Lưu Manh Lão Sư

Chương 340: Chương 340: Giả Từ Bi.






Xế chiều ngày hôm sau, Diệp Đại Vĩ đi tới chỗ cha Thái Đông Phong, phòng làm việc của phó thị trưởng Thái Cơ.

“Thái thúc,” Diệp Đại Vĩ vừa vào trong phòng làm việc của Thái Cơ liền thương tâm hô.

“Cậu là?” Thái Cơ vừa nhìn Diệp Đại Vĩ vừa kỳ quái nói. Khi buổi sáng lão nghe tin con trai mình bị giết, lão thiếu chút nữa đã hôn mê, nhưng mà lão sợ bị ảnh hưởng, cho nên đã sai thư ký của mình đi xử lý.

“Cháu là Diệp Đại Vĩ, là sư đệ của Thái Đông Phong sư huynh, chúng cháu không chỉ là sư huynh đệ, mà còn là bạn tốt, tình thân như tay mới chân. Lần này Thái ca bị giết, chúng ta đều vô cùng đau lòng, Ma Vương bảo cháy đến đây an ủi người.” Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa lau nước mắt, hắn vốn ở bên ngoài chuẩn bị từ nãy, vì thế nước mắt giờ cứ từng giọt từng giọt rơi.

Thái Cơ nghe thấy Diệp Đại Vĩ nói đến Ma Vương, lão biết ngay không phải là giỉa, trưa nay Ma Vương đã gọi điện đến cho lão.

“Đại Vĩ, cháu biết là ai hại chết động phong không?” Thái Cơ hỏi.

“Cháu phỏng chừng là người tên Trần Thiên Minh kia, hắn trước đây có thù oán với Thái ca, lần này Thái ca cướp bạn gái của hắn, hắn lại càng muốn báo thù Thái ca. Cháu nghe nói tôi qua Thái ca đã cùng hắn đành một trận, hắn đã đánh Thái ca trọng thương, sau đó còn giết chết Thái ca.”

Diệp Đại Vĩ vội vàng thêm mắm thêm muối vào. Hiện giờ, hắn chính là muốn kích thích sự hận thù của Thái Cơ với tranà Thiên Minh, sau đó sẽ cho người hạ độc thủ Trần Thiên Minh ở cục cảnh sát. Ha ha, như vậy, hắn vừa có thể làm Thái Cơ vui lòng, lại vừa có thể báo thù Trần Thiên Minh, đúng là một kế hoạch nhất cử lượng tiện.

“Trần Thiên Minh giờ ở đâu? Có bị bắt không?” Thái Cơ lớn tiếng quát.

“Có, cháu đã cho người đ hỏi thăm, tin tức truyền về là Trần Thiên Minh đã bị cảnh sát đưa đi, nghe nói Trần Thiên Minh còn có hậu thuẫn, cháu sợ là hắn sẽ vô sự.” Diệp Đại Vĩ cố làm ra vẻ lo lắng nói.

“Hậu thuẫn? Con mẹ nó, dám giết con trai ta, ta xem nó có hậu thuẫn như thế nào, dù thế nào ta cũng phải giết nó.” Thái Cơ không khỏi mở mồm ra mắng chửi thô tục. Lão đi qua một bên, sau đó lấy điện thoại ra gọi. Mặc dù Diệp Đại Vĩ không nghe được Thái Cơ đang nói gì, nhưng àm hắn biết nhất định Thái Cơ gọi ngừơi đối phó Trần Thiên Minh.

“Đại Vĩ, cám ơn cháu đã nói cho ta biết chuyện này, nếu không ta còn không biết là con trai mình do ai giết.” Thái Cơ cảm kích nói với diepẹ Đại Vĩ. Mấy ngày nay lão rất bận rộn, lại còn có một hội nghị, vì thế, lão không thể nhúng tay quản việc con trai mình nữa.

“Thái thúc, bác đừng qua thương tâm, chuyện của Thái ca cháu là bằng hữu nhất định sẽ chú ý, nếu như Trần Thiên Minh được tha, cháu nhất định cho người giết chết hắn.” Diệp Đại Vĩ mắt lúc này cũng lóe hung quang.

Thái Cơ nghe thấy Diệp Đại Vĩ nói như vậy, ánh mắt lão cũng sáng lên, “Đại Vĩ, lát nữa ta đưa số điện thoại của thư ký cho cháu, cháu có chuyện gì cứ nói với hắn, hắn sẽ tận lực giúp đỡ.” Thái Cơ đang lo mình không sao nhúng tay vào chuyện này được, hiện giờ có Diệp Đại Vĩ xuất hienẹ, đúng là biện pháp dành cho lão.

“Được, vậy thì tốt quá, chúng ta có người có tiền, có vần đề gì, bác có quan hệ tìm giúp cháu, cháu giết Trần Thiên Minh càng dễ hơn.” Diệp Đại Vĩ cao hứng nói. Xem ra, hắn hôm nay đi nước cờ kéo gần quan hệ với Thái Cơ là quá đúng, sau này, những thứ của Thái Đông Phong sẽ đều là của mình.

“Được, Đại Vĩ, cháu nếu như giúp ta, ta sẽ báo đáp cho cháu.” Thái Cơ cảm kích nói.

“Thái thúc, bác đừng khách khí, cháu và Thái ca là huynh đệ, cha của anh ấy cũng là cha của cháu, cháu sẽ chăm sóc cho bác, được rồi, bên trong valy này là 10 vạn, mật mã chính là 6 số 0, tiền này là tiền cháu kiếm được, giờ Thái ca đã mất, sau này cháu sẽ là người chiếu cố cho bác.” Diệp Đại Vĩ vỗ ngực mình, nói. Kỳ thật thì 10 vạn này lấy trong số mấy trăm vạn của Thái Đông Phong giữ riêng kia, Diệp Đại Vĩ lấy ra để mua tình người thôi.

“Đại Vĩ, cám ơn cháu.” Thái Cơ cảm động nói. Diệp Đại Vĩ đưa ra 10 vạn này đối với lão mà nói thì chẳng là gì cả, chủ yếu là lão cảm động về tấm lòng Diệp Đại Vĩ đối với mình, lão vừa mất đi một đứa con trai, không ngờ được bằng hữu của con trái lại tới chiếu cố lão.

“Thái thúc, bác đừng nên nói như vậy, chúng ta là người một nhà, bác cứ cho cháu là Thái ca là được, có chuyện gì cứ để cháu làm, lúc cần bác cứ gọi điện cho cháu,” Diệp Đại Vĩ vội vàng viết số điện thoại của hắn ra.

“Được, chuyện của Đông Phong ta nhờ cháu, bởi vì vị trí của ta hiện giờ không thể ra mặt xử lý, cháu có chuyện gì cứ nói với thư ký của ta.”

Thái Cơ nói.

“Vâng, cháu đi trước, cháu muốn chính tay mình giết chết tên Trần Thiên Minh kia, nếu không thì không nuốt giận được.” Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa chào Thái Cơ, sau đó hắn rời đi. Thái Đông Phong, chờ tao giết Trần Thiên Minh xong, sau đó kéo gần quan hệ với cha mày, lúc đó tao sẽ đá văng cha mày. Trong lòng Diệp Đại Vĩ âm hiểm nghĩ.

Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ đi theo hai mỹ nữ cảnh sát kia lên xe, sau đó xe bắt đầu chạy.

“Tiểu Trữ, em đừng sợ, hết thảy đã có anh.” Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ lo lắng của Tiểu Trữ, hắn đau lòng an ủi.

“Thái Đông Phong làm sao lại chết? Lúc chúng ta đi hắn vẫn chưa chết mà.” Tiểu Trữ lo lắng nói.

“Anh cũng không rõ lắm, anh nghe người ta nói, Thái Đông Phong là vị người ta dùng đao giết chết, dù sao cũng không phải anh làm, anh không sợ.” Trần Thiên Minh nói. Nhưng mà rút cục là ai giết Thái Đông Phong?

“Trần Thiên Minh, có giết hay không phải chỉ là lời anh nói, mà cần chứng cứ.” Mỹ nữ 90 thấy Trần Thiên Minh đã bị còng tay, vậy mà còn ra vẻ anh hùng trước mặt Tiểu Trữ, nàng ta cảm thấy rất tức.

“Các cô không có chứng cứ nói tôi giết mà.” Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn mỹ nữ 90 này. M, xem ra đúng là ngưc to thì không có não, chỉ biết động chút là rút súng, xem ra, nàng cũng chẳng có bản lãnh gì. Ôi, một chút võ công cũng không học, vậy mà học theo người ta làm cảnh sát, nàng tưởng là học người ta làm hoa hậu cảnh sát trên TV sao. Không biết mỹ nữ này buổi tối mà tịch mịch, có ‘chơi đùa’ với súng lục không nhỉ?

“Hừ!” Mỹ nữ 90 lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý đến Trần Thiên Minh nữa, dù sao về đến cục công an, đến lúc đó xem Trần Thiên Minh còn mạnh miệng không?

Tới cục công an, đám Lâm Quốc đã chờ sẵn ở cửa cục. Bọn họ thấy Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ xuống xe, liền đi tới.

“Trần Thiên Minh, anh kêu thủ hạ của mình tránh ra, đừng cản trở chúng tôi phá án, nếu không, kể cả bọn họ tôi cũng bắt đó.” Mỹ nữ 90 tức giận nói.

“Cô dựa vào cái gì mà bắt bọn họ hả? Đúng là phụ nữ không não,” Trần Thiên Minh liếc mắt khinh thường cô nàng 90 này. Người ta đi dạo trước cục công an không được sao? Dù sao trước cục công an cũng không phải nhà nàng.

“Anh vừa mắng ai hả?” Mỹ nữ 90 tức giận kêu lên. Vốn nàng ta đã tỉnh táo trở lại rồi, những giờ nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc trí của Trần Thiên Minh, lại không thể tỉnh táo được nữa.

“Tôi còn chưa nói đến tên ai, cô biết tôi nói người nào sao? Đương nhiên, nếu như cô thích, vậy thì có thể tự nhận, dù sao cũng không phải người phụ nữ nào cũng nhỏ nhe như vậy.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói, nữ nhân này càng tức giận, hắn càng cao hứng. Ai kêu nàng ta tự nhiên dùng súng chỉ vào mình chứ, lại còn kêu mình là nam nhân trúng đạn nữa.

“Anh…” Mỹ nữ 90 tức giận nói không lên lời.

“Thiên Minh, anh bớt tranh cãi đi mà.” Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh đắc tội nữ cảnh sát kia, nàng liên vội vàng kéo ống tay áo của hắn, nói.

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ nói như vậy, hắn cũng không nói nữa. Cứ như thế, Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ được đưa vào cục công an, bọn họ bị tách ra thẩm vấn. Mỹ nữ 90 thẩm vấn Trần Thiên Minh.

“Tên?” Mỹ nữ lạnh lùng hỏi Trần Thiên Minh.

“Tôi ở bệnh viện đã nói với cô rồi sao? Cô sao lại hỏi lại thế? Cô không phải là lớn tuổi rồi, đãng trí chứ?” Trần Thiên Minh tức gianạ nói, xem ra, mỹ nữ này cố ý muốn chỉnh mình đây.

“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ, chúng tôi muốn hỏi lại anh lần nữa, một lần nữa làm lại bút lục, bởi vì án kiện lần này khác, lần trước là điều tra chuyện anh trúng đạn, còn lần này là thẩm vấn chuyện anh giết Thái Đông Phong.” Mỹ nữ 90 nói.

“Này, cô nói chuyện chú ý một chút được không? Cái gì mà nói tôi giết Thái Đông Phong chứ?” Trần Thiên Minh nhìn mỹ nữ 90 mà tức giận nói. Đột nhiên, Trần Thiên Minh nhìn thấy thẻ tên của nàng, viết đội trưởng đội hình cảnh, Dương Quế Nguyệt.

“Tên?” Nữ đội trưởng tên Dương Quế Nguyệt kia lại hỏi lại.

“Dù sao tôi cũng không phải là Dương Quế Nguyệt.” Trần Thiên Minh cừơi nói.

“Anh nói cái gì?” Dương Quế Nguyệt tức giận đập quyển sách bên cạnh, hơn nữa còn lấy nó đập vào đầu trên Thiên Minh.

“Tôi gọi là Trần Thiên Minh.” Trần Thiên Minh nói. M, hiện giờ cảnh sát đúng là đen tối, khi thẩm vấn còn dùng bạo lực, sự việc lấy sách đập này chắc chắn là trước đây đã có. Nếu như Dương Quế Nguyệt đánh mình, chính mình có hoàn thủ không? Nếu như hoàn thủ, vậy là đánh nữ nhân, lọai chuyện này mình chưa từng làm. Nếu vậy thì mình không phải là đàn ông rồi.

“Giới tính?” Dương Quế Nguyệt hỏi.

“Cô có bị cận thị không? Một người lớn lên đẹp trai thế này, đẹp trai như vậy cô chưa thấy chắc?” Trần Thiên Minh lo lắng nói. Không ngờ cảnh sát bây giờ thẩm vấn dở như vậy, đến cả người cận thị cũng có thể làm cảnh sát.

“Hiện giờ là tôi hỏi anh, chỉ cần tôi hỏi anh gì, anh trả lời, đừng có dài dòng. Hơn nữa, bây giờ GAY rất nhiều, tôi làm sao biếy anh có phải là nhân yêu biến Thái hay không?” Dương Quế Nguyệt cố ý chế nhạo.

“Đúng vậy, hiện giờ cái gì cũng giả dạng được, ví dụ như có người ngực rất cao, nhưng bên trong lại là giả, đắp bông chẳng hạn.” Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn của Dương Quế Nguyệt, nói. Không ngờ được ngực của nữ cảnh sát độc ác này lại cao như vậy, không biết là 36 hay 38

đây?

“Anh nhìn cái gì hả?” Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh cứ nhìn chằm chằm ngực nàng, nàng vội vàng lấy tay che ngực lại, vừa xấu hổ vừa nói. Nếu như có thể mà nói, nàng thật muốn móc cặp mắt háo sắc kia của Trần Thiên Minh ra.

“Tôi nhìn cũng là phạm pháp sao? Nếu như là phạm pháp, vậy thì mời cô nói xem tôi phạm điều nào?” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. “Nơi đó của phụ nữ bị người khác nhìn chằm chằm, nếu như sợ người khác nhìn, cô có thể đi mua ván gỗ mà che, người khác lúc đó sẽ không nhìn được.”

“Anh lưu manh!” Dương Quế Nguyệt đỏ mặt nói.

“Tôi lưu manh chỗ nào? Tôi lưu lanh cô sao? Thân là một cảnh sát, vậy mà cứ động chút là vu oan cho người người tốt, đúng là không biết nghĩ.” Trần Thiên Minh nói với Dương Quế Nguyệt.

Dương Quế Nguyệt lúc này lửa giận đã tới tận trời, nàng đứng dậy tiến đến đánh Trần Thiên Minh, nhưng nam cảnh sát bên cạnh vội kéo Dương Quế Nguyệt lại, nói: “Đội trưởng Dương, cô không nên tức giận, nếu như cô đánh hắn, hắn sẽ có cơ tố cáo cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.