Lưu Manh Lão Sư

Chương 529: Chương 529: Hà Liên tâm sự






Ngày thứ ba, bác sĩ xác nhận thân thể Hà Đào không việc gì, nàng được phép xuất viện. Trần Thiên Minh nói anh em mình ở bên ngoài tìm được giải dược, các bác sĩ cũng không nói gì, tuy rằng bọn họ tò mò, chất độc nào chỉ cần có giải dược là được hỏa giải ngay.

Mà cảnh sát cũng qua hỏi vài câu, nhưng Trần Thiên Minh đã sớm dặn Hà Đào, lần này không có chứng cứ, nếu nói là Diệp Địa Vĩ, trái lại sẽ bị bọn họ phản kích, không bằng cứ nói không biết gì, rồi âm thầm hạ thủ với Diệp Đài Vĩ, Chung Hướng Lượng cũng đã phái người điều tra, biết Ma Vương còn chưa quay về thành phố M, vẫn đang bận rộn chuyện thống nhất võ lâm của hắn.

Vì vậy, Trần Thiên Minh bảo bọn Lâm Quốc thăm dò chỗ ở của Diệp Đại Vĩ, phát hiện, chính là lúc hắn phải chết, để tên tiểu nhân võ công cao cường như vậy ở thành phố M đúng là một quả bom hẹn giờ.

Mà Trương Lệ Linh và Hoàng Na trong một lần nói chuyện, nói công ty bảo an của Trần Thiên Minh đã không còn lối đi, Hoàng Na liền đáp ứng mua một khu đất trong thành phố cấp cho Trần Thiên Minh, đồng thời trả lương theo tháng, khiến Trần Thiên Minh và các anh huynh đệ có chỗ dừng chân.

Nhưng mà, Chung Hướng Lượng sợ bọn Ma Vương trả thù, phân phó cho Trần Thiên Minh trong thời gian này nên ít lộ diện, công ty An An cũng tạm thời đóng cửa, đồng thời bảo mọi người luyện võ chăm chỉ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ứng chiến Ma Vương. Bên phía Huyền môn cũng vô cùng khẩn trương, bọn họ biết lúc nào Ma Vương lên làm long đầu võ lâm, chắc chắn sẽ hạ thủ Huyền môn, đồng thời võ công hiện tại của Ma Vương lợi hại như thế, dạng cao thủ như Trần Thiên Minh còn bị đánh trọng thương, vì vậy, Đại Dư cũng lo lắng.

Trần Thiên Minh từ khi phát hiện thân thể mình cùng đàn bà vận động sẽ sinh ra nhiều chân khí, sau đó sẽ dung nhập vào thân thể. Hắn phỏng chừng chỉ cần cứ như vậy, thì nội lực hắn sẽ tăng cao, hắn phát hiện bốn đạo chân khí trong cơ thể đã vô cùng cường đại, tuy rằng hắn kém hơn Ma Vương nhiều, nhưng so với lúc Tam môn tỷ thí thì tiến bộ hơn nhiều.

Hôm nay, Hà Đào gọi điện cho Trần Thiên Minh, bảo hắn đến nhà mình ăn cơm, cha nàng có chuyện muốn nói với hắn, vì vậy, Trần Thiên Minh cầm theo vài món lễ vật đi tới nhà Hà Đào.

Ấn chuông, cửa rất nhanh được mở, lộ ra bộ mặt xinh đẹp của Hà Đào. "Hà Đào anh tới rồi." Trần Thiên Minh cưới nói với Hà Đào.

"Hứ, làm gì mà lâu vậy mới đến, em gọi cho anh đã một giờ rồi." Hà Đào lườm Trần Thiên Minh giả vờ tức giận nói.

"Anh phải đi mua chút lễ mọn a, không có sợ cha mẹ vợ khinh thường." Trần Thiên Minh nói.

"Miệng chó không mọc được ngà voi, cha mẹ em mới không cần anh như thế, nếu em nói cho mẹ em biết, vậy anh thảm rồi." Hà Đào vừa nói vừa kéo Trần Thiên Minh vào.

Trần Thiên Minh nghe Hà Đào nói thế, khẩn trương nói: "Hà Đào em vạn lần không được hại anh a, nếu mẹ em có thành kiến với anh, sau này chuyện của anh với em sẽ trắc trở đó, nên vì hạnh phúc chung thân của em mà suy nghĩ a, nếu anh không thể cùng em một chỗ, chi bằng giết anh đi." Trần Thiên Minh vẻ mặt khoa trương nói.

"Đi chết đi, miệng ngọt như đường, cũng không biết lừa bao nhiều nữ nhân rồi." Hà Đào nghe nói thế, biết Trần Thiên Minh nói dối, nhưng nàng nghe trong lòng cũng vui vẻ. Đàn bà là thế, biết rõ là lời nói dối, nhưng lại thích nghe, những lời lừa gạt của đàn ông sớm đã là phương pháp quen thuộc xưa nay để đối phó với phụ nữ.

''Nhưng không lừa được em, ai, thực sự là thất bại a!" Trần Thiên Minh cố ý giả bộ bi thương nói.

Hà Đào vô cùng thân thiết ôm cánh tay Trần Thiên Minh, đỏ mặt nói: "Không nên thế, em là người của anh, anh còn muốn thế nào nữa?" Nói xong, mặt lại càng đỏ, liền bước nhanh lên phía trước.

"Ha ha, đương nhiên còn muốn nhiều kiểu nữa, chúng ta lâu rồi không có làm chút hoạt động tâm tình, hay anh vào phòng em ngồi, từ từ thảo luận một chút." Trần Thiên Minh ngó nghiêng bốn phía, phát hiện phòng khách không có ai, vì vậy dâm đãng nhìn bộ ngực đầy ắp của Hà Đào nói.

"Lưu manh, cả ngày chỉ nghĩ chuyện này." Hà Đào tức giận trừng mắt với Trần Thiên Minh.

"Em không muốn sao? Em không muốn sao kêu lớn tiếng như vậy?" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.

"Thiên Minh, anh muốn chết, anh sao dám nói chuyện này ở đây." Hà Đào vội nhìn bốn phía, không thấy ai mới yên lòng.

"ha ha, cái này gọi là nhớ em đến phát điện rồi, vô thức cũng nói đến em." Trần Thiên Minh cười nói.

"Tiểu Đào, Thiên Minh tới hả?" Lúc này, trong phòng truyền ra giọng nói của Hà Liên.

"Cha, Thiên Minh tới rồi ạ." Hà Đào vội lớn tiếng nói.

Trần Thiên Minh thấy Hà Liên, vội chào: "Bác Hà, chào bác."

"Thiên Minh, đã lâu không thấy cháu đến thăm bác đó, bác còn tưởng cháu không muốn đến nhà bác nữa? Ha Ha.'' Hà Liên cười nói với Trần Thiên Minh.

"Không có, cháu muốn đến thăm nhưng gần đây bận nhiều việc không đến thăm bác được." Trần Thiên Minh vừa nói vừa liếc mắt với Hà Đào, như ám chỉ nguyên nhân, không phải hắn không muốn đến mà Hà Đào không cho.

Hà Đào thấy Trần Thiên Minh nhìn mình, liền hiểu ý tứ hắn, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó nói với Hà Liên: "Cha, là anh ấy không muốn đến thăm cha, hôm nay con ra tối hậu thư, nếu anh ấy không đến thì sau này đừng bao giờ tới anh ấy mới chạy tới đây."

Cái gì? Có chuyện như vậy? Trần Thiên Minh thầm giật mình, chính mình cũng không biết, sao Hà Đào lại biết a?Ai, người ta nói đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội nữ nhân, xem ra, chính là sau này đừng nên đắc tội với Hà Đào, nếu không nàng làm khó sễ, vật thực sự phiền phức. Ai, Hà Đào đổ oan cho người khác thật lợi hại, sắc mặt một điểm không thay đổi, hoàn toàn bộ dạng như thật.

"Tiểu Đào, con không nên nói Thiên Minh như vậy, Thiên Minh không phải người như thế, cậu ấy là không có thời gian mà thôi." Hà Liên vì Trần Thiên Minh mà biện hộ.

Trần Thiên Minh thật có xúc động muốn ôm Hà Liên, nếu không phải hắn là nam, đã sớm chạy vào ôm Hà Đào. "Đúng vậy, Hà Đào em cũng không nên phá hoại hình tượng anh trước mặt cha em, nếu cha em không đồng ý chuyện hai chúng ta, vậy anh thảm rồi."

"Anh, anh nói bậy." Hà Đào thấy Trần Thiên Minh trước mặt cha mình nói chuyện của hai người, xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, Trần Thiên Minh nhìn Hà Đào bộ dạng đáng yêu không khỏi rung động.

"Ha ha, Thiên Minh, cháu không nên lo lắng, trong lòng bác cháu là con rể chuẩn rồi, lần trước Trang Dũng kia tới, bác chướng mắt, vì vậy cháu không phải sợ, lớn mật theo đuổi con con gái bác, tốt nhất là ngày mai lấy luôn nó về." Hà Liên ha ha cười nói.

"Cha, cha sao lại bênh người ngoài, không đứng về phía con gái mình chứ." Hà Đào nũng nịu nói với Hà Liên.

Hà Liên cười nói: "Tiểu Đào, Thiên Minh đâu phải người ngoài."

"Đúng, bác Hà nói quá đúng." Trần Thiên Minh mặt mày rạng rỡ, Hà Đào không phải người của mình sao, dám bảo mình là người ngoài, không được, lần sau phải cẩn thận giáo huấn nàng trên giường mới được.

"Anh không nói không bảo anh câm đâu." Hà Đào phùng miệng nói với Trần Thiên Minh thấy ánh mắt hắn có chút bất hảo, liền vào phòng bếp giúp mẹ làm việc.

"Thiên Minh, ngồi đi." Hà Liên chỉ vào sô pha, nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh ngồi đối diện với Hà Liên, nói: "Bác Hà, dạo này công việc vẫn thuận lợi chứ ạ?"

"Ai, với tính cách của bác, cả ngày ngồi làm việc không làm chuyện gì, sớm muộn cũng bị bệnh." Hà Liên thở khẽ, nói. Kỳ thực lần này gọi Trần Thiên Minh đến, là muốn nói chuyện với Trần Thiên Minh, vì khoảng thời gian trước quan hệ giữa Trần Thiên Minh và Hà Đào không rõ ràng, vì vậy hắn cũng không dám tìm Trần Thiên Minh, hiện tại không giống, giờ là quang minh chính đại.

"Đúng vậy, bác phải nên ra ngoài thăm thú một chút." Thiên Minh gật đầu nói, hắn bội phục năng lực Hà Liên, trước đây vì chuyện của chị Yến, còn muốn đi cửa sau nhà hắn, bị hắn đuổi ra, nếu không phải vì Hà Đào, lúc đó căn bản Hà Liên không thèm để ý tới.

"Bác đang nghĩ biện pháp, hiện tại ở thị lý có ý kiến với bác nhiều nhất là phó thị trưởng Thái Cơ, Thái Cơ này, ngoài mặt nhìn như phó thị trưởng, nhưng có nhiều quan hệ, lời hắn nói vẫn có hiệu lực, hắn chính là muốn chỉnh bác, một vài quan hệ của bác lén nói cho bác biết." Hà Liên nói.

"Thái Cơ?" Trần Thiên Minh nhíu mày.

"Đúng vậy, cháu biết?" Hà Liên thấy Trần Thiên Minh như vậy không khỏi hỏi thăm.

"Không biết, nhưng, cháu biết Thái Đông Phong là con trai hắn, chúng cháu có ân oán, nhưng con hắn đã chết, lần trước hãm hại cháu bị cháu giết chết." Trần Thiên Minh nói tiếp: "Công ty bảo an của cháu cũng bị hắn nhúng tay, bác Hà, cháu thấy lần này Diệp Đại Vĩ đã động đến Hà Đào, là Ma môn công tác với Thái Cơ, các cháu phải cẩn thận."

"Cái bày bác biết, chúng ta sẽ cẩn thận." Hà Liên nói.

"Lẽ nào không có cách đối phó với Thái Cơ, đề bạt bác lên được không?" Trần Thiên Minh hỏi Hà Liên.

Hà Liên suy nghĩ một chút nói:" Biện pháp khẳng định là có, nhưng mà bác không có nhiều quan hệ ở Thị lý, bác phải lên tỉnh lý mới được, quan hệ của Thái Cơ ở Tỉnh lý, bác nếu làm tốt quan hệ ở tỉnh lý, thì thị lý muốn bổ nhiệm bác cũng không dám."

Trần Thiên Minh hỏi: "Làm để tạo quan hệ ở tỉnh lý?"

"Bác đã hỏi người, khả năng phải đến thăm hỏi vài người, xem tâm tư bọn họ." Hà Liên nói.

Nghe Hà Liên nói "thăm hỏi", Trần Thiên Minh lập tức hiểu, người như Hà Liên chỉ lo cho dân, sẽ không thể là người có tiền, không thể có tiền mà "thăm hỏi". Vì vậy hắn vội móc chi phiếu chuẩn bị sẵn trong túi cho Hà Liên.

Không cần Hà Liên nói, Trần Thiên Minh đã đưa tiền cho Hà Liên, hoàn cảnh Hà Liên, nếu không có tiền "thăm hỏi", căn bản không được trọng dụng. Coi như là một chuyến đầu tư, Hà Liên lên rồi, về sau Trần Thiên Minh làm việc cũng dễ hơn, đồng thời ông lại là cha Hà Đào, đều là người nhà cả.

"Thiên Minh, cháu làm gì thế?" Hà Liên nhìn chi phiếu trong tay Trần Thiên Minh, hai mắt sáng lên, hắn lần này gọi Trần Thiên Minh tới, mặt ngoài là nói chuyện, nhưng chủ yếu là nhờ con gái vay tiền, người khác ông không tin được, chỉ có bạn trai của con gái mình mới đáng tin một chút, hơn nữa ông cũng tin tư cách làm người của Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cười: "Bác Hà, cũng không có nhiều chỉ có một trăm vạn, bác cứ cầm trước tạo quan hệ một chút, đến lúc đó cần nhiều hơn, bác cứ nói với cháu, cháu sẽ toàn lực giúp bác"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.