Lưu Manh Lão Sư

Chương 532: Chương 532: Hẹn gặp mỹ nữ






Trần Thiên Minh nhận điện thoại nói “Chị Đình xin chào.”

“Thiên Minh tôi điện thoại cho cậu không ảnh hưởng đến cuộc hẹn của cậu và người đẹp chứ? Từ màn hình trong điện thoại di động truyền ra một thanh âm quyến rũ.

“Làm sao chứ? Tôi đang lo không có mỹ nữ cùng nói chuyện phiếm đây?Chị Đình thời gian này làm sao vậy lâu không thấy ở quán bar, tôi đến tìm chị mấy lần mà không thấy.” Trần Thiên Minh vội vàng nói.

“Thật không? Tôi không tin. Cậu Trần Thiên Minh còn thiếu mỹ nữ nói chuyện phiếm sao?” Phạm Văn Đình khanh khách cười. Nàng hiểu Trần Thiên Minh nên mới không tin lời của Trần Thiên Minh !

“Thật mà, chị Đình tôi lừa gạt ai cũng không lừa chị!!” Trần Thiên Minh ra sức vỗ lồng ngực nói . Nhưng tiếc rằng Phạm Văn Đình không có ở bên nên không thể nhìn thấy hắn.

“Vậy thì tốt cậu giờ có rảnh không?” Phạm Văn Đình hỏi.

“Có rảnh có rảnh mĩ nhân như chị sao tôi lại không có thời gian ? Tôi cho dù ở tận mặt trăng, cũng sẽ lập tức bay qua chỗ chị .” Trần Thiên Minh lập tức lớn tiếng nói.

“Được lắm cậu đến quán rượu cùng tôi uống rượu, tôi có chuyện muốn tâm sự!” Phạm Văn Đình sâu kín nói.

“Được, tôi lập tức tới ngay.” Trần Thiên Minh nói xong liền lái xe đến “Dạ độc túy tửu ba”

Vừa mới tiến đến quán bar Trần Thiên Minh đã thấy Phạm Văn Đình đang ngồi đúng chỗ mà trước kia hắn hay ngồi, một chỗ vắng vẻ chỉ có thể nhìn thấy đầu người chứ những thứ khác thì không thấy.“Chị Đình.” Trần Thiên Minh đi đến cạnh Phạm Văn Đình nhẹ giọng nói.

“Thiên Minh cậu đã đến rồi mau ngồi xuống đi.” Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh đến nên vội vàng đứng lên chỉ về phía đối diện bảo Trần Thiên Minh ngồi xuống. Phạm Văn Đình mặc một bộ quần áo tây, để lộ ra một khuôn ngực đầy đặn, cái mông cong cong, mặc dù nàng mặc quần tất nhưng không thể che đi cặp đùi đẹp.

“Đúng tôi đã đến đây” Trần Thiên Minh thấy cái dáng mê người của Phạm Văn Đình không khỏi nuốt từng ngụm nước bọt, hắn không ngồi ở đối diện với Phạm Văn Đình mà là ngồi ở bên cạnh. Ngồi ở đối diện không tiện nói chuyện cũng như động chân động tay.

Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh ngồi ở bên cạnh mình thẹn thùng nói “Thiên Minh cậu ngồi gần như vậy để người khác nhìn thấy không hay.”

Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói “Chị sợ cái gì ở đây chị là bà chủ, nào ai dám nói chị thì cứ sa thải họ đi.”

“Nhưng tôi là người đã có chồng.” Phạm Văn Đình cười – dáng vẻ quyến rũ của nàng giờ đây đâu phải là từ chối mà dường như là cùng Trần Thiên Minh **.

“Ha ha chồng chị không phải không ở đây sao? hắn ở ngoài huyện J nếu như hắn ở đây thì chị cũng đã không bảo tôi tới.”

Trần Thiên Minh không lo Phạm Văn Đình tâm trạng không tốt nên muốn tìm người nói chuyện phiếm hơn nữa bảo nói chuyện ở đây thì nhất định chồng nàng không có ở đây.

“Cậu rất thông minh” Phạm Văn Đình vừa nói vừa dùng ngón tay của mình chỉ về phía trán Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh bắt lấy ngón tay của Phạm Văn Đình đích, khẽ mê đắm vuốt “Chị Đình, tay của chị mịn quá!!”

“Có mịn hơn tay Hà Đào không?” Phạm Văn Đình trong lời nói dường như có chút ghen tuông.

“Có có tôi vuốt tay Đình tỷ, càng sờ càng thoải mái càng sờ càng muốn sờ.” Trần Thiên Minh muốn ra tay với Phạm Văn Đình nên mới nịnh nọt nàng.

“Cậu ấy à! Miệng cứ như có đường ý nhỉ, lúc nào cũng dỗ ngon dỗ ngọt, ai mà gặp cậu thì đúng là bất hạnh!!” Phạm Văn Đình cố ý nhẹ nhàng than thở.

“Phải không? Miệng của tôi có đường tôi tại sao không biết? Chị Đình chị giúp tôi hôn thoáng cái xem có phải vậy không?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh không có ai chú ý. Thế là Trần Thiên Minh quay đầu hôn lên môi Phạm Văn Đình một cái.

“Thiên Minh cậu muốn chết à” Phạm Văn Đình không ngờ rằng Trần Thiên Minh dám hôn mình ở trong quán rượu nên nàng bụm miệng mắng.

Chị Đình miệng của chị thơm quá! không biết thêm vị ngọt của ta thì thành cái vị gì ?” Nói xong Trần Thiên Minh lại muốn hôn một cái nữa. Bọn họ trong góc vốn sẽ không khiến ai chú ý.

“Thiên Minh cậu an phận một chút được không? Không nên ở chỗ này hôn tôi.” Phạm Văn Đình đỏ mặt nhỏ giọng nói.

“ Tôi biết rồi, lát nữa đi lên tôi sẽ lại hôn chị.” Trần Thiên Minh đương nhiên có thể lĩnh hội ý của Phạm Văn Đình.

Nghe Trần Thiên Minh nói như vậy Phạm Văn Đình trừng mắt liếc hắn. Nhưng mà nàng nhìn thấy vẻ anh tuấn của Trần Thiên Minh trong lòng lại rất thích.

Trần Thiên Minh thấy khuôn mặt kiều diễm của nàng càng thấy trong lòng bứt rứt.“Chị Đình hôm nay tâm tình không tốt sao?”

“ Thiên Minh tôi mệt mỏi quá ! Trong khoảng thời gian này quán bar buôn bán không tốt như trước, tôi cũng không biết làm sao bây giờ?” Phạm Văn Đình thương tâm nói.

“Chị Đình tôi nuôi chị được không?” Trần Thiên Minh nói với Phạm Văn Đình.

“Tôi có chồng đấy, tại sao cậu phải nuôi tôi?” Phạm Văn Đình u oán dường như nàng nhận thức Trần Thiên Minh đã đến quá muộn nếu như nàng không kết hôn thì thật tốt.“Chút tiền lương làm lão sư của cậu không đủ nuôi tôi.”

“Tôi tôi...” Trần Thiên Minh muốn nói mình còn có công ty nhưng nghĩ người ta đã có chồng chẳng lẽ mình lại khiến nàng ly hôn? Không làm chuyện như thế được, nếu như anh tình nguyện, tôi đồng ý thì còn có thể ở với nhau chứ như vậy thì không được.

“Thực xin lỗi chị Đình tôi không nên nói như vậy.” Trần Thiên Minh ngượng ngùng nói.

“Ai có cái gì mà phải ngại chứ, nếu như tôi sớm biết cậu vài năm trước thì tốt rồi khi đó tôi chưa kết hôn tôi có thể tự do đi theo cậu.” Phạm Văn Đình ngây ra nhìn Trần Thiên Minh, ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại lộ ra mâu thuẫn.

Trần Thiên Minh cũng xúc động nắm lấy tay Phạm Văn Đình nói “Đình tỷ đây là số mệnh nhưng bây giờ chúng ta có thể ở cùng nhau cũng là số mệnh.”

Phạm Văn Đình kiên định gật đầu nói “Đối với Thiên Minh tôi phải quý trọng thời gian ở bên cạnh cậu.” Nói xong nàng cầm chặt tay Trần Thiên Minh.

“Chị Đình nếu có gì khó khăn cứ nói cho tôi, nhất định tôi sẽ giúp chị.” Trần Thiên Minh nói.

“Đấy là cậu nói đấy nhé, không được hối hận đâu đấy.” Phạm Văn Đình kiều diễm nói.

“Đương nhiên là tôi nói tôi sẽ không đổi ý.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa vuốt bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.

Phạm Văn Đình nhẹ nhàng đẩy Trần Thiên Minh ra nhỏ giọng nói “Để người ta thấy không hay,cậu ngẫm lại thân phận của tôi đi.”

Nghe Phạm Văn Đình nói như vậy Trần Thiên Minh đành phải rút tay lại nhưng mà hắn cũng không nản chí mà đặt tay của mình trên đùi của nàng nhẹ nhàng mà sờ soạng .

“Không được Thiên Minh.” Đùi thật ra cũng là một nơi rất mẫn cảm của phụ nữ, Phạm Văn Đình bị Trần Thiên Minh vuốt ve cũng không khỏi nhộn nhạo.

“Chị Đình không sao đâu, tay của tôi ở dưới có người đi qua cũng không thấy đâu.”

Trần Thiên Minh cười. Phạm Văn Đình ngẫm lại cũng không nói gì nữa. Hơn nữa nàng lần này gọi Trần Thiên Minh tới cũng là vì nhớ Trần Thiên Minh cho nên không bận tâm, Trần Thiên Minh như vậy chỉ cần không cho người khác thấy là được. Chỉ là Trần Thiên Minh vuốt ve trên cái váy mỏng khiến cho nàng có thể cảm thấy rất rõ bàn tay của hắn.

Vuốt vuốt tay của Trần Thiên Minh sờ soạng khắp đùi của nàng, sờ lên trên chính là chỗ giữa hai chân . Nghĩ đến chỗ thần bí Trần Thiên Minh vô cùng hưng phấn.

“Không được Thiên Minh.” Phạm Văn Đình nhỏ giọng rên rỉ tay của Trần Thiên Minh càng sờ vượt lên, đã nhanh sờ đến quần lót, điều này làm cho nàng vừa thẹn lại ngứa nếu như là trong phòng nàng sẽ không ngăn lại nhưng bây giờ là trong quán rượu người qua lại nhiều như vậy, Trần Thiên Minh sao có thể như vậy ?

“Đừng sợ, không có ai chỉ cần chị không ra kêu lên, khẽ hưởng thụ là được.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa xem xét tình hình bên ngoài nếu có người đi tới hắn lập tức rút tay của mình lại, nếu không có ai tới thì hắn lại tiếp tục sờ soạng. Tuy vuốt quần lót nhưng hắn có thể cảm giác được da thịt của nàng đang run rẩy.

Thân thể của Phạm Văn Đình nhẹ nhàng run lên, bởi cái khoái cảm mỗi khi hắn vuốt đùi nàng, ở giữa chốn đông người thế này, vừa sợ vừa vui, cảm giác này nàng chưa từng trải qua.

Lúc này Trần Thiên Minh thấy một nữ phục vụ viên đi tới hắn vội vàng rút tay lại ra vẻ đạo mạo ngồi.

Phạm Văn Đình thấy Trần Thiên Minh rút tay lại có phần thất vọng nàng thở khẽ nhìn Trần Thiên Minh dường như là hỏi hắn vì sao lại rút tay ra.

“Đình tỷ có một người khách muốn thẻ ưu đãi của hội viên.” Nữ nhân viên phục vụ nói với Phạm Văn Đình vẫn may ánh sáng của nơi này không rõ nên không thấy rõ nàng đang đỏ mặt.

“Chi phí của hắn trong quy định của chúng ta sao?” Phạm Văn Đình nhỏ giọng hỏi, hứng thú khi nãy vẫn còn chưa áp xuống nên chỉ còn cách cố nhịn..

“Có” nữ nhân viên nữ gật gật đầu.

“Tốt lắm cho hắn đi.” Phạm Văn Đình nói.

Trần Thiên Minh thấy nữ nhân viên phục vụ đi rồi lại vội vàng bắt đầu sờ soạng giữa hai chân, tuy qua lớp quần áo nhưng Trần Thiên Minh vừa rồi có thể cảm giác được phía dưới của Phạm Văn Đình nóng rực. Cực phẩm nữ nhân đúng vậy cực phẩm nữ nhân, cách quần áo vẫn có thể như vậy ** nếu như mình trực tiếp sờ thì nàng sẽ như thế nào nhỉ ? Trần Thiên Minh tưởng tượng .

“Thiên Minh chúng ta không nên thế ở chỗ này?” Phạm Văn Đình đỏ bừng cả khuôn mặt, Trần Thiên Minh lại sờ lên phía dưới của nàng làm cho nàng kìm lòng không được .

“Được chúng ta lát nữa lên phòng của chị.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa lại tiếp tục vuốt sâu hơn, hắn đã vào trong làm sao có thể lập tức rút tay ra được ? Trước tiên ở đây giải quyết tạm thời đã! Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh đưa tay lên cao hơn.

“Ngộ” Phạm Văn Đình nhẹ nhàng mà rên rỉ một tiếng nàng cảm giác được ngón tay của Trần Thiên Minh đang chuyển động nơi mẫn cảm của mình, mặc dù có quần áo nhưng vẫn làm cho nàng hưng phấn không thôi. Giờ đây Phạm Văn Đình nhẹ nhàng tựa ở trên mặt ghế tiếp đó nhắm mắt lại. Dường như nàng giờ đây đã có chút say nhưng tối hôm nay nàng không uống đến rượu !

“Reng, reng, reng” điện thoại của Trần Thiên Minh vang lên, là ai sao lại gọi điện thoại cho mình nhỉ! Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa không muốn rút tay ra, sau đó nhận điện thoại.

“A lô, A Quốc à? Có chuyện gì?“Trần Thiên Minh thấy Lâm Quốc gọi điện thoại tới.

“Đại ca, Diệp Đại Vĩ lộ diện rồi.” Lâm Quốc cao hứng kêu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.