Lưu Manh Lão Sư

Chương 607: Chương 607: Để xem lòng dạ em thế nào?






“Thiên Minh, tin tức đặc biệt đây”, Ngô Thanh chạy đến phòng đoàn ủy thấy Hân Di cũng đang ở đó thì lớn tiếng mà nói.

“Tin đặc biệt gì vậy?”, Trần Thiên Minh thấy Ngô Thanh hưng phấn như vậy thì không khỏi tò mò.

Ngô Thanh nói: “Nghe nói Đàm hiệu trưởng bị người ta đánh, giờ đang phải xin nghỉ phép ở nhà. Tôi cũng nghe nói hắn cướp phụ nữ của người khác nên bị đánh, ngay cả chân cũng gãy luôn”.

“Ôi, lần trước tôi đã cảnh báo hắn rồi, nói hắn ra bên ngoài thì đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nếu không muốn bị báo ứng. Nhưng hắn không có nghe nên giờ bị báo ứng rồi đó”, Trần Thiên Minh cố ý thở dài một tiếng.

Lúc này, Lý Hân Di cũng ngẩng đầu lên hỏi Ngô Thanh: “Thầy Ngô, anh nghe ai nói vậy? Tin đó có chính xác không vậy?”

Ngô Thanh thấy Lý Hân Di hỏi mình vậy thì cao hứng mà trả lời: “Thật đó, giáo viên trong trường đa phần đều biết hết rồi. Cô không tin thì có thể hỏi mọi người xem thầy giáo Đàm bữa nay có đến trường không?” Ngô Thanh giờ mới thấy những gì Trần Thiên Minh nói quả không sai. Đàm Thọ Thăng vừa bị thương là các mỹ nữ để ý đến mình ngay. Chẳng phải Lý Hân Di đang quan tâm đến câu chuyện của mình đó sao?

“Đúng là sự thật đó. Tôi cũng có nghe nói chân của Đàm Thọ Thăng bị người ta đánh gẫy, chắc là bị chồng hay con của người phụ nữ đó đánh. Nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm, có khi phải hỏi người trong cuộc mới biết chính xác được”, Trần Thiên Minh xác nhận lại lời nói của Ngô Thanh. Dù sao hắn cũng chẳng có gì mà phải lo ngại Đàm Thọ Thăng cả. Khi ra lệnh cho tên sát thủ đánh Đàm Thọ Thăng, hắn đã liệu cơ hết rồi. Rõ ràng rất nhiều người có thể làm chứng là Đàm Thọ Thăng muốn thuê người để dằn mặt hắn nên Đàm Thọ Thăng giờ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt được thôi.

“Thiên Minh, chúng ta ăn nhanh rồi quay lại trường học thôi!” Hà Đào cùng Trần Thiên Minh đang ăn cơm trưa trong một tửu điếm. Thấy mọi người đều đã ăn xong và lục tục quay lại trường cô bèn giục Thiên Minh.

“Vội gì cơ chứ, chúng ta ở đây nghỉ ngơi chút đã. Đằng nào cũng trả tiền rồi, đâu cần về sớm làm gì đâu”, Trần Thiên Minh vẻ mặt dâm đãng nói với Hà Đào. Hôm nay đi ăn cơm hắn đã cố ý chọn chỗ này. Ăn ở đây cũng ngon, lại là phòng riêng, còn có ghế sa *** rộng rãi hai người nằm lên cũng vừa. Đương nhiên thì nếu mọi chuyện diễn ra như những gì mà đầu hắn đang nghĩ thì cũng chẳng cần đến cái ghế rộng nhường ấy.

Hà Đào nhìn Trần Thiên Minh ngạc nhiên: “nghỉ ngơi ở đây sao?”

Trần Thiên Minh gật đầu đi ra cửa cài then lại, sau đó đi về phía Hà Đào vừa đi vừa cười: “đúng vậy, chúng ta ngồi mãi trong xe trò chuyện cũng chán, ngồi ở ghế sa *** này không phải tốt hơn hẳn sao?” Trần Thiên Minh càng nói càng thấy hưng phấn hơn.

“Không được”, Hà Đào rốt cuộc cũng hiểu ra Trần Thiên Minh đang muốn gì. Nàng đỏ mặt lắc đầu không chịu.

“Nào đi thôi”, Trần Thiên Minh vừa nói vừa kéo Hà Đào đi vào phía bên trong. Hắn để Hà Đào ngồi xuống ghế rồi tay phải đặt lên vai nàng, tay trái đã lập tức ve vuốt bộ ngực mềm mại.

“Thiên Minh, anh nói mình sẽ nói chuyện phiếm mà, sao chưa gì đã động chân động tay thế”, Hà Đào gạt tay Thiên Minh ra. Nàng đoán không sai. Đúng là Trần Thiên Minh đưa mình vào đây quả không có ý tốt gì.

Trần Thiên Minh oan uổng mà nói: “Hà Đào, em đừng có nghĩ xấu về anh như thế. Anh có động chân với em đâu, chỉ dùng tay một cách nhẹ nhàng thôi mà”.

“Lưu manh, anh còn dám nói vậy sao?” Hà Đào đánh nhẹ Trần Thiên Minh. Mặc dù võ công nàng cũng khá nhưng nàng không nỡ dùng sức để đánh lại Thiên Minh.

“Được rồi Hà Đào. Cha em sắp được lên làm Cục trưởng Cục Công an rồi. Nhưng để lên được chức đó cũng đã phải chạy chọt không ít. Chẳng phải anh cũng có công trong đó sao?”

“Thiên Minh, em biết anh đã giúp cha em không ít. Em cảm ơn anh mà”, Hà Đào cảm kích cuộn tròn vào lòng Trần Thiên Minh.

“Em không cần khách khí, cha em cũng là cha anh mà”, Trần Thiên Minh nói. “Em làm con gái cưng của cục trưởng sau này không biết có còn đoái hoài đến tên lão sư tầm thường như anh nữa không đây?”

Hà Đào nghe Trần Thiên Minh nói vậy thì không bằng lòng: “anh đừng có nói bậy. Em yêu anh thật lòng mà, có bao giờ em quan tâm xem anh nghèo hay giàu đâu. Chẳng lẽ anh không hiểu điều đó sao?”

Trần Thiên Minh chính là đang chờ những lời này. Hắn cố tình đặt tay lên khuôn ngực của Hà Đào mà vuốt ve: “Để xem lòng dạ em thế nào đây?”

“Thiên Minh”, Hà Đào làm nũng.

“Ôi, cách quần áo thế này thì không thể dò xét được lòng em, hay là em bỏ bớt ra đi?” Trần Thiên Minh vừa nói tay vừa luồn vào trong quần áo mà vuốt ve. Các thầy thuốc khi khám bệnh không phải cũng đưa ống nghe vào trong áo đó sao.

“Thiên Minh, không nên, anh lưu manh.” Hà Đào có ý không thuận, lắc lắc thân hình mềm mại của mình. Nhưng là sự cự tuyệt của nàng cũng không dứt khoát trong khi đó, tay của Trần Thiên Minh đã tiến vào tới áo lót của nàng rồi.

Vừa cảm nhận được sự khác biệt, Trần Thiên Minh đã dứt khoát đưa ra phía sau lưng cởi móc áo lót, chỉ có như vậy tay hắn mới tự do mà tung hoành được.

“Ư,” Hà Đào nhẹ rên rỉ. Sau một hồi bị tay của Trần Thiên Minh vân vê hai hạt đào nhỏ rồi lại nắm lấy bầu vú to tròn, nàng không khỏi hưng phấn đỏ rần cả mặt.

Một lúc sau tay của Trần Thiên Minh chuyển hướng, bắt đầu muốn đi xuống dưới, nhưng Hà Đào đã kéo tay hắn lại: “Thiên Minh, không được sờ ở dưới, anh chỉ được sờ ở trên thôi.” Hà Đào sợ khi Trần Thiên Minh sờ soạng phía dưới của mình thì sẽ không khống chế được bản thân.

“Không sao, để anh kiểm tra toàn bộ thân thể xem sao.” Vừa nói Trần Thiên Minh vừa gạt tay Hà Đào ra, mạnh mẽ hướng xuống phía dưới vuốt ve. Mặc dù cách lớp vải quần, nhưng Trần Thiên Minh vẫn cảm giác được sự mềm mại ở bên trong.

“Không nên,… không…” Thanh âm của Hà Đào bây giờ so với lúc trước nhỏ đi rất nhiều. Trần Thiên Minh càng vuốt ve nàng càng cảm thấy nóng rực cả người. “Thiên Minh, hay là để tối về chúng ta… được không?” Hà Đào lắc lắc mông đề nghị.

“Buổi tối là chuyện của buổi tối, còn bây giờ là chuyện của bây giờ. Chúng ta bây giờ ăn cơm, không phải đến tối cũng ăn cơm đó sao?” Trần Thiên Minh thừa dịp Hà Đào không để ý, tay trái khẽ xoay một cái, cắm thẳng vào trong quần của Hà Đào.

“A” Hà Đào kêu lên sợ hãi. Nhưng mọi chuyện đã quá trễ, bàn tay của Trần Thiên Minh lúc này đã nằm gọn trên đám cỏ của nàng rồi.

“Vậy mà còn mạnh miệng, em xem chỗ này đã ướt hết rồi còn gì.” Trần Thiên Minh dâm đãng đưa ánh mắt oán hận nhìn Hà Đào.

Hà Đào nũng nịu nói: “Thiên Minh, anh thật xấu xa!”

“Ha Ha, bây giờ mới chỉ là vuốt ve thôi, thế mà đã là xấu xa rồi, vậy lúc nữa thực sự chà đạp em, em sẽ nói anh sao đây?” Trần Thiên Minh vừa cười vừa kéo quần Hà Đào xuống, sau đó hắn cũng nhanh chóng cởi quần của mình ra ném sang một bên. Không biết có phải Hà Đào không muốn cho Trần Thiên Minh cái… kia hay không, nàng ngồi thu lu vào góc ghế sa ***, gục đầu vào đầu gối, hai tay che kín chỗ ấy của mình.

“Bảo bối, anh tới đây.” Giải quyết xong chuyện quần áo, Trần Thiên Minh hào hứng phóng tới chỗ Hà Đào.

“Thiên Minh, không nên…” Hà Đào giơ tay ra đẩy đẩy không cho Trần Thiên Minh tới gần, nhưng thực tế bộ dạng của nàng đã cho thấy rõ ràng hành động này chỉ mang tính chất tượng trưng. Nàng hoàn toàn đã bị Trần Thiên Minh khơi mào lửa dục trong người.

Trần Thiên Minh đương nhiên không để ý Hà Đào thực sự muốn hay không, việc của hắn lúc này chỉ đơn giản từ từ tiến tới.

“Đừng” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh tiến tới, nhanh chóng đi vào trong mình thì vừa hưng phấn vừa rên rỉ.

Thấy Hà Đào đã thực sự bắt đầu nhập cuộc, Trần Thiên Minh cũng không khách khí nữa, bắt đầu tăng tốc và lực. Mặc dùng hắn không vận dụng Hương Ba công, nhưng vẫn khiến cho Hà Đào rên rỉ không ngừng, lên đỉnh thiên đường tới hai lần thì hắn mới chính thức phún xuất hết tình cảm của mình.

“Thiên Minh, anh mau đứng lên đi, mang khăn tay lại đây cho em, ở trong túi của em đó.” Hà Đào nhẹ nhàng đẩy Trần Thiên Minh ra. Nàng chợt nhớ đây không phải là ở nhà mình, nên muốn sạch sẽ một chút.

“Ồ, Hà Đào, em càng ngày càng khiến anh mê mệt.” Trần Thiên Minh đưa tay nắn bóp bộ ngực đồ sộ của Hà Đào sung sướng nói.

“Chết đi, anh còn không mau đứng dậy, anh không biết mình nặng thế nào sao?” Hà Đào đưa mắt liếc Trần Thiên Minh một cái đầy oán hận.

“Trời ạ, sao lúc nãy em không nói, bây giờ mới cho anh biết là sao?” Trần Thiên Minh nói thầm.

“Trần Thiên Minh.” Hà Đào vốn muốn tìm đồ vật gì đó ném Trần Thiên Minh nhưng tìm một hồi không thấy nên chỉ hét lên một câu. Đây đúng là tên hại người mà, mình lúc này chân yếu tay mềm, thân thể mệt mỏi vô cùng, xế chiều lại có hai khóa vũ đạo nữa. Không được, cần phải luyện công thêm nữa. Hà Đào hung hăng đưa mắt nhìn Trần Thiên Minh còn chưa mặc quần.

Mấy ngày nay, Trần Thiên Minh trừ khi đi học ở ngoài cũng chỉ ở nhà luyện công, mà bọn Lâm Quốc cũng ở nhà gia tăng tập luyện. Đương nhiên, Trần Thiên Minh khẳng định sẽ không bỏ qua việc tăng cường nội lực của mình một cách nhanh nhất. Đó chính là cùng những nữ nhân của mình luyện tập thường xuyên trên giường.

“Lão Đại, sư phụ tới.” Lâm Quốc đi vào phòng Trần Thiên Minh nói.

“Mau mời sư huynh vào.” Trần Thiên Minh nói.

Chung Hướng Lượng vào phòng liền hỏi ngay Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, ý em thế nào?”

“Anh hỏi ý em về chuyện gì?” Trần Thiên Minh đương nhiên biết rõ ý của Chung Hướng Lượng nhưng vẫn hỏi vậy bởi hắn sợ nhất là chuyện sư huynh hắn hỏi lại chuyện làm chưởng môn.

“Em có phải đang giả bộ không vậy? Đương nhiên là chuyện làm chưởng môn, Thiên Minh, anh không hiểu tại sao một chuyện tình tốt như vậy mà em lại từ chối?” Chung Hướng Lượng vẻ mặt đầy khó hiểu.

Ngươi nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng nếu cho ngươi từ bỏ lão bà và con gái của ngươi, liệu ngươi có nguyện ý không? Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ: “Sư huynh, hay là để người khác làm đi, em không thích hợp đâu.” Mấy ngày hôm nay mình vô cùng sung sướng với mấy lão bà, lúc nào cũng như cá gặp nước. Một cuộc sống như vậy tại sao lại bỏ qua cơ chứ?

“Thiên Minh, bây giờ ở Huyền môn chỉ có em là võ công cao nhất, thêm nữa em lại có đảm lược, em không làm thì ai làm đây? Anh còn phải lo việc công, không có khả năng đảm nhiệm chức vụ này.” Chung Hướng Lượng nói.

Trần Thiên Minh trầm tư một lát, hay là nói thật với Chung Hướng Lượng, dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ ở đây. “Sư huynh, em nói thật với anh, em không muốn làm chưởng môn đơn giản chỉ là không muốn làm hòa thượng. Anh biết đấy, em có mấy lão bà thế kia, nếu làm hòa thượng thì họ sao đây?” Trần Thiên Minh mặt mày vừa đau khổ vừa xấu hổ nói. “Ha ha, nguyên lai là cậu lo chuyện này hả?” Chung Hướng Lượng cười ha hả.

“Đúng vậy”, Trần Thiên Minh kỳ quái nhìn Chung Hướng Lượng cười, cứ như anh ta phát hiện ra chuyện gì kỳ quái lắm.

“Thiên Minh, em nghe anh nói đây, kỳ thật việc làm chưởng môn không phải là làm hòa thượng. Trước kia trưởng môn cũng không có tục lệ như vậy, tục gia đệ tử cũng có thể làm trưởng môn. Tuy nhiên, nếu em muốn làm hòa thượng cũng không sao.” Chung Hướng Lượng vừa cười vừa nói.

“Em đương nhiên không muốn làm hòa thượng rồi.” Trần Thiên Minh nhún vai nói.

Chung Hướng Lượng nghiêm túc nói tiếp: “Thiên Minh, em làm chưởng môn, có thể căn cứ tình hình thực tế mà chỉnh sửa môn quy, chỉ cần em cho là đúng thì mọi chuyện đều có thể.”

“Nếu đúng là như vậy thì em đáp ứng.” Trần Thiên Minh cao hứng nói. Hắc hắc, nếu như chính mình làm chưởng môn của Huyền môn, vậy thì Tiểu Ny không thoát khỏi lòng bàn tay mình rồi. Trần Thiên Minh nghĩ đến đây thì càng cảm thấy cao hứng không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.