Nguyễn Tử Hiên nói: “Chuyện về sau lại càng hiểu lầm, em cứ muốn đi ra ngoài không chịu nghe anh giải thích, cho nên anh mới lôi kéo em, lôi lôi kéo kéo, không biết như thế nào chúng ta lại kéo lên trên giường. Bất quá, anh cũng không phải lưu manh, không phải sắc lang, anh là một chánh nhân quân tử, một Liễu Hạ Huệ thời hiện đại.” Trần Thiên Minh càng nói càng thái quá, càng nói càng ba hoa.

“Hừ.” Nguyễn Tử Hiên dù sao cũng là sinh viên đại học, làm sao dễ dàng tin lời Trần Thiên Minh như vậy? Mới vừa rồi hắn còn hỏi mình cũng bạn trai có làm chuyện đó chưa, còn muốn bóp ngực mình, điều này là hiểu lầm sao? Cũng mau, mình đã tự bảo vệ một vài bộ vị quan trọng, mới không để cho hắn thực hiện được.

“Tốt, anh cũng không nói nhiều nữa, em có tin hay không, hiện giờ xú nha đầu Trương Lệ Linh đang muốn đánh hỏng cửa phòng anh, em nhanh đi rửa mặt đi, sau đó ra ngoài!” Trần Thiên Minh nói với Nguyễn Tử Hiên.

“Vây, vậy anh buông em ra!” Nguyễn Tử Hiên thấy Trần Thiên Minh vẫn đang đè mình, vừa thẹn vừa giận nói với Trần Thiên Minh.

“Ồ, đúng rồi, thiếu chút nữa anh quên.” Trần Thiên Minh lưu luyến không nỡ nhấc người lên, trong lòng thấy tiếc vô cùng. Vừa mới đó đè lên thân thể mềm nhũn của Nguyễn Tử Hiên thật sự thoải mái, đè lên đè lên, mình cũng không muốn đứng lên.

Nguyễn Tử Hiên cũng liền nhảy xuống giường, sau đó chạy vào WC rửa mặt.

Trần Thiên Minh cùng leo xuống giường, sau đó sửa sang lại đầu tóc quần áo mình một chút, tiếp theo vặn loa TV lên rất to.

“Ai vậy? Ai gõ cửa vậy?” Trần Thiên Minh vừa nói lớn tiếng vừa mở cửa ra. “Là em sao, Lệ Linh? Em ăn cơm chưa?” Trần Thiên Minh tin tưởng vào nét mặt của chính mình, nếu như hắn tham gia bất kỳ cuộc thi nào ở Hollywood, nhất định có thể chiến thắng bất kỳ giải thưởng lớn nào để trở về quang tông diệu tổ (làm rạng danh cho tổ tiên).

“Trần Thiên Minh, anh vừa làm gì? Vì sao em gọi anh mở cửa anh không ra?” Trương Lệ Linh vẻ mặt tức giận, hình như giận đến mức mắc đỏ bừng. Nàng chỉ vào mũi Trần Thiên Minh lớn tiếng mắng.

“Anh… anh đang xem TV, không nghe tiếng em kêu cửa.” Trần Thiên Minh vẻ mặt đầy sự vô tội, sau đó chỉ chỉ vào cái TV đang mở rất to nói bằng giọng đáng thương.

“Hừ, anh cố ý mà.” Trương Lệ Linh không tin tưởng chuyện ma quỷ mà Trần Thiên Minh nói.

“Bà cô của tôi ơi, sao em không tin anh chứ? Anh làm sao có dũng khí gạt em chứ?” Trần Thiên Minh cố sức mỉm cười với Trương Lệ Linh, vẻ mặt lấy lòng.

“Phải rồi, không phải Tử Hiên đến tìm anh sao? Cô ấy đâu?” Trần Thiên Minh đi khắp phòng, sau đó đánh giá xung quanh, không thấy có Nguyễn Tử Hiên, vì vậy nàng liền hỏi Trần Thiên Minh.

“Ồ, chúng ta vừa mới nói chuyện xong, sau đó cô ấy đã vào WC, giờ còn ở trong WC chưa ra. Nếu không, anh gọi cô ấy ra giúp em.” Trần Thiên Minh vẻ mặt thật là hảo tâm.

Ta ngất, không thể tưởng được Trương Lệ Linh lại tới bắt gian, may mà người đẹp Nguyễn Tử Hiên này dễ dàng bãi bình, nếu không tiêu thật rồi.

“Hừ, không cần anh hảo tâm như vậy.” Trương Lệ Linh trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó hướng WC kêu lên: “Tử Hiên, em ở đâu. Chị Linh đây.”

“Em đây, chị Linh, một lát nữa em ra ngoài.” Bên trong truyền ra giọng nói của Nguyễn Tử Hiên.

Trương Lệ Linh thấy Nguyễn Tử Hiên ở bên trong, cũng không nói nữa.

“Lệ Linh, em ăn cơm chưa?” Trần Thiên Minh nhìn Trương Lệ Linh, quan tâm hỏi.

“Em còn muốn ăn sao? Bị người ta làm cho điên lên rồi!” Trương Lệ Linh vừa nói vừa nhìn Trần Thiên Minh, ý tứ của nàng rất rõ, kẻ này chính là tên lưu manh Trần Thiên Minh.

“Ai vậy? Kẻ nào, em nói cho anh biết, anh tìm hắn tính sổ.” Trần Thiên Minh biết Trương Lệ Linh ám chỉ kẻ đó là hắn, nhưng hắn vì để cho người đẹp vui, tự nhiên cũng phối hợp làm trò một chút.

“Cái anh này, không cần miệng lưỡi trơn tru trước mặt em, tâm địa gian xảo của anh em còn không biết? Anh là một kẻ sắc lang, thấy cô nào đẹp liền thích ngay cô đó, có phải là đàn ông có tiền đều là như thế?” Mặc dù Trương Lệ Linh chưa từng nghe Trần Thiên Minh miệng lưỡi trơn tru, nhưng trong lòng của nàng lại phi thường nghe được, nên vừa rồi mặt nàng cũng không căng thẳng như vậy.

“Két.” một tiếng, cửa WC mở ra, Nguyễn Tử Hiên vội bước ra. Trần Thiên Minh nhìn Nguyễn Tử Hiên, sợ nàng lộ ra bộ dáng cô gái vừa bị khi dễ.

Trương Lệ Linh cũng nhìn thấy Nguyễn Tử Hiên, nhưng lại làm nàng thất vọng. Hiển nhiên, Nguyễn Tử Hiên đã cố ý ở trong WC tu chỉnh một chút, nhìn vẻ mặt của nàng bây giờ, cũng giống như bình thường, không thấy có gì khác thường.

“Em không có chuyện gì sao?” Trương Lệ Linh quan tâm hỏi Nguyễn Tử Hiên, tuy trên mặt Nguyễn Tử Hiên không nhìn ra cái gì, nhưng nàng cũng muốn hỏi Nguyễn Tử Hiên một chút, thì nàng mới yên lòng. Bởi vì nàng biết tính cách của tên Trần Thiên Minh, hắn rất dê, đặc biệt thích phụ nữ xinh đẹp.

“Không có gì, chị Linh, em còn có việc cần hoàn thành, hai ngươi từ từ trò chuyện đi.”Nguyễn Tử Hiên chào Trần Thiên Minh cùng Trương Lệ Linh một cái, liền đi ra ngoài.

“Em thấy chưa, sao em lại không tin anh? Anh là hạng người nào chứ, chẳng lẽ em nhìn không ra sao? Vừa rồi anh chỉ hỏi Tử Hiên một ít chuyện về khách sạn, chỉ đơn giản là vậy.

"Sao em lại nghĩ anh là một tên đại lưu manh chứ.” Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ, cứ như vì mình lấy lại công đạo.

“Trần Thiên Minh, chính vì em biết anh là hạng người gì, nên mới lo cho Tử Hiên. Tử Hiên là do em mời tới khách sạn để hỗ trợ, cho nên em không muốn cô ấy bị người khác tổn thương, lúc này anh chưa làm cái gì, nhưng không nhất định tiếp theo, hoặc là sau này không làm gì Tử Hiên! Trần Thiên Minh, em cảnh cáo anh, nếu như anh dám làm bậy với Tử Hiện, em… em nhất định không tha cho anh.” Trương Lệ Linh chỉ thẳng Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.

“Sao anh có thể chứ? Anh không phải là người như vậy.” Trần Thiên Minh thấy Trương Lệ Linh không tin mình, lập tức tự vỗ ngực, lớn tiếng biểu lộ thái độ.

“Không có là tốt, em có việc đit rước.” Trương Lệ Linh vừa nói vừa xoay người, sau đó giật cửa muốn đi ra ngoài.

“Đừng, đừng, em đừng vội thế, anh có chuyện còn muốn nói với em!” Trần Thiên Minh thấy con mồi vừa rồi đã chạy, mà con mồi này cũng muốn bay đi, hắn sao lại ngu như thế được chứ?

Vì thế, hắn vội kéo Trương Lệ Linh lại, kéo nàng trở về, sau đó đóng cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.