Lưu Manh Lão Sư

Chương 208: Chương 208: Gặp Lại Hà Đào






“Là em?!” Trần Thiên Minh ngây ngốc nhìn cô giáo Hà ở trước mặt, bởi vì, người mà Lý Hân Di muốn tìm lại chính là Hà Đào, chính là Hà Đào mà hắn đã làm thương tổn và mãi mãi không thể quên. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy cao hứng đến mức muốn bay cả lên trời, không biết phải diễn tả ra làm sao nữa.

“Là anh?” Vốn Hà Đào còn tưởng là giáo viên nào muốn tìm nàng, vì thế nàng đứng dậy, không ngờ lại thấy trước mặt chính là Trần Thiên Minh. Nàng vì không muốn phiền muộn, vì thế muốn rời xa Trần Thiên Minh, cùng cha đi lên thành phố, rồi vào làm ở trường 9 này. Vốn tưởng mình đã quên đi Trần Thiên Minh, nhưng khi thấy Trần Thiên Minh xuất hiện ngay trước mặt mình, những ký ức ngày xưa lại ùa về, đặc biệt là buổi tối hôm đó nàng và Trần Thiên Minh tiếp xúc thân mật, lúc này đã tràn đầy trong đầu nàng, khiến nàng không khỏi vừa tức giận vừa xấu hổ.

“Đúng, là anh, em cũng làm ở đây à!” Trần Thiên Minh chưa kịp phản ứng lại, hắn còn đang mừng như điên, ý nghĩ vui sướng đang bay bổng không biết ở đâu nữa.

“Trần Thiên Minh, anh tới nơi này tìm tôi làm gì? Tôi, không phải đã nói rõ rồi sao?” Hà Đào vì muốn che dấu tâm tư đang rối bời, nàng vội tức giận lớn tiếng mắng Trần Thiên Minh.

“Anh, anh là tìm em…” Trần Thiên Minh đang muốn nói là vì Lý Hân Di muốn tìm ha đào, nhưng hắn đã bị Hà Đào cắt ngang ngay.

“Anh đi ra ngay cho tôi.” Hà Đào hung hăng trừng mắt với Trần Thiên Minh, sau đó tự mình chạy ra ngoài. Bởi vì, những giáo viên trong phòng làm việc mà phát hiện Hà Đào và Trần Thiên Minh có chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ gièm pha.

“Ơ,” Trần Thiên Minh nhìn vóc dàng thon thả cũng khuôn mặt hơi có chút gầy của Hà Đào, trong lòng rất đau, hắn yên lặng cúi đầu đi cùng Hà Đào ra ngoài.

“Trần Thiên Minh, tôi hỏi anh, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Đừng đi tìm tôi, chúng ta đã cắt đứt rồi, anh sao còn tìm tôi làm gì?” Hà Đào rất xấu hổ, nàng cũng không biết mình đang vui mừng hay tức giận nữa. Nàng hiện giờ chỉ muốn nhào vào lòng Trần Thiên Minh, muốn cắn hắn, cắn chết cái tên yêu tinh hại người này.

Mặc dù những ngày này nàng rất muốn quên đi Trần Thiên Minh, cũng liều mạng dùng công việc để làm mình mệt mỏi, vốn tưởng rằng đã thành công, nhưng ai biết được, kế hoạch của nàng đã thất bại. Mà tất cả, đều là do Trần Thiên Minh hại, nghĩ đến đây, Hà Đào lại hung hăng lườm Trần Thiên Minh, nàng phát hiện, nàng càng ngày càng hận hắn hơn.

“Anh bây giờ đã được điều đến trường 9, là giáo viên của trường 9.” Trần Thiên Minh ấp úng nói với nàng. Đối mặt với Hà Đào, hắn lại khôi phục lại như tình cảnh đã gặp Hà Đào trước đây, toàn bộ sự hài hước đã không còn thấy đâu.

“Anh dĩ nhiên là vì tôi mà chuyển đến đây, anh lưu manh!” Nghe thấy trần thiên mình chuyển đến trường 9, tâm lý Hà Đào đột nhiên cảm thấy một tia vui mừng khó tả. Không nghĩ ra, Trần Thiên Minh vì mình mà dĩ nhiên lại chuyển đến trường mình làm, mà dĩ nhiên là hắn còn dùng quan hệ điều tra được mình ở đâu, sau đó lợi dụng quan hệ để chuyển đến đây, cùng mình làm việc. Nghĩ đến đây, nàng hình như không còn hận Trần Thiên Minh như vậy nữa.

“Anh, anh…” Trần Thiên Minh thấy Hà Đào hiểu lầm, vội vàng giải thích với nàng, chính mình tuy là có chút lưu manh, nhưng mà chính mình cũng không biết nàng ở trường 9!

“Đựợc rồi, anh tới đây, vậy mỹ cầm làm sao?” Hà Đào đột nhiên nghĩ đến Lưu Mỹ Cầm, nàng lo lắng hỏi Trần Thiên Minh. “Nàng không phải là có sao? Anh sao không ở lại huyện J chăm sóc nàng, đến nơi này làm gì?” Mặc dù là Hà Đào nói như vậy, nhưng nàng nghĩ đến sự si tình của Trần Thiên Minh, tâm lý có chút cảm động, chẳng qua, nàng vừa rồi lo lắng cho Lưu Mỹ Cầm, vậy còn nàng thì ai chiếu cố đây.

“Kỳ thật thì anh ở huyện J có chút chuyện, khi anh không có ở đó, Lưu Mỹ Cầm được mẹ anh chiếu cố, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trần Thiên Minh nói với Hà Đào.

“Ồ, anh có chuyện gì? Khẩn cấp không?” Hà Đào vừa thấy Trần Thiên Minh nói gặp chuyện không may ở huyện J, nàng cũng sốt ruột hỏi thăm.

“Bây giờ xem như là quá khứ đi, anh mạng lớn, không có việc gì đâu.” Trần Thiên Minh cười cười, nói. Ở trước mặt người phụ nữ của mình, làm sao có thể nói đến những điều khó chịu đó chứ.

“Anh đến trường 9 lúc nào?” Hà Đào hỏi. Nàng nghe thấy Trần Thiên Minh có việc.

Trong lòng đang khẩn trương, nhưng nghe hắn nói là không việc gì. Còn về phần việc gì, Trần Thiên Minh không muốn nói, vậy thì nàng cũng không hỏi.

“Anh mới tới hôm qua, anh thật sự là không biết em ở chỗ này.” Trần Thiên Minh vội vàng giải thích.

“Anh thật không biết?” Hà Đào hình như có vẻ thất vọng.

“Đúng, anh không biết. Anh sao dám không nghe lời em chứ?” trần thiên lộ ra dáng vẻ sợ hại của mình với Hà Đào.

“Ồ,” Sau khi xác định Trần Thiên Minh không biết chỗ nàng làm, Hà Đào thật sự là thất vọng. Chẳng qua, nàng nghi được câu ‘anh sao dám không nghe lời em’ của Trần Thiên Minh, trong lòng rất vui, vội trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, ra vẻ tức giận nói:

“Hừ, anh nghe lời tôi, vậy thì heo mẹ cũng biết trèo cây mất.” Nói xong, nàng không nhịn được cười phì lên.

Nhìn Hà Đào cười, Trần Thiên Minh trong lòng cũng thả lòng nhiều, hắn bắt đầu ba hoa:

“Ha ha, thiên hạ bây giờ chuyện gì mà không có, heo mẹ trèo cây cũng có khả năng đó!”

“Đi chết đi, miệng chó không mọc được ngà voi mà.” Hà Đào hờn dỗi nói.

Trần Thiên Minh thấy Hà Đào tươi cười như vậy, cái miệng nhỏ nhắn khiến hắn vô cùng rung động, vì thế nhìn ngây ngốc.

“Này, anh nhìn cái gì, anh không phải vừa nói là có việc sao?” Hà Đào thấy ánh mắt Trần Thiên Minh nhìn như vậy, biết vừa rồi mình đã hơi buông lỏng, vì thế vội vàng nghiêm mặt lại, tức giận mà nói với Trần Thiên Minh.

“Là Lý thư ký của đoàn ủy muốn gặp em.” Trần Thiên Minh thấy sắc mặt Hà Đào thay đổi, hắn vội vàng nói. Hắn cũng không biết là mình nói bậy chỗ nào, sao lại khiến nàng tức giận chứ.

“Hân Di tìm tôi có chuyện gì? Có thể là chuyện bữa tiệc tối lần thứ 71, được rồi, bây giờ tôi phải làm việc.” Hà Đào nói xong, cũng không thèm nhìn Trần Thiên Minh nữa, tự mình đi đến phòng đoàn ủy.

“Thật là, không có lương tâm chút nào cả, đi cũng không nói với mình tiếng nào cả.” Trần Thiên Minh âm thầm nói trong lòng. Ôi, nếu chính mình bây giờ có thể nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hà Đào, vậy thì quả là quá tốt rồi! Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa đi đến phòng đoàn ủy.

“Trần Thiên Minh, tôi cảnh cáo anh, anh không nên đi theo tôi nữa.” Hà Đào đang đi, nhưng dường như là có mắt sau lưng, vì thế đột nhiên xoay người tức giận nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nghe thấy Hà Đào nói như vậy, vẻ mặt oan uổng nói, “Anh chưa nói với em sao, anh quay về phòng làm việc mà.”

“Quay về phòng làm việc? Anh không phải nói là phòng làm việc của anh là chỗ tôi tới chứ?” Hà Đào dáng vẻ như là đã nhìn rõ việc Trần Thiên Minh lừa nàng.

“Đúng thế, em nói đúng rồi, anh bây giờ làm việc ở phòng đoàn ủy, Lý Hân Di chính là lãnh đạo của anh.” Trần Thiên Minh nhìn dáng vẻ tức giận của Hà Đào mà có chút sợ, nhưng mà thấy bộ ngực đầy đặn của nàng vì tức giận mà liên tục phập phồng, hắn liền không sợ nữa, đáng tiếc là không phải buổi tối. Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ.

“Anh nhìn cái gì thế?” Hà Đào thấy Trần Thiên Minh làm loạn, nàng đỏ bừng mặt, trừng mắt, tức giận nói.

“Anh, anh có nhìn cái gì đâu? Anh đang nghĩ đến phòng làm việc của mình, anh đi lâu như vậy, chắc là lãnh đạo cũng tức giận rồi.” Trần Thiên Minh cố nhấn mạnh hai chữ ‘tức giận’.

“Hừ,” Hà Đào vừa nói vừa hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó lại xoay người đi tiếp.

“Oa, Hà Đào, em thật là làm anh nhớ em muốn chết.” Trần Thiên Minh thấy bờ mông vểnh cao của Hà Đào, trong lòng liên tục nói. “Lý thư ký, cô muốn tìm tôi sao?” Hà Đào vừa vào phòng, nàng nói ngay với Lý Hân Di.

“Đúng vậy, tôi tìm cô để thương lượng chuyện bữa tiệc tối lần thứ 71, Thiên Minh, anh mau lấy giúp cô giáo Hà một cái ghế.” Lý Hân Di nói với Trần Thiên Minh ở sau lưng Hà Đào.

“Được,” Trần Thiên Minh vội đem chính cái ghế của mình đến cho Hà Đào ngồi.

“Cô giáo Hà, tiết mục sắp xếp đã luyện như thế nào rồi?” Lý Hân Di mỉm cười hỏi Hà Đào.

“Cũng gần xong rồi, chỉ có vũ đão cùng một số tiểu phẩm sân khấu là còn thiếu, luyện thêm hai ngày nữa là ổn rồi.” Hà Đào nghĩ một chút, rồi cũng cười trả lời Lý Hân Di.

Nhìn thấy hai mỹ nữ tươi cười trước mắt, Trần Thiên Minh ở bên cạnh đúng là mở rộng tầm mắt, nếu mà hai mỹ nữ này cũng mình vào phòng làm chuyện đó, đấy mới chính là ông già có mắt.

“Vậy phiền toái cho cô, nếu cô có gì muốn nói, có thể nói với tôi, lúc đó tôi sẽ thương lượng với trường học.” Lý Hân Di nói.

“Trang phục không có vấn đề gì, chỉ có phần hóa trang diễn xuất còn có vấn đề, bởi vì nhiều diễn viên, thế nên trường có thể mua thêm đồ hóa trang không.” Hà Đào nói với Lý Hân Di.

“Chuyện này không khó, tôi có thể đáp ứng cô. Cô có hai ngày để an bài tiết mục cho tốt, sau đó làm một tiết mục đơn, sau đó nói cho tôi một tiếng, được không?” Lý Hân Di nói.

“Uh,” Hà Đào nhẹ nhàng gật đầu.

“Vị này chính là giáo viên Trần Thiên Minh mới tới hôm qua, anh ấy hiện giờ giúp tôi việc ở phòng đoàn ủy, trong khi tôi không có ở đây, cô có thể liên hệ với anh ấy, an bài một số chuyện diễn xuất.” Lý Hân Di nói với Hà Đào.

Hà Đào suy nghĩ một lúc, sau đó nghiến răng, liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh nói: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại, hai ngày này tôi sẽ cho học sinh luyện tập thật tốt.” Nói xong, nàng còn hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.

Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ Hà Đào, hắn trong lòng thầm hô: “Chuyện này liên quan đến ta sao? Đây đều là Lý Hân Di an bào, nàng muốn lườm thì lườm nàng ấy đi! Sao lại trút giận lên người ta, ta có chọc giận nàng sao?”

“Thiên Minh,” Lý Hân Di đột nhiên gọi Trần Thiên Minh.

“Ân,” Trần Thiên Minh gật đầu nhìn Lý Hân Di.

“Sau này phiền toái anh liên hệ nhiều hơn với cô giáo Hà, khổ cực cho anh rồi.” Lý Hân Di nói.

“Không khổ cực, sau này Hân Di cô có gì phân phó, dù nước sôi lửa bỏng cũng không từ.” Trần Thiên Minh tự vỗ ngực nói đầy hào khí.

Nhưng mà hắn không thấy được vẻ mặt Hà Đào có chút thay đổi, đặc biệt là khi nghe thấy Trần Thiên Minh gọi Lý Hân Di là ‘Hân Di’, lại còn ‘nước sôi lửa bỏng không từ’ nữa chứ, nàng hình như có chút tức giận.

“Lý thư ký, nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước.” Hà Đào đừng dậy, nói với Lý Hân Di.

“Được, có chuyện gì chúng ta liên lạc sau nhé.” Lý Hân Di nói.

Hà Đào gật đầu, rồi xoay người, trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh ở bên cạnh, cứ như là Trần Thiên Minh chồng đối nàng vậy. Trần Thiên Minh thấy vậy, vội vàng lui lại nửa bước, không muốn trêu chọc mỹ nữ hay thay đổi này.

“Ôi,” Trần Thiên Minh ôm chân, nhìn lại giày cao gót của Hà Đào, nhỏ giọng kêu. Đường đi rộng như vậy, tại sao nàng còn giẫm vào chân hắn chứ?

“Anh làm sao vậy? Thiên Minh.” Lý Hân Di quan tâm hỏi thăm.

“Không, không có gì, chân tôi hình như bị thứ gì đó cắn, bây giờ không sao rồi.” Trần Thiên Minh cố cắn răng, ra vẻ là không có chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.