Lưu Manh Lão Sư

Chương 14: Chương 14: Không phải vật trong ao






Trần Thiên Minh cuối tuần này đã về nhà sớm. Bởi vì bố mẹ hắn cuối tuần phải về nông thông thăm họ hàng, mấy ngày trước mẹ của hắn đã gọi điện nói cho hắn, tối thứ 5 này nhất định phải về nhà để gặp mặt toàn thể gia đình.

Cửa hàng này là nơi mà bố mẹ hắn dùng tiền kiếm được suốt mười mấy năm nay để mở, bố mẹ Trần Thiên Minh cũng đã nhờ vào cửa hàng này mà cho hắn học xong đại học. Chính vì thế cho nên, Trần Thiên Minh rất muốn sau này kiếm được thật nhiều tiền, để cho bố mẹ hắn được hưởng cuộc sống thoải mái. Ta sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng mở, Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.

8 giờ tối, Trần Thiên Minh uể oải đi xuống lầu, sau đó đi ra cửa hàng của gia đình, hiện giờ cửa hàng kinh doanh đặc biệt nhiều, siêu thị cũng có vài cái, làm ăn đã không còn tốt như trước. Hay là lấy tiểu thuyết Kim Dung ra xem một chút, may ra có thể giết thời gian.

Chẳng qua là vận khí của Trần Thiên Minh quá tốt, hắn mở cửa hàng được khoảng một giờ, cũng bán được vài chục đồng, xem ra đến ngày mốt bố mẹ hắn về cũng sẽ không mắng hắn là đồ chỉ biết ăn.

“Đồng chí, anh có mỳ ăn liền 50 xu không?” Một thanh âm đột nhiên cắt đứt việc Trần Thiên Minh đang say sưa đọc tiểu thuyết.

Thật là, ai vậy? Đang hay, sao sớm không đến, muộn không tới? Đang đến đoạn Vi Tiểu Bảo cùng Tiểu Mộc công chúa và Phươn Di tỷ tỷ liếc mắt đưa tình! Chẳng qua là Phương Di đánh Tiểu Bảo, Tiểu công chúa gọi Tiểu Bảo, mà Tiểu Bảo thì đang tự tác đa tình. Tiểu Bảo này thật lợi hại, một người mà có đến tận bảy vợ, nếu như ta mà được vậy, đúng là may chín kiếp. Trần Thiên Minh đang mơ ước.

“Đồng chí, anh có bán mỳ ăn liền 50 xu không?” Thanh âm kia thấy Trần Thiên Minh không trả lời, vội vàng tăng thêm âm lượng.

Trần Thiên Minh không thể không ngẩng đầu lên, ài, không có biện pháp, xem ra phải chú ý một chút. Chờ chút, bây giờ là thời đại gì rồi mà còn gọi là “đồng chí”? Mà “đồng chí” cứ như là gọi đồng tính luyến ái vậy.

Trần Thiên Minh vừa nhìn lên lập tức có chút ngây ngốc, chẳng qua không phải loại ngây ngốc như khi nhìn Hà Đào, vị… ông bác này, đúng là lên gọi là ông bác, bộ dáng có vẻ là một người khoảng sáu, bày mươi tuổi, nhưng mà dáng vẻ vẫn còn khỏe mạnh. Trên cổ mang một chuỗi phật châu, trông rất kỳ lạ, hiện tại cũng đang cầm phật châu trên tay, hắn tại sao lại đeo chuỗi phật châu to như vậy trên cổ chứ. Thật sự là rất tà môn.

“Ồ, chào bác, tôi có thể gọi ông là bác chứ.

Chúng tôi ở đây không có loại mỳ ăn liền 50 xu, tất cả bây giờ đều là một đồng” Trần Thiên Minh nói. Kỳ thật thì mỳ ăn liền đều là 50 xu, chẳng qua nếu không bán giá một đồng thì gọi gì là buôn bán, Trần Thiên Minh vì muốn kiếm tiền cho gia đình, chỉ có thể bán đắt một chút.

“Thì ra là như thế, ài, trên tôi lại chỉ còn có 50 xu, xem ra đêm nay lại chịu đói rồi” Ông khách này vừa lần phật châu vừa nói.

Trần Thiên Minh vừa nghe ôn ta nói như vậy, cũng cảm thấy có chút không đành lòng, một người khi đi ra ngoài, khó tránh khỏi có lúc gặp khó khăn, thôi, voi như là giúp đỡ người nghèo, không kiếm 50 xu kia nữa vậy. Trần Thiên Minh nói: “Bác à, thôi thì như vậy, tôi bán cho bác giá 50 xu vậy” Trần Thiên Minh nói xong điều này, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

“Anh thật sự là người tốt, đồng chí, cám ơn anh” Ông bác kia vội vàng lấy ra 50 xu trả tiền gói mỳ.

“Đồng chí, anh có nước sôi không?” Ông bác này đột nhiên lại muốn nước sôi mới ăn được.

Trần Thiên Minh thật sự là giở khóc dở cười, thôi thì làm người tốt cho xong vậy, nước sôi thì nước sôi, chẳng qua là hắn vẫn nói đùa lại một câu: “Bác có muốn tôi cho mượn một cái tô không?”

“Đúng, như vậy thì thật là quá tốt!” Ông bác kia vui vẻ nói.

“Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu” Trần Thiên Minh tự mắng chính mình, chẳng qua cũng không còn cách nào khác, chính mình tự nói ra, bây giờ chỉ có tự mình gánh lấy.

Chỉ lát sau, ông bác có chuỗi phật châu kia liền ăn xong bát mỳ đáng thương của mình. Ông bác kia lau miệng một cái rồi nói: “Thật không ngờ, bát mỳ ăn liền này lại ngon như vậy”.

“Không phải chứ, sao lại có thể nói như vậy?” Trần Thiên Minh vừa nghe xong, thiếu chút nữa ngã ra đất. Nghe lời nói của ông bác này thì hình như là chưa ăn mỳ ăn liền bao giờ, nghèo như vậy, cả mỳ ăn liền cũng không có tiền mua, chẳng lẽ bình thường đều là nhặt đồ ăn sao? Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lại càng cảm thấy ông bác này rất đáng thương.

“Ăn ngon là được” Trần Thiên Minh cười nói. Sớm biết thì đã không lấy tiền của ông bác này, hơn nữa còn có thể cho thêm ông ta một gói nữa, chẳng qua là bây giờ Trần Thiên Minh cũng ngại không nói ra.

“Đồng chí, anh là một người tốt, không tồi” Ông bác đứng bên cạnh nhìn Trần Thiên Minh. “Tôi là thầy xem tướng, để tôi xem giúp anh” Ông bác kia nói rồi đưa tay mình ra.

“Xem tướng” Trần Thiên Minh trong lòng lại kêu một tiếng “ngất”, mình vốn tưởng ông ta là người nghèo phải đi ăn xin, hóa ra lại còn có thể xem tướng. Chẳng qua những người này bình thường đều là lừa đảo. Trần Thiên Minh cũng không muốn xem vì thế nói: “Có cần tôi nói ngày sinh, tháng đẻ không, ông bác”.

“Cái này thì không cần, anh chỉ cần đưa tay ra là được” Ông bác kia lắc đầu nói.

“Thì ra là vậy, thế có mất tiền không?” Trần Thiên Minh cũng không muốn bị lừa.

“Không cần, đây là tôi báo đáp anh về 50 xu kia” Ông bác lại lắc đầu nói.

“Không lấy tiền, vậy có thể cho ông ta xem một chút, còn hơn là nhàm chán ngồi đây” Trần Thiên Minh nghĩ thầm. Hắn nhanh chóng duỗi tay ra trước mặt ông bác kia.

Ông bác kia mở tay trần thiên mminh ra, xem một hồi, lại nhìn trái nhìn phải một hồi rồi cười với Trần Thiên Minh.

Ông bác này mỉm cười, khiến Trần Thiên Minh cảm thấy rất hồ đồ, hắn vội vàng hỏi: “Ông bác, bác cười cái gì vậy?”

Ông bác cao hứng nói: “Không thể ngờ được, tôi đã sống hơn nửa cuộc đời rồi, chưa từng gặp một người nào mệnh cách tốt như anh. Anh bạn trẻ, tôi nói cho anh nghe, anh không phải là vật trong ao đâu”.

Trần Thiên Minh vừa nghe xong, cảm giác ông bác này cũng rất giang hồ, cứ như là đang lừa đảo vậy. Vừa mới rồi còn kêu “đồng chí” bây giờ đã chuyển thành “anh bạn trẻ” Trần Thiên Minh cảm thấy không tin vội nói: “Ông bác, bác không gạt tôi chứ, cái gì mà không phải vật trong ao chứ, bác cũng thấy tôi hiện giờ đấy, không phải là đang bán mỳ ăn liền ư!”

Ông bác lại mỉm cười nói: “Anh không tin?” Ông bác thấy Trần Thiên Minh không tin, lại vỗ vỗ vại Trần Thiên Minh nói tiếp: “Mười năm trước anh có phải bị một lần bệnh nặng, sau đó đến giờ thân thể vẫn cảm thấy không tốt lắm đúng không?”

Trần Thiên Minh vừa nghe xong, trong lòng cảm thấy bán tín bán nghi nói: “Ông bác, làm sao bác biết, có phải là đoán bừa không?” Đúng là mười năm trước Trần Thiên Minh bị bệnh nặng, lúc đấy bố mẹ hắn còn nghĩ hắn không qua khỏi, vậy mà hắn vẫn còn sống, chẳng qua là thân thể cũng không tốt lắm. Đặc biệt là sau khi bị còn vật kia căn phải, thân thể hắn lại càng cảm thấy lạ hơn.

“Ài, vì sao anh lại không tin lời lão chứ?” Ông bác nghe thấy lời nói của Trần Thiên Minh, biết hắn không tìn mình, vì thế có chút tức giận.

“Bác có thể có gì chứng minh không?” Trần Thiên Minh hiện tại cũng đã bán tín bán nghi.

Ông bác kia thầm nghĩ, sau đó nói với Trần Thiên Minh: “Anh đưa cho tôi một gói mì, cùng với một bình nước suối”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.