Phạm Văn Đình nói xong. Trần Thiên Minh nghĩ thấy cũng đúng, hay là về hỏi lại Tiểu Trữ rồi trả lời Phạm Văn Đình sau cũng được.
“Được rồi, chị Đình, hai ngày nữa em sẽ cho chị câu trả lời hợp lý, cảm ơn chị.”
“Oh, Thiên Minh, chị cảm ơn em mới đúng chứ, em giới thiệu người giúp chị, xem ra bữa rượu hôm nay chị phải đãi rồi.”
Phạm Văn Đình vừa nói vừa nở nụ cười quyến rũ với Trần Thiên Minh, làm mắt Trần Thiên Minh muốn giãn ra.
Phạm Văn Đình hiện giờ càng ngày càng gợi cảm, áo ngực màu đen xệ xuống suýt nữa làm Trần Thiên Minh thấy được toàn bộ vú của nàng. Ôi, rõ ràng là mình có cơ hội sờ được cặp vú đầy đặn của Phạm Văn Đình, nhưng lại không xuống tay được, xem ra tối nay lại không thể làm gì được, Phạm Văn Đình có việc bận rồi.
“Em nhìn cái gì, chảy nước miếng đầy miệng kìa!”
Phạm Văn Đình lại đá lông nheo với Trần Thiên Minh một cái, sau đó cười duyên.
“Nước miếng? Có sao?”
Trần Thiên Minh nghe Phạm Văn Đình nói vậy, liền lấy tay chùi miệng, làm gì có nước miếng chảy ra.
“Sắc lang, xem ra phải bảo mấy nữ phục vụ chú ý một chút, gặp sắc lang phải bỏ chạy.” Phạm Văn Đình lại trừng mắt với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh vuốt đầu mình, cố ý đánh trống lảng:
“Chị Đình không cần nói em thế, hôm trước chị còn đãi em ăn cơm, lần này chị còn đãi em nữa, sẽ không tốt cho việc kinh doanh của chị.”
“Chị đâu có thường xuyên mời em, lần trước em giúp chị, lần này cũng thế nên chị mới mời. Em nghĩ chị ngây thơ vậy à?” Phạm Văn Đình nói.
“Em cũng không biết có thể giúp gì cho chị không nữa, phải xem bạn em có thể đồng ý không đã, sau đó em mới cho chị câu trả lời.” Trần Thiên Minh nói rõ.
Sau khi Phạm Văn Đình cùng Trần Thiên Minh tán gẫu, nàng đứng lên nói với Trần Thiên Minh:
“Thiên Minh, chị còn có việc, em cứ uống từ từ, chị gọi Tiểu Mạn lại với em.”
Phạm Văn Đình nói xong bước vào bên trong, sau đó cùng Lương Thi Mạn nói chuyện một hồi rồi rời đi.
Một lát sau. Lương Thi Mạn đến bên cạnh Trần Thiên Minh, khẽ hỏi hắn: “Thầy Trần, anh tìm em có việc gì sao?”
Trần Thiên Minh cười nói:”Cũng không có chuyện gì lớn, ngồi xuống đây, chúng ta ngồi nói chuyện, dù sao bà chủ cũng đã đồng ý, em không cần sợ.”
Lương Thi Mạn nghe Trần Thiên Minh nói vậy, đành phải ngồi xuống, chỉ có điều nàng có vẻ hơi mất tự nhiên, đứng ngồi cũng không yên.
“Thi Mạn, anh cũng đã nói với chị Đình cố gắng lo cho em, về sau có chuyện gì thì cứ tìm chị ấy, hoặc gọi điện cho anh cũng được.”
Trần Thiên Minh nói, lấy số điện thoại của mình đưa cho Lương Thi Mạn.
“Cảm ơn anh, thầy Trần, em cũng không có chuyện gì cả.”
Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh lấy giấy đưa cho mình. nên đành phải nhận lấy.
“Em hiện giờ đang ở đâu?”
Trần Thiên Minh tiếp tực hỏi Lương Thi Mạn, hắn phải biết thêm về cuộc sống của Lương Thi Mạn mới có thể trợ giúp nàng.
“Chỗ em ở cũng không tốt lắm, em đang tìm chổ ở mới.” Lương Thi Mạn nói.
“Ôi, thực khổ cho em, Thái Đông Phong muốn đối phó anh, lại liên lụy tới em. Bất qua, anh sẽ trả thù cho em.” Trần Thiên Minh cắn môi căm hận nói.
“Không cần đâu, thày Trần, anh đừng đấu với bọn họ, họ có tiền có thế, tốt nhất là đừng gặp lại bọn họ, nếu không họ sẽ không buông tha cho anh.”
Lương Thi Mạn có vẻ lo lắng cho hắn, nàng biết Diệp Đại Vĩ và Thái Đông Phong nham hiểm như thế nào, lại thù dai, thủ đoạn trả thù độc ác. Nên khi thoát khỏi bọn chúng, nàng không bao giờ muốn gặp lại chúng nữa.
“Thi Mạn, không cần phải sợ chúng, anh cũng không ngồi yên, sẽ khiến chúng gặp báo ứng.” Trần Thiên Minh căm hận nói.
Đặc biệt là thằng Thái Đông Phong dám làm vậy với mình, thật đáng giận. Nếu không phải vì vấn đề thuốc phiện hắn muốn lập tức diệt Thái Đông Phong.
Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh kiên định như vậy cũng thở dài không nói gì, dù sao thì chuyện đánh giết này cũng không liên quan đến mình, nàng chỉ muốn có cuộc sống yên ổn.
“Thầy Trần, nếu không có chuyện gì nữa, em xin phép đi làm tiếp dù sao em cũng là người mới, sợ người khác bàn tán.” Lương Thi Mạn đột nhiên ngượng ngùng nói.
“Được rồi, em đi làm tiếp đi, có gì khó khăn cứ điện cho anh.” Trần Thiên Minh dặn dò Lương Thi Mạn.
Lương Thi Mạn khẽ gật đầu, không nói gì quay đầu bước đi.
-------------
Sau giờ tan trường, tại trường học, tổ trưởng bậc cao nhất thầy Đặng tới văn phòng đoàn ủy tìm Trần Thiên Minh.
“Thiên Minh, em đang làm việc à?” Thầy Đặng thấy Trần Thiên Minh, tươi cười nói với hắn.
“Cũng không có gì, chỉ là đang xem ít tài liệu. Đặng tổ trưởng, anh tìm em à?”
Trong văn phòng chỉ còn lại Trần Thiên Minh, trong thời gian này vì một số hoạt động của đoàn nên Lý Hân Di đi công tác, không thường xuyên ở văn phòng. Đương nhiên, thầy Đặng tới nơi này là để tìm hắn.
“Đúng rồi, Thiên Minh em thật lợi hại nha, lớp 1 cao ban do em quản lý đã vô nề nếp, thành tích học tập đã tăng lên, nếu cứ đà này em sẽ là nhân vật tiêu biểu của ban luôn đó.”
Thầy Đặng cũng chưa nói rõ tìm hắn có chuyện gì.
“Làm sao vậy được, đây đều là nhờ Đặng tổ trưởng lãnh đạo có phương pháp, em cũng chấp hành mệnh lệnh của anh thôi!” Trần Thiên Minh khiêm
tốn nói.
“Ha ha, Thiên Minh em thật hiểu chuyện. Anh hôm nay tìm em, là có chút chuyện.” Thầy Thầy Đặng ngượng ngùng nói rõ với Trần Thiên Minh.
“Anh cứ nói đi.” Trần Thiên Minh biết Thầy Đặng không chỉ đơn giản đến để khen mình, khẳng định là có việc gì đấy.
Thầy Đặng cuối cùng cũng nói tiếp: “Thiên Minh, chuyện là thế này, lần trước nói với em, em sẽ làm chủ nhiệm cao ban lớp 1 trong một tháng, cũng sắp hết hạn rồi, nhưng chủ nhiệm trước còn bệnh, thầy ấy đã xin nghỉ phép, trường cũng không biết làm sao. Cho nên trường quyết định cho em tiếp tục làm chủ nhiệm đến khi nào thầy ấy khỏi bệnh, chỉ còn hai ba tháng nửa là hết học kỳ rồi.”
Thầy Đặng vì muốn Trần Thiên Minh đồng ý nên cố nói thời gian ngắn lại, chứ ba bốn tháng có mau vậy đâu.
Trần Thiên Minh nghĩ một chút, cảm thấy lớp này mình vừa có thể quản được, trong này còn có bọn học sinh quậy phá Hoàng Lăng, kỷ luật sau này nhất định sẽ lại kém, nếu thầy khác sợ không quản được, vì thế nên hắn nói với Thầy Đặng:
“Được rồi, tạm thời em sẽ tiếp tục làm.”
“Tốt, Thiên Minh, em thật là người có trách nhiệm. Anh cũng không phiền em làm việc, anh đi đây.”
Thầy Đặng thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, vui vẻ từ biệt Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ, thấy đã tới giờ tan học, hay là mình gọi điện kêu người ta mang cơm đến! Nghĩ vậy, hắn cầm di động chuẩn bị gọi.
“Thầy.” Đột nhiên, Tiểu Hồng từ bên ngoài bước vào, khẽ gọi Trần Thiên Minh.
“Tiểu Hồng, em tan học rồi sao?” Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Hồng, cao hứng nói.
“Có việc gì à?” Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.
Bài trắc nghiệm cuối tuần Tiểu Hồng cao điểm nhất, cao hơn rất nhiều so với người thứ hai, cứ như vậy nhất định Tiểu Hồng sẽ vào đại học.
“Không có gì, em nhớ thầy nên đến thăm thầy.” Tiểu Hồng lắc đầu, nghiêm mặt nói.
Tan học, nàng muốn tới thăm Trần Thiên Minh, vừa nhìn thấy Trần Thiên Minh, nàng cảm thấy thoải mái hết cả mệt mỏi.
“Con nhỏ này, gặp thầy có thể thay cơm sao?” Trần Thiên Minh cười cười, chế nhạo tiểu Hồng.
“Hic, thầy khi dễ em, mai mốt em không đến nữa.”
Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh trêu cợt mình, chu miệng lên, phản đối Trần Thiên Minh.
Hiện tại Tiểu Hồng ôm lấy cánh tay Trần Thiên Minh, bộ ngực thỉnh thoảng lại cọ xát vào Trần Thiên Minh, làm hắn lại nhộn nhạo trong lòng.
“Thầy ơi, em tới đây.”
Một giọng cửa từ ngoài cửa truyền vào. Một cô gái chạy tới, Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn, chính là Hoàng Lăng.
“Em có chuyện gì sao?” Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng đến hỏi.
Mà Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng đến cũng vội vàng buông tay Trần Thiên Minh, lui ra sau vài bước.
“Là em, em có việc tìm thầy” Hoàng Lăng cười nói.
Khi tan học, nàng phát hiện Tiểu Hồng lên văn phòng đoàn ủy, vì thế nàng đi theo, phá hư chuyện tốt của Tiểu Hồng và Trần Thiên Minh.
“Có gì thì em nói đi.” Trần Thiên Minh nói rõ.
“Em còn chưa chuẩn bị mấy người nói trước đi.”
Hoàng Lăng cười cười, lại ngồi ở chổ của Lý Hân Di. Nàng muốn làm kỳ đà cản mũi giữa Trần Thiên Minh và Tiểu Hồng, xem mình còn ở đây họ làm thế nào thân mật.
“Tiêu Hồng, em ăn cơm chưa?” Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Hồng.
“Còn chưa ăn.” Tiểu Hồng lắc đầu
“Thầy mua cơm giúp em nha?” Trần Thiên Minh cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cơm.
Tiểu Hồng thấy vậy lắc đầu nói:”Không cần, bạn học đã gọi cơm dùm em. Hoàng Lăng sao bạn chưa về?”
Tiểu Hồng thấy Hoàng Lăng còn lại trong văn phòng Trần Thiên Minh không chịu đi, trong lòng có chút khó chịu.
Nàng có cảm giác, hình như Hoàng Lăng thích Trần Thiên Minh, hơn nữa ngày đó còn gặp nàng ấy nắm tay thân mật với Trần Thiên Minh, làm cho nàng tức giận. Hoàng Lăng sao lại vậy chứ, thầy không thích nàng ta, nàng ta lại bám lấy thầy, không biết ngượng!
Hoàng Lăng trợn mắt nhìn Tiểu Hồng nói: “Bạn bị lãng tai à? Không phải tôi nói có việc tim thầy sao? Bạn không phải cũng đi ăn sao? Sao còn không đi?”
Nói xong, vẻ mặt Hoàng Lăng không hề có chút gì tức giận, tình yêu của mình đang ngồi ở trong phòng này, Tiểu Hồng quản được sao?
“Bạn mới lãng tai, thầy làm việc cả buổi trời, phải nghỉ ngơi, bạn còn ở đây làm cái gì? Đừng làm phiền thầy.”
Tiểu Hồng cũng không chịu yếu thế, đáp trả Hoàng Lăng. Thực ra, Tiểu Hồng muốn Hoàng Lăng đừng quấn quýt lấy Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh là của nàng không phải của Hoàng Lăng.
“Thầy không có ý kiến, bạn ý kiến làm gì? Vớ vẩn!” Hoàng Lăng lại đáp trả:
“Bạn không là gì của thầy, quản cái gì? Bạn là là gì của thầy ?Hừ!”
Hoàng Lăng nói xong vui vẻ liếc xéo Tiểu Hồng. Nàng nhìn thấy Tiểu Hồng tức giận thì càng khoái trá,
'' Bình thường không phải mi oai phong lắm sao? Hiện tại mi cũng nếm thử chút cảm giác thất bại đi!'' Lòng Hoàng Lăng thầm nói.