Lưu Manh Lão Sư

Chương 212: Chương 212: Đó là nàng nói bừa






Hà Đào thấy Chung Oánh nói xong còn ra vẻ rất thần bí, cũng cho học sinh nghỉ ngơi một lúc, nàng mang theo Chung Oánh đi tới một bên, hai mỹ nữ một lớn một nhỏ cố gắng tách ra Trần Thiên Minh để nói chuyện.

Trần Thiên Minh nghe Chung Oánh muốn nói cho Hà Đào biết một việc, hơn nữa còn thần thần bí bí mà đi sang một bên. Trong lòng hắn cả kinh, sợ rằng tiểu ma nữ này sẽ làm ra chuyện tình gì không tưởng tượng nổi. Vì vậy, hắn vội vàng vận khởi Hương Ba Công , muốn nghe trộm Chung Oánh nói với Hà Đào chuyện gì.

“Tiểu Oánh, em muốn nói cho chị nghe chuyện gì vậy?” Hà Đào yêu thương mà nhìn Chung Oánh, nói.

“Hà tỷ tỷ, em kể cho chị chuyện này, chị không được nói là em kể nhá?” Chung Oánh dường như có chút lo lắng mà nói.

“Được.” Hà Đạo gật đầu, nói.

“Còn nữa, nếu như người nào đó biết em nói, thì chị phải bảo vệ em đó, đừng để cho người nào đó khi dễ em.” Chung Oánh nói xong len lén liếc nhìn Trần Thiên Minh ở bên kia.

“Ùh.” Hà Đào nói. Giờ đây nàng đã đoán được một chút, chắc chắn việc này cùng Trần Thiên Minh có liên quan, nhất định là hắn đã làm chuyện gì đó với mình cho nên Chung Oánh mới nói như vậy.Nghĩ tới đây, Hà Đào càng muốn biết Chung Oánh cuối cùng muốn nói chuyện gì.

“Thiên Minh ca ca nói rằng xing đẹp nhất trường này chính là Hân Di tỷ tỷ, và còn nói cô Hà đang ở thao trường diễn tập mà hắn muốn tới xem so với Hân Di tỷ vẫn còn kém hơn. Cho nên, vừa rồi em ở phòng làm việc đoàn ủy rất ngạc nhiên nên tới đây xem có thật sự như vậy không. Kết quả, em phát hiện ra Thiên Minh ca ca thật bất công, chị so với Hân Di tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn mà! Tại sao hắn lại nói chị như vậy nhỉ, Hà tỷ tỷ, trước kia có phải là chị cùng Thiên Minh ca ca có xích mích gì không?” Chung Oánh hỏi Hà Đào, làm ra bộ dáng rất chăm chú.

“Hắn…hắn nói Lý Hân Di so với chị còn xinh đẹp hơn?” Hà Đào nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Trần Thiên Minh.

“Đúng vậy, hắn nói Hân Di tỷ tỷ so với chị xinh đẹp hơn nhiều.” Chung Oánh mỉm cười, nàng thấy mình đâm bị thóc chọc bị gạo đã thành công, lại càng thêm mắm thêm muối mà nói.

“Hừ!” Hà Đào dùng giọng mũi hừ mạnh một tiếng.

“Hà tỷ tỷ, em phải về nhà rồi, sau này em rảnh rỗi có thể tìm chị vui chơi chứ?” Chung Oánh ra vẻ ngoan ngoãn.

“Đương nhiên có thể rồi, chị cũng thích cô bé đáng yêu xinh đẹp như em vậy.” Hà Đào gật đầu, nói.

“Em đi đây, sau này sẽ tìm chị vui chơi, bye! Bye!” Chung Oánh hướng Hà Đào mà vẫy tay tạm biệt, sau đó đi tới bên cạnh Trần Thiên Minh nói với hắn: “Thiên Minh ca ca, em phải về nhà rồi, nếu không ba sẽ mắng em.”

“Em…Tại sao em lại nói về anh như vậy?” Trần Thiên Minh hung hăng mà nhìn trừng trừng vào Chung Oánh. Bây giờ, nếu như không phải hắn lo lắng Chung Oánh là một nữ hài tử, vừa là con gái của Chung Hướng Lượng, còn có Hà Đào bên người. Hắn thật muốn tóm lấy nàng, nghiêm khắc mà tét vào mông nàng một trận. Cứ như vậy nói oan cho người khác sao? Hà Đào đối với mình vốn đã tức giận, bây giờ Chung Oánh nói như vậy, không phải là đang thêm dầu vào lửa sao? Vậy thì làm sao Hà Đào có thể tha cho mình?”

“Thiên Minh ca ca, anh không thể nói oan cho em như vậy, em cũng không kể gì về anh mà. Hơn nữa, nếu anh không tặng quà cho em thì anh chính là một người không giữ chữ tín.” Chung Oánh nói xong nhìn Trần Thiên Minh cười hì hì rồi hướng về phía Tiểu Hạ phía bên kia chạy tới.

“Ma nữ, mười phần là ma nữ.” Trần Thiên Minh trong lòng oán hận mà nói.

“Trần Thiên Minh anh lại đây cho em.” Hà Đào hai tay chống hông, lông mày dựng thẳng, nhìn Trần Thiên Minh mà hô lên. Có lẽ Hà Đào thấy học sinh ở bên kia, nổi giận là không hay, cho nên gọi Trần Thiên Minh đi tới.

“Hà Đào, em đừng hiểu lầm, anh không nói xấu gì về em, những lời của Chung Oánh đều là nói dối.” Trần Thiên Minh vội vàng chạy tới bên người Hà Đào, thấp giọng giải thích với nàng.

“Tiểu Oánh nói bừa cái gì hả?” Hà Đào cắn răng nói.

“Anh không có nói cái gì mà Hân Di so với em xinh đẹp hơn, tất cả đều là tiểu Oánh nói bừa. Anh oan uổng mà.” Trần Thiên Minh vẻ mặt khổ sở nói.

“Trần Thiên Minh, vậy em hỏi anh nếu là tiểu Oánh nói bừa, vậy tại sao anh biết, chúng em ở cách xa anh như vậy, tại sao anh lại nghe được? Nếu như không nói những lời như vậy thì anh không có khả năng biết được.” Hà Đào vẻ mặt biểu hiện không tin lời Trần Thiên Minh nói.

“Anh, là anh…” Trần Thiên Minh không thể nói được gì, bản thân dùng Hương Ba Công nghe lén nàng cùng tiểu Oánh nói chuyện, việc này làm sao có thể nói với Hà Đào đây? Nếu như để cho nhà trường biết mình có võ công, như vậy có thể mang đến cho bản thân không ít phiền toái. Cho nên, hắn không biết phải trả lời như thế nào.

“Sao hả? Trần Thiên Minh, có phải là không thể giải thích. Có câu, muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm.” Hà Đào tức giận nói với Trần Thiên Minh.

“Anh, anh không có nói rằng Hân Di so với em xinh đẹp hơn.” Trần Thiên Minh liều mạng mà lắc đầu.

“Anh nhìn lại mình đi, còn nói không có nói gì, gọi ‘Hân Di’ ngọt ngào quá nhỉ?”

“Anh cũng gọi em là Hà Đào, cũng rất thân thiết mà.” Trần Thiên Minh nói.

“Có thân thiết như gọi người ta không? Gọi cả tên lẫn họ.” Hà Đào trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

“Bởi vì tên của em chỉ có hai chữ mà, người khác cũng gọi thế a. Hay là, sau này anh sẽ gọi em là Đào Đào, rất thân thiết nha!” Trần Thiên Minh vì bản thân mình nghĩ được cách xưng hô ‘thân thiết’ làm người ta nổi da gà như vậy mà lấy làm cao hứng.

“Buồn ói, Trần Thiên Minh, anh nhớ lấy, em sẽ không bỏ qua cho anh.” Hà Đào hung hăng mà trợn mặt liếc Trần Thiên Minh một cái. Sau đó đi về phía những học sinh của mình ở bên kia.

“Ôi trời!” Trần Thiên Minh ôm chân nhỏ giọng mà kêu. Hà Đào đi đứng kiểu gì vậy, không có mắt sao, đã dẫm lên chân mình hai lần, trước kia nàng không có như vậy mà. May quá, hôm nay nàng không nang theo giày cao gót chỉ đi giày phẳng. Trần Thiên Minh trong lòng thầm nghĩ vẫn còn có chút may mắn.

Trong lúc học sinh luyện tập, Hà Đào không thèm liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, cũng không nói cùng hắn câu nào, nàng chỉ cùng học sinh luyện tập. Một lúc thì học sinh này này làm động tác không tốt, học sinh kia động tác không dứt khoát, bận rộn không ngừng, mái tóc đuôi ngựa của nàng ở sau lưng đu đưa qua lại.

Không tồi, nhảy thật là đẹp. Trần Thiên Minh ở bên cạnh thì thầm mà nói. Hà Đào không hổ là sinh viên xuất sắc của nhạc viện Cao Tài, dưới sự phụ đạo của nàng, các học sinh khiêu vũ rất tốt, mặc dù hắn không thông thạo nhưng khi xem kỹ thuật nhảy cùng tạo hình của học sinh, cũng cảm thấy rất đẹp.

“Được rồi, hôm nay diễn tập đến đây thôi, mọi người luyện tập rất tốt, ngày mai chúng ta tiếp tục luyện thêm một chút, đem những chỗ chưa nhuần nhuyễn vừa rồi cô chỉ ra sửa lại, đến lúc đó là có thể biểu diễn rồi.” Hà Đào thấy học sinh của mình có thành tích tốt như vậy, vui vẻ mà nói.

Các học sinh cũng bắt đầu thu thập đồ đặc của mình, chuẩn bị để về nhà.

“Này, anh ngẩn ngơ đứng nới đó làm gì? Giúp em mang đồ tới phòng vũ đạo.” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh đứng yên bất động, để mặc mình mang đạo cụ vũ đạo, tức giận mà hét lên với Trần Thiên Minh. Bình thường Hà Đào đều để cho nữ học sinh mang giúp nàng, nhưng mà hôm nay luyện tập quá muộn nàng sợ ảnh hưởng tới thời gian về nhà của học trò, huống chi có Trần Thiên Minh ở bên cạnh. Vì vậy, nàng bảo học trò đi về trước để cho Trần Thiên Minh mang giúp nàng.

Nhưng mà, Trần Thiên Minh chẳng những không đi tới giúp mình, mà còn hai tay đút túi đứng nhìn, như vậy nàng làm sao mà không tức giận được cơ chứ? Đặc biệt là nàng lại nghĩ tới vừa rồi tiểu Oánh nói với nàng “Trần Thiên Minh khen Lý Hân Di so với nàng xinh đẹp hơn.” Thì nàng lại càng tức giận.

“Ồ! Được, anh giúp em.” Trần Thiên Minh giờ mới phát hiện ra Hà Đào tự mình dọn dẹp đạo cụ vũ đạo, vội vàng đi tới bên cạnh mang giúp Hà Đào.

“Tại sao anh lấy hết toàn bộ dụng cụ, để em mang một ít.” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh ôm toàn bộ đạo cụ trên mặt đất vào trong ngực, tới mức không thấy đầu của hắn đâu. Vì vậy nàng nói vơi hắn.

“Không sao, những việc nặng này là của đàn ông chúng anh, cũng không thể để em mệt mỏi.” Trần Thiên Minh muốn lắc lắc đầu, nhưng phát hiện ra đạo cụ đã cản trở đầu của hắn, muốn di chuyển một chút cũng không được.

Lúc này bầu trời đột nhiên tối sầm lại. Những hạt mưa lớn dường như không có dấu hiệu gì báo trước từ trên trời đổ xuống. “Hà Đào đi nhanh, mưa to rồi.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa tự mình đem theo đạo cụ vũ đạo chạy đi.

Hào Đào cũng chạy theo Trần Thiên Minh. Mặc dù quãng đường bọn họ đi tới phòng vũ đạo chỉ có một đoạn, nhưng mà khi tới phòng vũ đạo, bọn họ đã ướt như chuột lột.

“Bên ngoài mưa lớn quá!” Trần Thiên Minh buông đạo cụ vũ đạo xuống, nói: “Không biết có ăn mòn làm hỏng những đạo cụ này?”

“Không có việc đó đâu, những thứ đó đều làm bằng nhựa.” Hà Đào vừa cười vừa nói.

Trần Thiên Minh nhìn thấy Hà Đào tươi cười liền ngây ngốc. Mấy ngày qua, Hà Đào đối với hắn vẫn là nghiêm mặt. Giờ đây, nàng cười tươi như hoa làm cho tim hắn đập thình thịch. Không biết đến khi nào, Hà Đào mới có thể luôn cười với mình như vậy đây? Nếu như có thể mãi mãi cười với mình như vậy thì cho dù có ai dùng cả thiên hạ để đổi lấy, thì mình cũng không đổi.

“Hắt xì.” Hà Đào đột nhiên hắt xì một cái.

“Có phải là em gặp mưa, đã cảm lạnh rồi không?” Trần Thiên Minh nhìn Hà Đào, quan tâm tâm nói. Vào lúc này ở bên ngoài mưa rất to, không thể đi đâu, lại thấy Hà Đào bị mưa xối ướt cả người, trong lòng hắn không khỏi lo lắng .

Đột nhiên, hai con mắt Trần Thiên Minh sáng ngời. Bởi vì bây giờ toàn bộ quần áo của Hà Đào đã bị ướt, mà hôm nay nàng mặc một chiếc T-shirt màu trắng, sau khi bị mưa làm ướt, tất nhiên làm nịt ngực ở bên trong lộ ra, đó là một kiện nịt ngực màu đỏ, bây giờ đã dính chặt vào áo nàng, làm cho Trần Thiên Minh thấy được toàn bộ.

Trần Thiên Minh khó khăn mà nuốt nước miếng, song phong của Hà Đào đầy đặn mê người như vậy, bản thân thật muốn lại được thoải mái mà vuốt ve một trận, hồi tưởng lại thời gian vui vẻ trước kia. Nghĩ tới đây thì bên dưới Trần Thiên Minh dường như đã có chút biến hóa.

“Anh… anh nhìn cái gì!” Hà Đào cũng phát hiện Trần Thiên Minh đang nhìn bộ ngực của mình, mà bản thân quần áo ướt nhẹm, một ít ‘phong cảnh’ bất nhã lộ ra ngoài. Vì vậy, nàng đỏ mặt vội vàng đưa hai tay đặt lên đôi tuyết lê che lại, tức giận mà mắng Trần Thiên Minh.

“Anh! Anh không nhìn thấy gì hết, chỉ là anh thấy quần áo của em ướt hết, sợ em bị lạnh, là lo lắng cho em mà!” Trần Thiên Minh thầm tiếc mà lắc đầu nói. Bây giờ tại vì sao lại thành thế này, những cảnh đẹp trước mắt không thể nhìn, gặp mặt là bối rồi, nhưng lại thường xuyên gặp mặt.

“Hừ, Trần Thiên Minh, anh đừng tưởng rằng em không biết được tâm địa gian xảo của anh. Anh, anh có Mỹ Cầm tại sao còn trêu chọc Lý Hân Di ?” Hà Đào oán hận nói. Dường như giờ đây Trần Thiên Minh giống như là một đại dâm tặc, mà lại hắn có lỗi với bản thân mình.

“Anh không được nói láo, một đứa bé cũng nói như vậy về anh, anh còn lừa gạt ai nữa hả?” Hà Đào không dễ dàng tin tưởng hắn. “Hắt xì!” Hà Đào lại hắt thì một cái.

Trần Thiên Minh đau lòng mà nhìn Hà Đào, dường như nàng đã bị cảm lạnh, khẽ cắn môi nói với Hà Đào: “Hà Đào, em đem quần áo của em cởi ra đi!”

“Cái gì?” Hà Đào cực kỳ hoảng sợ, tức giận mà kêu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.