Lưu Manh Lão Sư

Chương 561: Chương 561: Dò xét thần đường vào ban đêm






Trần Thiên Minh nhân cơ hội trời tối, từ từ lén lút đi trong bóng đêm. Từ Hoàng Giáo đến thần đường khoảng cách không có xa, nhưng bởi vì là ban đêm, hắn lại mặc trang phục đi đêm nên hắn sợ người khác trông thấy. Chỉ khi tránh được sự tuần tra của đệ tử hai giáo Hồng-Hoàng thì mới có thể đi vào bên trong thần đường.

Bởi vì giữa trưa hôm nay hắn đã tới đây, nên đối với hắn bên trong thần đường cũng có chút quen thuộc.Vì vậy, Trần Thiên Minh không cần phí quá nhiều công sức đã đến trước cửa thần đường. Đột nhiên hắn áp tai lên tòa thành, vận nội công của mình, rồi từ từ lắng nghe tình hình bên trong thần đường. Cứ như vậy, sau khi Trần Thiên Minh nghe xong vài phút đã xác định bên trong chưa có người nào canh gác, hắn mới nhẹ nhàng tung bay, hướng lên trên tòa thành mà đi tới.

Bây giờ Trần Thiên Minh tựa như một con hắc điểu, im lặng không một tiếng động. Chỉ chốc lát sau hắn đã bay đến cửa sổ trên tầng, sau đó hắn áp chặt vào cửa sổ. Bên ngoài tòa thành này chỉ có một cửa chính để đi được vào thần đường, nhưng Trần Thiên Minh từ lâu đã học được không ít bản lĩnh mở cửa sổ của Lâm Quốc.

Thấy Trần Thiên Minh lấy từ trong ngực ra một sợi xích nhỏ, tiếp đó từ từ hướng chốt cửa sổ mà đâm vào, sợi xích nhỏ này có chút đặc thù, dưới tác dụng nội lực của Trần Thiên Minh có thể uốn lượn tùy ý. “Cách” một tiếng, cánh cửa sổ trên tầng đã bị Trần Thiên Minh mở ra.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng bay vào trong, sau đó cẩn thận mở cửa sổ ra một lần nữa, sau đó hắn chạy dọc tầng lầu. Khi hắn ở trên tầng thứ ba, hắn lén lút quan sát mọi thứ nhưng cũng không quên nhìn tình hình xung quanh. Mặc dù bây giờ đã là đêm khuya, nhưng các phòng hình như đều có đèn sáng làm cho hắn cũng không biết chạy đi đâu.

Đột nhiên, từ bên kia truyền đến tiếng bước chân. Trần Thiên Minh vội vàng chạy đến phòng bên cạnh, nhẹ nhàng xoay một cánh cửa tất nhiên là không có khóa, hắn cũng không chú ý được nhiều như vậy nhanh chóng mà bước vào, sau đó giữ cửa và cẩn thận đóng kín cửa lại.

Lúc Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, hắn không khỏi đứng ngây ra, bởi vì hắn vào đúng phòng ngủ của người khác, nói đúng ra là phòng ngủ của một cô gái. Mở ra trước mắt hắn là một chiếc giường có cô gái đã cởi bỏ áo ngoài, để lộ ra đôi gò tô phong căng tròn, săn chắc, da thịt cô trắng nõn, khiến cho đôi mắt của Trần Thiên Minh tựa hồ như to hơn và sáng rực lên.

Nhưng bây giờ bất luận là thế nào hắn cũng chỉ muốn mở mắt, bây giờ cho dù có người cầm mười cây đại đao kề vào cổ hắn, thì hắn cũng nhất định phải mở mắt, hơn nữa là mở thật to. Bởi vì cô gái này mặc dù có mặc một chiếc áo ngủ che tô phong của mình, nhưng cái áo đó lại rất mỏng có thể nhìn thấy toàn bộ xuân sắc bên trong đó.

Lúc này, sau khi cô gái cởi bỏ áo ngoài thì từ từ ngẩng đầu lên, cô chợt nhìn thấy Trần Thiên Minh đã không khỏi kinh hãi mà hô lên, đồng thời, cô cũng vội vàng lấy áo che lại phần ngực của mình.

Trần Thiên Minh tiếc nuối mà thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ cởi ra có phải tốt không, sao lại che lại chứ? Bây giờ hắn đã bị bộ ngực tuyệt mỹ của cô gái mê hoặc, hắn còn không nhớ ra là mình đang ở nhà người khác. Khi Trần Thiên Minh tháy vẻ mặt hoảng sợ của cô gái, hắn cũng kinh ngạc mà kêu lên: “Tây… Tây Thi, cô có phải là Tây Thi?”

Nghe thấy giọng nói của Trần Thiên Minh, cô gái giống Tây Thi hình như cũng nhớ tới điều gì đó, cô trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói: “Anh, anh là ai?”

“Là tôi đây, trước kia chúng ta đã gặp nhau rồi mà!” Trần Thiên Minh vừa nói vừa thể hiện một vẻ mặt lừa gạt, hưng phấn nói. Ngày đó vốn hắn tưởng rằng nhìn thấy Tây Thi là ảo giác, hắn không nghĩ rằng đó là sự thật, mà càng không thể nghĩ ra lại được gặp Tây Thi tại thần đường này.

“Anh tới đây làm gì?” Khi cô gái giống Tây Thi nhìn kỹ Trần Thiên Minh thì sắc mặt của cô cũng có bình thường một chút. Nhưng khi cô nhớ ra là nửa thân trên của mình đang ở trần thì khuôn mặt trắng mịn lập tức đỏ lên, cô vội vàng chỉnh lại áo che kín lại, hình như cô sợ hai tròng mắt của Trần Thiên Minh nhìn thấu qua quần áo của mình.

Ôi, lại còn như vậy nữa sao? Trước kia tôi cũng không phải là chưa được nhìn cô, hơn nữa còn thấy được toàn thân, ngay cả phần đồng cỏ phía dưới cũng đã thấy hết. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh cảm thấy phía dưới của mình cũng có chút phản ứng. Cô gái này có vóc người cực kỳ bốc lửa, một người vừa xinh đẹp lại là một cô gái tốt, nếu như hắm mà không có phản ứng gì thì chính hắn mới thật là không được.

“Tôi… tôi tới để tìm cô!” Trần Thiên Minh nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào, nhưng coi như hắn thông minh đã kịp linh hoạt mà nghĩ ngay ra câu trả lời.

“Anh…” Mặt cô gái càng đỏ hơn.

“Cốc… cốc… cốc”, bên ngoài có vang lên tiếng đập cửa.

“Ai đấy?” Giọng nói cô gái có chút bối rối.

“Là tôi đây!” bên ngoài có vang lên giọng nói của một lão bà.

Nghe được giọng nói của lão bà bên ngoài, cô gái càng trở nên bối rối hơn. Cô sốt ruột mà đảo mắt nhìn quanh phòng mìn một lượt, cô thấy phòng mình tuy rộng nhưng không có chỗ nào để người trốn cả, chỉ có một chỗ duy nhất người có thể trốn đó là trên giường của cô. “Anh, anh nhanh lên giường tôi đi, lấy cái này che lên người”. Cô gái chỉ vào chăn mền trên giường mình nói vội với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nghe thấy bên ngoài có người đến, hắn cũng tỏ ra luống cuống, nếu như để cho họ biết hắn đột nhập vào thần đường, có thể sẽ bị coi là kẻ địch tấn công Lạt Ma Giáo, không nói đến chuyện giúp Ngật Tang Đại Kiệt nữa mà có khi ngay trong đêm nay hắn sẽ phải rời khỏi Tây bộ. Vì vậy hắn vội vàng nhảy lên giường của cô gái, dùng chăn mền chùm lên người.

Cô gái thấy mặc dù Trần Thiên Minh đã nằm lên giường mình, dùng chăn mền phủ lên người nhưng nếu như người bên ngoài tiến vào, vẫn có thể nhìn thấy có người nổi lên dưới chăn. Không có cách nào khác, cô gái không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi, đi đến bên cạnh giường của mình, cô nhấc chăn lên, chần chừ một lúc sau đó cũng nằm vào trong chăn.

Trần Thiên Minh ở trong chăn cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết là cũng có một người chui vào trong chăn, và hắn chỉ cảm thấy một làn gió thơm phảng phất, rồi có một thân thể mịn màng đụng vào hắn. Chẳng lẽ chính là Tây Thi cũng vào trong chăn sao? Trần Thiên Minh trong lòng hoan hỉ reo thầm.

Cô gái tiếp tục nó với Trần Thiên Minh: “Anh, anh hãy nép chặt vào một chút, sau đó thì không được cử động, nếu không sẽ khiến cho người ta biết được anh vào phòng của tôi, anh nhất định phải chết”. Nói xong, cô cũng nhấc chân mình cong lên, cơ thể tựa vào đầu giường, sau đó buông màn xuống.

Cô gái đúng là rất thông minh, cô sợ mọi người phát hiện ra có Trần Thiên Minh ở bên trong, bởi vậy cô đã co chân mình lên, như vậy chăn mền trên người cô cũng nhô lên cao rồi, lại còn buông màn xuống nữa, người ngoài nếu như không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra bên trong chăn có hai người.

Bây giờ Trần Thiên Minh thật không biết biểu đạt tâm trạng mình đang như nào nữa, nửa tấm thân trần tuyệt my của người con gái xinh đẹp như Tây Thi đang nằm bên cạnh hắn, bởi vì hắn phải nép chặt vào người cô nên hắn có thể cảm nhận được thân thể cô đang run rẩy. Nếu như không phải là có người bên ngoài đang chuẩn bị bước vào thì Trần Thiên Minh hắn cũng bị kích động mà muốn làm một số chuyện.

“Vào đi”, cô gái nói vọng ra ngoài.

Cửa liền được mở, một người mặc trang phục màu đen bước vào, tất nhiên đó là hắc thần bà.

“Thánh nữ, người vẫn chưa ngủ sao?” Thần bà nhìn cô gái mà hỏi.

“Tôi chuẩn bị ngủ rồi đây, hắc bà có chuyện gì sao?” Cô gái trả lời.

Bên trong ổ chăn tim Trần Thiên Minh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trời ạ, hóa ra người vào chính là hắc thần bà, mà cô gái xinh đẹp như Tây Thi đang sát cạnh hắn đây chính là thánh nữ. Giữa trưa hôm nay hắn đã được thánh nữ khám bệnh, lại còn cho hắn cả Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi. Nếu như vậy thì thánh nữ Ích Tây Dát Mã này đã sớm nhận ra hắn chính là người ngày đó chứng kiến cảnh cô không một mảnh vải che thân? Chẳng lẽ đó chính là độc dược, vì muốn trừng phạt hắn đã nhìn thân thể cô mà cô cho hắn độc dược dồn hắn vào đường chết sao? Nghĩ tới đây, trái tim Trần Thiên Minh đập thình thịch liên hồi.

Lập tức hắn chỉ muốn khống chế Ích Tây Dát Mã, nhưng ngay lúc này cô cũng đang bên cạnh hắn, nên hắn tin là cô có muốn đi cũng không đi được, chính hắn cũng nghe thấy cô và hắc thần bà đang nói chuyện gì đó. Vì vậy, hắn nhẹ nhàng mà đặt bàn tay của mình lên chiếc bụng nhỏ bé của Ích Tây Dát Mã, như vậy là cô có muốn chạy cũng không được.

Bị Trần Thiên Minh đăt tay lên bụng, thân thể Ích Tây Dát Mã như có chút run lên, nhưng vì hắc thần bà đang ở bên ngoài, nên cô lập tức cố trấn tĩnh lại ngay.

“Mới vừa rồi tôi đi qua trước cửa phòng người, hình như có nghe thấy người nói chuyện với ai đó, tôi không yên tâm nên muốn vào xem thế nào”. Hắc thần bà vừa nói vừa nhìn quanh phòng Ích Tây Dát Mã, phát hiện ra không có gì khác thường hắc bà mới thấy yên tâm.

Ích Tây Dát Mã cười cười, nhìn hắc bà nói: “Hắc bà, bà lo lắng nhiều quá rồi, vừa rồi là ta lẩm bẩm một mình, không nghĩ là đã kinh động đến bà”.

Hắc thần bà nói: “Mọi sự vẫn cần cẩn thận một chút mới được, thánh nữ, có phải người đang nghĩ đến chuyện lúc trưa hôm nay. Ôi, Thiên Sơn Tuyết Liên là báu vật của thần đường chúng ta, vậy mà người lại đưa cho người đàn ông kia”. Hắc thần bà nói lại chuyện vẫn canh cánh trong lòng là chuyện giữa trưa hôm nay Ích Tây Dát Mã đưa Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi cho Trần Thiên Minh.

“Hắc bà, bà cũng biết chuyện lần này cũng là bất đắc dĩ. Trần tiên sinh kia cũng là người có võ công cao cường, tôi nhìn hắn cũng không phải người xấu, hắn cũng giúp chúng ta mà”. Ích Tây Dát Mã vì không muốn để hắc thần bà nhìn ra sơ hở nên cô cũng cùng bà nói sự tình chuyện trưa nay. Trực giác của cô cho biết Trần Thiên Minh không phải người xấu, tối hôm nay hắn đến thần đường, nhất định là bởi vì nghi ngờ việc cô yêu cầu hắn, nên muốn vào dò xét kỹ lưỡng xem thế nào. Còn về phần cô tại sao lại tin tưởng Trần Thiên Minh đến vậy thì chính bản thân Ích Tây Dát Mã cũng không thể hiểu nổi.

Hắc thần bà lắc đầu nói: “Thánh nữ, đánh giá một người phải đánh giá bên trong con người ta, chỉ dựa vào bề ngoài thì không thể nhìn ra được bản tính thật sự đâu”.

“Nhưng ta có cảm giác hắn không phải người xấu. Cơ thể hắn dương khí quá nặng, có Thiên Sơn Tuyết Liên ngàn năm tuổi, đối với cơ thể của hắn là rất tốt”. Ích Tây Dát Mã nói, lời này cũng đúng với suy nghĩ của hắc thần bà, và cũng đúng với ý của Trần Thiên Minh.

“Xem ra người rất có thiện cảm với người thanh niên đó, nếu không, cho dù hắn đã trợ giúp chúng ta, cũng không đến mức cho hắn một báu vật như vậy chứ. Điều trị dương khí nặng vẫn còn rất nhiều loại thuốc, có đến mức phải đưa cho hắn loại quý hiếm như vậy không?” Hắc thần bà nói, mặc dù Ích Tây Dát Mã là thánh nữ nhưng bà đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn, cho nên trước mặt Ích Tây Dát Mã cũng không cần nhiều lễ nghi.

“Ta… ta không có…”. Ích Tây Dát Mã đỏ mặt nói. Không phải bởi vì hắc thần bà nói như vậy mà cô đỏ mặt, mà vì một nguyên nhân khác, chính là do bên cạnh cô bây giờ là Trần Thiên Minh, để hắn nghe được chuyện cô thích hắn, không biết phải nói thế nào cho hợp lý?

Nhưng hắc thần bà không biết rằng bên cạnh Ích Tây Dát Mã lúc này chính alf Trần Thiên Minh, bà vừa cười vừa nói: “Người còn nói không phải nữa, nhìn người kìa, mặt đỏ hết lên rồi, tôi đã chăm sóc người từ nhỏ đến lớn, khi mặt người đỏ lên chính là trong lòng người đã đồng ý”.

“Hắc bà, bà mà nói nữa ta sẽ không để ý đến bà nữa”. Lúc này Ích Tây Dát Mã vừa vội vừa xấu hổ.

Hắc thần bà bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Thánh nữ, người phải nhớ rằng thần đường chúng ta có quy định, người không có sự lựa chọn”.

Nghe hắc thần bà nói như vậy Ích Tây Dát Mã cũng tối sầm mặt xuống, nàng có chút gật đầu mà nói: “Ta biết rồi, ta vẫn nhớ không quên đâu, ta biết thân phận ta thì phải làm thế nào mà”.

“Tốt lắm, vậy tôi đi đây, hi vọng đúng như lời người nói, cái tên Trần Thiên Minh kia không phải là người xấu, nếu không, thật uổng phí tìn cảm của người dành cho hắn”. Hắc thần bà nói xong liền đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.