Lưu Manh Lão Sư

Chương 749: Chương 749: cứng đầu






Phùng Vân được Phương Thúy Ngọc dẫn đến một ngôi nhà lớn. Ngôi nhà này có hai tầng, tầng một dùng làm phòng khách, tầng trên có ba căn phòng lớn. Nơi này đúng là nhà của Phương Thúy Ngọc, cũng là nơi mây mưa với các nữ nhân của nàng. (mình là mình không thích les lắm @@, không biết Trần Thiên Minh ăn được cô này không )

"Oa ! Thúy tỷ, nơi này thật lớn ! Có phải nhà ngươi thật không !?" - Phùng Vân không khỏi kinh ngạc.

Phương Thúy Ngọc vừa đi, vừa kéo tay Phùng Vân thăm quan nhà ...

(Biên : đoạn này em chém, convert khó hiểu quá )

"Đúng. Ngôi nhà này trước đây là của ta. Bây giờ ta nhường lại cho ngươi. Chúng ta giờ là tỷ muội, cái gì của ta cũng là của ngươi." - Phương Thúy Ngọc vui vẻ đáp lại.

"Không, không ... ! Ngôi nhà này đẹp như vậy, chắc chắn phải có giá hơn một trăm triệu. Mười lăm vạn ta nợ, ta chắc chắn sẽ trả. Mà phòng đẹp như vậy, chắc thuê cũng không ít tiền ..." - Phùng Vân nhìn vào căn phòng trước mắt mình.

"Đúng vậy. Giá thuê căn phòng này trong một năm là một trăm vạn." (Biên : đoạn convert này khó hiểu quá, chém tiếp ...) - Phương Thúy Ngọc vừa cười, vừa nói.

"Một trăm vạn?" - Phùng Vân vẫn thấy hơi kinh hãi. Nhưng nàng nghĩ lại, ngôi nhà này là căn hộ cao cấp trong một khu căn hộ. Cửa khu căn hộ lại có bảo vệ gác ...

"Phùng Vân, không phải ta nói rồi sao ? Ta là chị ngươi, ngươi còn ăn nói khách sáo là ta giận đó !" - Phương Thúy Ngọc giả vờ tức giận.

Phùng Vân ngượng ngùng đáp lại :

"Thúy tỷ, việc này ... việc này ..."

Phương Thúy Ngọc tỏ ra thê lương :

"Phùng Vân, chẳng lẽ ngươi khinh ta không xứng làm chị ngươi sao ?"

"Không phải, Thúy tỷ, ngươi đừng hiểu lầm, ta làm sao khinh ngươi được ... Ta chỉ thấy mình không xứng làm em gái (muội muội, Biên : ở trên em sửa là chị nên ở dưới phải để là em gái) ngươi thôi ..." - Phùng Vân sợ Phương Thúy Ngọc giận bèn đáp lại.

"Ngươi đừng nghĩ đến việc đó nữa. Sau này cứ làm em gái ta được không ?" - Phương Thúy Ngọc nhìn Phùng Vân hi vọng.

"Thì đành vậy ..." - Làm em gái Phương Thúy Ngọc có nhiều quyền lợi như vậy, không làm hơi phí.

Phương Thúy Ngọc vui vẻ nói :

"Vui thật ... bây giờ ta có em gái rồi ! Mẹ ta qua đời khi ta còn bé, cha ta lại bận đi làm ăn xa ... Anh trai ta cũng mới bị người ta giết chết !" - Phương Thúy Ngọc nói với Phùng Vân, có chỗ thật, chỗ giả. Thực ra hầu hết đều đúng, chỉ là thêm việc : từ bé nàng bị Ma vương bắt luyện công thôi.

"Thúy tỷ, từ bé ta cũng không có mẹ. Cha ta qua đời sớm ... Ta và anh trai sống dựa vào nhau ... Bây giờ anh ấy cũng bị người ta giết chết."

"Tiểu Vân, nói như thế, bây giờ ngươi không còn người thân ?" - Phương Thúy Ngọc thấy Phùng Vân chảy nước mắt nên quan tâm hỏi thăm.

"Đúng vậy." - Phùng Vân gật đầu đáp lại.

"Ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi ... Khóc cho hết nỗi sầu, nỗi khổ ... Người chị này sau này sẽ quan tâm, chăm sóc ngươi ..." - Phương Thúy Ngọc ôm Phùng Vân vào lòng, không khỏi lấy tay vuốt lưng Phùng Vân. Lần này nàng đã cố kìm nén, khỏi để vuốt toàn thân Phùng Vân (Biên : ).

"Hu hu ... Thúy tỷ, anh ta chết rồi ... Vì ta cứng đầu, không chịu đi học ... Không chịu nghe lời anh ấy ... Bây giờ ta không còn gặp được anh ấy nữa ..." - Phùng Vân rốt cục khóc òa lên ... Nàng kể hết mọi việc từ hai anh em giận nhau đến bây giờ ...

Phương Thúy Ngọc ngồi xuống ghế sô-pha, tay vẫn ôm Phùng Vân :

"Xem ta ca ca ngươi rất thương ngươi ..."

"Đúng vậy, ca ca ta rất thương ta ..."

"Vậy ... ai là người giết ca ca ngươi ?"

Phùng Vân lắc đầu :

"Việc này thật sự ta không biết ... Có thể bạn của ca ca ta ..."

Phương Thúy Ngọc mấy ngày nay đã điều tra về anh em Phùng Vân, Phùng Hào rồi. Thái Đông Phong chết thảm (mọi người nhớ nó bị cắt gân tay, gân chân, cắt luôn tiểu JJ nhé ), tìm ai báo thù bây giờ ? Mà việc này cũng tốt, có thể lừa Phùng Vân, chuyển thù hận của nàng ta sang Trần Thiên Minh (lòng dạ đàn bà thật ác độc ) ...

"Cũng được. Ngươi nói xem anh ngươi tên gì, làm nghề gì, ở đâu, ta sẽ giúp ngươi." - Phương Thúy Ngọc vẫn chưa yên tâm, nói tiếp :

"Bất quá, Tiểu Vân, ngươi đừng nói ai biết ngươi ở với ta. Ai hỏi ngươi cứ bảo ở chung với bạn là được."

"Vâng, em biết nên làm thế nào." (đoạn này đổi xưng hô chị em cho thân mật @@)

"Tiểu Vân, em có bạn trai chưa ?" - Phương Thúy Ngọc cố ý hỏi. (Biên : đoạn sau convert khó hiểu, em cũng không dám viết thêm )

"Thúy tỷ, chị đừng hỏi vậy. Trước đây em có bạn trai, nhưng hắn ta lừa em, rồi cả hai chia tay (Biên : Xếp hình chia tay )." - Câu hỏi này càng làm tâm trạng Phùng Vân thêm không tốt.

Phương Thúy Ngọc lo lắng hỏi tiếp :

"Sao lại như vậy ? Cuối cùng là có việc gì xảy ra ??"

Phùng Vân nghĩ ngợi một chút rồi nói :

"Trước đây em gặp hắn, rất yêu hắn. Nhưng rồi hắn lừa tiền của em để đi với một nữ nhân khác. (Biên : Sao giống trai bao thế =.=)"

"Chà ... Xem ra chúng ta giống nhau, đều bị đàn ông làm tổn thương ..." - Phương Thúy Ngọc thở dài.

Phùng Vân bèn hỏi ngược lại :

"Thế việc của chị là sao ?"

Phương Thúy Ngọc dừng lại một chút như đang suy nghĩ rồi đáp lại :

"Đã là người nhà với nhau, chị cũng không ngại nói với em. Ngày xưa chị từng bị một gã đàn ông trói lại, cởi hết quần áo. Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì cha chị đến, giết hắn."

Mọi chuyện đúng là vậy ... Ngày xưa, Phương Thúy Ngọc bị một gã dâm tặc trói lại, cởi quần áo, suýt thì bị hấp-diêm (Biên : xem hentai nhiều là tưởng tượng ra ). Việc đó để lại một bóng ma ám ảnh nàng đến bây giờ, làm nàng không thích đàn ông, mà chỉ thích đàn bà (Biên : nôm na gọi là lesbian - đồng tính nữ).

Bây giờ, nàng dụ dỗ Phùng Vân cũng là vì vậy (Biên : ).

"Thúy tỷ, em không nghĩ chị còn khổ hơn em ..."

"Cho nên, bây giờ, chúng ta không cần dựa dẫm vào đàn ông ... Phụ nữ là sinh vật hoàn hảo (Biên : Nobody's perfect, expect me just kidding .), phụ nữ sinh ra để chỉ huy đàn ông (Biên : WTF )." - Phương Thúy Ngọc không khỏi liếc qua ngực Phùng Vân, nhìn cái khe sâu, muốn đè Phùng Vân ra mà sờ nắn.

"Thúy tỷ, ngươi dạy ta võ công đi. Một mình ngươi có thể đánh bại ba tên Đại Mã, thật là cao thủ a !"

Phương Thúy Ngọc quả quyết :

"Không thành vấn đề. Bây giờ em học một chút nội công, sau đó học thêm khẩu quyết."

Rồi dạy cho Phùng Vân một ít công phu nhập môn của Ma môn.

Phùng Vân luyện theo lời của Phương Thúy Ngọc, khoảng một giờ sau mở mắt ra, đã thấy Phương Thúy Ngọc thay quần áo. Cô ta đang mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng tang, làm người ta có thể thấy rõ hết "bên trong".

"Thúy tỷ, chị thật xinh đẹp."

"Hì hì, không có gì ... Mà em luyện công như thế nào rồi ?" - Phương Thúy Ngọc hỏi Phùng Vân.

Phùng Vân lắc đầu, nói :

"Thúy tỷ, tư chất em kém. Luyện lâu như vậy mà không cảm thấy nhiệt khí trong người như lời chị nói."

Đó chỉ là chút công phu nhập môn của Ma môn, Phùng Vân làm sao cảm thấy gì được. Phương Thúy Ngọc lại bảo :

"Vậy để ta đả thông kinh mạch cho em, sau đó truyền cho ngươi một chút nội lực. Ngươi sẽ cảm thấy thôi ..."

Đả thông kinh mạch là thật, truyền nội lực là thật, chỉ có điều Phương Thúy Ngọc đả thông kinh mạch cho Phùng Vân ở huyện trên ... ngực. Phùng Vân thấy Phương Thúy Ngọc chạm vào ngực mình cũng không nói gì. Bất quá, nàng cho rằng Phương Thúy Ngọc đang đả thông kinh mạch cho mình thật, hơn nữa, nàng ta cũng là phụ nữ, ngực cô ta còn to hơn ngực mình, chắc không có vấn đề gì đâu.

Nắn bóp một hồi, Phương Thúy Ngọc mới đứng lên, hỏi Phùng Vân :

"Bây giờ em cảm thấy nhiệt khí trong người chưa ?"

"Rồi, rồi ... Em thấy rồi !!" - Phùng Vân vui vẻ trả lời.

Nàng cảm thấy đúng là trong cơ thể mình đang có một cỗ nhiệt, nhỏ nhưng lưu động.

"Tốt lắm, Tiểu Vân. Ngươi thử luyện theo khẩu quyết chị vừa nói xem."

"Vâng, em làm đây." - Phùng Vân đáp lời.

Không biết do Phương Thúy Ngọc đả thông kinh mạch hay Phùng Vân có năng khiếu luyện võ mà luyện xong một chu thiên, nàng càng cảm thấy cỗ nhiệt trong người mạnh lên.

Phương Thúy Ngọc thấy Phùng Vân mở mắt, vội hỏi :

"Bây giờ em thấy như nào ?"

"Thúy tỷ, em thấy cỗ nhiệt còn mạnh hơn cả lúc nãy !"

"Vậy à ?" - Phương Thúy Ngọc tròn mắt. Chỉ tùy tiện dạy cho Phùng Vân một chút, nhưng nàng ta luyện rất chăm chút, lại rất nhanh.

"Em đúng là có khiếu học võ !"

"Đều là nhờ chị dạy đúng cách." - Phùng Vân khiêm tốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.