Lưu Manh Lão Sư

Chương 596: Chương 596: Khi sư diệt tổ






“Trà ngon, trà ngon, đúng là cực phẩm Long Tỉnh.” Trí Hải uống một ngụm trà thì lập tức cao hứng kêu lên. Hắn vốn vẫn thích uống trà, nhưng không nghĩ rằng trà của Trí Thâm lại ngon như vậy.

“Chưởng môn sư huynh, để đệ sai Chí Dũng chuẩn bị một chút đưa huynh cầm về. Chúng ta uống tiếp đi nào.” Nghe Trí Thâm nói vậy, Bàng Chí Dũng vội vàng rót thêm đầy chén trà cho Trí Hải.

“Nào, chúng ta uống tiếp.” Trí Hải cũng rất cao hứng, khó có cơ hội được uống trà ngon thế này.

“Chưởng môn sư huynh, ta mới thu được tin tức, vài ngày nữa Ma môn sẽ tấn công chúng ta.” Trí Thâm nhìn xung quanh bốn phía rồi nhỏ giọng nói.

Trí Hải cực kỳ hoảng sợ: “Cái gì? Trí Thâm, đệ nghe tin này ở đâu?”

Trí Thâm nói: “Ta ở dưới chân núi nghe có người nói vậy. Chưởng môn sư huynh, giờ chúng ta phải làm sao? Võ công Ma vương giờ rất lợi hại, chúng ta phải mau nghĩ biện pháp.”

“Đúng vậy, nếu như có Không Vô sư thúc và Thiên Minh ở đây thì chúng ta cũng không phải sợ bọn họ.” Trí Hải nghĩ tới võ công Ma vương dù cao tới đâu cũng không thể bằng được Không Vô sư thúc và Trần Thiên Minh liên thủ.

“Ôi, vấn đề là Ma môn đã nghĩ đến biện pháp để đối phó với ngươi rồi.” Trí Thâm âm lạnh cười, lúc này thời gian cũng đã đủ để dược lực phát tác. Hắn vừa cho Trí Hải uống Nhuyễn cốt tán, một loại độc dược vô sắc, vô vị do Diệp Đại Vĩ cung cấp. Uống loại này vào thì sẽ không thể dùng võ công được.

“Đối phó với ta?” Trí Hải nhìn vẻ mặt và giọng điệu của Trí Thâm thay đổi thì nhíu mày.

Trí Thâm đứng lên nói: “Đúng vậy, Trí hải, ngươi không tin thì giờ thử vận công một chút xem?”

Nghe vậy, Trí Hải vội vàng thử vận nội lực. Ông ta bị dọa muốn nhảy dựng lên, bởi phát hiện mình không thể vận chân khí, lúc này không khác gì người thường. “Trí Thâm, chuyện này là sao?” Trí Hải giờ đã khẳng định chính Trí Thâm giở trò quỷ.

“Hắc hắc, Trí Hải, ta thành thật nói cho ngươi, ngươi vừa uống xong loại thuốc đặc chế của Ma môn, gọi là Nhuyễn cốt tán, trong mấy canh giờ nữa ngươi không thể vận dụng chân khí được.” Trí Thâm cười gian.

“Trong trà có độc? Không phải ngươi cũng vừa uống sao?”

“Đúng vậy, là ta cũng uống, nhưng bây giờ ta còn có một đồ đệ để đối phó ngươi. Chí Dũng, động thủ!” Trí Thâm quay đầu sang Bàng Chí Dũng. Đây là sự âm hiểm của Trí Thâm. Hắn cùng uống trà, nên nếu Trí Hải có phát hiện trước thì hắn cũng có thể biện bạch chuyện này không liên quan tới mình.

Bàng Chí Dũng thấy nội lực Trí Hải toàn bộ tiêu tan, hắn cũng không sợ hãi, chạy tới trước mặt Trí Hải, đánh một chưởng vào huyện Khí Hải.

“Ngươi muốn phế võ công của ta? Trí Thâm, chúng ta cùng nhau lớn lên, tại sao ngươi đối với ta như vậy?” Trí Hải căm tức nhìn Trí Thâm.

Trí Thâm cũng tức giận mà nói: “Trí Hải, ngươi thật không biết xấu hổ, ta cùng với ngươi lớn lên, nhưng tất cả những gì tốt nhất đều do ngươi hưởng. Ngươi giờ làm chưởng môn, được học nhiều tuyệt chiêu, nhưng có bao giờ cho ta biết đâu?”

“Đây là môn quy, không phải chưởng môn thì không thể học được. Hơn nữa, trong đó lại có nhiều môn võ công vô cùng ác độc, không thích hợp tập luyện.”

“Hừ, Trí Hải, không nhiều lời nữa. Bây giờ ta phế võ công của ngươi đi, ta sẽ chính thức trở thành chưởng môn, ngươi thức thời thì đưa nhẫn chưởng môn cho ta, cả các tuyệt học cao thâm của Huyền Môn nữa. Nể tình đồng môn, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, còn không, ta sẽ tiễn ngươi về Tây Thiên.” Trí Thâm hung tợn nói.

Trí Hải đau lòng nói: “Trí Thâm, thật không ngờ ngươi lại biến thành như vậy, ngươi giết ta đi, ta sẽ không giao nhẫn chưởng môn cho ngươi đâu.”

“Hừ, tưởng ta không có biện pháp đối phó ngươi sao?” Trí Thâm lạnh lùng nói. Hắn đương nhiên không muốn giết Trí Hải bởi vị trí của ông ta với hắn bây giờ vô cùng quan trọng, thêm nữa ông ta cũng đã trở thành phế nhân, không đủ gây nguy hiểm cho hắn.

Vì vậy, Trí Thâm quay sang nói với Bàng Chí Dũng: “Ngươi phong bế hết huyệt đạo của hắn cho ta.” Hắn thậm chí còn sợ Chí Dũng chưa phế bỏ hết võ công của Trí Hải, nên sai Chí Dũng phong bế hết huyệt đạo của ông.

Qua ba canh giờ, Trí Thâm cảm thấy nội lực của mình đã trở lại. Hắn ngay lập tức đi đến trước mặt Trí Hải, đánh thêm một chưởng vào huyệt Khí Hải, đề phòng hậu chuyện không hay xảy ra.

“Ựa,” Trí Hải bị Trí Thâm cho một chưởng thì khí huyết nhộn nhạo, phun ra một búng máu, “Trí Thâm, ngươi thật độc ác.”

“Hắc hắc, vô độc bất trượng phu. Trí Hải, ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì nên trách sao ngươi làm chưởng môn, lại còn không dạy võ công tuyệt học cho ta. Ngươi nghĩ lại đi, tại sao ai cũng học võ công như nhau, mà ngươi thì càng học càng lợi hại?” Trí Thâm càng nói càng tức giận. Hắn đang tưởng tượng nếu như chính hắn được làm chưởng môn thì Trí Tĩnh nhất định sẽ thích hắn và giờ chắc đang ngủ với hắn ở trên chiếc giường kia.

“Sư phụ, chúng ta bây giờ phải làm thế nào?” Bàng Chí Dũng cao hứng hỏi Trí Thâm

Trí Thâm nói: “Ngươi cưỡi ngựa dẫn người Ma Môn tiến vào. Ta ở phía sau cánh cửa chờ các ngươi”. Nói xong, Trí Thâm tung một chưởng đánh vào Trí Hải khiến hắn hôn mê ngay tắp lự.

Đứng ở sau cửa Trí Thâm bộ dạng vô cùng hưng phấn. Nguyện vọng của mình sắp thành sự thật đấy! Hôm nay để đạt được mục đích của mình hắn đã phải mời trợ giúp từ bên ngoài. Và giờ thì hắn đang đứng chờ ba mươi cao thủ Ma Môn sắp đến.

“Trí Thâm, chúng ta tới rồi đây”. Cao thủ đầu lĩnh đại diện cho ba mươi cao thủ Ma Môn cất tiếng.

Trí Thâm thấy trong đám cao thủ Ma Môn có Diệp Đại Vĩ cùng Vân Ma, tâm lý hắn cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Chỉ cần có hai cao thủ này giúp mình lại thêm Trí Hải mới bị phế bỏ võ công thì chắc chắn chức chưởng môn sẽ rơi vào tay hắn. “Đại Vĩ, ta giờ phân phối nhân thủ như sau, Vân Ma sẽ cùng ta đối phó với Trí Tĩnh cùng đồ đệ Tiểu Ny của nàng ta. Những người khác đi theo đồ đệ Trí Dũng của ta thì truy đuổi những tên khác, phong bế võ công của chúng và khuyên hàng. Trí Thâm lo nếu giết nhiều người thì sau này hắn sẽ không còn bao nhiêu đệ tử.

Diệp Đại Vĩ gật đầu nói: “Chuyện này chúng ta hiểu. Sẽ cố gắng không giết người, để cho Trí Thâm anh có thể lên làm chưởng môn.

“Tốt lắm, chúng ta đi thôi”, Trí Thâm quay sang Vân Ma nói. Hiện tại trong Huyền Môn, người có võ công cao nhất chính là Trí Tĩnh. Nếu có thể chế ngự được cô ta thì các vấn đề còn lại sẽ không còn gì đáng kể nữa. Nghĩ tới hai mỹ nữ Trí Tĩnh và Tiểu Ny, Trí Thâm thầm nghĩ ban đầu sẽ phong bế võ công của các nàng trước. Nếu như sau đó họ đồng ý quy thuận mình thì là tốt nhất, nếu không thì sẽ phế bỏ võ công của họ đi rồi chậm rãi hưởng dụng.

Trí Thâm cùng Vân Ma rất nhanh hướng theo chỗ Trí Tĩnh ở mà bay đến. Dự định ba phút nữa họ sẽ bắt đầu hành động. Bởi vì phòng của Trí Tĩnh với phòng của Tiểu Ny ở sát nhau nên chúng chia ra Trí Thâm sẽ đối phó với Trí Tĩnh còn Vân Ma đối phó với Tiểu Ny.

“Vân Ma, anh qua bên kia, tôi đi bên này, nhất định phải bắt được chứ tôi ngàn vạn lần chưa muốn giết họ đâu”, Trí Thâm nhỏ giọng ra lệnh.

“Tôi biết rồi”, Vân Ma thấp giọng nói.

Trí Thâm đi đến gõ cửa phòng Trí Tĩnh.

“Người nào?” Từ bên trong truyền ra thanh âm của Trí Tĩnh.

“Là tôi, Trí Thâm đây”, Trí Thâm lớn tiếng mà nói.

Giây lát sau đó Trí Tĩnh ra mở cửa, nhưng vẫn đứng án ngữ ở đó. Thấy Trí Thâm, nàng nói “Trí Thâm sư huynh, mau vào đi”, nói xong nàng quay người đi vào trong phòng.

Trí Thâm đang định hướng đến Trí Tĩnh động thủ bỗng phát hiện Tiểu Ny cũng đang ngồi trong phòng, đang nhìn sang hắn. Hắn chột dạ, bèn không ra đòn vội, tự nhủ nếu như mình động thủ lúc này thì Tiểu Ny ở bên trong nhất định sẽ nhìn thấy mà cảnh cáo Trí Tĩnh. Lần trước khi luận võ tại Tam Môn, hắn đã được chứng kiến Tiểu Ny thi triển thân thủ và thấy võ công của nàng không hề kém. Nếu như chính hắn đối phó với một mình Trí Tĩnh thì còn có cơ hội chiến thắng. Nhưng nếu đối phương có thêm Tiểu Ny giúp sức thì hắn không còn cảm thấy tự tin.

Xem ra, hay là chờ Vân Ma lại đây rồi tính? Trí Thâm đoán rằng Vân Ma khi qua phòng Tiểu Ny phát hiện nàng ta không có ở đó thì thể nào cũng sẽ qua chỗ hắn bên này. Nghĩ vậy, đi vào trong phòng rồi mà hắn vẫn để cánh cửa phòng rộng mở để Vân Ma khi đến có thể thoải mái mà tiến vào.

“Tiểu Ny, cô cũng ở chỗ này hả?” Trí Thâm cố ý trì hoãn thời gian.

“Đúng vậy. Tôi đang cùng sư phụ nói chuyện phiếm”, Tiểu Ny chắc chắn không thể ngờ Trí Thâm đến nay muốn phản bội Huyền Môn.

“Trí Thâm sư huynh, đêm hôm rồi mà anh còn sang đây có việc gì vậy?” Trí Tĩnh hỏi Trí Thâm.

Trí Thâm gật đầu nói: “đúng vậy. Tôi đang định ngày mai xuống núi có chút công chuyện. Trí Tĩnh, mấy ngày đó ở cô phải cẩn thận để ý Huyền Môn, nghe nói Ma Môn sẽ đối phó chúng ta đó”.

“Ôi, đây chắc chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà”, Trí Tĩnh nhẹ nhàng thở dài nói một hơi. “Ma môn trước giờ nhìn Huyền Môn chúng ta cứ như cái đinh trong mắt, bây giờ bọn họ cũng mạnh lên rồi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu”.

Trí Thâm cũng khẽ thở dài: “Đúng vậy, chúng ta sớm muộn muốn cùng Ma Môn đánh một trận. Võ công của Ma vương giờ tiến bộ lắm rồi, chúng ta so với họ chẳng đáng là gì cả”.

Trí Tĩnh nói: “Trí Thâm sư huynh, anh không cần phải run sợ trước uy phong kẻ khác như vậy. Trong lần luận võ lần trước tôi thấy võ công của anh cũng rất lợi hại, trông có vẻ không giống với võ công sở học trước kia của chúng ta. Vậy thì anh đã học thứ võ đó ở đâu vậy?” Nhớ tới lần triển khai võ công trước của Trí Thâm, Trí Tĩnh tựu có chút kỳ quái.

“Ha ha… mấy người các cô cũng để ý sao. Mấy năm nay tôi vẫn chuyên tâm nghiên cứu võ học. Những chiêu võ công đó đều là do tôi tự nghĩ ra”, Trí Thâm vội vàng giải thích.

Lúc này, Vân Ma từ cửa chạy vào. Hắn vừa mới chạy đến phòng Tiểu Ny, phát hiện không có nàng ta ở đó nên vội vàng chạy tới đây chiếu cố cho Trí Thâm.

“Ngươi là ai?” Trí Tĩnh đột nhiên thấy từ ngoài vọt tới một người, quả là kỳ quái. Nàng vội tập trung nhìn cho rõ người đó, phát hiện phía trước không ai khác mà chính là Vân Ma. “Vân, Vân Ma…ngươi sao đã đến đây rồi? Trí Thâm sư huynh, hắn chính là Vân Ma đó, mau giết hắn đi”. Trí Tĩnh chỉ vào Trí Thâm bên cạnh Vân Ma lớn tiếng kêu.

“Ha ha, Vân Ma, anh đối phó với cô gái kia. Tôi sẽ đối phó với Trí Tĩnh”, Trí Thâm cười rồi quay sang Vân Ma nói. Hắn cũng kịp nhìn thấy Trí Tĩnh giật mình, vẻ mặt cảm giác được điều gì đó lạ kỳ.

“Gì? Trí Thâm sư huynh. Ngươi cấu kết với Vân Ma để đối phó với chúng ta sao?” Chợt nghĩ tới điều đó, Trí Tĩnh giật mình kinh hãi. Nàng không ngờ Trí Thâm chẳng những không đối phó với Vân Ma mà chính xác hơn là đã gọi Vân Ma đến đối phó với các nàng.

“Đúng vậy, Trí Tĩnh. Cả Vi Tuấn Kiệt lẫn Trí Hải đều đã bị ta phế đi võ công. Rất nhiều cao thủ Ma Môn cũng đã tới đây. Huyền Môn đại bộ phận các đệ tử cũng đã quy thuận ta. Nếu cô cũng chấp thuận đầu hàng ta, ta sẽ không đối đãi tệ với cô đâu”, Trí Thâm nhìn đôi gò bồng đảo cao vút của Trí Tĩnh dâm đãng cười.

“Trí Thâm, ngươi dám nói những lời thô bỉ vậy với sư điệt của ngươi sao? Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng”, Trí Tĩnh trừng mắt mắng Trí Thâm.

Vân Ma quay sang Trí Thâm nói: “Trí Thâm, chúng ta ra tay thôi, nhiều lời mà làm gì?”

“Được”, Trí Thâm nói xong, giơ ngay chưởng hướng Trí Tĩnh phóng đi.

Trí Tĩnh thấy Trí Thâm tung chưởng nhằm mình mà đánh tới thì nghĩ nhanh, đoán Trí Thâm sẽ không dùng võ công của Huyền Môn để đánh mình mà phải dùng võ công khác nên nàng cũng xuất chưởng nghênh đón. Một đạo chưởng mạnh mẽ lập tức được phóng ra nhằm tới chỗ Trí Thâm.

“Ầm”, Trí Tĩnh bị chưởng của Trí Thâm đánh phải lùi hai bước. Trong khí đó Trí Thâm vẫn đứng im vô sự nhìn nàng mà cười, có thể thấy võ công của Trí Thâm cao hơn Trí Tĩnh không ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.